Editor:Sasaswa
Ngày đó sau khi ăn vạ Thái Khải thất bại, Ngu Uyên đúng lúc gặp được Ngu Hào, hắn lập tức thuận nước đẩy thuyền được sắp xếp vào ở khách sạn dưới sự ‘hảo tâm giúp đỡ’ của ông.
Hắn đã nói với Ngu Hào là.
“Cháu là cô nhi do ông bà nhận nuôi, nhưng không may sau đó hai người qua đời, ông bà trước đó có dặn cháu phải đi tìm cha mẹ ruột của mình. Bọn họ chỉ nói cho cháu biết là mình bị vứt bỏ, để lại vài giấy tờ và nói cháu tên Ngu Tuyền, sau đó không nói gì nữa.”
Ngu Uyên đưa hai tờ giấy chứng thực nhận nuôi ra cho Ngu Hào xem để chứng minh thân phận của mình.
Sau khi Ngu Hào xem xong lập tức gọi cho Ngu Long.
Ông căn bản không cần biết cậu thanh niên trước mắt này có nói dối hoặc lừa đảo hay không, người nào từng gặp qua Ngu Uyên thì khi thấy Ngu Tuyền đều sẽ hoài nghi có phải hai người có quan hệ huyết thống hay không.
Ngu Long chạy tới, nhìn người thiếu niên trước mắt cũng phải hoảng sợ.
“Cháu bao nhiêu tuổi?”
Ngu Hào nói: “Nó mười tám.”
Ngu Long cẩn thận đánh giá Ngu Tuyền một hồi, sau đó kêu Ngu Hào ra ngoài với mình.
“18 tuổi thì khẳng định không phải là con Ngu Uyên, có thể là con riêng của ba nó.”
“Vừa nhìn liền thấy giống, sau này khẳng định còn giống hơn.”
Ngu Hào đối với cái bánh từ trên trời rơi xuống rất hưng phấn, không ngừng đi dạo xung quanh phòng khách sạn.
“Ngu Uyên được nhận về năm nào? Nhớ rồi, là mười lăm năm trước, mười lăm năm trước đứa nhỏ này cũng mới ba tuổi, có thể cùng cha cùng mẹ với Ngu Uyên. Có thể giải thích là do thằng năm* qua lại lâu năm với người phụ nữ kia, hai người hạnh phúc sinh ra hai đứa nhỏ nên lúc đó chưa tìm tới nhà chúng ta.”
*Ba của Ngu Uyên
Ngu Long lo lắng nói: “Anh tra ra người phụ nữ kia là ai không? Mười mấy năm sinh hai đứa nhỏ, sinh xong thì bỏ, có chút không phù hợp.”
Ngu Hào nói: “Sao lại không phù hợp, thằng năm vốn phong lưu nhiều tiền mà, xem ra người phụ nữ kia có đầu óc đấy. Thằng năm cũng phong lưu nhưng mấy người ôm con đến tìm nào có ai có kết cuộc tốt chưa? Sinh con xong thì bỏ nhưng vẫn lấy tiền, sau đó tìm người lương thiện giúp nuôi dưỡng, chậc, thật thông minh.”
Ngu Long suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bây giờ đứng đây đoán mò cũng không được chỉ có thể xét nghiệm ADN mới chính xác, anh dẫn đứa nhỏ đi xét nghiệm đi, nhớ rõ phải im lặng mà làm, đừng để thằng tư với thằng sáu biết, có kết quả rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
*Giải thích chút xí nha mụi người, tui cũng rối vụ gia phả nhà này quá. Thứ tự chú bác nhà Ngu Uyên từ trên xuống dưới lần lượt là:
Ngu Hào: Chú hai
Ngu Long: Chú ba
Ngu Mưu: Chú tư
Tiếp đó là ba của Ngu Uyên và maybe sau đó còn 1 người nữa mà chưa xuất hiện (aka thằng sáu), tui không rõ tới đây hết chưa nên thôi không để ‘út’ nhé. Sori vì đã làm rối các bạn nhưng tui cũng rối, too.
Rất nhanh sau đó Ngu Tuyền bị Ngu Hào đưa đi xét nghiệm ADN, kết quả ngày hôm sau đã có, là anh em cùng cha cùng mẹ với ‘Ngu Uyên’.
Kết quả vừa có Ngu Uyên liền thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cảm nhận được sự ‘chăm sóc’ từ chú Ngu Hào.
Ngu Hào và Tô Cầm dẫn hắn về nhà hai người, hỏi han ân cần, mở miệng đều là ‘chú ba’,’thím’. Tô Cầm còn đỏ mắt nắm lấy tay Ngu Uyên, nói hắn thời gian qua phải chịu khổ, sau này có chú thím chăm sóc sẽ không ai dám khi dễ nữa.
Bà nhìn áo thun quần jeans trên người Ngu Uyên càng khóc dữ dội hơn, buổi tối liền kéo hắn ra ngoài mua quần áo, giày dép.
Bọn họ thật biết cách ra dẻ.
Ngu Uyên giống như công cụ hình người, mặt vô biểu tình bị vợ chồng Ngu Hào kéo đi mua quần áo, di động, laptop. Ven đường nhìn thấy tiệm trà sữa quen thuộc Ngu Uyên cảm thấy hối hận chính mình chưa ăn vạ Thái Khải đủ.
Sớm biết như thế hắn sẽ kêu cậu mua cho mình thêm mấy ly nữa, nhưng chắc chắn Thái Khải là thiệt tình mua cho chứ không phải giống như chú thím, mua này kia chỉ để lấy lòng lợi dụng.
Sau khi mua sắm đầy đủ, Tô Cầm cố ý dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng ngủ cho Ngu Uyên, để hắn tiếp tục cảm nhận được thân tình ấm áp.
Nhân lúc chưa dọn phòng xong, Tô Cầm kêu Ngu Uyên đi tắm rửa, thay quần áo trước.
“Đây là bồn tắm, chắc đây là lần đầu con thấy đúng chứ, còn đây là sữa tắm và tinh dầu, một vạn chỉ mua được bình nhỏ như vậy thôi, đối với người bình thường phải mất 3 năm mới kiếm được một vạn đấy.”
Ngu Uyên: “…”
Thật đúng là ngạo mạn.
Sau khi Tô Cầm rời khỏi Ngu Uyên mới mở vòi sen trên đầu, tắm sơ qua một lát rồi mặc quần áo sạch vào.
Khi ra khỏi phòng tắm hắn còn cố tình không tắt đèn, bật máy mát xa trong bồn tắm. Ngu Uyên từ ban công phòng khách đi qua ban công phòng mình, trốn sang một bên.
Tô Cầm và Ngu Uyên đang ở trong phòng chỉ huy người hầu dọn dẹp.
Ngu Hào nói: “Anh hai nói cứ để đứa nhỏ ở chung với chúng ta để tạo ấn tượng tốt.”
Tô Cầm nói: “Đúng vậy, nó từ dưới quê lên chưa biết xã hội này màu sắc thế nào, lúc nãy mua quần áo điện thoại còn rất cao hứng.”
Ngu Hào nói: “Trẻ con nông thôn rất dễ dỗ, tôi chỉ sợ bị thằng ba với thằng năm cướp mất cái bánh này thôi. A, Liễu Thẩm, cái túi đỏ kia là gì?”
Trong phòng truyền đến tiếng gấp túi nhựa, chắc là quét dọn xong rồi đang thu gom rác.
Ngu Uyên lùi về phía sau một bước, định trở về phòng khách thì nghe thấy hai chữ ‘Mẹ Vân’.
“Đừng bỏ cái đó.” Tô Cầm ngăn cản người hầu định vứt túi rác: “Mau cầm cái túi đó tới đây, đây là mẹ Vân cho tôi.”
“Làm sao vậy?” Ngu Hào hỏi.
Tô Cầm nhấc cái túi lên, vỗ vỗ lớp bụi.
“Còn nhớ lúc trước tôi nói tôi ngủ không được không, mẹ Vân liền đưa tôi thứ này, kêu tôi để dưới gối, quả thật sau đó ngủ ngon hơn nhiều.”
Ngu Hào nghe xong giọng điệu lập tức thay đổi.
“Mau ném nhanh đi!”
“Bang” một tiếng, ném thứ đó vào thùng rác.
“Ông làm gì vậy.” Tô Cầm muốn nhặt lại.
“Bà đừng nhặt, không phải thứ tốt lành gì đâu.” Ngu Hào nói: “Bà quên mẹ Vân chết như thế nào rồi sao mà còn dám giữ đồ của bà ấy, nhỡ nó dính phải thứ xui xẻo gì rồi sao.”
“Không sao đâu, vợ thằng tư cũng giữ —”
“Tôi nói sao thì bà cứ làm vậy đi! Thằng tư với thằng sáu mỗi ngày lêu lỏng bên ngoài qua lại với mấy lão đạo sĩ không biết từ đâu đến, không chừng lần này Ngu Uyên gặp chuyện là do bọn họ hạ cổ làm hại đấy, bọn họ không sợ thì kệ, mình phải lo bản thân mình đã.”
“Vậy được.”
Cuối cùng vẫn bị ném vào thùng rác.
Ngu Uyên lập tức trở về nhà tắm tắt máy mát xa và đèn phòng.
Tối muộn, chờ Tô Cầm và Ngu Hào chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Ngu Uyên mở cửa đi ra hành lang bỏ rác, moi tìm cái túi đỏ.
Bảo mẫu phát hiện hắn có hành động khác thường nhưng vẫn bị Ngu Uyên nói dối cho qua.
Thân phận hiện tại của hắn là thằng nhóc nông thôn, mọi hành vi bất thường đều có thể dùng cớ là lần đầu tiên ở biệt thự sang trọng nên cảm thấy mới lạ để giải thích.
Chạng vạng, Ngu Uyên ngồi trong phòng mở túi đỏ ra xem.
Bên trong túi là chiếc mặt nạ to bằng bàn tay.
Mặt nạ là kiểu mặt quỷ*, gương mặt tươi cười càng trở nên quỷ dị dưới ánh đèn mờ nhạt.
*Mặt nạ tương tự thế này
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad ‘Sasaswa’.
Cuộc hẹn gia đình diễn ra vào ngày thứ bảy, trừ những bên thuộc Ngu gia tham dự thì còn có sự xuất hiện của vài vị trưởng bối để chứng kiến.
Đến với cuộc hẹn hôm nay, mọi người đều mang theo đồ vật này nọ cùng ý đồ của riêng mình, nhưng trung tâm buổi tiệc vẫn là Thái Khải và Ngu Tuyền.
Sau khi công khai di chúc của Ngu Uyên, cả nhà thật lâu đã không bình tĩnh tụ lại một chỗ.
Thái Khải và gia đình Ngu Hào tới muộn, những người còn lại đều tới trước, ngồi ở ghế lô nói chuyện.
Tin tức Ngu Hào tìm được em ruột của Ngu Uyên đã sớm truyền đi trong dòng họ.
Chủ đề thảo luận của cuộc hẹn hôm nay là để mọi người ký giấy chứng tử cho Ngu Uyên và xác định con đường tiếp theo của Ngu Tuyền.
Di chúc đương nhiên không thể đổi, cách duy nhất để cứu vãn chính là Ngu Tuyền. Y em ruột của Ngu Uyên, lại vừa mới qua tuổi 18, mà người thừa kế lúc này lại là một người ngoài – Thái Khải, hai người không có con nối dõi nên có khả năng cao là bọn họ sẽ giành lại được tài sản từ tay cậu.
Mấy ngày nay Ngu Hào thường xuyên tẩy não Ngu Tuyền, nói Thái Khải là người ngoài, lúc trước cưới Ngu Uyên là do có mưu đồ riêng, lại ví dụ như nói chú bác của hắn rất tốt, chỉ tội là người hiền lành nên luôn phải chịu khi dễ.
“Chú chỉ có cháu thôi.” Lúc sắp tới nơi, Ngu Hào vỗ tay Ngu Uyên, “Nếu chú ba bị khi dễ cháu phải ra mặt lấy lại công bằng cho chú đấy.”
Ngu Uyên kéo kéo khóe miệng, không trả lời.
“Còn nữa, cháu nhất định phải cẩn thận với Hạ Thái Khải, đừng thấy nó đẹp mà nhầm lẫn, cháu nghĩ thử xem, anh cháu thông minh như vậy sao có thể giao tài sản cho người khác được, anh cháu chết, theo ý chú thì —”
Ngu Hào thở dài: “Từ cổ chí kim, đàn ông sợ nhất chính là Phan Kim Liên a.”
Ngu Uyên lại nhếch nhếch khóe miệng.
“Ông Ngu, bà Ngu, mời đi lối này.”
Hôm nay Ngu Hào bao toàn bộ Thu Ngữ Lâu, vừa xuống xe liền có giám đốc đến nghênh đón bọn họ.
Đi vòng qua bức tường xuyên qua hành lang dài liền thấy có hai người đẹp mặc bộ sườn xám đứng chờ trước cửa.
“Chào buổi chiều, ông Ngu, bà Ngu.”
Cửa bị đẩy ra, mọi người bên trong đều đã ngồi yên một chỗ, ngay cả Thái Khải cũng đã có mặt, cậu ngồi ở vị trí chủ tọa, bình tĩnh ăn điểm tâm, không có hứng thú nghe mấy người xung quanh nói chuyện.
Vào lúc Ngu Uyên bước vào, Thái Khải đúng lúc ngẩng đầu nhìn hắn, giống như lần trước, ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Ngu Uyên nhớ tới câu nói trước kia của Thái Khải “Ngu Uyên có con trai riêng bên ngoài’, trong lòng tự dưng có cảm giác khó chịu.
“Tới tới tới, giới thiệu với mọi người một chút, đây là Ngu Tuyền, là thành viên mới của Ngu gia.”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Mọi người nhìn về phía Ngu Uyên, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Một lát sau, rốt cuộc cũng có người lấy lại tinh thần, bắt đầu thân thiết chào hỏi Ngu Uyên.
“Thì ra đây là Ngu Tuyền, ta là cô của cháu.”
“Tốt tốt, Ngu Tuyền, cứ gọi ta là chú đi.”
Thậm chí còn có người rời khỏi chỗ ngồi đi đến chào đón Ngu Uyên.
“Tới đây, cháu ngồi đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Đây không phải chỗ của chúng tôi sao.” Ngu Hào đặt tay trên vai Ngu Uyên, kiêu căng ngạo mạn đi đến chỗ đã giữ trước.
Đứa nhỏ này là do ông nhặt được, sau đó chăm sóc đến bây giờ.
“Đến, ngồi đây với chú.”
Ngu Uyên đi trước một bước, thoát khỏi tay Ngu Hào, chỉ vào vị trí bên cạnh Thái Khải.
“Cháu ngồi đây được không?”
Ngu Hào sửng sốt một chút, nói: “Được, cũng được—”
Ngu Uyên tự nhiên đi đến chỗ ngồi bên tay phải Thái Khải, ngồi xuống.
“Lại gặp nhau rồi.” Ngu Uyên cười nói với cậu, đôi mắt đen nhánh giấu không được dục vọng chiếm hữu sâu không thấy đáy, môi rõ ràng phun ra hai chữ.
“Anh dâu.”
Editor: Chời ơi kích thích quá!!!!
E hèm, trong lúc mọi người đọc truyện nếu thấy lỗi hoặc câu nào lộn xộn không hiểu thì nhắc tui nhen chứ tui edit xong là đăng luôn để mọi người đọc chứ không kịp đọc lại luôn. Cho tui xin like, cmt, follow dí nhen hihi