Editor: demcodon
Sau khi xem xong video, Thạch Khải cảm thấy rất khó chịu.
Một người vô tội chết thảm, một người chính trực và có lương tâm cuối cùng lại trở thành người mang tội giết người. Công lý trên đời ở đâu?
May là tất cả vẫn chưa quá muộn.
“Nếu như biết địa điểm là chỗ nào thì tốt rồi.” Thạch Khải khá ảo não.
Một giây sau, video mới có trong tay.
Dị năng: Em có phải là rất có năng lực không?
Sau khi do dự, Thạch Khải mở ra video và phát hiện bốn người đàn ông bước ra khỏi con hẻm một cách đắc ý trong màn đêm.
Cảnh ở đầu hẻm vừa xem hiểu ngay, màn ảnh còn phóng to thu nhỏ một cách chu đáo, hiện ra tất cả cảnh vật xung quanh.
Thạch Khải nhìn vào đó lập tức nhìn thấy một tòa nhà mang kiến trúc biểu tượng tiêu chí và nhanh chóng nhận ra nó ở đâu.
Thạch Khải: “…”
Không tốt, dị năng nhà cô thành tinh rồi!
Lúc này, tâm trạng của Thạch Khải rất phức tạp. Trước đây, khi cô trò chuyện với người khác để kích hoạt từ khóa mới có cơ hội nhận được video. Vì thế cô vắt hết óc suy nghĩ và thường xuyên cố hết sức nói ra từ khóa then chốt. Nhưng mà, đôi khi dù cô cố gắng thế nào cũng không thể có được video như ý.
Dưới tình huống rất tình cờ, cô vô tâm nói nhưng lại nhận được thông tin quan trọng. Mà bây giờ, cô lầm bầm nói một câu, dị năng lại đưa video tương ứng vào trong đầu cô.
Chính xác và nhanh chóng.
Thạch Khải không khỏi lầm bầm: “Lỡ như tôi muốn xem loại video kia của A Ninh, lẽ nào nó…”
Sau đó cô chưa kịp nói tiếp nữa. Bởi vì lúc nói chuyện đã nhận được video mới. Cô vừa mở ra xem, nhân vật chính quả nhiên là Hứa Ninh.
Thạch Khải đơ mặt, dứt khoát đóng video lại.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó. Trước đây muốn xem video không dễ dàng có được. Bây giờ cần phải kiểm soát bản thân, đừng cả ngày nghĩ lợi lung tung. Bởi vì trong đầu nghĩ đến chuyện gì thì dị năng đều sẽ ân cần gửi video cho cô.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thạch Khải đã có quyết định trong lòng. Vì lý do an toàn, cô rời khỏi toilet đi và chạy ra lối an toàn. Sau khi nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai. Lúc này cô mới gọi điện thoại cho Lữ Tĩnh.
Điện thoại vừa được kết nối.
Lữ Tĩnh liếc nhìn tên người gọi mà nhíu mày: “Khách quý, tìm tôi có chuyện gì?”
Cô ta vốn dĩ còn nghĩ rằng Thạch Khải phải cách một thời gian dài mới liên lạc với cô ta một lần. Cô ta thậm chí nghĩ đến có thể Thạch Khải đã mất tích, số điện thoại cũng thay đổi rồi. Cô ta không bao giờ tìm Thạch Khải được nữa.
“Nữ thám tử dũng cảm, tối nay theo tôi đi cứu người đi.” Thạch Khải đưa ra lời mời.
Cô không có hỏi Lữ Tĩnh có rảnh hay không. Bởi vì Lữ Tĩnh mà cô biết chỉ cần là vì trừng ác làm thiện, mặc kệ như thế nào đều sẽ dành chút thời gian ra.
Lữ Tĩnh đột nhiên có hứng thú: “Được nha! Tình hình như thế nào cô nói sơ cho tôi biết.”
“Một nhân viên bảo vệ bắt được mấy tên trộm, kết quả thả chạy một người, gặp phải tên trộm trả thù.” Thạch Khải nói tóm tắt.
“…” Lữ Tĩnh lập tức xụ mặt: “Vụ án nhỏ thì bỏ đi. Gia đình nghèo, không trả nổi phí tư vấn.”
“Lần này không lấy tiền của cô, miễn phí.” Giọng Thạch Khải lạnh lẽo, mang hàm ý tức giận: “Tên trộm chạy thoát không phải con người! Cùng ba người đàn ông khác chà đạp con gái của nhân viên bảo vệ.”
“ĐM!” Lữ Tĩnh nổi giận, trong chớp mắt chửi tục: “Một đám người cặn bã mà!”
“Thời gian chính là buổi tối hôm nay. Đối phương có bốn người đàn ông, khoảng 30 tuổi. Cô tìm mấy người giỏi võ, tốt nhất bắt bọn họ ngay tại chỗ.” Thạch Khải dặn dò.
Lữ Tĩnh suy nghĩ một hồi nói: “Đừng tìm người khác, chỉ hai chúng ta thôi, khó tìm lý do lắm.”
Thạch Khải hơi nhíu mày: “Tôi không biết đánh nhau, một mình cô có được không? Nếu cô đánh thua không phải tìm cái chết sao?”
Lữ Tĩnh ưỡn ngực kiêu ngạo: “Quán quân võ thuật đang ở đây, làm sao có khả năng thua chứ. Tôi đã từng một lúc đối phó với sáu nam cảnh sát, hạ gục tất cả.”
Thạch Khải im lặng một lúc và nhấn mạnh: “Tôi hy vọng cô hiểu rõ, tuyệt đối không thể thua, chúng ta không thua nổi.”
“Đạo lý này tôi hiểu. Nếu tôi không phải hoàn toàn chắc chắn cũng không dám mở miệng nói lung tung. Nhưng…” Lữ Tĩnh dừng lại và nghi ngờ hỏi: “Cô biết có người sắp làm chuyện xấu. Tại sao không bắt phạm nhân trước?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, bản thân cô ta đã tỉnh táo lại.
Thạch Khải thản nhiên nói: “Nếu bắt trước chỉ có thể xử bọn họ tội trộm cướp. Giá trị đồ trộm được không lớn, nhốt mấy tháng sẽ được thả ra. Nếu như lần này không bắt bọn họ lại, chờ lần sau gây án thì tôi không chắc chắn có thể xem ra.”
“Mà nếu lúc cưỡng hiếp đúng lúc bị bắt được, bọn họ sẽ bị khởi tố tội cưỡng hiếp chưa thành, ít nhất sẽ bị nhốt mấy năm.” Lữ Tĩnh lưu loát nói tiếp.
“Đúng vậy.” Thạch Khải gật đầu.
“Mặc dù tôi rất muốn phản bác quan điểm của cô, dạy dỗ cô nên đề phòng trước khi xảy ra chuyện. Nhưng trong lòng tôi biết rõ cô nói đúng. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, làm sao có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm chứ? Cô nói đi, thời gian, địa điểm.” Lữ Tĩnh rất quả quyết.
Thạch Khải thuận miệng báo địa chỉ gặp mặt, gần nơi xảy ra sự việc: “Thời gian xảy ra sự việc là 8 giờ tối hôm nay, 7 giờ chúng ta gặp nhau. Đừng đến trễ.”
“Đã hiểu.” Lữ Tĩnh sảng khoái đồng ý.
Ngay khi Lữ Tĩnh sắp cúp điện thoại, Thạch Khải xúc động than thở: “May mà gặp được cô!”
Nếu như là những người khác phải giải thích rõ ràng sẽ rất phiền phức. Nói không chừng còn phải hỏi đủ thứ, xem cô như tội phạm mà tra hỏi.
Lữ Tĩnh nghiêm túc nói: “Tôi cũng thật may khi có thể biết cô.”
Thạch Khải bật cười.
— —
Thạch Khải sắp xếp mọi thứ xong. Lúc trở lại chỗ Hứa Ninh thì Hứa Ninh đã sắp sốt ruột muốn phát điên.
Cậu thậm chí nghĩ đến việc có nên xông vào toilet tìm người hay không.
Thạch Khải hơi áy náy. Mọi chuyện khá phức tạp, xem video và gọi điện thoại phải mất gần nửa tiếng. Chẳng trách A Ninh chờ sốt ruột.
Hứa Ninh nhìn thấy Thạch Khải trở về bình an thì thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Thân thể vẫn rất khó chịu sao? Ngày hôm qua em đã hơi khó chịu. Hay là hôm nay không đi chơi nữa, anh đưa em về nghỉ ngơi nha?”
Thạch Khải lập tức ôm lấy Hứa Ninh, cằm gác lên vai Hứa Ninh, rầu rĩ nói: “Thân thể của em không sao.” Chỉ là trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Vậy… còn xem phim không?” Hứa Ninh cẩn thận hỏi.
“Xem.” Thạch Khải kiên quyết trả lời.
Lúc ra ngoài cô đã quyết định, chuyện gì cũng không thể ngăn cản cô hẹn hò. Mặc dù lúc xem video clip cô đã từng muốn bỏ đi và chạy đi cứu người. Nhưng cũng may, sự việc xảy ra vào buổi tối, bây giờ là ban ngày.
“Em đừng miễn cưỡng. Không thoải mái thì nói cho anh biết.” Hứa Ninh dặn dò.
Cậu suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Vừa rồi anh quên hỏi, em có sợ khi xem phim kinh dị không?”
Thạch Khải buông Hứa Ninh ra lắc đầu nói: “Em không sợ.”
Video đáng sợ hơn cô cũng đã xem qua rất nhiều.
Hứa Ninh hơi mất mát. A Khải không sợ, không phải không thể nào trốn vào trong ngực cậu à? Cậu cố gắng miễn cưỡng lên tinh thần: “Phim sắp chiếu rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Thạch Khải chủ động nắm tay Hứa Ninh cùng đi vào rạp chiếu phim.
Hứa Ninh lập tức nắm chặt tay Thạch Khải, ném dáng vẻ mất mát ủ rũ ra phía sau, tràn đầy phấn khởi tìm chỗ ngồi.
“Sô pha hai người?” Thạch Khải theo bản năng hỏi ra miệng.
“Ừh.” Hứa Ninh nghiêm túc nói: “Suất chiếu phim kinh dị tương đối ít, tạm thời chỉ có suất này. Nếu em sợ hãi có thể ôm chặt anh. “
“Cõ lẽ không cần đâu, em rất can đảm.” Thạch Khải ngồi ngay ngắn ở bên trái sô pha.
Hứa Ninh đặc biệt tiếc nuối. Cậu rất hy vọng bạn gái nhát gan một chút, như vậy cậu mới có cơ hội biểu hiện. Uổng công cậu đặc biệt lên mạng tìm kiếm các bài bình luận phim và tìm thấy có một bộ phim được cho là đặc biệt kinh khủng, tâm tư của cậu xem ra đều vô ích.
— —
Phim bắt đầu chiếu.
Mở đầu, một người phụ nữ trẻ đang làm việc nội trợ ở nhà. Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng đen lóe qua. Người phụ nữ trẻ cảm thấy có điều gì không ổn nên chạy đến chỗ cửa sổ nhìn xung quanh. Nhưng không thấy gì bất thường.
Cô cho rằng mình quá đa nghi rồi, tự giễu mà cười, lại ngồi xổm xuống lau sàn nhà.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Một người bịt mặt xuất hiện sau lưng người phụ nữ trẻ, cầm rìu chém chết người phụ nữ trẻ không hề phòng bị.
Động tác nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn! Máu tươi bắn tung toé, tạo nên tiêu đề của bộ phim.’Trò chơi trí mạng’.
Tay Hứa Ninh run rẩy, suýt chút nữa thì làm đổ ly nước. ĐM, thật sự rất đáng sợ, cư dân mạng cũng không lừa cậu. Hứa Ninh bật khóc trong lòng.
Cậu lén lút liếc mắt nhìn A Khải, phát hiện cô xem say sưa ngon lành, vô cùng tập trung. Hứa Ninh càng muốn khóc hơn. Không chỉ không ôm được bạn gái, còn phải lên tinh thần xem phim kinh dị hành hạ đến chết. Quả thực sống không còn gì luyến tiếc.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục. Sau khi những cảnh kinh dị trong đoạn phim mở đầu trôi qua, bột phim bắt đầu đi vào cốt truyện bình thường.
Đây là một cuộc họp mặt gia đình. Một gia đình gồm năm anh chị em, mang theo bạn đời và con cái của từng người đến, và xum họp với ba mẹ trong biệt thự.
Những mâu thuẫn thầm kín giữa anh em chỉ bị che giấu tạm thời. Cho đến khi mọi người dùng bữa tối, một mũi tên sắc bén bắn ra từ ngoài cửa sổ, trực tiếp xuyên thẳng vào trái tim của một người.
Mọi chuyện bắt đầu mất khống chế.
Hứa Ninh nhìn xung quanh, rất muốn nhắm mắt lại. Cơ thể của cậu theo bản năng chống cự xem nội dung bộ phim. Hứa Ninh lén lút nhìn A Khải, tâm trạng càng thêm đau buồn và tức giận.
Lần trước xem phim hài, A Khải tập trung xem phim nên không nhìn cậu thì thôi. Tại sao lần này xem phim kinh dị, A Kải vẫn không nhìn cậu như cũ?
Bộ phim có hay như vậy sao?
Cậu quay đầu nhìn xung quanh, mấy cặp đôi trên ghế sô pha đã ôm nhau. Hứa Ninh càng thêm khó chịu, rất muốn tách mấy đôi tình nhân chướng mắt đó ra.
Bỗng nhiên, một cánh tay ôm lấy eo Hứa Ninh.
Thạch Khải nhỏ giọng nói: “Nếu anh sợ thì dựa vào vai em một lát.”
Hứa Ninh ngẩn ra, lập tức vui mừng khôn siết. A Khải không qua thì cậu đến gần cũng giống nhau thôi.
Hứa Ninh không có dựa vào vai, ngược lại vui sướng dùng hai tay ôm lấy Thạch Khải, vô cùng đáng thương nói: “Thật là đáng sợ!”
Thạch Khải đỡ trán, xem phim kinh dị nhưng mà cô đột nhiên rất muốn cười.
Hứa Ninh ôm bạn gái mình vẫn chưa thỏa mãn, chủ động chu miệng nói rất nhỏ: “Hôn một cái, hôn một cái sẽ không sợ.”
Thạch Khải: “…”
Cô nhẹ nhàng chạm vào môi Hứa Ninh, nghiêm nghị nhắc nhở: “Xem phim an phận một chút.”
“Được.” Hứa Ninh ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó, một hồi dựa vào vai Thạch Khải, một hồi cọ vào cổ, một lúc không chết ý xấu dự định chủ động đến gần hôn môi, làm ầm ĩ không yên.
Thạch Khải đơ mặt, nghĩ thầm: mặc dù đôi mắt đang nhìn màn hình, nhưng nội dụng bộ phim nói cái gì cô cơ bản không có ấn tượng.
Lúc này, những người cùng rạp chiếu phim hít mạnh một hơi, dường như cũng bị sợ.
Thạch Khải nhìn về phía màn hình, chết lặng suy nghĩ: a, lại có người chết rồi. Tại sao lại chết? Đã xảy ra chuyện gì? Cô hoàn toàn không biết…