4Năm sau…
Tại biệt thự riêng của nhóm.
“Ba nuôi Kỉ Hồng, ba đưa con đi chơi công viên đi. Nha~”
Một giọng nói non nớt nũng nịu xà vào lòng Kỉ Hồng. Anh ôm lấy cô bé, dùng chiếc nơ hồng xinh xắn cái lên mái tóc mềm, dịu dàng:
“Phó Mộc Noãn, hôm qua chả phải ba ba Tô Khiêm dẫn con đi rồi sao? Lại muốn đi nữa hả, ở đó có gì vui??”
Không để em gái nhỏ tiếp lời, anh hai Phó Trạch Phong vừa cầm khối rubik nghiên cứu vừa lên tiếng:
“Em lại muốn đi gặp thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch kia chứ gì?”
Cái giọng cụ non này thì giống chả lệch đâu được tên đại ma đầu Phó Tranh, ba anh em nhà này được cái ngoại hình giống Phó Tranh như đúc. Giống đến nỗi mà Mộc Hạ thường than trêu với hắn là cô như đi đẻ thuê vậy, người ngoài nhìn thấy còn phục sát đất khi gen nhà này nổi trội đến nỗi nhìn chỉ thấy ghen tị.
Anh hai có tính cách cực kì giống bố từ ngoại hình đến cách ăn nói. Anh ba có vẻ goodboy hơn, nhẹ nhàng, tính cách trong sáng, lành tính giống mẹ. Còn em út thì khỏi nói, ngây thơ trong sáng, nhưng đôi khi lại ranh mãnh pha trộn giữa hai tính cách của cả bố và mẹ.
“Ai cơ?”_Kỉ Hồng nhăn mày nhìn bọn trẻ.
Lúc này anh ba Phó Trạch Dương ôm quả bóng đá chạy tới kể chuyện hôm qua ở công viên:
“Baba, bé út hôm qua gặp một bạn rất xinh trai. Bạn đó tới làm quen với bé út, còn cho bé út kẹo nữa. Bạn đó hẹn hôm nay tới chỗ đó tiếp để chơi trò cô dâu chú rể. Con xung phong làm Cha Sứ đó. E hèm: hai con có nguyện ý….uiza.”
Phó Trạch Dương đang tính giả giọng như mấy bộ phim kết hôn có cha sứ mà mami Mộc Hạ hay xem thì bị anh trai gõ đầu.
” Em bị ngốc sao? Theo kinh nghiệm 4 năm trải đời, anh nhìn thấy tên đó có ý đồ muốn cướp em gái từ chúng ta đó.”_ Cậu bé gương mặt lạnh lùng giải thích cho đàn em ngây thơ.
“Hả? Cậu ấy muốn cướp em út ư? Không được, mình ở nhà thôi. Bé út ở nhà anh đứa em ra sau vườn chơi xích đu nhé?”
Lúc này Phó Trạch Dương mới hiểu, trên gương mặt cậu bé hiện lên ánh mắt lo lắng, dỗ em gái ở nhà với mình. Có thể nói Phó Mộc Noãn là báu vật của gia đình, kể cả từ Phó Tranh chiều cô bé hết mực. Có lần hắn xem phim với Mộc Hạ, thấy nhân vật con gái trong phim đi lấy chồng tự nhiên hắn nhớ tới con gái rượu mận của mình, lỡ con bé sau này lớn cũng bỏ người ba này mà theo chồng thì biết làm sao? Lỡ cô gặp người không tốt thì làm sao? Hắn có thể nuôi con bé cả đời cũng được nhưng nếu nó nhất quyết đòi đi thì sao hắn cản nổi?
Lúc đó hàng tá kịch bản tương lai được bộ não thiên tài của Phó Tranh nghĩ ra, đã thế hắn còn thấy tủi thân, ôm con bé lên khóc thút thít như kiểu bé nó sắp đi lấy chồng thật. Mộc Hạ biết chuyện thì cô chỉ biết cười, quay video lại gửi cho cả nhà vui chung. Nay vợ chồng cô đi du lịch nghĩ dưỡng mấy ngày, giao con cho các baba nuôi trông hộ. Đám người Kỉ Hồng đưa bọn trẻ về biệt thự chung để tiện chăm sóc, lũ trẻ rất dễ thương nên họ rất thích, thay nhau chăm sóc mấy ngày này, đi làm thay phiên nhau, cứ tối là vội vàng trở về.
“Nhưng chúng ta đã hứa với cậu ấy là hôm nay sẽ đến mà, chúng ta không thể thất hứa. Anh Trạch Dương, mình đi chơi nha.”
Phó Mộc Noãn dùng ánh mắt to tròn long lanh thuyết phục anh ba, cô bé biết anh ba rất dễ mềm lòng, lại hay đứng về phía cô nên ra sức nịnh.
Phó Trạch Dương lúc này cũng phân vân lắm, nếu đi chơi thì sẽ bị bắt mất em gái như lời anh hai kể. Nhưng em út nói cũng đúng, không thể thất hứa, với cả cậu cũng rất quý cậu bé đó. Sự bắt buộc lựa chọn này khiến Trạch Dương rối loạn không biết nên chọn phương án nào.
Biết em ba thiếu nghị lực nên Phó Trạch Phong từ tốn đi lại gần, đặt rubik lên bàn rồi nắm lấy tay hai đứa em, vừa nói vừa kéo ra sau vườn:
“Trời âm u như vậy, chắc sẽ mưa đó, cậu ấy sẽ không đến đâu. Với cả có khi cậu ta cũng chả nhớ hẹn ấy. Có duyên thì hôm khác lại gặp.”
Phó Mộc Noãn bị kéo đi, cô bé nhìn ra ngoài trời không nắng cũng không mưa, cũng chả chắc là cậu bạn kia có đến chờ mình hay không.
………
Ở ngoài kia.
Một giọng của cô gái nhẹ nhàng như dỗ dành:
“Cậu chủ, trời sắp mưa rồi. Mình về trước đã, có lẽ cô bé ấy không được đi rồi. Hôm khác mình trở lại có khi gặp được cô bé ấy.”
Cậu bé với gương mặt dễ thương nhưng pha chút u sầu nhìn chiếc vòng cổ có hình con thỏ trắng trên tay, rồi ngửa đầu lên nhìn bầu trời âm u, một giọt mưa rơi xuống chiếc má trắng sữa.Phía xa ngoài kia bóng dáng quen thuộc chả thấy, chỉ có đoàn người tấp nập đi vội trú mưa.
Cậu bé nắm chặt chiếc vòng cổ màu trắng bạc, lưu luyến cùng nữ hầu đi lên chiếc ô tô sang trọng đỗ gần đó, đôi mắt đen láy vẫn dõi ra cửa sổ, chầm chậm buông lời thất vọng:
“Về thôi.”