Edit: OhHarry
Beta: Táo
Lí do vì sao tôi lại muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức thì phải nói từ chuyện bà ngoại tôi.
Bà ngoại tôi có mội chiếc hộp trang sức chứa đầy những món trang sức yêu thích của bà. Hoa tai phỉ thúy màu lục thuần, ghim cài áo ruby, nhẫn sapphire,… Bà nói những món đồ này đều là quà do ông ngoại tặng, vì yêu bà nên ông dốc tâm dốc sức, mua những món trang sức này để làm bà vui.
“Khi đàn ông yêu ai, anh ta sẽ muốn tặng trang sức cho nửa kia của mình.” Bà ngồi trên ghế trang điểm, mặc một bộ sườn xám thêu trang nhã, vừa nói chuyện với tôi, vừa nhìn gương, đeo chuỗi ngọc màu tím đậm lên, “Như bố con đấy, đến nhẫn kim cương cỡ hạt vừng nó còn không mua cho mẹ con, liếc qua cái thôi bà đã biết vốn dĩ nó đã chẳng quan tâm đến mẹ con rồi. Lúc nằm trên giường bệnh sắp mất, ông ngoại con vẫn nắm lấy tay bà, bảo bà đi mua sợi dây chuyền bà thích đi rồi khen bà đeo đẹp…”
Tôi ngồi trên giường, đung đưa hai chân, hỏi: “Mẹ con cũng thích trang sức ạ?”
Vẻ phiền muộn trên khuôn mặt bà biến mất, bà mỉm cười nhìn tôi qua gương: “Có ai mà lại không thích những món đồ mĩ lệ như thế?”
Tạm không nói đến tiêu chuẩn đánh giá bọn cặn bã của bà có đơn giản và cứng nhắc quá hay không, nhưng quả thật những lời nói của bà đã có sức ảnh hưởng lớn đối với tôi khi tôi còn là một đứa trẻ.
Thứ nhất, ngọc ngà trang sức là thứ khiến con người ta vui vẻ, thấy đồ đẹp là bà ngoại và mẹ sẽ thích.
Thứ hai, khi đàn ông yêu ai, anh ta sẽ muốn tặng trang sức cho nửa kia của mình.
Cùng với sự rung lắc khi hạ cánh, tôi từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông — Đến Sơn Nam rồi.
Lấy hành lý xong, tôi sốt ruột đứng bên ngoài sân bay chờ xe nhận chuyến, nhưng đợi mãi vẫn không thấy điện thoại nhảy thông báo nhận chuyến thành công.
Tôi không ngờ việc tìm xe đi từ Sơn Nam đến Thố Nham Tung vào lúc nửa đêm lại khó đến vậy. Cuối cùng, tôi phải dùng bài cũ “có tiền mua tiên cũng được”, bỏ ra số tiền cao gấp ba lần ngày thường mới tìm được tài xế bằng lòng đưa tôi đi.
Do tốn quá nhiều thời gian để tìm xe, thế nên khi tôi đến Bằng Cát thì đã là hơn mười một giờ.
Nghiêm Sơ Văn vẫn chưa ngủ, để cửa mở cho tôi.
“Xui thật, hôm nay lại mất điện, mấy tiếng rồi vẫn chưa có lại.” Nghiêm Sơ Văn đi trước chiếu đèn pin, đẩy cửa nhà ra, “Mày còn bê theo chậu cây này làm gì?”
“Mãi mà nó vẫn không ra hoa, tao mang nó đến cho Ma Xuyên chăm sóc.” Cây lan này được tôi mang từ Hải thành đến, coi như nó cũng đã trải bao sự đời rồi.
Tôi soi đèn mở vali ra rồi vơ hết những thứ mình cần cho vào ba lô, sau khi đeo lên lưng, tôi vội vàng chào Nghiêm Sơ Văn rồi chạy biến lên trên đền.
Mới đầu đến Bằng Cát, chỉ leo cầu thang tôi cũng đã thở hổn hển, thế nhưng bây giờ lại như đi phăm phăm như ở trên đất bằng, chắc là do đã quen với độ cao ở Thố Nham Tung.
Vừa leo tôi vừa nhìn đồng hồ, lên tới cổng đền rồi thì còn mười mấy phút nữa mới đến mười hai giờ. Vì cũng không gấp lắm nên tôi dừng lại một lát để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Tôi sửa sang lại vạt áo trước cho ngay ngắn, gạt gạt tóc rồi còn cúi xuống ngửi xem trên người mình có mùi gì lạ không.
Vẫn ổn, tôi đã thay quần áo trong nhà vệ sinh ở sân bay rồi nên không bị hôi mà chỉ có mùi nước giặt quần áo.
Vì đã trèo tường thành thói nên tôi tự giác đi tới chỗ tường mà mình quen thuộc. Tôi đi mấy bước rồi lại lùi về, nhận ra đúng là cổng có hơi hé hờ như mình đã liếc thấy.
Tôi bê chậu lan trên tay, ngờ vực đẩy cổng bước vào, chẳng mấy mà phát hiện ra tiếp chuyện thứ hai khiến mình bất ngờ — Trong đêm hè, cửa sổ chính điện mở hé một nửa, ánh nến nhập nhòe ở bên trong hắt ra, Ma Xuyên im lặng ngồi quỳ trước pho tượng vàng cao lớn như trong hôm lễ “Lộc Vương đản sinh”, muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ.
Điều này không giống thói quen sinh hoạt của anh.
Tôi nhìn chăm chú vào bóng lưng anh, trái tim bỗng nảy mạnh, tôi lại lấy điện thoại ra xem giờ — 11 giờ 51.
Chẳng lẽ anh ấy đang… đợi tôi?
Giữ suy nghĩ này trong lòng, tôi đẩy nhẹ cửa điện, nó cũng dễ dàng được đẩy vào như cánh cổng ở ngoài kia.
Nghe thấy tiếng động, người mà dường như một giây trước vẫn đang chìm đắm trong suy tưởng bỗng quay phắt đầu lại, trên gương mặt là biểu cảm bất ngờ không thể che giấu và cả sự khó tin khi cuối cùng cũng đạt được ước nguyện sau một khoảng thời gian dài chờ đợi.
“Muộn thế rồi mà không ngủ, chờ em à?” Tôi đặt ba lô và chậu cây trên tay xuống đất, vừa đứng thẳng dậy đã bị người đi ra đón ôm chầm lấy.
Anh ôm trọn tôi vào lòng, cánh tay dài vòng qua thắt lưng tôi, ghì mạnh như sắp khảm thẳng xương vào cơ thể tôi.
“Em quay lại rồi.” Anh than thở, không hỏi tôi vì sao bảo không về mà giờ lại bất ngờ xuất hiện.
Anh đang đợi tôi. Vào khoảnh khắc này, tôi chắc chắn rằng anh đang đợi mình.
Dẫu biết tôi sẽ không về vào mùng 1, thế nhưng anh vẫn cố chấp chờ đợi cho đến giây phút cuối cùng, mong mỏi sẽ có kì tích xảy ra. Mà tôi đi suốt đêm, không phải chỉ để giữ lời hứa với anh mà còn để thành toàn cho kì tích anh mong đợi.
Ngồi trong chính điện nhập nhòe ánh nến, tôi cho Ma Xuyên xem từng “bé cưng” mà tôi mang về, đầu tiên là chậu hoa lan.
“Anh còn nhớ nó không?” Một tay tôi cầm chậu hoa, tay còn lại trịnh trọng giới thiệu với anh, “Đây là cây lan mà năm đó anh bỏ lại ở kí túc xá, em cứu từ tay Nghiêm Sơ Văn về đấy. Anh kiểm tra xem xem có phải nó bị bệnh không. Những năm trước lúc bà ngoại em chăm thì nó vẫn nở hoa, không hiểu sao mấy năm nay bị gì mà không ra hoa nữa, với cả cũng không lớn thêm tí nào.”
Ma Xuyên nhận lấy chậu hoa, quan sát lá rồi lại gần ngửi đất trong chậu, sau đó nhanh chóng chẩn đoán: “Em tưới nước chè à?”
Tôi lúng túng cười: “Em đặt nó ở studio, chắc đồng nghiệp ở studio tiện tay tưới.”
“Hoa lan cần đất thoáng khí tơi xốp và môi trường ẩm ướt, lạnh quá hay nóng quá cũng không phát triển tốt được, thật ra Hải thành cũng không phải nơi lý tưởng cho chúng sinh trưởng.” Nói rồi, anh đặt chậu hoa sang một bên, “Mai anh thay đất cho nó, để bình phục mấy tháng, chắc sang năm có thể ra hoa.”
“Thế ư! Em đã bảo chắc nịch là do môi trường không tốt mà.” Tôi kéo mở ba lô, lấy từ bên trong ra món đồ dễ thấy nhất, đưa cho Ma Xuyên làm món quà thứ hai.
“Đây là…” Ma Xuyên ngỡ ngàng nhận lấy con rồng nhồi bông phương Tây màu vàng, hiển nhiên đã nhận ra nó, “Bé Quýt.”
“Công ty Triệu Thần Nguyên đang rục rịch muốn khởi động lại《Đảo Hỏi Đáp》. Tuy chưa ra mắt ngay, nhưng nó biết em thích nên đã làm riêng cho em goods off của game, tặng trước hôm đi ăn ấy.” Theo như lời của chính Triệu Thần Nguyên, để thể hiện độ hiếm, lúc đó bản beta chỉ làm mỗi một quả trứng rồng, đến bản thân cậu ta còn không trúng trong khi tôi thì lại lấy được, chính vì thế mà cậu ta mới ấn tượng sâu sắc.
Tôi búng chiếc sừng rồng trên đầu con thú bông, bồi hồi nói: “Tám năm rồi, cuối cùng nhà mình cũng được đoàn tụ với nhau.”
Ma Xuyên khẽ vuốt ve hàng lồng dài trên lưng chú rồng vàng, cử chỉ vừa dịu dàng, vừa tràn đầy tình yêu như thể dưới tay anh là một chú thú cưng dễ thương có sự sống chứ không phải một con thú nhồi bông có thể thấy được ở bất cứ đâu.
“Mấy hôm đóng server là cha nuôi anh bị bệnh nặng, sức khỏe không tốt như trước, không biết kéo dài được bao lâu nên gọi anh về Thố Nham Tung.” Ma Xuyên cụp mắt, chìm vào hồi ức, “Ông ấy kéo tay anh, giao cả tộc Tằng Lộc vào tay anh, muốn anh hứa với ông rằng có thế nào cũng không được vứt bỏ người trong tộc.”
Anh bỗng nhoẻn cười: “Thật ra ông ấy cũng biết từ lâu anh đã chán ghét tất cả chuyện này. Sao anh không được có gia đình, sao anh không được có tên, sao anh không được ích kỉ, không được chỉ yêu một người…”
Anh nắm tay tôi, ngón tay cái mân mê vết sẹo đỏ trong lòng bàn tay tôi: “Em là người đầu tiên nói với anh rằng anh không sai, dạy anh cách sống sao cho vui vẻ.” Nói xong, anh đưa tay tôi lên môi, hôn thật cẩn thận.
Tôi không kiềm chế được mà cuộn tròn ngón tay lại, được anh hôn thì vừa ngứa vừa rạo rực.
Tôi muốn hôn trả lại anh thật mạnh, muốn quấn lấy đầu lưỡi anh, muốn cắn môi anh, muốn trao đổi nước bọt với nhau, muốn đan chặt mười ngón tay… Nhưng giờ không được, giờ chưa tới lúc, trong ba lô của tôi vẫn còn rất nhiều “bé cưng” đang chờ được bày ra.
“Duyên phận giữa chúng ta đã được định sẵn từ lúc nhỏ rồi.” Tôi xoa mặt anh, cố kìm nén cảm giác chộn rộn trong lòng, sau đó thu tay về, quay người lục tiếp đồ trong ba lô, “Không bàn những cái khác, server beta rộng như vậy, tuy không đến cả vạn người nhưng cũng phải được mấy nghìn người chơi, thế mà anh với em vẫn gặp nhau đấy thôi.”
“Lúc ấy anh mà không chấp nhận lời mời kết bạn của em thì giờ chúng ta đã chẳng có hiện tại.” Nói rồi, tôi cẩn thận lấy ra món quà thứ ba từ trong ba lô — Một chiếc hộp trang sức bọc nhiều lớp bọc chống sốc.
“Do ngay từ đầu anh đã biết là em.”
Tôi xé bọc chống sốc ra, nghe Ma Xuyên nói vậy thì sửng sốt ngẩng đầu lên.
“Anh biết á?”
Ma Xuyên vô cùng thẳng thắn: “Anh vô tình nhìn thấy.” Anh nói, “Hôm cắm trại… Lần có Minh Trác ấy, điện thoại em cứ phát nhạc game nên rất ồn, anh định tắt đi nhưng sau đó lại vô tình trông thấy.”
Tôi vẫn hơi ngỡ ngàng, hóa ra lại sớm đến vậy ư?
“Từ đầu anh đã biết ‘Tên Khó Đọc’ là em mà anh còn add friend rồi kết hôn với em? Chẳng phải quan hệ giữa chúng ta khi đó… không tốt ư?” Nói xong ba từ cuối, lần đầu tiên tôi thấy lưỡng lự như vậy.
Đúng không nhỉ? Đúng mà. Tối hôm cắm trại chúng tôi còn đánh nhau vì Minh Trác.
Đặt vào vị trí người khác, nếu ngay từ đầu tôi đã biết MK là anh thì chắc tôi xóa thẳng game rồi chứ đừng nói là add friend với anh.
Ma Xuyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Đằng nào em cũng không biết acc đó là anh.”
Lúc nói câu này, ngữ điệu của anh không có gì đặc biệt, nét mặt cũng thản nhiên hơn, thế nhưng tôi lại cảm nhận được sự đau buồn của anh.
“Nếu em không nghe được chuyện anh là MK từ Nghiêm Sơ Văn, có phải suốt đời anh cũng sẽ không cho em biết không?”
Anh không trả lời thẳng mà chạm tay vào chiếc hộp trên tay tôi, chuyển chủ đề: “Đây là cái gì?”
Tôi cúi đầu xuống nhìn chiếc hộp, chập rãi mở ra: “Vòng cổ em làm cho anh.”
Trong hộp trang sức là chiếc vòng cổ thứ ba mà tôi lấy linh cảm từ Ma Xuyên để thiết kế. Chiếc vòng vàng hồng lóa mắt được đặt tên là “Bất Diệt”, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu tôi dành cho anh.
“Viên đá này…” Anh chạm vào chiếc vòng, hình như đã nhận ra viên spinel kia, “Là viên lần trước em cho anh xem ư?”
“Ừ, là viên hồi trước được khảm ở ‘Chiếc Lông Vũ Của Thần’.” Tôi cẩn thận lấy chiếc vòng cổ ra, đứng dậy đeo cho anh.
Ở thành phẩm cuối cùng, tôi làm thêm một chuỗi xích bối vân ngắn màu vàng ở phía sau sợi dây chuyền, phần rủ xuống gắn thêm một viên ruby ba carat để dù đeo ở phía trước hay đeo phía sau, nhìn từ góc độ nào nó cũng không bị quá mức đơn điệu.
“Cô Cốc thấy viên spinel đỏ này không xứng với địa vị của cô ta, nhưng cô ta đâu biết ‘Chiếc Lông Vũ Của Thần’ vốn không được thiết kế cho cô ta.” Lần đeo “Bất Diệt” đầu tiên, tôi chọn đeo ngược cho Ma Xuyên, tôi quấn chuỗi dây chuyền vàng vào cổ anh thêm một vòng, bối vân đưa ra trước, mặt dây chuyền chuyển ra sau, buông rủ ở thắt lưng anh.
Đeo xong, tôi lùi lại mấy bước, nín thở nhìn tác phẩm trước mắt.
Quá tam ba bận, cuối cùng vòng cổ của tôi cũng đợi được chủ nhân đích thực của nó. Tôi nhìn đăm đắm vào Ma Xuyên đang dần trở nên hư ảo thánh khiết khác thường dưới ánh nến, hốc mắt nóng dần lên.
“Đây là chiếc vòng cổ thứ ba em lấy cảm hứng thiết kế từ anh. Chiếc đầu tiên là ‘Nước Chảy Rừng Thông’ đã giành được giải thưởng quốc tế lớn, rất nhiều người muốn mua nó nhưng em không bán, cũng chưa từng cho người khác đeo, sau khi em biết chuyện họ lén lú đeo thì đã đập nát trong cơn tức giận. Họ không hiểu em, mà em cũng không cần họ hiểu.” Tôi khàn giọng, “Em biết mình đang làm gì là được.”
Ma Xuyên cúi xuống mân mê bối vân ở cổ, hỏi: “Chiếc thứ hai là ‘Chiếc Lông Vũ Của Thần’ à?”
“Ừm.”
“Chiếc vòng này tên gì?”
“Bất Diệt.”
Anh lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm hai từ này: “‘Bất Diệt’…”
Tôi quỳ xuống cạnh anh, ngón tay vuốt ve đường vân trên vòng cổ nhẹ như lông hồng: “Thích không?”
“Thích lắm.” Anh cụp mắt, dưới ánh lửa, đôi mắt anh trở nên tối tăm khó phân biệt, “Đây là dây chuyền của anh, không phải của Tần Già, chỉ là của anh thôi. Sau khi anh chết, nó sẽ chìm xuống biển Ba Từ cùng anh, ngoài anh ra, không ai có thể sở hữu nó nữa và cũng không ai cướp được nó đi.”
Anh tạm dừng lại, hình như vừa nghĩ ra chuyện gì quan trọng hơn, anh nhìn về phía tôi: “Em cũng thế, em là của anh, dù là ai cũng không cướp được em đi.”
Sao lúc anh nói ra những lời lẽ lạnh lùng, ngang tàng như vậy, tôi lại thấy anh đáng yêu nhỉ? Vừa nghĩ đến chuyện nếu tôi đúng là một thằng khốn nạn đứng núi này trông núi nọ, chẳng những bó tay không làm gì được tôi, chỉ biết thui thủi đau lòng một mình; mà cách trừng phạt nghiêm khắc nhất dành cho tôi mà anh có thể nghĩ ra cũng chỉ là quên tôi đi, trái tim tôi lập tức mềm nhũn.
“Của anh, của anh hết.” Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tôi nghiêng người để hôn anh.
Hôn trước đã, đêm còn rất dài, món quà còn lại… Hôn xong rồi xem tiếp.