Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 31: Cơ bụng của ta đâu?



Ninh Phỉ giật giật lỗ tai, nhìn bóng dáng quen thuộc của lão Thạch Đầu qua khe hở của rèm cửa, miệng nở một nụ cười.

Mèo trắng lớn có vẻ như đang nằm mơ, rên rỉ duỗi chân. Ninh Phỉ ôm lấy chi của mèo trắng lớn, vùi đầu vào chiếc bụng mềm mại trước mặt. Mèo trắng lớn ôm linh miêu vào lòng, vô thức liếm liếm tai linh miêu, rồi lại yên bình chìm vào giấc ngủ.

Cối xay đá và mì ống đã mang đến cho tộc thú nhân những bước đột phá mới về đồ ăn. Bánh ngô nướng giòn trở thành món ăn vặt yêu thích của Đại Hoa và Thiết Trụ. Sau khi ăn xong, họ đặt một nồi bột ngô nhỏ lên bếp lửa. Trên đá nóng, có thể chế biến một giỏ bánh ngô nhỏ trong một thời gian ngắn, sau đó ăn cùng thịt băm, hành lá, gừng và hạt tiêu, ngon đến mức khiến người ta phải rơi nước mắt.

Cái giỏ đựng bánh ngô là do Đại Hoa dệt, có vẻ như nàng rất thành thạo, chỉ cần xem qua cách làm thô sơ của Ninh Phỉ trước đó, Đại Hoa có thể nghiên cứu ra các cách dệt tinh xảo hơn.

Trong rừng có rất nhiều dây mây, những dây mây này đã bị gió bắc hong khô, chúng được các thú nhân bó thành từng bó, mang về hang động. Còn những cành nhỏ và lớp vỏ thì được cạo bỏ, chúng trở thành nguyên liệu dùng để đan giỏ mây và cái ki (đồ dùng có hình như cái gàu sòng, thường đan bằng tre, để xúc và chuyển đất đá).

Rơm rạ và vỏ ngô trong nhà thì được làm thành những đôi giày rơm. Đôi giày rơm này đi rất êm, mũi giày chắc chắn, đẹp hơn nhiều so với đôi giày mà Ninh Phỉ tự làm.

Hơn nữa để không bị lạnh chân, Đại Hoa còn đem những mảnh da còn sót lại khi may quần áo khâu chúng vào những đôi giày rơm, giúp cho những đôi giày trở nên ấm áp và thoải mái.

Những cây gai đã được Đại Hoa ngâm trước đó, dù đã thu được sợi gai, nhưng làm thế nào để dệt sợi gai như vậy thành vải mịn khiến Đại Hoa phải đau đầu. Mặc dù chưa nghiên cứu ra cách dệt vải bằng sợi gai, nhưng nàng đã tạo ra sợi gai mỏng và chắc hơn sợi gai mà Ninh Phỉ tự làm.

Vì thế Ninh Phỉ cùng Thiết Trụ dứt khoát sửa sang lại toàn bộ quần áo, đồng thời thay thế tất cả dây rơm trước đây bằng dây gai, như vậy sẽ không lo quần áo dùng chút lực đã bị rách.

Thật ra Ninh Phỉ cũng nghĩ ra rất nhiều biện pháp dệt vải bằng sợi gai, ban đầu anh còn băn khoăn không biết có thể đan như áo len hay không. Nhưng anh chỉ biết mặc, chứ đan thế nào thì anh hoàn toàn không biết. Anh cầm hai que tre khoa tay múa chân trước Đại Hoa nửa ngày, cuối cùng vẫn bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

“Chắc chắn sẽ có biện pháp”. Ninh Phỉ ném que trúc đi, lấy một củ cà rốt, rửa sạch rồi nhai rôm rốp.

Hiện giờ anh phát hiện, những điều nhỏ nhặt mà anh học được trước đây, anh chỉ có thể hiểu qua loa, còn bản chất thật sự thì chưa hiểu rõ, việc này làm Ninh Phỉ có chút chán nản.

Thật khó để anh có thể trở thành một nhân vật vĩ đại như sứ giả, khả năng chiến đấu của anh không mạnh bằng những thú nhân. Tất cả những gì anh có thể làm là dạy cho những thú nhân này về những gì mà anh đã biết, về cách phát triển…

Không có manh mối.

Nhưng điều khiến anh vui mừng chính là điểm tích lũy của anh đã tăng lên rất nhiều trong khoảng thời gian này. Việc “phát minh” và sử dụng cối xay đá, việc sử dụng bột mì cũng như việc hoàn thiện và phổ biến của các dụng cụ dệt khác nhau.

Ninh Phỉ phát hiện điểm tích lũy của những đồ dùng này cao hơn rất nhiều so với bất kỳ loại thực phẩm mới nào, có lẽ vì những đồ dùng này sẽ khiến tộc thú nhân có cuộc sống tốt hơn. Chỉ cần làm một cối xay đá, anh có thể nhận được 10.000 điểm!

Nhìn vào năm chữ số, Ninh Phỉ không khỏi xoa xoa tay, cảm thấy vô cùng hưng phấn. Giống như một người đàn ông nghèo nhìn thấy tiền gửi ngân hàng của mình, sau một thời gian làm việc chăm chỉ, cuối cùng anh ta đã tiết kiệm được số tiền dài năm chữ số, có thể cưới vợ và xây nhà được rồi!!

Nhưng cũng đều vô ích… Người phụ nữ duy nhất anh nhìn thấy đến nay lại đến từ tộc báo đốm, rất hung dữ, nghe nói khi đánh nhau với Đại Thạch, đều không phải là…

Ninh Phỉ chắp tay tán thưởng, sau đó nắm lại thành nắm đấm.

Chỉ là anh không biết các thiếu nữ của tộc linh miêu có thuộc loại nhỏ nhắn, thơm tho, mềm mại và dịu dàng như bụng một con mèo trắng to lớn hay không… Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã cảm thấy rất vui rồi.

Nhưng nếu đồ dùng có thể kiếm được nhiều tiền… Không, không, nếu mình kiếm được nhiều điểm, một ý tưởng khác xuất hiện trong đầu anh.

Máy ép nước.

Đương nhiên, loại máy ép nước này hoàn toàn khác với loại máy ép điện gia dụng thông thường, nó là một loại máy ép nước rất cổ, chuyên dùng để ép nước mía. Những cây mía nhỏ trong không gian của anh đã mọc thành một cánh rừng, thân cây màu tím to bằng cổ tay, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Mía là thứ tốt, thường ngày có thể dùng làm đồ ăn nhẹ, nước mía có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, sau bữa ăn uống một cốc là tuyệt cà là vời. Hơn nữa, nước mía có thể đun sôi thành xi-rô, đông đặc thành đường nâu, đường nâu có thể làm một số loại bánh ngon bá cháy bọ chét.

Bánh quy đường…

Ninh Phỉ liếm môi, nghĩ đến món bánh đường mẹ làm cho mình, có thêm hạt vừng và đậu phộng, trong miệng có vị ngọt ngào, thơm phức. Dù không thích đồ ngọt lắm, nhưng khi bé, anh vẫn có thể ăn hai chiếc bánh trong một bữa.

Ngày hôm sau, anh chặt mấy cây mía trong không gian, mang ra ngoài.

Những con mèo lớn liếc nhìn mấy cây mía, tất cả đều tỏ ra không hứng thú. Lão Thạch Đầu nói: “A Phỉ, thứ này… Rất thô, chỉ có khỉ mới ăn được”.

“Món này ngon lắm”. Ninh Phỉ cắt một đoạn mía, cười toe toét, cắn bỏ lớp vỏ cứng màu tím bên ngoài, sau đó cắn một miếng cùi mía, nước mía bắn vào trong miệng.

Hồi nhỏ anh thích gặm mía, nhưng nếu gặm nhiều sẽ đau má, không cẩn thận sẽ bị vỏ mía làm xước miệng nên mẹ anh rất ít khi mua cho anh.

Lão Thạch Đầu nhìn Ninh Phi nhổ bã mía ra, cầm trong tay nhìn chằm chằm hồi lâu: “Không nuốt được sao?”

“Đương nhiên là không”. Ninh Phỉ cắt một đoạn mía khác, nhưng nghĩ đến hàm răng của Lão Thạch Đầu, anh chẻ mía thành bốn khúc. “Cắt bỏ vỏ, chỉ ăn phần cùi mía là được”.

Lão Thạch Đầu bắt chước Ninh Phỉ, gặm vỏ mía, cắn một miếng cùi mía, cẩn thận nhai trong miệng: “Ngọt thật đấy, ăn cái này no căng bụng cũng được”. Trong mắt ông, cái gì có thể lấp đầy bụng đều được hoan nghênh.

Bởi vì trong khoảng thời gian này không cần chế tạo cối xay đá nên đám người Ninh Chinh lại tiếp tục công việc tuần tra hàng ngày vào lúc mặt trời mọc và trở về vào ban đêm, nên trong hang chỉ còn lại Đại Hoa, lão Thạch Đầu, Ninh Phỉ và vài chú báo con.

Đại Hoa khá hứng thú với mía, dù sao gần đây nàng có thể ăn nhiều hơn, là người phụ nữ duy nhất nên nàng đã bắt đầu chú ý đến đồ ăn nhẹ. Nàng tự mình chặt một đoạn mía, bỏ lớp vỏ bên ngoài rồi gặm.

“Không bằng táo và chuối”. Đại Hoa nhả bã mía, nhận xét: “Còn phải nhả bã nữa, trước đây ta đều ăn rồi nuốt thôi, tuy nó ngọt nhưng lại khiến cổ họng ta khó chịu nên cũng không ăn nhiều”.

Ninh Phỉ gặm xong một đoạn mía, cười nói: “Thật ra cây mía không chỉ có thể ăn như này, còn có nhiều cách chế biến khác”.

“Nướng à?” Ánh mắt Đại Hoa sáng lên.

Ninh Phỉ:…

“Không không không, là ép lấy nước. Nước mía không chỉ có thể uống được, còn có thể làm thành đường để dự trữ. Đường có thể dùng làm rất nhiều món ngon, như bánh đường, bánh bao”. Ninh Phỉ trầm ngâm nói: “Cho bột mì vào, thêm đường và bí đỏ, hoặc đường và khoai lang, nướng trên đá, cắn một miếng, vị vừa ngọt vừa thơm”.

Đại Hoa không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Ngon như vậy sao? Làm thế nào để ép được nước?” Nàng nhìn cây mía trong tay, dùng hai tay bóp mạnh một cái!

Ninh Phỉ nhìn nước mía chảy ra từ tay Đại Hoa, không khỏi giật giật khóe miệng.

“Đương nhiên không phải như vậy”. Anh bất lực nhìn ba chú báo con đang nhảy nhót quanh Đại Hoa cố gắng liếm nước mía. “Mau rửa tay đi, ta sẽ bàn bạc với chú Thạch Đầu trước”.

Lão Thạch Đầu vội vàng đặt cây mía còn sót lại sang một bên, kích động xoa xoa tay nói: “Có chuyện gì cần bàn? Có việc gì ta có thể làm được không?”

“Đương nhiên là có”. Ninh Phỉ dùng than vẽ lên vỏ cây, “Chú Thạch, ta muốn làm một cái như thế này, chú xem, sửa hai con lăn đá này lại, sau đó lắc tay cầm, đặt cây mía vào giữa vắt lấy nước cốt. Chúng ta phải nghĩ cách làm cái này”.

Lão Thạch Đầu được giao nhiệm vụ quan trọng nên đột nhiên trở nên hăng hái, hai người trộn bùn với nước tuyết rồi bắt đầu làm khuôn mẫu một cách vụng về.

“Ở giữa không cần khoét rỗng, chỉ cần khoét sâu xuống, miễn là có thể cố định là được.” Ninh Phỉ nặn một cục bùn rồi cắt thành từng đoạn, “Cần lấy khung gỗ để đỡ, để có thể đặt cái chậu bên dưới”.

“Đại Hoa, ngươi để nước đường ở đâu vậy? Ngươi có thể đan một chiếc giỏ thật đẹp không? Nó phải dài, không quá cao…”

“Lót lá cây bên dưới cũng được, nhưng bây giờ lấy đâu ra lá to hơn?”

“Bện trúc cũng được, sẽ dày hơn, nhưng việc chẻ trúc rất phiền phức”.

“Sợ gì phiền toái, dù sao cũng là do ta bày ra, mau nói cho ta biết cách chẻ trúc đi!”

Ba con mèo lớn bàn luận hồi lâu, sau cùng lão Thạch Đầu vỗ tay nói: “Làm như vậy đi!”

Khi đám Ninh Chinh trở về, họ nhìn thấy Đại Hoa cầm con dao vỏ sò cố gắng chẻ đôi những sợi trúc mỏng, trong khi đó, lão Thạch Đầu và Ninh Phỉ lại đang đẽo đá.

“Đường? Đường là gì?” Đại Thạch bối rối hỏi.

Đại Hoa nói: “Là đồ ngọt, A Phỉ nói ăn rất ngon… Này, cơm còn chưa nấu đâu, Đại Thạch, mau đi nấu cơm đi”.

Lần đầu tiên Ninh Chinh và Đại Thạch trở về mà không có cơm ăn, nhưng bọn họ không phàn nàn gì cả, họ làm bữa tối trước, sau đó Ninh Chinh với Đại Thạch ngồi xổm trước mặt Ninh Phỉ, nhìn anh và Lão Thạch Đầu gõ con lăn đá bằng cánh tay chắc khoẻ.

“Máy ép nước?”. Mèo lớn khó hiểu, “Đó là cái gì?”

Ninh Phỉ cẩn thận giới thiệu một chút nguyên lý hoạt động, Đại Thạch xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử nói: “Ta sẽ làm, ta sẽ làm, chuyện này ta làm quen rồi, để cho ta làm!”

Ninh Phỉ bị đẩy sang một bên, vốn muốn giúp Đại Hoa trẻ trúc, nhưng mà Thiết Trụ đã bắt đầu ra tay giúp đỡ rồi, thiếu niên cường tráng rất cẩn thận, nên những sợi trúc bị chẻ lại càng mỏng hơn.

Linh miêu nhìn trái ngó phải, cuối cùng chỉ có thể rửa tay đi nướng bánh.

Đến tối, mèo trắng to lớn bỗng nhiên cọ chi vào bụng linh miêu. Ninh Phỉ toàn thân bị cọ xát mềm nhũn, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Ninh Chinh nói: “Ca, ngươi béo lên rồi”.

Ninh Phỉ:…

Ninh Phỉ:!!

Béo, béo???

Kiếp trước trai tráng cơ bắp cuồn cuộn, không biết từ béo viết như thế nào, kiếp này lại bị chê béo??

Anh nhanh chóng biến thành hình dạng con người, dưới ánh lửa nhéo nhéo bụng. Lúc mới đến thế giới này, anh gầy gầy gò gò, về sau cuối cùng cũng có chút cơ bắp, nhưng trong thời gian đó anh chạy khắp nơi kiếm đồ ăn nước uống nên vẫn còn cơ bụng. Bây giờ nhéo…

A a a a a!!!!

Ninh Phỉ hét lên, cơ bụng sáu múi của anh, sao lại biến thành một múi rồi???

Ngẫm lại thì hình như từ khi bọn lão Thạch Đầu đến, anh cũng không vận động gì nhiều, dù có dậy sớm cũng chỉ duỗi tay đá chân ở cửa. Một ngày ăn ba bữa cùng với bữa ăn nhẹ và ăn thịt mỗi bữa. Sống thoải mái đến mức cơ bụng của anh…

Biến mất…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 31: Cơ bụng của ta đâu?



Ninh Phỉ giật giật lỗ tai, nhìn bóng dáng quen thuộc của lão Thạch Đầu qua khe hở của rèm cửa, miệng nở một nụ cười.

Mèo trắng lớn có vẻ như đang nằm mơ, rên rỉ duỗi chân. Ninh Phỉ ôm lấy chi của mèo trắng lớn, vùi đầu vào chiếc bụng mềm mại trước mặt. Mèo trắng lớn ôm linh miêu vào lòng, vô thức liếm liếm tai linh miêu, rồi lại yên bình chìm vào giấc ngủ.

Cối xay đá và mì ống đã mang đến cho tộc thú nhân những bước đột phá mới về đồ ăn. Bánh ngô nướng giòn trở thành món ăn vặt yêu thích của Đại Hoa và Thiết Trụ. Sau khi ăn xong, họ đặt một nồi bột ngô nhỏ lên bếp lửa. Trên đá nóng, có thể chế biến một giỏ bánh ngô nhỏ trong một thời gian ngắn, sau đó ăn cùng thịt băm, hành lá, gừng và hạt tiêu, ngon đến mức khiến người ta phải rơi nước mắt.

Cái giỏ đựng bánh ngô là do Đại Hoa dệt, có vẻ như nàng rất thành thạo, chỉ cần xem qua cách làm thô sơ của Ninh Phỉ trước đó, Đại Hoa có thể nghiên cứu ra các cách dệt tinh xảo hơn.

Trong rừng có rất nhiều dây mây, những dây mây này đã bị gió bắc hong khô, chúng được các thú nhân bó thành từng bó, mang về hang động. Còn những cành nhỏ và lớp vỏ thì được cạo bỏ, chúng trở thành nguyên liệu dùng để đan giỏ mây và cái ki (đồ dùng có hình như cái gàu sòng, thường đan bằng tre, để xúc và chuyển đất đá).

Rơm rạ và vỏ ngô trong nhà thì được làm thành những đôi giày rơm. Đôi giày rơm này đi rất êm, mũi giày chắc chắn, đẹp hơn nhiều so với đôi giày mà Ninh Phỉ tự làm.

Hơn nữa để không bị lạnh chân, Đại Hoa còn đem những mảnh da còn sót lại khi may quần áo khâu chúng vào những đôi giày rơm, giúp cho những đôi giày trở nên ấm áp và thoải mái.

Những cây gai đã được Đại Hoa ngâm trước đó, dù đã thu được sợi gai, nhưng làm thế nào để dệt sợi gai như vậy thành vải mịn khiến Đại Hoa phải đau đầu. Mặc dù chưa nghiên cứu ra cách dệt vải bằng sợi gai, nhưng nàng đã tạo ra sợi gai mỏng và chắc hơn sợi gai mà Ninh Phỉ tự làm.

Vì thế Ninh Phỉ cùng Thiết Trụ dứt khoát sửa sang lại toàn bộ quần áo, đồng thời thay thế tất cả dây rơm trước đây bằng dây gai, như vậy sẽ không lo quần áo dùng chút lực đã bị rách.

Thật ra Ninh Phỉ cũng nghĩ ra rất nhiều biện pháp dệt vải bằng sợi gai, ban đầu anh còn băn khoăn không biết có thể đan như áo len hay không. Nhưng anh chỉ biết mặc, chứ đan thế nào thì anh hoàn toàn không biết. Anh cầm hai que tre khoa tay múa chân trước Đại Hoa nửa ngày, cuối cùng vẫn bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

“Chắc chắn sẽ có biện pháp”. Ninh Phỉ ném que trúc đi, lấy một củ cà rốt, rửa sạch rồi nhai rôm rốp.

Hiện giờ anh phát hiện, những điều nhỏ nhặt mà anh học được trước đây, anh chỉ có thể hiểu qua loa, còn bản chất thật sự thì chưa hiểu rõ, việc này làm Ninh Phỉ có chút chán nản.

Thật khó để anh có thể trở thành một nhân vật vĩ đại như sứ giả, khả năng chiến đấu của anh không mạnh bằng những thú nhân. Tất cả những gì anh có thể làm là dạy cho những thú nhân này về những gì mà anh đã biết, về cách phát triển…

Không có manh mối.

Nhưng điều khiến anh vui mừng chính là điểm tích lũy của anh đã tăng lên rất nhiều trong khoảng thời gian này. Việc “phát minh” và sử dụng cối xay đá, việc sử dụng bột mì cũng như việc hoàn thiện và phổ biến của các dụng cụ dệt khác nhau.

Ninh Phỉ phát hiện điểm tích lũy của những đồ dùng này cao hơn rất nhiều so với bất kỳ loại thực phẩm mới nào, có lẽ vì những đồ dùng này sẽ khiến tộc thú nhân có cuộc sống tốt hơn. Chỉ cần làm một cối xay đá, anh có thể nhận được 10.000 điểm!

Nhìn vào năm chữ số, Ninh Phỉ không khỏi xoa xoa tay, cảm thấy vô cùng hưng phấn. Giống như một người đàn ông nghèo nhìn thấy tiền gửi ngân hàng của mình, sau một thời gian làm việc chăm chỉ, cuối cùng anh ta đã tiết kiệm được số tiền dài năm chữ số, có thể cưới vợ và xây nhà được rồi!!

Nhưng cũng đều vô ích… Người phụ nữ duy nhất anh nhìn thấy đến nay lại đến từ tộc báo đốm, rất hung dữ, nghe nói khi đánh nhau với Đại Thạch, đều không phải là…

Ninh Phỉ chắp tay tán thưởng, sau đó nắm lại thành nắm đấm.

Chỉ là anh không biết các thiếu nữ của tộc linh miêu có thuộc loại nhỏ nhắn, thơm tho, mềm mại và dịu dàng như bụng một con mèo trắng to lớn hay không… Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã cảm thấy rất vui rồi.

Nhưng nếu đồ dùng có thể kiếm được nhiều tiền… Không, không, nếu mình kiếm được nhiều điểm, một ý tưởng khác xuất hiện trong đầu anh.

Máy ép nước.

Đương nhiên, loại máy ép nước này hoàn toàn khác với loại máy ép điện gia dụng thông thường, nó là một loại máy ép nước rất cổ, chuyên dùng để ép nước mía. Những cây mía nhỏ trong không gian của anh đã mọc thành một cánh rừng, thân cây màu tím to bằng cổ tay, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Mía là thứ tốt, thường ngày có thể dùng làm đồ ăn nhẹ, nước mía có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, sau bữa ăn uống một cốc là tuyệt cà là vời. Hơn nữa, nước mía có thể đun sôi thành xi-rô, đông đặc thành đường nâu, đường nâu có thể làm một số loại bánh ngon bá cháy bọ chét.

Bánh quy đường…

Ninh Phỉ liếm môi, nghĩ đến món bánh đường mẹ làm cho mình, có thêm hạt vừng và đậu phộng, trong miệng có vị ngọt ngào, thơm phức. Dù không thích đồ ngọt lắm, nhưng khi bé, anh vẫn có thể ăn hai chiếc bánh trong một bữa.

Ngày hôm sau, anh chặt mấy cây mía trong không gian, mang ra ngoài.

Những con mèo lớn liếc nhìn mấy cây mía, tất cả đều tỏ ra không hứng thú. Lão Thạch Đầu nói: “A Phỉ, thứ này… Rất thô, chỉ có khỉ mới ăn được”.

“Món này ngon lắm”. Ninh Phỉ cắt một đoạn mía, cười toe toét, cắn bỏ lớp vỏ cứng màu tím bên ngoài, sau đó cắn một miếng cùi mía, nước mía bắn vào trong miệng.

Hồi nhỏ anh thích gặm mía, nhưng nếu gặm nhiều sẽ đau má, không cẩn thận sẽ bị vỏ mía làm xước miệng nên mẹ anh rất ít khi mua cho anh.

Lão Thạch Đầu nhìn Ninh Phi nhổ bã mía ra, cầm trong tay nhìn chằm chằm hồi lâu: “Không nuốt được sao?”

“Đương nhiên là không”. Ninh Phỉ cắt một đoạn mía khác, nhưng nghĩ đến hàm răng của Lão Thạch Đầu, anh chẻ mía thành bốn khúc. “Cắt bỏ vỏ, chỉ ăn phần cùi mía là được”.

Lão Thạch Đầu bắt chước Ninh Phỉ, gặm vỏ mía, cắn một miếng cùi mía, cẩn thận nhai trong miệng: “Ngọt thật đấy, ăn cái này no căng bụng cũng được”. Trong mắt ông, cái gì có thể lấp đầy bụng đều được hoan nghênh.

Bởi vì trong khoảng thời gian này không cần chế tạo cối xay đá nên đám người Ninh Chinh lại tiếp tục công việc tuần tra hàng ngày vào lúc mặt trời mọc và trở về vào ban đêm, nên trong hang chỉ còn lại Đại Hoa, lão Thạch Đầu, Ninh Phỉ và vài chú báo con.

Đại Hoa khá hứng thú với mía, dù sao gần đây nàng có thể ăn nhiều hơn, là người phụ nữ duy nhất nên nàng đã bắt đầu chú ý đến đồ ăn nhẹ. Nàng tự mình chặt một đoạn mía, bỏ lớp vỏ bên ngoài rồi gặm.

“Không bằng táo và chuối”. Đại Hoa nhả bã mía, nhận xét: “Còn phải nhả bã nữa, trước đây ta đều ăn rồi nuốt thôi, tuy nó ngọt nhưng lại khiến cổ họng ta khó chịu nên cũng không ăn nhiều”.

Ninh Phỉ gặm xong một đoạn mía, cười nói: “Thật ra cây mía không chỉ có thể ăn như này, còn có nhiều cách chế biến khác”.

“Nướng à?” Ánh mắt Đại Hoa sáng lên.

Ninh Phỉ:…

“Không không không, là ép lấy nước. Nước mía không chỉ có thể uống được, còn có thể làm thành đường để dự trữ. Đường có thể dùng làm rất nhiều món ngon, như bánh đường, bánh bao”. Ninh Phỉ trầm ngâm nói: “Cho bột mì vào, thêm đường và bí đỏ, hoặc đường và khoai lang, nướng trên đá, cắn một miếng, vị vừa ngọt vừa thơm”.

Đại Hoa không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Ngon như vậy sao? Làm thế nào để ép được nước?” Nàng nhìn cây mía trong tay, dùng hai tay bóp mạnh một cái!

Ninh Phỉ nhìn nước mía chảy ra từ tay Đại Hoa, không khỏi giật giật khóe miệng.

“Đương nhiên không phải như vậy”. Anh bất lực nhìn ba chú báo con đang nhảy nhót quanh Đại Hoa cố gắng liếm nước mía. “Mau rửa tay đi, ta sẽ bàn bạc với chú Thạch Đầu trước”.

Lão Thạch Đầu vội vàng đặt cây mía còn sót lại sang một bên, kích động xoa xoa tay nói: “Có chuyện gì cần bàn? Có việc gì ta có thể làm được không?”

“Đương nhiên là có”. Ninh Phỉ dùng than vẽ lên vỏ cây, “Chú Thạch, ta muốn làm một cái như thế này, chú xem, sửa hai con lăn đá này lại, sau đó lắc tay cầm, đặt cây mía vào giữa vắt lấy nước cốt. Chúng ta phải nghĩ cách làm cái này”.

Lão Thạch Đầu được giao nhiệm vụ quan trọng nên đột nhiên trở nên hăng hái, hai người trộn bùn với nước tuyết rồi bắt đầu làm khuôn mẫu một cách vụng về.

“Ở giữa không cần khoét rỗng, chỉ cần khoét sâu xuống, miễn là có thể cố định là được.” Ninh Phỉ nặn một cục bùn rồi cắt thành từng đoạn, “Cần lấy khung gỗ để đỡ, để có thể đặt cái chậu bên dưới”.

“Đại Hoa, ngươi để nước đường ở đâu vậy? Ngươi có thể đan một chiếc giỏ thật đẹp không? Nó phải dài, không quá cao…”

“Lót lá cây bên dưới cũng được, nhưng bây giờ lấy đâu ra lá to hơn?”

“Bện trúc cũng được, sẽ dày hơn, nhưng việc chẻ trúc rất phiền phức”.

“Sợ gì phiền toái, dù sao cũng là do ta bày ra, mau nói cho ta biết cách chẻ trúc đi!”

Ba con mèo lớn bàn luận hồi lâu, sau cùng lão Thạch Đầu vỗ tay nói: “Làm như vậy đi!”

Khi đám Ninh Chinh trở về, họ nhìn thấy Đại Hoa cầm con dao vỏ sò cố gắng chẻ đôi những sợi trúc mỏng, trong khi đó, lão Thạch Đầu và Ninh Phỉ lại đang đẽo đá.

“Đường? Đường là gì?” Đại Thạch bối rối hỏi.

Đại Hoa nói: “Là đồ ngọt, A Phỉ nói ăn rất ngon… Này, cơm còn chưa nấu đâu, Đại Thạch, mau đi nấu cơm đi”.

Lần đầu tiên Ninh Chinh và Đại Thạch trở về mà không có cơm ăn, nhưng bọn họ không phàn nàn gì cả, họ làm bữa tối trước, sau đó Ninh Chinh với Đại Thạch ngồi xổm trước mặt Ninh Phỉ, nhìn anh và Lão Thạch Đầu gõ con lăn đá bằng cánh tay chắc khoẻ.

“Máy ép nước?”. Mèo lớn khó hiểu, “Đó là cái gì?”

Ninh Phỉ cẩn thận giới thiệu một chút nguyên lý hoạt động, Đại Thạch xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử nói: “Ta sẽ làm, ta sẽ làm, chuyện này ta làm quen rồi, để cho ta làm!”

Ninh Phỉ bị đẩy sang một bên, vốn muốn giúp Đại Hoa trẻ trúc, nhưng mà Thiết Trụ đã bắt đầu ra tay giúp đỡ rồi, thiếu niên cường tráng rất cẩn thận, nên những sợi trúc bị chẻ lại càng mỏng hơn.

Linh miêu nhìn trái ngó phải, cuối cùng chỉ có thể rửa tay đi nướng bánh.

Đến tối, mèo trắng to lớn bỗng nhiên cọ chi vào bụng linh miêu. Ninh Phỉ toàn thân bị cọ xát mềm nhũn, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Ninh Chinh nói: “Ca, ngươi béo lên rồi”.

Ninh Phỉ:…

Ninh Phỉ:!!

Béo, béo???

Kiếp trước trai tráng cơ bắp cuồn cuộn, không biết từ béo viết như thế nào, kiếp này lại bị chê béo??

Anh nhanh chóng biến thành hình dạng con người, dưới ánh lửa nhéo nhéo bụng. Lúc mới đến thế giới này, anh gầy gầy gò gò, về sau cuối cùng cũng có chút cơ bắp, nhưng trong thời gian đó anh chạy khắp nơi kiếm đồ ăn nước uống nên vẫn còn cơ bụng. Bây giờ nhéo…

A a a a a!!!!

Ninh Phỉ hét lên, cơ bụng sáu múi của anh, sao lại biến thành một múi rồi???

Ngẫm lại thì hình như từ khi bọn lão Thạch Đầu đến, anh cũng không vận động gì nhiều, dù có dậy sớm cũng chỉ duỗi tay đá chân ở cửa. Một ngày ăn ba bữa cùng với bữa ăn nhẹ và ăn thịt mỗi bữa. Sống thoải mái đến mức cơ bụng của anh…

Biến mất…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.