Lúc này, trong tinh thần hải của Nhã Uyên, đứng trước mặt cô là một Nhã Uyên khác, chỉ là trên mặt người này lại vặn vẹo dữ tợn.
– Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, tâm ma. Hay ta nên gọi là Nhã Uyên chân chính, nhỉ?
– Ngươi dừng lại đi, đừng lừa dối bọn họ nữa.
– Ha ha, ngươi bị ta nhốt ở đây, ta muốn làm gì chẳng được.
“Nhã Uyên” cười một cách điên cuồng, tiếng cười của một kẻ cực kì âm hiểm.
– Nhã Uyên, tuy ta là nhân cách do ngươi sinh tra, nhưng mà ngươi lại để ta mạnh hơn ngươi, đó là sai lầm chí mạng ngươi tự tạo cho mình.
– Bây giờ, chỉ cần ta giết ngươi, thì ta chính là Nhã Uyên ha ha…
– Ta không để ngươi được như ý muốn đâu.
– Một phần linh hồn yếu đuối như ngươi thì có thể tạo ra sóng gió gì chứ?
– Ngươi có chắc không?
Hai tay Nhã Uyên bao bọc trong hắc diễm và huyền băng.
– Ta mới là người được hệ thống kí sinh, thứ từ hệ thống chỉ có ta mới sử dụng được. Trong quãng thời gian ngươi dùng cơ thể ta tu luyện, ta đã cho phép ngươi sử dụng hệ thống nhưng sức mạnh lại được chuyển giao về cho ta.
– Thế thì sao, hình thái mạnh nhất của ngươi do ta nắm giữ, chỉ với hai thứ đó thì ngươi làm được gì?
“Nhã Uyên” lao đến, hắc khí bao bọc quanh thân thể, huyết vắn và ma văn cũng xuất hiện.
Ả tung một đấm thẳng vào bụng Nhã Uyên, khiến cô văng ra xa, ánh sáng từ linh hồn cô tối đi một phần.
Đột nhiên, trên tay kẻ kia bùng lên một ngọn hắc diễm.
– Cái gì đây? Lửa này không nóng không đau, ngươi muốn làm gì ta với thứ này.
Nhã Uyên không nói gì, giơ tay phải hình thành băng ngục nhốt chính mình lại.
– Nhã Uyên, ngươi đây là sắp chết nên sợ đến ngu rồi sao?
“Nhã Uyên” lại lần nữa lao lên, đấm vỡ băng ngục bảo vệ Nhã Uyên.
Ngay lúc ả đang theo đà, cô nhẹ nhàng lách người qua một bên, né tránh thế công.
Cô đưa cả hai tay, tung đấm vào cùng một chỗ ở mạng sường bên trái của ả.
Bất Diệt Hắc Diễm và Âm Linh Huyền Băng cùng lúc phát động.
Phía bên ngoài, Nhã Uyên khi này đã bớt một phần điên cuồng, nhưng vẫn liên tục công kích kết giới.
– Nhã Uyên công kích nhẹ hơn rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phải cố chống đỡ.
Bạch nhi vẫn quấn chặt kết giới sát khí, dư lực liên tục công kích vào thân thể nàng khiến nàng đau đớn, nhưng vẫn không buông ra.
Phía Nhã Uyên, đòn công kích khi nãy đã làm cho “Nhã Uyên” kia tổn thương một phần.
– Ngươi được lắm, vậy mà có thể đả thương ta. Nhưng thế thì sao, ta gần như không có chuyện gì, còn ngươi thì đã sắp tan biến.
– Cho dù có chết ta cũng không để ngươi làm hại họ đâu. Chúc Dung không thể vào đây đúng không?
– Ngươi muốn ả trợ giúp ngươi? Ha ha không có chuyện đó đâu.
– Không, cô ấy không ở đây là tốt nhất, ta không muốn cô ấy thấy bộ dạng sắp tới của ta.
– Ngươi muốn làm gì?
– Ngươi đừng quên, ta là ngươi và ngươi cũng là ta. Ngươi tàn bạo ta cũng có thể tàn bạo.
Nhã Uyên bộc phát khí tức, đem huyền băng và hắc diễm trực tiếp dung nhập vào linh hồn.
– Aaaaaaa
Cô đau đớn hét lớn, nỗi dày vò của hàn băng và hỏa diễm cùng một lúc không phải thứ mà con người có thể chịu đựng.
– Ngươi điên rồi, muốn chết sớm thế sao, để ta giúp ngươi.
Ả ta nói rồi lao tới, tung ra một quyền.
Nhã Uyên nhẹ nhàng nhấc ngón tay, hô nhẹ một tiếng lãnh khốc.
– Tử Linh Hàn Hỏa: Nhất Chỉ Tịch Diệt.
Chỉ thấy quyền kia vừa chạm vào, một chỉ đã khiến cho cả cánh tay tan rã thành tro bụi.
– Cái gì, sao có thể?
– Ta đã từng nói, con người ta là một kẻ liều mạng, ngươi lại ép ta tới đường cùng. Bây giờ ngươi biến mất được rồi.
– Không, ta không cam tâm. Tại sao, ta đã chuẩn bị hoàn hảo rồi mà. Tại sao??????
– Ngươi quên tính đến điểm yếu của ngươi cũng là của ta, nếu khi nãy ngươi trực tiếp một đòn giết chết ta thì ngươi đã thắng, chỉ là ngươi lại chơi đùa ta.
– Không, ta không cam tâm….
Nhã Uyên bắn ra một tia hỏa diễm nhỏ, thiêu đốt linh hồn của ả ta thành tro bụi.
Cô ngồi xếp bằng trên đất, linh hồn cô lúc này cực kì yếu ớt.
Một tháng sau, khoảng thời gian này Nhã Uyên mới khôi phục được một phần hai linh hồn của mình.
Sau khi nhân cách thứ hai bị tiêu diệt, Nhã Uyên cũng không tấn công vô thức nữa, chỉ nằm yên bất động.
Nhưng để đề phòng, kết giới vẫn được duy trì, Bạch nhi cũng không rời nửa bước.
Nhã Uyên mở ra tinh thần hải của mình, kết nối lại với hệ thống.
” Nhã Uyên, ngươi làm sao mà ta không tìm được vậy, ngươi có biết ta lo cho ngươi tới mức nào không hả?”
Chúc Dung vừa khóc vừa nói, đấm thùm thụp vào ngực của Nhã Uyên.
” Ta không sao rồi, chẳng phải ta vẫn còn sống sờ sờ đây sao!”
” Ngươi có biết lúc ta cảm nhận liên kết mỏng manh sắp đứt ta sợ tới mức nào không? Ta sợ lại một mình, ta sợ mất đi ngươi.”
Nàng nghẹn ngào nói ra nỗi lòng của mình.
Nhã Uyên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, an ủi.
” Ta xin lỗi, ta sẽ không thế nữa được chưa. Nín đi, nàng khóc trông xấu lắm.”
Nói rồi, cô đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng.
Chúc Dung không phản kháng nữa, hòa cùng với Nhã Uyên.
” Ổn chưa, nếu chưa ta sẽ tiếp tục đó nha.”
” Ta ổn rồi, không cần nữa.”
Nàng định nói “Ta còn chút chưa ổn.” nhưng lại ngại ngùng rút lại.
Nhã Uyên kể lại mọi chuyện trong tinh thần hải cho Chúc Dung.
Nàng bất ngờ, lúc này mới biết người cùng nàng bấy lâu lại là nhân cách thứ hai của cô chứ không phải cô.
” Vậy những chuyện ả đã làm với ta?”
“”” Ta cũng cảm nhận được, cảm xúc và cảm giác của chúng ta liên thông, suy cho cùng chúng ta cũng là một mà.”
” Vậy thì được rồi, ta cứ sợ ngươi không biết ta là ai, nếu như đó là sự thật ta sẽ thật sự sụp đổ a.”
” Làm sao ta quên nàng được, cả Bạch nhi và Như Nguyệt nữa, nhờ có các nàng ta mới có đủ dũng khí để chống lại chính ta.”
” Nhưng ngươi bây giờ trông không như trước.”
” Đúng rồi, bây giờ ta chỉ còn một nửa linh hồn, nên khác là đương nhiên.”
” Một nửa? Tại sao lại chỉ còn một nửa?”