Vệ Kiệt bị phản ứng kịch liệt của y dọa sợ hết hồn, nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Tuyển, Vệ Kiệt sững sờ gọi Hạ Tuyển một tiếng, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Hạ Tuyển cố gắng không tỏ ra khác thường, sau khi y trầm mặc nửa ngày chỉ lắc lắc đầu. Vệ Kiệt không biết lí do, ngược lại cũng không để chuyện này trong lòng, cho rằng Hạ Tuyển chỉ là không thoải mái, vì thế Vệ Kiệt nói thêm mấy câu thì trở về chỗ ngồi của mình.
Y đứng được thêm một lúc mới ngồi xuống lần nữa.
Sau đó, toàn bộ buổi chiều y ngồi trong lớp ngơ ngơ ngác ngác, thật vất vả mới ngồi đến khi tan học, Hạ Tuyển vừa về đến nhà ngay lập tức nhốt mình trong phòng ngủ. Y lục ngăn kéo trên bàn học, rốt cục tìm được điện thoại của mình dưới chồng sách bài tập.
Bài post Vệ Kiệt nói bây giờ đã là bài đăng đứng đầu trên confession của trường. Hạ Tuyển dùng ngón tay đang phát lạnh mở bài post, từ trang đầu tiên đọc đến trang cuối cùng. Chủ nhân của bài post chỉ đăng một bài, sau đó, cách hai ba ngày lại viết thêm nội dung vào đó.
#01 nhân sĩ biết chuyện
Tôi và X học chung với nhau 5 năm, là bạn học cấp hai, cấp ba cũng học với nhau 2 năm. Mục đích tôi đăng bài post này là vì hiện tại bạn học X này của tôi học trong trường Tam Trung, thế nhưng các người, dù là bạn bè hay bạn học của cậu ta đều không hề biết sự thật.
Những gì tôi làm chỉ là cho mọi người biết toàn bộ chân tướng. Trong thị trấn nhỏ của chúng tôi X rất nổi tiếng, là đứa con hoang nổi tiếng nhất, là quái thai, bị tất cả mọi người trong trường học chán ghét, đọc xong bài post các người sẽ biết tại sao cậu ta lại xứng đáng nhận lấy những điều này.
#02 phẫn nộ châm chọc
Là giả thôi đúng không??? Tới tên cũng không có.
Viết tiểu thuyết trên confession của trường còn ghi continue, điên rồi sao?
#03 cô đơn đánh gà con
Chỉ đơn giản là hiếu kỳ, chờ phần sau.
#04 có dám kích thích hơn nữa không
Nói trọng điểm đi ad!!!
#05 nhân sĩ biết chuyện
Mẹ của X rất nổi tiếng trong trấn nhỏ của tôi, trước khi cưới từng qua lại với rất nhiều đàn ông trong làng, kết quả lại không hiểu ra sao mà về cùng một nhà với ba của X. Lúc kết hôn đã mang thai, bụng to đến sắp bung chỉ váy cưới, người trấn trên đều nói X không phải con ruột của ba cậu ta.
#061551
Lúc mẹ của X kết hôn, ad vẫn chưa sinh ra mà. Vậy mà ad cũng biết sao?
Mang thai trước khi kết hôn cũng đâu phải chuyện lạ, qua miệng ad lại trở thành căn cứ của việc không phải con ruột sao?
#07 nhân sĩ biết chuyện
Không có căn cứ tôi cũng sẽ không nói lung tung, ngay trước khi X tốt nghiệp tiểu học, cha cậu ta dẫn cậu ta đi xét nghiệm, kết quả mới vừa nhận được, cha cậu ta liền biến mất. Nếu là con ruột, cha cậu ta sẽ không dẫn theo cậu ta sao? Nói là trùng hợp cũng không ai tin.
#08 làm khách trong vạn dặm thu buồn
Câu, câu, câu chuyện này thật khủng bố, thật đúng là vở kịch cẩu huyết của năm!!!
#09 đuổi theo ánh sáng
@manager, những bài post công kích gia đình người khác, xin hãy xóa giùm.
#10 con ếch trong ruộng lúa mạch
Hết rồi???
…
#32 nhân sĩ biết chuyện
Ad chuyển tới Giang Châu không lâu thì gặp lại X, trong trường học mới X cũng đã quen được bạn mới, cuộc sống thoạt nhìn cũng không tệ lắm, người bạn thân kia hẳn cũng đã bị cậu ta lừa rồi. Không nói cái này, nói chuyện chính, lần chạm mặt thứ hai của chúng tôi là trong bệnh viện, tôi còn nhìn thấy ba của X. Ba X cũng không tệ, đứa con trai nuôi thay người khác hơn mười năm, vậy mà ông ấy cũng mang X đến Giang Châu.
Quên nói, ba X luôn ở bên cạnh một phụ nữ trẻ tuổi vừa sinh con xong, người phụ nữ trẻ tuổi đó là vợ thứ hai của ba X.
Thật tốt, rốt cục ông ấy cũng đã có con trai ruột. Tôi nhìn thấy biểu tình lúc đó của X, xấu xí, đố kị, thống hận… Cậu ta chắc rất muốn bóp chết đứa em trai mới sinh kia. Hi vọng người ba tốt bụng kia sẽ suy nghĩ kĩ lưỡng, vì con trai ruột của mình, đừng tiếp tục nuôi con bạch nhãn lang* đó.
*: bạch nhãn lang giống như câu nuôi khỉ dòm nhà nuôi ong tay áo bên VN.
#33 cô đơn đánh gà con
Nói nhiều như vậy, rốt cuộc X là ai?
#34 mau đến sáng tạo kỳ tích
Ad treo mồi* lâu như vậy đủ chưa?
*treo mồi: úp mở không nói rõ ràng làm người ta tò mò.
…
Post tới đây, nick nhân sĩ biết chuyện kia đã lặn mất hai ngày, đa số đều rất tò mò muốn biết chuyện tiếp theo, vì vậy không ngừng đẩy bài đăng lên đầu. Hạ Tuyển load bài lại, chợt phát hiện có một bài rep mới.
#78 nhân sĩ biết chuyện
Đếm ngược 200 người sẽ tiết lộ ngay lập tức, nói lời giữ lời.
# 88 nhân sinh a~
200
#89 Nhâm đại hiệp
199
#901551
Muốn tôi comment thì tôi comment…
198! Mời lầu dưới!
Sự vui sướng của đám người này, bọn họ không biết cái gì là sự thật, cũng chẳng quan tâm gì đối với sự thật này, chỉ bởi vì tò mò nên muốn biết ngọn nguồn sự việc. Hạ Tuyển một thân một mình trong quần thể đó, ngoại trừ bị đánh đập, còn bị cô lập cùng cười nhạo. Y là đối tượng lừa gạt cùng chế nhạo của họ, họ dùng hết thảy những phương thức có thể nghĩ ra để trừng phạt y, chỉ vì y khác với tất cả mọi người.
Rõ ràng vẫn là mùa hè, Hạ Tuyển lại cảm thấy cả người đang phát lạnh, tay cóng đến run cầm cập, điện thoại cũng cầm không nổi. Hai trăm con người này, tràn đầy phấn khởi bình luận dưới bài post, là một chút thú vui trong cuộc sống, mà hai trăm bình luận này đối với Hạ Tuyển mà nói chính là đếm ngược thời gian của y——
Khi đồng hồ đến con số 0, cuộc sống mới của y cũng kết thúc.
Cho dù đã đổi thành phố mới hay trường học mới, y cũng không đổi được một thân máu thịt cùng lớp da bên ngoài này, mỗi một tấc da thịt đều như đang ghi lại quá khứ của y. Chỉ cần có người lưu ý tới nhìn, sẽ ngay lập tức biết được y là một đứa con hoang, là quái thai, là đối tượng bị cô lập bị trào phúng tốt nhất, y chỉ xứng bị đối xử như vậy.
Hạ Tuyển không thể có bạn, đến ba mẹ y cũng không có. Y chẳng có thứ gì cả. Y không nên mang hy vọng trong lòng, không nên làm bạn với Thích Nhiên, cũng không nên gọi Thích Giang Chử là anh. Y đã bị giam cầm, không biết con dao trên đầu khi nào sẽ rơi xuống, ngày mai hoặc ngày mốt, tất cả mọi người rồi sẽ biết X trong bài post kia chính là Hạ Tuyển y.
Trong một giây đó, tất cả mọi thứ y cố gắng nắm chặt trong tay đều sẽ mất đi, Giang Châu sẽ trở thành trấn nhỏ thứ hai, nơi này rồi sẽ có hai loại người, loại đầu tiên chính là y, còn lại là những người chán ghét y. Y không ăn tối, nằm ở trên giường sững sờ, Hạ Chấp Minh không tới gõ cửa cũng không hỏi tại sao, y nằm đó rất lâu, lại không biết đã ngủ thiếp đi vào lúc nào.
Hạ Tuyển bắt đầu mơ, mơ thấy y đi xuống lầu, cửa phòng em bé mở ra. Y đi vào, nghe thấy tiếng cười khanh khách của đứa bé, Hạ Tuyển cực kì căng thẳng, y rón rén muốn bước ra khỏi phòng, đứa bé kia lại đột nhiên lớn lên, ngũ quan trên mặt nó giống y như Hạ Chấp Minh, nó mở miệng nói chuyện, lại thoát ra âm thanh của Ngụy Tân Nhạc mẹ nó, “Mày chính là muốn giết tao, mau cút đi!”
Hạ Tuyển bắt đầu chạy, cửa phòng lại thông với hành lang bệnh viện chật hẹp ở trấn nhỏ. Con quái vật kia đuổi theo sau lưng y không buông, lục phủ ngũ tạng của y bị xé rách, y tuyệt vọng gõ từng cánh cửa đang đóng chặt, hi vọng có người có thể cứu y.
Từng cánh từng cánh cửa đều chỉ im lặng trả lời y, giống như cánh cửa mà Hạ Chấp Minh đã đóng lại, bây giờ lại lên tới hàng ngàn, hàng vạn tác phẩm phục chế——
Không có một cánh cửa nào có thể mở ra vì y.
Nếu như có người mau tới cứu y là tốt rồi.
Hạ Tuyển thức dậy từ trong mơ, tay nắm chặt lấy chăn, trên cổ y đều là mồ hôi lạnh, bao gối cũng ướt nhẹp.
Y thở hổn hển, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại. Đầu y đau dữ dội, ngơ ngơ ngác ngác nhớ ra cả ngày hôm qua đều không có tin tức của Thích Nhiên, Thích Nhiên vẫn còn đang bị bệnh.
Y cầm điện thoại lên muốn nhắn tin hỏi Thích Nhiên đã hạ sốt hay chưa. Hạ Tuyển nghĩ nếu như Thích Nhiên khỏe lại rồi, y có thể sẽ giảm lượng bài tập xuống cho cậu, nhưng y không biết đến lúc đó, Thích Nhiên có còn là bạn của y hay không.
Vừa gửi tin nhắn xong, Hạ Tuyển dựa vào đầu giường chờ Thích Nhiên trả lời, nhưng y đợi mãi cũng không thấy. Lúc này Hạ Tuyển mới hoảng hốt chú ý tới thời gian trên điện thoại, bây giờ mới là hai giờ sáng.
Thích Nhiên vẫn đang ngủ.
Phải giữa trưa hôm sau Thích Nhiên mới nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tuyển.
Xin nghỉ hai ngày, cậu được thế triệt để làm càn, mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao. Thích Giang Chử cũng chẳng nể mặt mũi của bệnh nhân này là bao, nhưng hắn không chịu nổi sủng ái của cha mẹ đối với Thích Nhiên, vì vậy đành phải mở một mắt nhắm một mắt đối với việc Thích Nhiên nướng giường. Y tá mới tiêm cho cậu một mũi, buổi trưa Thích Giang Chử nhanh chóng về thăm cậu một chuyến, tranh thủ kiểm tra một chút rồi dặn dò: “Bị bệnh thì nằm nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng lộn xộn.”
Thích Nhiên gật gật đầu, chờ hắn vừa mới ra khỏi cửa, ngay lập tức lấy điện thoại giấu dưới gối nhắn tin cho Vệ Kiệt.
“Hạ Tuyển có chuyện gì sao?”
Cậu mới trả lời tin nhắn của Hạ Tuyển, Hạ Tuyển lại không trả lời. Cậu nhắm đúng vào thời gian nghỉ trưa gọi cho y, Hạ Tuyển lại tắt máy. Hạ Tuyển gặp chuyện gì đều sẽ không nói mà chỉ một mình chịu đựng, Thích Nhiên đặc biệt hiểu rõ tính cách này của y, trải qua chuyện khách sạn lần trước, cậu liền nghe theo lời anh hai nói, đặc biệt chú ý đến chuyện của Hạ Tuyển.
Bạn thân của cậu, cậu không quan tâm, ai quan tâm.
“Không có chuyện gì cả, cậu ấy không phải luôn như vậy sao, ít nói, không thích quan tâm người khác. Nhưng tính cách của cậu ấy cũng rất tốt.” Vệ Kiệt trả lời.
Hơn nửa đêm gửi tin nhắn, thật sự rất kỳ quái. Hạ Tuyển luôn bị Thích Nhiên cười nhạo là người già, vì luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, hơn 12h đêm vẫn còn thức đúng là quái dị. Nhưng Thích Nhiên cũng không chắc lắm, nếu như chỉ là Hạ Tuyển đột nhiên phản nghịch, muốn thức đêm cũng có thể lắm chứ, nếu không thì là mất ngủ. Hiện tại cậu bệnh nằm liệt giường cũng không rõ tình hình, chỉ dặn dò: “Cậu lo cho cậu ấy một chút nha.”
“Hai tụi tui đang ăn cơm chung nè.” Vệ Kiệt nói.
Vệ Kiệt ăn rất nhanh, gió cuốn mây tan, chỉ chốc lát sau đã ăn xong, Hạ Tuyển ngồi đối diện mới ăn được một nửa. Quạt trong tiệm cơm kêu nha nha nha, không những nghe thấy phiền, gió lại nhỏ. Vệ Kiệt nóng đến chảy mồ hôi, một bình nước lạnh có thể vui mừng uống hết, nhưng cũng không giải khát, không nhịn được nói với Hạ Tuyển: “Tớ đi siêu thị một lát, cậu chờ tớ một chút.”
Đang nói, Vệ Kiệt đã chạy ra khỏi tiệm được hai ba bước, vọt vào siêu thị kế bên. Hạ Tuyển ăn rất chậm, bữa cơm này ăn không hề có mùi vị, hiện tại y ăn cái gì vào đều chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc. Y ngồi đối diện cửa ra vào, người ngồi ở bàn phía trước đứng dậy rời đi.
Trước cửa có một bóng người kéo dài, đưa đầu vào trong cửa tiệm nhìn ngó, đi tới, chốc lát lại quay đi, chào hỏi mấy người bạn của mình rồi dẫn họ đi vào trong tiệm, lớn tiếng nói: “Đây không phải là Hạ Tuyển sao?”
Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn thấy sự chanh chua không hề che giấu trên mặt Mao Phi, còn có nụ cười châm biếm sáng loáng treo bên mép.
“Không phải là nhân vật chính của bài post đứng đầu trên confession sao?”
Mao Phi ngả ngớn nói, mấy học sinh nam đi cùng cậu ta nghe vậy, gương mặt trở nên cổ quái, lập tức cười rộ lên nói, “Ồ! Thì ra chính là cậu ta! Cái người X đó!”
Hạ Tuyển không nhúc nhích, ngừng động đũa. Mao Phi là bạn học nhiều năm với y, cũng hiểu rõ nhất biểu tình này của y, mỗi lần Hạ Tuyển đều dùng vẻ mặt này để nhìn bọn họ, y sẽ không nói cái gì, cũng sẽ không làm bất kỳ cái gì để phản kháng.
Mao Phi khiêu khích lại không thấy y phản ứng, quay đầu nói: “Mọi người đến nhìn đi, người này chính là Hạ Tuyển đó. Trong trấn nhỏ của tôi lúc trước cậu ta rất nổi tiếng nha, cậu ta là một đứa con hoang, cha cậu ta đã dẫn cậu ta đi xét nghiệm DNA, vừa nhận được kết quả liền ném cậu ta đi, nhưng hiện tại cha cậu ta cũng đã có con trai ruột, cậu ta còn không biết xấu hổ mà dựa vào người khác.”
Hắn nói xong lời muốn nói, diễu võ dương oai mà xoay đầu muốn nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạ Tuyển, lại không nghĩ rằng Hạ Tuyển sẽ trực tiếp vung nắm đấm lên đập vào mặt cậu ta.
Mao Phi không tránh kịp, mũi đau nhức, mắt tối sầm lại. Mao Phi tức giận, nhấc chân đạp tới, đá ghế, mấy người bạn đằng sau cậu ta thấy chỉ có một mình Hạ Tuyển, không suy nghĩ nhiều liền nhào vào.
Vệ Kiệt mua kem xong trở về, nghe thấy tiếng động bên Mao Phi, còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy Hạ Tuyển đang đánh nhau, lại còn đang bị một đám người vây công. Vệ Kiệt không hiểu chuyện gì, cũng không muốn hiểu, Hạ Tuyển là bạn cậu, cậu cầm que kem trên tay mắng “Mẹ nó!!!”, khí thế hung hăng gia nhập trận chiến.