Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 35



Sau khi tiễn Lữ Tĩnh đi, Thạch Khải tiếp người khách hàng thứ hai.

Một lúc sau, Diệp Văn dẫn theo một cô gái khoảng 20 tuổi vào.

Sau khi cô gái ngồi xuống, Diệp Văn giới thiệu cho hai người: “Triệu Niệm, hiện nay đang học năm nhất đại học.”

“Thạch Khải, chính là đại sư giỏi mà cô đã nói với cháu.”

“Còn trẻ như vậy à?” Triệu Niệm buột miệng thốt lên.

Thạch Khải tập mãi thành thói quen. Hầu hết những khách hàng nhìn thấy gương mặt non nớt của cô đều sẽ nghi ngờ. Chỉ là những người khác lộ ra vẻ mặt khác nhau, còn Triệu Niệm là nói thẳng ra miệng.

“Tuổi tác không quan trọng, có thể giúp được chuyện khó khăn là được.”

Triệu Niệm nghĩ lại chính là đạo lý này.

“Vậy… hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.” Diệp Văn cười nói.

Từ sau khi việc làm ăn của Thạch Khải đi theo quỹ đạo, có một số khách hàng để ý không gian riêng, không muốn có người khác ở đây. Cho nên Diệp Văn luôn đưa người vào phòng riêng rồi đi ra ngoài một mình.

Nhưng lần này, Triệu Niệm nắm chặt tay Diệp Văn, vô cùng đáng thương nói: “Cô có thể ở lại với cháu không?”

Cô ta không quen với đại sư, hy vọng có người quen ở bên mình.

Diệp Văn liếc nhìn Thạch Khải. Sau khi cô nhẹ nhàng gật đầu thì bà mới theo lời ngồi xuống: “Vậy thì cô sẽ ở lại.”

Triệu Niệm thở dài, nghẹn một hồi cũng không nói ra một câu.

Diệp Văn không còn cách nào khác đành phải tiếp nhận đề tài này: “Triệu Niệm và tôi gặp nhau ở trong chùa. Ngày đó, tôi như thường lệ đi chùa thắp nhanh, thuận tiện quyên chút tiền nhan đèn. Khi chuẩn bị rời đi phát hiện con bé đang lạy Bồ Tát, sắc mặt trắng bệch, nên nhiều chuyện hỏi hai câu.”

“Con bé nói đã gặp phải một số rắc rối trong cuộc sống. Con bé không thể tìm ra cách giải quyết, lạy Bồ Tát, hy vọng Bồ Tát có thể hiển linh giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Tôi biết cô bói toán rất chính xác. Cho nên dẫn con bé đến, hy vọng sẽ giúp con bé.”

“Có chuyện rắc rối gì?” Thạch Khải hỏi.

Dưới tình huống bình thường, sinh viên đại học bình thường không thể giải quyết vấn đề sẽ không nghĩ đến việc đi lạy Bồ Tát.

Dưới sự cổ vũ của Diệp Văn, Triệu Niệm chậm rãi mở miệng: “Khoảng thời gian trước đây ba mẹ tôi xảy ra tai nạn, cả hai đều chết tại chỗ.”

“Dưới sự giúp đỡ của họ hàng, tôi đã giải quyết xong hậu sự của ba mẹ. Nhưng đến lúc chia di sản thì xuất hiện vấn đề. Ba mẹ tôi đều chết sớm, nhưng bên ba tôi vẫn còn bà nội sống khoẻ mạnh.”

“Căn nhà của gia đình tôi đăng ký tên của ba tôi. Vốn dĩ tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng khi làm thủ tục sang tên thì nhân viên bảo không được. Bà nội tôi cũng có quyền thừa kế, căn nhà không hoàn toàn thuộc về tôi.”

“Tôi có hỏi luật sư, trình tự ba mẹ tử vong khác nhau thì tỷ lệ mà tôi được chia cũng sẽ khác nhau. Cuối cùng, tôi cũng không biết mình có thể được chia bao nhiêu. Ngược lại một câu bà nội cũng có thể kế thừa một phần căn nhà. Trừ khi bà đồng ý từ bỏ quyền thừa kế, bằng không tôi không có cách nào sang tên căn nhà.”

“Sau khi tôi nói vấn đề này, hy vọng bà nội từ bỏ quyền thừa kế và đưa căn nhà cho tôi. Nhưng bà nội nhất quyết chắc chắn phần tài sản này vốn dĩ nên thuộc về bà, bà không muốn cho tôi.”

“Tình huống gia đình tôi khá phức tạp. Năm đó ba mẹ tự do yêu đương, bà nội vẫn không thích mẹ tôi. Thậm chí cảm thấy ba tôi bất hiếu, cũng không thích tôi. Lần này đụng vào trên họng súng, làm sao đều không có cách nào thuyết phục bà.”

“Nhưng nếu như bà không buông tay, tôi phải đổi tỷ lệ căn nhà mà bà chiếm được thành tiền cho bà, tôi mới có được toàn bộ quyền tài sản của căn nhà. Tôi chỉ mới sinh viên năm nhất, tôi không biết mật khẩu trong thẻ ngân hàng của ba mẹ, phải làm rất nhiều thủ tục mới rút đực tiền trong thẻ ra. Số tiền trong tay tôi tạm chống đỡ tôi học xong đại học. Làm sao có dư tiền cho bà chứ?”

“Tôi không nghĩ ra cách nào, nhớ lại mẹ tôi khi còn sống thường nói thành tâm lạy Bồ Tát thì sẽ ứng nghiệm. Tôi ôm suy nghĩ thử xem cũng không sao mà đi đến chùa.”

Trên mặt Triệu Niệm hiện lên vẻ mệt mỏi sâu sắc, tranh cãi bất tận với bà nội đã làm cho cô ta rất mệt.

Thạch Khải bấm đốt ngón tay một cách điêu luyện. Một lát sau, cô khẽ thở dài: “Bởi vì chú của cô thèm khát căn nhà của cô. Ông ta khuyến khích bà nội cô, kiên quyết không cho bà từ bỏ quyền thừa kế. Hơn nữa không ngừng thổi gió nói đây là căn nhà của con trai bà, của anh ông ta. Đó là bà nên được.”

Mặt Triệu Niệm lộ vẻ tuyệt vọng, tự lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao đây?”

Dưới sự do dự, cô ta nói: “Luật sư nói với tôi, tình huống của tôi khá đặc biệt. Nếu như tôi thực sự không thể lấy ra tiền, có thể để cho bà nội ra tiền mua lại phần của tôi, chuyển căn nhà cho bà nội. Như vậy tôi có đủ tiền học xong đại học.”

“Ngoài ra, vốn dĩ căn nhà ở nội thành, diện tích cũng lớn. Sau khi cầm tiền, tôi có thể mua một căn nhà nhỏ hơn một mình ở.”

“Tôi có nên nghe bà, lựa chọn lấy tiền hay không?” Triệu Niệm rất mê man, xung quanh không có ai có thể cho cô ta ý kiến. Thay vì hỏi cái gọi là họ hàng, cô ta thà hỏi ý kiến của người qua đường.

“Đừng bán.” Thạch Khải nói dứt khoát.

“Nếu như cô thỏa hiệp thì chỉ nhận được một phần rất nhỏ của số tiền. Chú và bà nội của cô cũng không có ý định trả theo giá thị trường. Nếu như lựa chọn lấy tiền, có thể sẽ nhận được một phần ba, thậm chí một phần tư số tiền thực tế của căn nhà; thấp hơn nhiều so với tài sản mà cô nên có được.”

“Cho dù bán nhà đi, sau đó chia tiền dựa theo tỷ lệ cũng đừng ban căn nhà cho người nhà.”

Diệp Văn ngồi bên cạnh không khỏi thổn thức, bà nhớ đến ‘người nhà’ đặc biệt lừa mình.

Triệu Niệm sửng sốt: “Bọn họ…”

Thạch Khải chuyển đề tài: “Nhưng cũng may là khi ba cô còn sống đã từng lập di chúc. Trong di chúc, ông ấy viết rất rõ ràng, căn nhà để lại cho cô. Thật ra người luật sư kia đã từng đến nhà tìm cô, nhưng bị chú cô đuổi đi. Nếu như cô đi tìm luật sư thì mọi chuyện rất dễ dàng có thể giải quyết.”

Một lúc tuyệt vọng, một lúc vui mừng, trái timTriệu Niệm nhảy nhót tưng bừng. Cô ta lo lắng hỏi: “Người luật sư kia ở đâu?”

Thạch Khải báo một địa chỉ: “Trong giờ làm việc từ thứ thứ hai đến thứ sáu, anh ta đều sẽ ở đó.”

Triệu Niệm không ngừng nói cảm ơn.

Thạch Khải xua tay: “Đừng khách sáo, phí tư vấn là 1000 đồng, hoan nghênh lần sau đến.”

Nụ cười của Triệu Niệm đông cứng trên mặt. Cô ta luống cuống nhìn về phía Diệp Văn, không biết phải làm sao.

Diệp Văn cười giải hòa: “A Khải, Niệm Niệm chỉ là sinh viên năm nhất, không có công việc. Hay là…”

Bà vốn dĩ muốn nói hay là miễng phí đi. Nếu thực sự không được thì bà giúp đỡ cũng được.

Thạch Khải trực tiếp ngắt lời: “Nếu hiện tại không có tiền thì viết giấy nợ, chờ sau khi xác nhận lấy được nhà thì hãy tiền trả. Nhưng đến lúc đó giá cả tăng gấp đôi, cô phải trả 2000.”

Mặt Triệu Niệm lúc trắng lúc xanh, cô ta bỗng nhiên lùi lại hai hai bước, cảnh giác nhìn hai người: “Hai người là kẻ lừa đảo phải không? Những lời vừa mới nói cũng là giả, chỉ vì muốn lừa tiền của tôi!”

Thạch Khải lạnh lẽo nói: “Một sinh viên đạt thành tích cao, muốn lừa thì sẽ không chỉ lừa cô 1-2000. Tôi nói rồi, trên giấy nợ sẽ viết rõ sau khi cô lấy được giấy chứng nhận tài sản mới cần trả 2000 đồng. Không lấy được nhà thì không cần trả thù lao, giấy nợ sẽ mất hiệu lực.”

Diệp Văn nghi ngờ nhìn Thạch Khải, bà biết Thạch Khải không phải là người cứng lòng. Những gì diễn ra trước mặt làm cho bà rất khó hiểu.

Triệu Niệm không bình tĩnh, xách túi của mình lên muốn đi ra ngoài.

Giọng của Thạch Khải ngày càng lạnh lẽo: “Tiền gì cũng không đưa đã trực tiếp lao ra ngoài, di chúc của luật sư kia có thể sẽ không còn nha!”

Triệu Niệm dừng bước, quyết tâm, giậm chân một cái rồi lấy 1000 đồng từ trong túi ra ném lên bàn: “Tôi coi như tiêu tiền tiêu tai mua bình an!”

Thạch Khải huýt sáo, cầm tiền lên đếm, cợt nhả nói: “Đừng nói như vậy chứ, tôi xác thực giúp cô giải quyết một vấn đề lớn. Một phần bất động sản của bà nội cô ít nhất giá trị 300.000. Cô lấy 1000 đồng đổi 300.000, chuyện tốt như thế đi đâu tìm chứ?”

Triệu Niệm phản bác: “Làm sao tôi biết cô có nói đúng hay không? Có phải có di chúc thật hay không?”

Thạch Khải cười khẽ: “Cô biết được. Cô có thể cảm nhận được sự ác ý của chú. Cô biết lúc làm đám tang có người tìm đến nhà nhưng lại bị chú cô đuổi đi. Nhưng chú cô có lẽ dùng lý do khác nói cho qua, ví dụ như đòi nợ, đến nhà trả thù, vv.”

Triệu Niệm im lặng. Sau một lát, cô ta cảnh cáo: “Thù lao đã trả, đừng làm chuyện dư thừa.”

“Tôi không thích mắc nợ người khác, cũng không thích tự gây rắc rối. Đi thong thả không tiễn.” Thạch Khải nhìn theo Triệu Niệm rời đi.

— —
Sau khi chờ người đi rồi, Diệp Văn rốt cuộc có được cơ hội: “Đại sư, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trong lòng bà đã có suy nghĩ mơ hồ, chỉ là không muốn tin.

Thạch Khải thở dài: “Chú và bà nội của cô ta quả thật không phải người tốt. Nhưng cô ta cũng không phải người hiền lành.”

“Nếu cô ta là người tốt, cuộc sống khó khăn, tôi xem như mình làm việc thiện, không lấy tiền cũng không sao. Nhưng cô ta không nói sự thật, giấu giếm và để lại rất nhiều mánh khóe. Thật ra ba mẹ để lại cho cô ta một số tiền lớn, cô ta hoàn toàn có năng lực mua lại phần nhà của bà nội.”

“Cô ta biết rõ tôi nói đúng, biết rõ tôi giúp cô ta tiết kiệm ít nhất 300.000. Nhưng muốn dùng mấy câu cảm ơn đã đuổi tôi đi.”

“Lạy Bồ Tát còn phải muốn quyên tiền nhang đèn, tìm người giúp đỡ, giải quyết vấn đề, không cần trả thù lao sao? Xem người ta giá quá rẻ!”

Diệp Văn hơi mất mát: “Con bé không chỉ giả vờ không hiểu chuyện đời, thật ra còn rất mưu mô?”

Uổng công bà thấy cô gái đáng thương, còn muốn chủ động giúp trả tiền. Quả thực…

Thạch Khải nói lời thấm thía: “Không phải tất cả người thoạt nhìn đáng thương đều đáng được giúp đỡ.”

“Cô ta luôn tham món lợi nhỏ, keo kiệt. Nói khó nghe một chút thì gọi là kẻ vong ân phụ nghĩa.”

“Nếu như người khác giúp tôi, cho dù người khác không muốn nhận, tôi đều nghĩ cách trả ân tình. Cô ta thì sao, ngoài miệng nói cảm ơn, xem như là trả ân tình nhưng không có một chút thành ý.”

Nói đến đây, Thạch Khải cười xấu xa: “Ba cô ta thật sự để lại di chúc, căn nhà đúng là của cô ta. Nhưng tôi vẫn chưa nói hết, trong di chúc ba cô ta để lại còn nói một phần tiền mặt trong thẻ ngân hàng phải dành cho bà nội cô ta dưỡng già. Phần tiền dưỡng già kia không chỉ 300.000.”

Diệp Văn bật cười: “Đây thật sự là nâng đá đập vào chân mình.”

Thạch Khải nghiêm túc nói: “Tài sản đều là của ba cô ta, đều phải làm việc dựa theo nguyện vọng của người chết.”

Diệp Văn bỗng nhiên nhắc đến một chuyện khác: “Vừa nãy cô nói nếu cô ta không trả thù lao thì di chúc kia sẽ biến mất, có thật không?”

Thạch Khải nhìn trời: “Tôi chỉ lừa cô ta thôi. Nếu cô ta không trả thù lao thì tôi có cách nào chứ? Tôi không quen không biết gì gia đình cô ta, luật sư cũng không quen biết tôi. Làm sao có khả năng giao di chúc cho tôi chứ? Cũng chỉ có đứa trẻ mới vào đại học mới có thể tin chuyện ma quỷ của tôi.”

“Cũng có thể là, cô ta nghĩ cuối cùng có thể giải quyết mọi chuyện, không muốn lại vì 1000 đồng cành mẹ đẻ cành con. Vì thế tiêu tiền mua thanh tịnh.” Diệp Văn thở dài.

“Ai biết được.” Thạch Khải chậm rãi nói.

Lúc đầu, cô thật sự nghĩ rằng Triệu Niệm có hoàn cảnh khó khăn, muốn hết lòng nghĩ cách giúp đỡ. Sau khi đưa ý tưởng và xem qua video mới, biết được bản chất của Triệu Niệm thì cô hoàn toàn chết lặng.

Nếu không phải cô có tài xử lý và thông mình thì ngược lại bị gài bẫy bởi người cô giúp đỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.