Hứa Ý Noãn nói xong liền kéo Bạch Hoan Hoan đến bên người, giới thiệu: “Đây là bạn tốt của tôi, cũng là đàn chị cùng phòng với tôi, tên là Bạch Hoan Hoan.”
“Xin chào, cám ơn cô đã chiếu cố Noãn Noãn.”
Anh lễ phép gập đầu nhưng không vươn tay ra.
Anh không thích tiếp xúc với những người phụ nữ khác, ngoại trừ cô vợ nhỏ của mình.
Bạch Hoan Hoan cũng cứng ngắc nhếch miệng cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hứa Ý Noãn cũng không chú ý tới, phất tay tiễn biệt Cố Hàn Châu, bảo anh nhanh chóng đi làm, nếu không sẽ bị muộn đấy.
Cố Hàn Châu vừa đi, Bạch Hoan Hoan liền dùng tốc độ nhanh nhất kéo cô rời khỏi hầm đỗ xe.
Sau khi đến chỗ có ánh nắng mặt trời, cô ấy hít một hơi thật sâu.
“Cậu sao vậy?”
“Mặt của anh ta…”
“Bên ngoài đồn đãi diện mạo của anh ấy xấu xí, cậu cũng đã nghe nói qua.”
“Mình cũng có nghe nói, nhưng mình không nghĩ quá dọa người như vậy! Noãn Noãn, cậu cũng không thể vì nhà họ Hứa mà buông tha cả đời mình.
Cậu bây giờ mới mười tám tuổi, sau này sống đến tám mươi tám tuổi, chẳng lẽ cậu định đối mặt với gương mặt đó trong suốt bảy mươi năm?”
“Noãn Noãn, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Noãn Noãn nhà chúng ta đáng yêu như vậy, chắc chắn có thể tìm thấy người tốt hơn!”
“Mình rất hài lòng với cậu ba Cố.” Cô khẽ mỉm cười, không có bất kỳ oán giận nào.
“Tại sao?” Bạch Hoan Hoan vô cùng kinh ngạc.
Ai nhìn thấy khuôn mặt dọa người của Cố Hàn Châu đều sẽ bỏ chạy.
“Mình không muốn ở lại nhà họ Hứa, không gả cho Cố Hàn Châu, mình cũng sẽ bị bố tôi ép gả cho người khác.
Cố Hàn Châu đã cho mình cơ hội, để mình lựa chọn, nhưng mình vẫn chọn anh ấy.
Mình nghĩ anh ấy không quá khủng khiếp, mình đã từng nghĩ sẽ phải kết hôn với một ông già bốn mươi hoặc năm mươi, bây giờ là một chàng trai trẻ, mình thấy rất hài lòng.
Huống hồ, mình tin Cố Hàn Châu sẽ đối xử tốt với mình, dù sao anh ấy cũng sẽ không có người phụ nữ khác phải không?”
Bạch Hoan Hoan nghe như vậy, tim có hơi đau.
Mặc dù cô còn trẻ, không trải qua xã hội, nhưng sinh ra trong một gia đình như vậy, cũng đã trải qua quá nhiều điều mất mát.
Bố và mẹ kế cô lúc nào coi cô là món hàng để lợi dụng, cả ngày còn bị chị gái ức hiếp.
Nếu như cô rời khỏi ngôi nhà đó, cho dù là ở cùng một chỗ với Cố Hàn Châu, cũng là một chuyện may mắn.
“Noãn Noãn, cậu không sợ sau này sẽ phải hối hận sao?”
“Sẽ không hối hận, cho dù sau này Cố Hàn Châu đối với mình không tốt, đường ai nấy đi, mình cũng sẽ không hối hận.”
Cô siết chặt nắm đấm, kiên quyết nói.
Buổi tối sau giờ học, cô đứng ở ngã tư chờ Cố Hàn Châu.
Đợi hơn mười phút thì Khương Hàn lái xe tới.
“Buổi tối cậu chủ có tiệc xã giao, không kịp đón cô, nên kêu tôi tới đây.”
“Thật ra tôi có thể tự về, không cần người đón, tôi không yếu đuối như vậy.”
Cô hơi xấu hổ.
Khương Hàn cười, nói là Cố Hàn Châu phân phó, anh ta không dám chậm trễ.
“Huống hồ đây cũng là một mảnh tâm ý của cậu chủ, cậu ấy không yên tâm về cô.”
Hứa Ý Noãn ngẫm lại cũng đúng, nếu cô không yếu đuối một chút, cậu ba Cố sao coi cô là bảo vật được.
Khi cô đang ở trong xe, không nhịn được hỏi một câu.
“Khương Hàn.
Anh có biết vết thương trên mặt Cố Hàn Châu là bị từ đâu không? Tôi không dám hỏi, sợ làm tổn thương anh ấy.”
“Cái này…” Khương Hàn nghe như vậy thì có chút chần chờ.
Hứa Ý Noãn thấy anh ta bối rối, liền xua tay: “Nếu anh không tiện nói thì thôi, tôi chờ anh ấy nói cho tôi biết cũng được.”
“Cậu chủ sẽ không nhắc tới đoạn quá khứ thống khổ kia với cô đâu.
Thật ra cũng không có gì giấu diếm, dù sao sau này cô cũng là vợ của cậu chủ.
Bốn năm trước, cậu chủ và cậu hai cùng nhau về nước bằng du thuyền, nhưng rồi du thuyền đột ngột nổ tung.
Không tìm thấy thi thể của cậu hai, mà cậu chủ tuy rằng may mắn thoát khỏi một kiếp, nhưng nửa khuôn mặt này coi như là…”
Vụ nổ du thuyền…
Không tìm thấy thi thể của cậu hai….
“Em gái, cưng ngốc sao? Nếu chị đây là một người đàn ông chị đây chắc chắn sẽ không thích cưng, trước không lồi sau không vểnh, lại không thích trang điểm và ăn mặc. Còn nữa, nhà họ Hứa cũng không tính là nhà giàu có gì, cưng dựa vào cái gì buộc trái tim đàn ông? Chân thành à? Cái đấy chỉ có trên phim thôi!”
“Mình tin tưởng cậu ba Cố.”
Cô có chút cố chấp nói.
Cô tin chắc rằng trên thế giới vẫn cần sự chân thành hơn, nhưng cô không biết mình cậu ba Cố chính là giống như trên phim.
Buổi tối tan học, Cố Hàn Châu thật sự đến đón cô, vì thế Bạch Hoan Hoan đã cười nhạo cô.
Sáng hôm sau lớp chuyên ngành chỉ có một tiết, vừa kết thúc Bạch Hoan Hoan liền đi tới cửa lớp học.
Cô ấy là sinh viên năm cuối, đang chuẩn bị đi thực tập.
Cô ấy đã nộp đơn vào một công ty và yêu cầu cô đi phỏng vấn lúc 10 giờ hôm nay.
Cô ấy cảm thấy đi một mình nhàm chán nên đã kéo cô theo.
Cuối cùng, họ đứng trước một tòa nhà nguy nga.
“Tập đoàn J.C? Là tập đoàn tài chính kinh tế mà báo chí đưa tin trước kia, là tập đoàn đột nhiên xông vào Đế Đô hợp tác với các tập đoàn trong và ngoài nước?”
“Chính xác! Nghe nói người lãnh đạo rất bí ẩn, hình như là một ông lão ở nước ngoài. Lai lịch của đối phương không nhỏ, chỉ trong một năm đã có thể xưng bá ở Đế Đô, chứng tỏ thế lực rất hùng hậu.”
Bạch Hoan Hoan kích động nói.
“Cậu ba Cố…”
Trong lúc Bạch Hoan Hoan đang nói, Hứa Ý Noãn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt Hứa Ý Noãn thì thấy một chiếc xe chạy vào hầm đỗ xe.
“Đó là xe của Cố Hàn Châu, chẳng lẽ anh ta làm việc ở đây?”
“Đi xem thử, cậu là vợ sắp cưới của anh ta mà, cũng có quyền biết anh ta làm việc ở đâu có phải hay không?”
Bạch Hoan Hoan cũng muốn nhìn xem Cố Hàn Châu trong truyền thuyết này trông như thế nào.
Bọn họ đi vào hầm, xe của Cố Hàn Châu cũng dừng lại.
Khương Hàn đưa văn kiện cho anh rồi báo cáo ngắn gọn công việc cả một ngày.
“Đất ở vùng ngoại ô phía đông đã được thu mua thành công, chỉ chờ khởi công. Nếu kiểm tra an ninh không có vấn đề gì, thì cuối tháng này sẽ động thổ, xây dựng khu nghỉ mát. Ngoài ra, 11 giờ có hội nghị họp qua video với công ty đầu tư M ở nước ngoài…”
Khương Hàn còn chưa nói hết, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy Hứa Ý Noãn.
“Cậu chủ, là cô Hứa.”
Cố Hàn Châu cũng không hiểu tại sao ở chỗ này lại nhìn thấy Hứa Ý Noãn.
“Sao anh lại ở đây?”
Hứa Ý Noãn hoài nghi hỏi trước.
“Cậu chủ ở đây…”
Khương Hàn còn chưa nói hết, cô đã mở miệng trước một bước.
“Anh làm việc ở đây đúng không? Anh mỗi ngày đều mặc âu phục, đi làm đúng giờ, còn có một thư ký, vậy chắc là giám đốc hay là trưởng phòng gì đó! ”
“Giám đốc? Trưởng phòng?”
Khóe miệng Cố Hàn Châu giật giật, anh giống giám đốc lắm sao?
“Hì hì, đàn ông của tôi thật lợi hại! Anh giỏi nha, thăng chức tăng lương rồi mời tôi ăn một bữa cơm lớn đi!”
Hứa Ý Noãn tiến lên vỗ bả vai, cổ vũ anh.
Cô không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu bình an.
Hơn nữa, cho cô mười bộ não phát huy trí tưởng tượng, cô cũng không thể nghĩ ra tổng giám đốc tập đoàn này là Cố Hàn Châu.
Tất cả mọi người đều biết, quyền thừa kế nhà họ Cố đã giao cho con trai lớn, về phần đứa con thứ ba này, bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà dẫn đến hủy dung, tính cách cổ quái, ngay cả vợ cũng không tìm được.
Người như vậy, làm sao có được một tập đoàn thuộc về mình?
Nói ra sẽ dọa người mất!
Cho nên cô đương nhiên cho rằng Cố Hàn Châu tới đây làm việc, nhiều lắm là một vị trí không tồi.
Trong lòng cô cảm thấy may mắn, cũng may công ty không vì dung mạo của anh mà cự tuyệt anh, chứng minh người đàn ông nhà cô rất có năng lực, mới có thể thuyết phục được người ta.
Đó là một điều tốt, đáng tự hào!
“Được, tiền lương sau này của tôi đều giao cho em giữ.”
Anh không nói rõ thân phận, sợ sẽ dọa nhóc con này.
Cô muốn sống một cuộc sống yên bình, vậy sẽ cho cuộc sống như vậy, chỉ cần cô vui vẻ ở lại bên cạnh anh là được rồi.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.