” Một nửa là vì nửa kia là nhân cách thứ hai, bây giờ cô ta đã tiêu tán nên ta chỉ còn nửa linh hồn là đương nhiên.”
” Ra là vậy, nhưng cô bây giờ không sao chứ?”
” Nàng lo cho ta vậy sao?”
” Ai…ai thèm lo cho cô chứ!”- Chúc Dung lúng túng.
” Vậy à! Thế mà lúc nãy có ai đó ôm ta khóc lóc nói lo cho ta cơ đấy!”
” Cái đó là…là, thôi không nói với ngươi nữa, cút về với Bạch nhi của ngươi đi!”
Trêu chọc Chúc Dung xong, cô trở lại cơ thể mình.
Mở mắt ra, khung cảnh xung quanh tối mịt.
” Này tác giả, ngươi lại tắt đèn đấy à, đây đâu phải cảnh h+ đâu mà ngươi tắt.”
” Không, ta làm gì đâu.” – Tác giả.
Nhã Uyên khó hiểu, cô ngưng tụ chân khí thành một quang cầu, lúc này mới nhìn rõ xung quanh.
Một kết giới màu đỏ đang bao bọc lấy cô, bên ngoài có thứ gì đó như vảy rắn.
– Đây là sát khí của Như Nguyệt mà nhỉ?
Cô lấy đà đẩy mạnh vào kết giới, vừa đẩy vừa hét lớn.
– Như Nguyệt, là ta. Thả ta ra.
Cô vừa chạm vào thành kết giới, Như Nguyệt đã hóa giải khiến cô té đập mặt xuống đất.
Bạch nhi nghe động, hóa thành nhân dạng vội vàng chạy lại đỡ Nhã Uyên.
– Nhã Uyên tỷ, tỷ sao rồi?
– Tỷ không sao. Như Nguyệt cô đây là muốn mưu sát ta à?
– Ngươi im lặng đi, ngươi có biết một tháng qua ngươi gây rắc rối cho chúng ta như thế nào không?
Như Nguyệt lạnh lùng, thẳng tay chất vấn Nhã Uyên.
– Ta đã làm gì a? Ta chỉ nhớ sau khi khởi động toàn bộ sức mạnh thì không còn biết gì nữa a.
– Ngươi giết mấy trăm vạn người, xong còn muốn giết cả chúng ta nữa.
– Cái gì, ta muốn giết hai người?
– Um, lúc đó tỷ trông đáng sợ lắm. Tỷ như một người mất trí. Ta và Nguyệt tỷ cố hết sức mới khống chế được tỷ đó.
– Ta xin lỗi, ta cũng có chuyện muốn nói với mọi người.
Nhã Uyên kể cho cả hai về chuyện của cô và ” Nhã Uyên ” kia.
– Vậy trước giờ người cùng ta không phải là tỷ?
– Một phần đúng một phần sai, bởi đó cũng là tỷ, nhưng mà cũng không phải là tỷ.
– Ta hiểu rồi, ta không ngờ lại có chuyện như vậy.
Bạch nhi không hiểu, suy nghĩ đến đầu bốc khói.
– Bạch nhi, đừng nghĩ nữa a. Ta không muốn muội thành rắn nướng đâu.
– Được rồi, muội không nghĩ nữa rắc rối quá.
– Vậy giờ cô sao rồi?
– Ta bây giờ không sao, chỉ là linh hồn bị khiếm khuyết, tạm thời không quá tệ.
– Linh hồn khiếm khuyết, bao nhiêu phần?
– Một nửa a. Ta tự tay diệt một nửa linh hồn của mình mà.
– Làm sao mà cô còn sống được vậy? Người bình thường mất đi một nửa linh hồn là thành kẻ điên luôn rồi.
– Ta cũng không biết, nhưng mà ta tạm thời không sao, linh hồn ta có thể từ từ hồi phục mà.
– Thôi được, cô đã nói thế thì ta an tâm rồi. Nếu cô không hoàn thành lời hứa mà chết thì dù có xuống địa ngục ta cũng sẽ lôi cô về.
– Này, ta suýt chết mà cô lại chỉ quan tâm đến lời hứa đó thôi à? Cô an tâm đi, ta là người đã nói là làm.
– Cô ta tỉnh rồi à?
Một đám lão già hạ từ trên xuống, hất hàm hỏi.
– Tỉnh rồi, các ngươi muốn gì?
– Nếu đã tỉnh vậy thì theo chúng ta về tông môn, chúng ta có chuyện cần cô ta.
– Các ngươi muốn làm gì, đừng quên những gì ta đã nói trước kia, chúng ta đều là kẻ liều mạng, không phải loại dễ động vào đâu.
Như Nguyệt nói, nhấn mạnh vấn đề.
– Yên tâm, chúng ta không làm gì cô ta đâu.
Mở ra vết nứt hư không, ba người cùng mấy lão nhân đi vào.
Bước ra khỏi thông đạo, quang cảnh quen thuộc lại xuất hiện.
Thái Ất Chân Tông, Nhã Uyên không ngờ mình lại về nơi đây.
Lúc cô quyết định cứu tất cả, cô đã chắc chắn việc thân phận bại lộ, nên cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi.
Tất cả đệ tử trong tông môn đều có mặt ở đây, kể cả cao tầng và tông chủ.
Thái Ất tông chủ đứng dậy, bước đến trước mặt ba người, khí thế cao cao tại thượng.
Đột nhiên, Thái Ất cuối người làm Nhã Uyên và Bạch nhi giật mình, còn Như Nguyệt vẫn vô cảm như vậy.
– Hôm nay ta, Thái Ất Chân Tông tông chủ thay mặt toàn bộ mọi người trong tông môn cảm tạ ba vị cũng như xin lỗi vì đã nghi ngờ ba người.
– Tông chủ, người đang làm gì vậy? Cái này ta không nhận nổi a.
Nhã Uyên lúng túng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Một tháng trước, khi chúng ta cùng tứ tông đại chiến, ba người đã liều mạng bảo vệ đệ tử tông ta, nhờ vậy mà ta không có thương vong.
– Ta muốn cả ba người ở lại đây, các vị thấy thế nào?
– Tông chủ, ta không đồng ý. Nếu người muốn lại lại Bạch xà yêu để làm chiến thú với nha đầu Như Nguyệt để làm đệ tử thì ta hiểu, nhưng còn Huyết Quỷ kia, giữ lại ả thì chỉ là tai họa cho tông môn ta thôi.
– Ngươi câm miệng!
Thái Ất tức giận quát, vị trưởng lão vừa lên tiếng liền lui lại.
– Xin lỗi, trưởng lão này của bọn ta không có ác ý đâu. Vậy lời mời của ta, ba vị đồng ý chứ.
– Ha ha
Nhã Uyên bắt đầu cười, cười một cách đầy mỉa mai.
– Thì ra là vậy, yêu thú thì làm chiến thú, người thì bồi dưỡng, còn huyết quỷ thì không có tác dụng nên vứt bỏ. Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.
– Mọi chuyện bại lộ rồi, vậy thì cũng không cần giả vờ nữa. Các ngươi có muốn hay không cũng phải ở lại đây.
Thái Ất lộ ra mặt thật của mình, khí thế phát ra đè ép cả ba người.
– Ha ha, Thái Ất lão cẩu, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi nhỉ!
– Ta nói này, các ngươi giả vờ mệt lắm phải không? Ta cứ tưởng các ngươi thật lòng muốn ta ở lại, không ngờ. Hay cho chính đạo, ta hỏi Thiên Đạo cứ như vậy mà nhìn sao?
Nhã Uyên mĩa mai, ngửa mặt lên trời mà hỏi.
Đột nhiên, một luồng áp lực khác giải trừ áp chế của Thái Ất.
Bầu trời từ trong xanh bỗng nhiên đỏ rực như máu, một mặt trăng máu xuất hiện giữa trời.
Một người phụ nữ xuất hiện, hay đúng hơn là một huyết quỷ giống như Nhã Uyên, mái tác đỏ rực cộng với cánh và đuôi.
Nàng ta rất đẹp, một vẻ đẹp chết người.
– Lão Thái Ất, mấy năm không gặp, gan ngươi càng ngày càng lớn nhỉ? Đến con gái ta mà ngươi cũng dám động vào.
– Ngươi là Huyết Nguyệt, ngươi làm sao lại tới đây?
– Ngươi làm gì ngươi phải biết chứ nhỉ? Con gái ta ngươi cũng dám động vào, có phải ngươi muốn diệt tông rồi phải không?
– Con gái, con gái của ngươi? Ta đâu có giữ con gái ngươi.
– Chẳng phải con bé trước mặt ngươi sao?
Huyết Nguyệt nhìn về phía Nhã Uyên.
– Không hổ danh là con gái ta, lại có thể trong lúc bộc phát giết chết nhiều người như vậy a.
Thái Ất hoảng sợ, không nghĩ mình lại dây vào người phụ nữ này.