Thân thể Ôn Ninh khẽ run lên, hai tay vô thức bám lấy vai Cố Trì Khê, hai người cứ như vậy ôm nhau, nhiệt độ cơ thể nóng như lửa đốt.
Từ khi cha mẹ qua đời, nàng không có nhà, một mình làm mọi việc, nàng đã quen kiên cường một mình, ôn nhu đột ngột này khiến nàng không thích ứng được.
Nhưng tận đáy lòng có một thứ cảm xúc ngo ngoe rục rịch, chọc nàng ngứa, chọc nàng sôi trào.
Trong miệng như nước chanh, chua chua sủi bọt, dư vị có chút ngọt.
Mưa tiến vào.
Khóe mắt Ôn Ninh có chút ướt át, sợ mình không nhịn được, vội vàng chớp mắt hai lần, hơi hơi ngửa cổ nói: “Đừng dùng trò này nữa.”
Vòng tay quanh eo càng siết chặt hơn.
Cố Trì Khê vùi mặt vào cổ nàng, nhắm mắt lại, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra Ninh Ninh thật sự đã quên…!
Ngày 20 tháng 9 không chỉ là Trung thu mà còn là sinh nhật của cô, cô rất hy vọng Ôn Ninh có thể ở bên cạnh mình, nhưng cô không muốn đưa ra yêu cầu rõ ràng, vì có thể sẽ khiến Ôn Ninh khó xử, hoặc là sẽ bị trực tiếp từ chối.
Theo một nghĩa nào đó, cô không có gia đình nguyên sinh, chỉ có Ôn Ninh là người thân duy nhất.
“Ôm đủ chưa?”
Ôn Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi tắm.”
“Chưa,” Cố Trì Khê thu hồi suy nghĩ, áp má vào tai nàng, “Để tôi ôm một lát.”
“Năm phút.”
“Mười phút.”
Cố Trì Khê cò kè mặc cả.
Ôn Ninh thỏa hiệp: “Sáu phút, không nhiều.”
“……được.”
Cố Trì Khê khoanh tay, dụi chóp mũi vào tóc nàng, cảm giác mềm mượt mềm mại rất dễ chịu, có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm đồng hồ bắt đầu đếm.
Ba phút trôi qua.
“Ninh Ninh,” Cố Trì Khê đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, “Tôi muốn hôn em.”
“Không được.”
“…”
Cố Trì Khê vô cùng thất vọng, cúi đầu như hài tử không được ăn kẹo.
Trong lòng Ôn Ninh động dung.
Người này thường lén hôn nàng, ban ngày nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ban đêm bò lên giường ôm ôm ấp ấp, có khi nào đứng đắn xin phép? Hiện tại cô đột nhiên làm ra bộ dáng như vậy, giống như bị ủy khuất, làm cho nàng không chịu nổi.
Nghĩ nghĩ, nàng đổi lời nói: “Chỉ có thể…!mặt.”
Cố Trì Khê ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, gấp không chờ nổi mà ôm mặt Ôn Ninh, thật sâu hôn một cái, “Đi tắm đi.”
Nói xong buông nàng ra.
Ôn Ninh lập tức đỏ mặt, chạy trối chết.
…!
Sau khi tắm xong, Ôn Ninh nhìn thấy Cố Trì Khê đứng trước gương soi toàn thân, đã thay xong quần áo.
Kiểu dáng thông thường, màu sắc nhu hòa, bóng dáng tinh tế.
“Muốn đi ra ngoài sao?” Nàng đi lên phía trước hỏi.
Cố Trì Khê nhìn nàng qua gương, ừ một tiếng.
“Đi đâu thế?”
“Có việc.”
“…”
Không nói thì thôi.
Ôn Ninh mắng thầm.
Trong gương, nàng khẽ nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.
Cố Trì Khê đột nhiên cười lên, xoay người nhéo nhéo mặt nàng, “Đi ăn cơm với bằng hữu, nói chút chuyện, em ở nhà ngoan.” Ngữ khí như hống hài từ.
“Bằng hữu nào? Khâu Diệc Thế sao?”
“Không phải.”
“Chị còn có bằng hữu khác sao?”
Cố Trì Khê lộ ra vẻ khó xử, do dự nói, “Bằng hữu làm ăn.”
“Ò.”
Ôn Ninh ý thức được mình hỏi quá nhiều, ngậm miệng lại, giây tiếp theo không nhịn được hỏi: “Mấy giờ về?”
“Sẽ không quá mười giờ.”
“Muộn như vậy??”
Cố Trì Khê lập tức đổi lời: “Trước chín giờ.”
“Ò.”
Ôn Ninh không nói nữa, xoay người ngồi ở trên sô pha lau tóc, sau khi Cố Trì khê rời đi một lúc, nàng mới phản ứng lại…!
Mấy giờ về liên quan gì tới nàng?
Bảy năm qua, đều chỉ xem Cố Trì Khê đã chết.
Về hay không không quan trọng.
Cố Cẩn Nhan sống trong một khu đất tư nhân ở phía nam của thành phố.
Không gần biển, nhưng có núi và sông, yên tĩnh giữa ồn ào, có bốn tòa nhà lớn nhỏ liền kề nhau.
Cố Trì Khê tới đây là lần thứ hai, cô cũng không quen nên chỉ vào nhà dưới sự hướng dẫn của người hầu.
“Bằng hữu” mà cô gặp là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của cô.
Đại sảnh đèn sáng trưng, không có một bóng người, trên lầu còn có tiếng trẻ con chơi đùa trong trẻo, Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn, người hầu bên cạnh lập tức giải thích: “Chủ tịch mỗi ngày trở về, đều sẽ chơi cùng tiểu thư và thiếu gia một lúc, hiện tại ở trên lầu ba.”
“Bất quá, ngài ấy biết ngài đến, cho nên tôi sẽ trực tiếp đưa ngài qua đó.”
Người hầu là người mới nên không biết ân oán giữa con cái Cố gia, chỉ biết cô là em gái của Cố Cẩn Nhan, lời nói cung kính lễ phép.
Đây là nơi ở riêng của Cố Cẩn Nhan, cách xa nhà chính của Cố gia, không có chướng khí mù mịt kia.
Mà những người hầu trong nhà chính đều là nhân tinh, mỗi đôi mắt đều là danh lợi.
Cố Trì Khê suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.
Hai người đi thang máy lên.
Toàn bộ tầng ba đã được cải tạo thành công viên vui chơi dành cho trẻ em, bán ngoài trời, có cầu trượt bơm hơi, lâu đài xích đu và phòng trò chơi VR.
Trên tường có các họa tiết nhân vật hoạt hình được phun sơn, tràn ngập niềm vui trẻ thơ mơ mộng.
Cố Cẩn Nhan đang chơi trò bắn súng với hai đứa trẻ.
Cô bé và cậu bé mặc đồng phục ngụy trang, mang theo súng trường giả, chạy tới chạy lui giữa các chướng ngại vật được thiết lập đặc biệt, b ắn ra một loạt ánh sáng.
Cố Cẩn Nhan đáp lại bằng cách ngã xuống đất, giả vờ chết, một lúc lại ngồi lại.
Cố Trì Khê lặng lẽ nhìn họ.
Khoảng năm sáu năm trước, Cố Cẩn Nhan đã tiến hành phẫu thuật ống nghiệm, cẩn thận lựa chọn những gen chất lượng tốt nhất, sinh ra một cặp song sinh, cả hai đều họ Cố.
Thời điểm đó cô đang ở Anh.
Có lẽ vì được làm mẹ, đại tỷ lạnh nhạt khi còn nhỏ giống như đã thay đổi tính tình.
Người giúp việc bước lên trước báo cáo.
Ánh mắt Cố Cẩn Nhan quét qua, dừng ở trên người Cố Trì Khê mấy giây, nụ cười cũng không có biến mất, cô đứng dậy đi tới, vẫy vẫy hai đứa nhỏ, “Miko, Joe, lại đây.”
Bọn nhỏ cầm súng chạy đến.
“Đây là a di.” Cố Cẩn Nhan cười nói.
Hai đứa nhỏ tò mò nhìn Cố Trì Khê, ngoan ngoãn gọi: “A di.”
Cố Trì Khê nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô không biết hống trẻ con.
Chỉ biết hống Ôn Ninh.
“Được, chúng ta cùng a di đi ăn cơm.” Cố Cẩn Nhan xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, biết không thân, cho nên cũng không có ý định để bọn nhỏ tiếp tục giao lưu.
Cố Trì Khê nhẹ nhàng thở ra.
Người hầu đi phía trước cùng hai đứa nhỏ, bọn nhỏ thường xuyên quay đầu nhìn Cố Trì Khê.
Nhà ăn nằm trong một tòa nhà khác, được chia thành nhiều phòng với các chức năng khác nhau.
Bởi vì hai người lớn muốn nói chuyện, Cố Trì Khê để người hầu đưa bọn nhỏ đến nhà ăn dành cho trẻ em, một mình đưa Cố Trì Khê đến sảnh bàn tròn.
Món ăn đã được dọn ra, đó là hương vị thanh đạm mà Cố Trì Khê thích.
“Uống rượu không?”
“Không.”
Cố Trì Khê gật đầu, ngồi xuống, gắp đồ ăn cho cô.
Có vẻ như không vội vàng bắt tay vào công việc.
Cố Trì Khê không nói gì, bình tĩnh ăn cơm, gắp cái gì thì ăn cái đó.
Khác với trước kia, lần này cô chủ động liên lạc với Cố Cẩn Nhan, vốn dĩ cô muốn nói chuyện trong văn phòng, nhưng đối phương lại hẹn cô đến nhà ăn cơm.
Cô có việc cầu người, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Cả hai ăn đều chậm.
Ánh mắt của Cố Cẩn Nhan luôn hướng về Cố Trì Khê.
Ước chừng nửa giờ sau, cô mới đặt đũa xuống, chậm rãi cầm khăn ướt lau miệng và tay: “Em có thể chủ động tới tìm tôi, tôi thật cao hứng.”
“…”
“Cần tôi làm gì sao?”
Khúc dạo đầu cũng đủ dài, đến đoạn rồi thì không cần nói nhảm, cô mỉm cười nhìn tỷ tỷ của mình.
Cố Trì Khê cũng nói thẳng: “Tìm người.”
“Nói xem.”
Cô vẫy tay về phía cửa, người hầu mang rượu vang đi tới, rót vào một ly nhỏ.
Cố Trì Khê mơ hồ nói những gì đã xảy ra trong công ty gần đây.
Không khí tạo thành một lớp màng giống như bề mặt của súp kem.
Cố Cẩn Nhan lắc nhẹ cái ly, chậm rãi nhấp một ngụm, “Chỉ cần ông ta không nhận tội, vớt lên cũng không thành vấn đề.
Nhưng hậu quả có thể là…!người sau lưng báo thù càng thảm hơn.”
“Không khác nhau.”
“Hửm?”
“Nếu lần này đối phương thành công, họ sẽ chịu ủng hộ.
Lần sau, lần sau nữa, họ sẽ ngày càng càn rỡ, cho đến khi loại bỏ tất cả những người mà tôi có thể dựa vào.” Cố Trì Khê nhẹ nhàng nói.
“Chị có thể tìm ra chính xác người đó là ai không?”
Cố Trì Khê lắc đầu, nói: “Đừng đánh giá thấp bản lĩnh của Vương Lệ Nhã.”
“…”
“Hiện tại chúng ta thống nhất mặt trận.”
Cố Trì Khê cau mày nói: “Tôi không đồng ý.”
“Vậy em chủ động liên lạc với tôi làm gì?” Cố Cẩn Nhan bình tĩnh nhìn cô.
Trầm mặc giống như dự kiến.
Cố Cẩn Nhan lại cầm đũa lên, gắp một miếng sashimi cá ngừ vây xanh, chấm vào nước sốt wasabi, đưa lên miệng cô, “Nếm thử xem.”
Cố Trì Khê không thích đồ ăn sống nên chán ghét quay mặt đi.
Cố Cẩn Nhan cười, thu đũa lại, đưa cá vào miệng.
Chậm rãi nhai.
“Không sao, tôi sẽ không ép buộc em, chuyện này tôi có thể giúp em, nhưng…!em sẽ báo đáp tôi thế nào đây?” Cô lại đặt đũa xuống, nhướng mày.
Trái tim của Cố Trì Khê chùng xuống, cuộn tròn ngón tay.
Qua một lát, cô thấp giọng hỏi: “Chị muốn cái gì?”
“Em có thể cho tôi cái gì?”
“Không biết.”
Người này có tất cả mọi thứ.
“Thứ sáu tuần sau là Trung thu.” Ánh mắt Cố Cẩn Nhan thâm thúy, bên môi mang theo nụ cười vui đùa, “Em tới chỗ của tôi đi, tỷ muội chúng ta vui vẻ coi như em đã báo đáp tôi, thế nào?”
Cố Trì Khê lập tức từ chối: “Không.”
“Đừng lo, A Nhiên sẽ không tới.”
Nhắc đến tên của nhị tỷ, Cố Trì Khê theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong lòng có bóng đen bao phủ, ngón tay co quắp nắm thành quyền, trong mắt tràn đầy băng giá.
Sau một lúc lâu, cô nhượng bộ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Khi Tết Trung thu đến gần, nhiệt độ giảm nhẹ.
Thứ tư, Ôn Ninh nhận được tin nhắn điều chỉnh lịch trình, sau khi kiểm tra thì phát hiện nhiệm vụ mấy ngày Tết Trung thu đã bị thay thế.
Dùng ngón chân cũng biết là ai đứng sau làm ra.
Mặc dù nành có chút bất lực, cảm thấy người này thực sự cố chấp, nhưng trái tim nàng vẫn là ấm áp.
Có người quan tâm nàng, có người sủng nịch nàng, cảm giác này thật dễ nghiện, khiến nàng lo lắng sau này mình sẽ tham luyến.
Một khi rơi vào, liền không thể thoát ra được.
Trung thu có nắng.
Ôn Ninh dậy lúc 7:30, hôm nay nàng định đưa biểu muội biểu đệ về quê, trên đường cao tốc phải về sớm, nàng vội vàng tắm rửa thu dọn, vừa đi xuống lầu thì nghe thấy động tĩnh từ nhà bếp.
Nàng theo âm thanh, bước tới.
Máy hút khói rít lên, Cố Trì Khê đang đứng trước bếp nấu ăn, mái tóc dài tùy ý vén ra sau, mặc bộ đồ ngủ và dép lê đi trong nhà, trông cô có chút giống một người vợ.
“Chị đang nấu gì vậy?” Ôn Ninh đứng bên cạnh cô.
Cố Trì Khê giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu: “Mỳ ống, bữa sáng hôm nay.”
“…Nhưng tôi sắp đi rồi.”
Ôn Ninh rất thích ăn mỳ ý, thoạt nhìn có chút thèm ăn, nhưng hôm nay dậy muộn, thời gian cũng không còn nhiều, chỉ sợ không có thời gian ăn.
“Sắp xong rồi,” Cố Trì Khê lo lắng nói, “Ăn sáng xong lại đi, nếu không bụng đói lái xe sẽ tuột huyết áp.”
Nói xong, chờ đợi mà nhìn nàng.
Hôm nay Ninh Ninh về quê, một mình cô ở lại đây, cơm trưa cơm tối cũng phải một mình ăn, nhưng ít nhất vẫn còn thời gian ăn sáng, Ninh Ninh có thể ở cùng cô một thời gian.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm mì ống trong nồi nói: “Được, vậy lát nữa đi.”
Nàng thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Cố Trì Khê, xoay người lấy điện thoại ra ngoài gọi điện thoại cho biểu muội, trì hoãn nửa giờ xuất phát.
Ánh mắt Cố Trì Khê âm trầm, nhưng rốt cuộc vẫn là vui vẻ.
…!
Thời gian ăn sáng ngắn ngủi, trôi qua nhanh chóng.
Cố Trì Khê không động đến hai ngụm mì, nhìn Ôn Ninh chăm chú ăn, giống như muốn đóng băng nàng vào giờ phút này, kéo nàng ra khỏi thời gian.
Ôn Ninh ăn xong, lau miệng, tự giác bưng bát đi rửa.
“Để đó đi.” Cố Trì Khê kéo tay nàng, “Lát nữa tôi rửa.”
Ôn Ninh giật mình, nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Tôi đi trước.”
“Ừm.”
“Đi đường cẩn thận.” Cố Trì Khê bất đắc dĩ nhìn nàng, còn có một câu ở trong miệng chưa nói ra.
– Tới nơi gửi tin nhắn cho tôi.
Ôn Ninh cầm ba lô trên sô pha, không quay đầu lại nói, “Được” rồi đi đến cửa xỏ giày.
Đột nhiên, nàng khựng lại, như nhớ ra cái gì, nàng xoay người lại.
Nàng đụng phải một ánh mắt sâu thẳm.
“Chị…” Trái tim nàng đập mạnh, môi mấp máy, “Chị thật sự không muốn về nhà sao?”
Cố Trì Khê mỉm cười, lắc đầu.
Ôn Ninh mím môi không nói gì.
Khi đến sân, nàng nhìn lại một lần nữa mới lên xe.
Cố Trì Khê đứng bên cạnh tấm rèm, nhìn chiếc ô tô màu trắng biến mất ở khúc cua…!
Xe chạy trên con đường rộng rãi, Ôn Ninh tùy ý mở nhạc bài “Lốc xoáy”, nghe xong trong lòng có chút bồn chồn, sau đó chuyển sang bài “Tôi khi đó”.
Một bài hát cũ từ tám năm trước, giai điệu rất nhẹ nhàng.
Đầu tiên nàng đến khu phố nơi tiểu cô sống để đón biểu muội biểu đệ, sau đó ba người họ ra khỏi thành phố, đi đường cao tốc đến quận lỵ ở thành phố bên cạnh.
Dượng vẫn đang hồi phục, di chuyển không tiện, tiểu cô muốn ở lại chăm sóc, ba người chỉ có thể về thăm ông bà ngoại, tối nay sẽ ở lại quê ngoại.
Khoảng mười giờ, đến quận lỵ, vào làng.
Ôn Ninh hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho Cố Trì Khê: [Tôi đến rồi]
Bên kia liền phản hồi: [Được]
Ngôi nhà ở quê đã được xây lại cách đây mười năm, bây giờ trông hơi cũ, biểu muội biểu đệ đã quen ở các thành phố lớn nên không thích về quê, nghĩ ở đây quê mùa, nhưng sống vài ngày cũng không sao.
Ông ngoại nằm ở trên giường, trên đài phát ra kinh kịch, bà ngoại ngồi ở cửa phòng xâu chuỗi ớt khô.
Thấy cháu đến, lão nhân gia tự nhiên rất vui, đặc biệt là Ôn Ninh.
“Ai u, Tiểu Ninh lại gầy đi rồi…”
Bà ngoại dùng hai bàn tay khô như vỏ cây sờ lên mặt, trong miệng lẩm bẩm.
Ôn Ninh nói chuyện phiếm với bà, giúp bà xiên ớt khô, biểu muội biểu đệ tự giác đi dọn dẹp, ông nội tắt đài nằm xuống nghe họ nói chuyện.
Đơn giản nhưng ấm áp.
Trước kia, khi nàng đến thăm cũng chính là tưn giác nói chuyện với người già, giúp dọn dẹp nhà cửa, nấu một bữa ăn, gia đình ngồi ăn cùng nhau.
Kể từ khi sóng gió qua đi, gia đình ít có được giây phút vui vẻ.
Buổi trưa, Ôn Ninh đi nấu ăn, nhờ biểu muội biểu đệ hỗ trợ.
Biểu đệ bất đắc dĩ nói: “Aiz, phòng bếp không phải là lãnh địa của nữ nhân sao? em vào làm gì?”
“Từ Minh Hiên, em nói bậy cái gì đó? Nói nữa chị liền ném em—” biểu muội nhặt một củ cà rốt, chỉ vào hắn.
“Lêu lêu lêu~”
Ôn Ninh nghe không thoải mái, nhưng cũng không so đó với biểu đệ, liền ngăn biểu muội lại, nói: “Quên đi.”
Hai tỷ muội bận rộn trong bếp.
“Đúng rồi, biểu tỷ, chị có hỏi giúp em chuyện tuyển dụng chưa?”
“Ừm.”
“Thế nào?” Hai mắt Từ An Diệu sáng lên.
Ôn Ninh cúi đầu cắt khoai tây, nói: “Lãnh đạo nói tạm thời không thiếu người, nhưng nếu em muốn đi, chị có thể sắp xếp cho em phỏng vấn riêng, dù sao cũng không có nhiều người nữa.”
“A?” Cô gái nhỏ mở miệng, “Một mình phỏng vấn hẳn là sẽ rất nghiêm khắc đi? Có nhiều người nhìn chằm chằm em như vậy…”
“Chị không rõ lắm, hoặc em đợi đến năm sau, hoặc thử một hãng hàng không khác xem?”
“Em không đi, không có biểu tỷ sẽ bị khi dễ.”
“…”
Ôn Ninh dở khóc dở cười.
Đặt những miếng khoai tây đã thái vào đĩa rồi để sang một bên, nàng giơ tay vỗ vào trán cô gái nhỏ, “Chị chỉ là tài xế, là người làm công, không thể che chở cho em.
”
“Còn tiền lương thì sao? Chị cũng hỏi hả?”
“Không cao.”
“Ai nha, biểu tỷ, chị làm gấp chết em, dùng một lần nói xong sao ~” Từ An Diệu giậm chân.
Ôn Ninh thở dài: “Sau khi qua phỏng vấn, phí ba tháng huấn luyện là 1 vạn 5, tiếp theo là thực tập bốn tháng, lão sư sẽ đưa em đi máy bay, lương cơ bản 3 vạn 2, tiền lương theo giờ là 20 tệ.
Một tháng tính là 90 giờ, tăng thêm trợ cấp sẽ hơn 5 vạn, kém xa với tưởng tượng của em.”
Đứa nhỏ nghĩ rằng có thể kiếm được hơn 10 vạn mỗi tháng.
“5 vạn? Ở Lạc Thành sao? Chị đùa em đấy à?” Từ An Diệu cảm thấy giấc mơ của mình tan thành mây khói.
Ôn Ninh xua xua tay: “Thực tập sinh chính là giá rẻ như vậy.”
“Bất quá, khi em bay một mình, phí mỗi giờ sẽ tăng lên.
Chính thức hẳn là 76 tệ, ngoài ra còn có các khoản trợ cấp khác.
Tổng cộng sẽ vượt qua 10 vạn.
Cấp càng cao, em sẽ kiếm được càng nhiều tiền, kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách bay các tuyến quốc tế.”
“Làm cái đó mất bao lâu…”
Cô gái nhỏ vẻ mặt ủ rũ, có chút uể oải.
Ôn Ninh không nói tiếp, để nàng ấy tự mình suy nghĩ, nếu như những suy nghĩ này không thể thoát khỏi biểu muội, vậy có nghĩa đó không phải là đam mê, thử cũng không có gì sai.
…!
Cơm nước chuẩn bị xong, Ôn Ninh đưa cho ông ngoại trước, sau đó một mình ngồi xuống.
Sau khi ăn xong, nàng chủ động rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.
Người lớn nhất bao giờ cũng phải gánh vác nhiều hơn.
Sau khi bà ngoại ngủ trưa, Ôn Ninh lên lầu thu dọn phòng, dọn giường, làm việc đến hơn hai giờ chiều.
Biểu muội biểu đệ đang chơi game ở tầng dưới, nàng nằm xuống giường chơi điện thoại.
Nàng lướt qua phần mềm xã hội một lượt, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Cuối cùng, nàng nhấp vào diễn đàn mạng nội bộ của công ty.
Trên trang nhất có một hàng bài viết hoành tráng bắt mắt: [Chúc mừng sinh nhật Cố tổng!!! ]
ID của bài đăng là “Fan club Cố lão đại của toàn vũ trụ”.
Ôn Ninh sửng sốt.
Sinh nhật???
Hôm nay, ngày 20 tháng 9…!
Kí ức ùa về trong não, đan xen với những điều quen thuộc trước đây.
Nàng quên mất.
Ôn Ninh giật mình, đột nhiên hết buồn ngủ, giống như xác chết bật khỏi giường, vội vàng thu dọn ba lô, lao xuống lầu.
Biểu muội và biểu đệ đang chơi game, nàng vỗ vai vội vàng nói: “Diệu Diệu, tạm thời chị có chuyến bay phải bay, chị về trước đây, chiều mai chị đến đón hai đứa.”
Nói dối.
Từ An Diệu cùng em trai ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Ôn Ninh không kịp nói nhiều, liền như một cơn gió bay ra ngoài.
Hai giờ lái xe tốc độ cao.
Khi đến Lạc Thành thì đã gần năm giờ chiều, mặt trời đang lặn dần, bầu trời rực rỡ những tia nắng vàng đỏ.
Trong khu đô thị có chút tắc đường, tim Ôn Ninh đập loạn xạ, như đang chạy đua với thời gian, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm vô lăng, nàng vội vã bước đi, cuối cùng đã đến Vịnh Thiên là 5:30.
Nàng đỗ xe bên ngoài, mò mẫm tìm chìa khóa, chọc hai ba lần mới tra được vào ổ khóa.
Mật khẩu cổng đã nhập sai một lần.
Cuối cùng cũng mở được cửa, Ôn Ninh vội vàng vào nhà, chưa kịp thay giày, liền đụng phải người kia.
“Ninh Ninh?”
Cố Trì Khê ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Sao em lại trở về?”
“Tôi……”
Ôn Ninh thở hổn hển, nhưng không nói..
Sao em lại trở về?
Ôn Ninh sững sờ đứng ở nơi đó, hậu tri hậu giác nghĩ tới vấn đề này.
Dọc đường đi quá vội vàng, trong đầu nàng tràn đầy ý nghĩ phải trở về trước khi trời tối, ít nhất là kịp ăn tối, nhưng nàng lại không quan tâm lý do mình trở về.
Mờ mịt, trống rỗng.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy bài đăng, trí nhớ cơ thể của nàng giống như dung nhập vào bản năng, vô cùng phấn khích, sau đó là hối hận cùng áy náy, nàng thế mà quên cả sinh nhật của Cố Trì Khê – ngày mà nàng từng là hạnh phúc nhất cùng được trân trọng nhất.
Nhưng đó là đã từng.
Hôm nay……
Tại sao?
Tại sao nàng lại trở về? Không phải nàng luôn nghĩ rằng Cố Trì Khê đã chết rồi sao? Còn sinh nhật thì thế nào? Nàng đã sớm không quan tâm đến, nếu không cũng sẽ không quên ngày này. Người đều không thèm quan tâm, còn quan tâm đến sinh nhật?
Ôn Ninh cắn môi.
Nàng có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa chính mình, nếu nàng thực sự không quan tâm liền không lập tức rời khỏi người nhà mà chạy trở về.
Cho dù hiện tại nàng nói nhớ sinh nhật, nhưng về quá vội vàng, không chuẩn bị gì cả, chỉ khô khan nói chúc mừng sinh nhật cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ôn Ninh tìm không ra lý do, vội vàng nói: “A, tôi ở nông thôn không quen, ở nhà cũng không có việc gì làm, cho nên trở về sớm một chút…”
Nói xong lại cảm thấy này là một cái cớ vụng về.
Nàng chột dạ rũ mắt xuống.
Ánh mắt Cố Trì Khê tối sầm lại, nụ cười trên môi cứng đờ.
Mạc danh xấu hổ.
Ôn Ninh lại ngẩng đầu nhìn cô: “Chị đi ra ngoài sao?”
“…Ừm.” Cố Trì Khê gật đầu, “Đi chỗ mẹ tôi.”
Cô cho rằng hôm nay Ôn Ninh sẽ không về nên hẹn đại tỷ buổi tối cùng ăn cơm. Ở trước mặt Ôn Ninh, cô là con một ba mẹ ly hôn, ngày lễ lớn nên không dễ hòa giải đi ăn cơm với bằng hữu.
Nếu không đáp ứng còn có cơ hội đổi ý, nhưng chuyện đã đáp ứng thì rất khó thay đổi, hơn nữa cô không thân với đại tỷ, còn đến cầu người làm việc, vạn nhất đối phương không cao hứng lại mang thù, muốn nhằm vào cô dễ như trở bàn tay.
Đêm nay như thế nào cũng phải đi.
Chỉ bằng cách này, hai người lạo bỏ lỡ thời gian ở chung.
Ôn Ninh có chút kinh ngạc, muốn hỏi cô chẳng phải nói không trở về sao, nhưng lại nhịn xuống, “Ò.”
“Mấy giờ trở về?”
“Tôi sẽ cố gắng về sớm, khoảng tám giờ đi.”
“Được.”
Cố Trì Khê nhìn đồng hồ, “Tôi đi trước.”
Khung cảnh giống nhau như đúc, sáng và tối, nhưng hai người hoàn toàn đảo ngược. Ôn Ninh nhìn Cố Trì Khê đi ra ngoài, đi tới bên cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài.
Chiếc xe thể thao màu bạc rời đi…
Một lúc lâu sau, Ôn Ninh mới đứng thẳng dậy, lùi lại một bước, lúc này mới phát hiện mình còn chưa thay dép lê, túi xách vẫn còn ở trên xe.
Nàng lại ra ngoài, cầm túi xách đi vào, thay giày, ngẩng đầu nhìn căn phòng trống, nhìn chỗ Cố Trì Khê vừa đứng, nàng không nghĩ tới căn nhà lại vắng vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cô đơn chưa từng có.
Chạy suốt hơn hai tiếng đồng hồ tưởng như chê cười.
Ôn Ninh hối hận.
Muốn quên thì hoàn toàn quên, không bao giờ nhớ tới, muốn nhớ thì vĩnh viễn nhớ, vĩnh viễn không rời đi.
Tại sao nàng không nhớ ra sớm hơn? Hiện tại trở về có ích gì? Không quà cáp, không lời chúc phúc, thậm chí không chuẩn bị một bữa cơm tươm.
Ôn Ninh thả người trên sô pha nhắm mắt lại.
Trời tối dần, trang viên được đèn thắp sáng.
Dù là ngày hội đoàn viên nhưng chỉ có một gia đình ba người sống trong khu vườn rộng lớn, thực sự trống trải cùng vắng vẻ. Kể từ khi Cố Cẩn Nhan có con và dọn ra khỏi nhà chính, bầu không khí lễ hội đối với cô không còn quan trọng nữa.
Sau khi xác định Cố Trì Khê sẽ đến, cô đã yêu cầu người hầu chuẩn bị bữa cơm ngoài trời từ sớm, còn tự mình chọn nguyên liệu.
“Miko, Joe, hôm nay là sinh nhật của a di, lát nữa hai đứa chúc mừng sinh nhật a di, biết không?”
“Con biết rồi ạ~”
Hai đứa nhỏ đứng cạnh mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Cẩn Nhan hôn một cái, duỗi thẳng eo, đưa mắt nhìn con đường nhựa dẫn đến cổng trang viên.
Một chiếc xe thể thao màu bạc xuất hiện ở cuối con đường…
Cố Trì Khê xuống xe, đi vào trang viên, cô vừa bước lên sân liền có hai đứa nhỏ chạy tới, ngây ngô gọi cô: “Chúc mừng sinh nhật dì ~”
Còn giơ hộp quà cho cô như dâng báu vật.
Đôi mắt của đứa nhỏ trong veo sáng ngời, nụ cười ngây thơ, Cố Trì Khê sửng sốt một lúc, sau đó ngước mắt lên, thấy Cố Cẩn Nhan đang khoanh tay đứng cạnh bàn, mỉm cười với cô.
Một cảm xúc vi diệu dâng lên trong lòng, thật xa lạ.
Cô nhìn lại khuôn mặt bọn nhỏ, hơi nhếch khóe môi nhận quà: “Cảm ơn.”
“Lại đây ngồi đi.” Cố Cẩn Nhan vẫy tay với cô.
Cố Trì Khê nhìn xung quanh, theo bản năng đi đến một vị trí cách cô có chút xa, Cố Cẩn Nhan đột nhiên nắm lấy tay cô, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Ngồi ở đây.”
“…”
Cô im lặng ngồi xuống.
Sân rất cao, hàng rào kính dày hai lớp vây quanh, trên mép treo một chuỗi bóng đèn nhỏ, phát ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp dịu nhẹ. Đứng bên hàng rào có thể nhìn ra cảnh núi hồ, cây cầu nhỏ nước chảy, đang là đêm trung thu, ngẩng đầu lên liền thấy vầng trăng sáng tròn như một phiến băng.
Món ăn so với lần trước phong phú hơn rất nhiều, bày đầy bàn xoay bằng gỗ.
Trong số đó có một đĩa bánh mật hoa quế thơm.
“Tôi chờ em từ chiều đến bây giờ, em đó, mau chút đi, sớm nửa phút giống như sẽ bị tôi ăn vậy.” Cố Cẩn Nhan quay đầu nhìn muội muội, cười trêu chọc nói. Cô lấy một chiếc khăn ướt, chậm rãi lau các ngón tay.
Gân mảnh thon dài rõ ràng, màu trắng như ngọc bích.
Cố Trì Khê khẽ cau mày, một cảm giác buồn nôn khác không thể kiểm soát dâng lên, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, vô tư đáp xuống chiếc bánh mật hoa quế thơm ngọt, cảm giác buồn nôn càng nặng hơn.
Những bóng hình trôi nổi trong tâm trí…
Khi cô khoảng bảy tám tuổi, Cố Cẩn Nhan ép cô ăn bánh mật, cô không thích, người kia liền đem bánh gạo đến trước mặt cô, một tay nhéo cằm cô, trực tiếp đoạt lấy bánh gạo nhét vào miệng cô.
Hài tử mười mấy tuổi, tay không biết nặng nhẹ, ngón tay thiếu chút nữa chọc vào cổ họng cô, cô theo phản xạ nôn khan, bụng đau nhói, nước mắt chảy ra.
Đó là lần đầu tiên cô bị khi dễ mà khóc.
Trước khi lấy bánh gạo, Cố Cẩn Nhan dùng khăn ướt lau tay, tư thái ưu nhã giống như bây giờ.
Cố Trì Khê không nói gì, động đũa dùng bữa.
Bàn ăn yên tĩnh, Cố Cẩn Nhan biết muội muội ít nói, nhưng cũng không ép buộc cô nói, chỉ là nhìn chằm chằm cô, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng. Hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, ngồi ở bàn dành cho trẻ nhỏ bên cạnh mà ăn, có người hầu chăm sóc.
Cố Trì Khê cảm nhận được tầm mắt bên cạnh mình, không khỏi căng thần kinh, động tác ăn giống như máy móc.
“Em còn ghi hận chuyện lúc nhỏ sao?” Cố Cẩn Nhan đột nhiên nói.
Cô dừng đũa, lắc đầu nói: “Không có.”
“Khê Khê —”
“…”
“Hôm nay em đã ba mươi tuổi.”
“Ừm.”
“Ba đã chết.”
“Ừm.”
“Buông được không?” Cố Cẩn Nhan nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô.
Cố Trì Khê rút tay về, ngữ khí bình thản nói: “Chuyện đã qua, không có gì không thể buông, nhưng là không phải tự nhiên liền thay đổi được, hà tất gì phải cưỡng cầu.”
Ví dụ như tình thân.
Những ân oán trong quá khứ không phân rõ đúng sai, quá khứ đã qua, nhưng tình thân chưa từng tồn tại, từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể một sớm một chiều mà sinh ra được.
Một tình thân tỷ muội đánh nhau, thật xấu hổ.
Cố Cẩn Nhan mím môi cười, nói: “Sau này em tới chơi nhiều một chút, thường xuyên đi dạo, hoặc là tôi tới chỗ của em cũng được.”
Cô nghiêng nửa người trên, nắm lấy cổ tay Cố Trì Khê lần nữa, lần này nắm rất chặt, không cho cô thoát ra, giọng nói ôn nhu bao quanh tai cô, “Cho tôi một cơ hội đền bù đi.”
Đáy mắt xẹt qua một nụ cười giảo hoạt.
Rất nông, nhanh chóng biến mất.
Cố Trì Khê không trả lời.
…
Ăn xong đã là 7:30, người hầu bưng chiếc bánh lớn lên, Cố Trì Khê đang nghĩ đến người ở nhà, sốt ruột muốn trở về nên đã khéo léo từ chối lời mời ngồi thêm một lát.
Cố Cẩn Nhan không ép buộc cô, chỉ để cô thổi nến, để người hầu cắt bánh cho bọn nhỏ rồi đích thân đưa cô ra ngoài. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khuynh Thế Phồn Hoa
2. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
3. Người Tình Của Sói
4. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
=====================================
Gió đêm hơi lạnh.
“Tuần sau, người của em sẽ bình an vô sự trở về, chuyện còn lại em có thể tự mình xử lý, nếu cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể đến tìm đến tôi.”
Cố Trì Khê không kịp né tránh động tác này, chỉ có thể tránh sang bên cạnh nửa bước, nhẹ giọng nói: “Phiền toái đại tỷ.”
Cao ốc Vịnh Thiên N102 được thắp sáng rực rỡ.
Một chiếc bánh kem nhỏ nhắn tinh xảo đặt trên bàn ăn, phủ một lớp sốt sô cô la thơm phức, trông thật đẹp mắt cùng hấp dẫn, bên trên có viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”, đung đưa tỏa sáng dưới ánh đèn.
Ôn Ninh ngồi vào bàn, nhìn phát ngốc.
Sau gần ba giờ mày mò, nàng đã tự tay làm ra chiếc bánh này, hôm nay là sinh nhật Cố Trì Khê, ngoài ra nàng không có quà gì khác.
Nàng chỉ không muốn người kia biết mình đã quên.
Nếu không, sẽ rất khổ sở đi?
Nghĩ đến đây, trái tim nàng mạc danh co thắt.
Chỉ cần giả vờ như mình đang chuẩn bị bất ngờ. Ôn Ninh thầm nghĩ, mặc dù “bất ngờ” này thực sự có chút keo kiệt, nhưng dù sao nàng cũng dành toàn bộ thời gian của mình để làm, hy vọng có thể bù đắp một chút tiếc nuối.
Kí ức lại ùa về…
Vào mùa thu năm nhất, Cố Trì Khê tổ chức sinh nhật lần thứ 18. Bởi vì đó là lễ trưởng thành cũng vừa mới vào đại học, ngày này rất đáng nhớ, cho nên nàng chưa bao giờ vào bếp lại muốn làm bánh cho tỷ tỷ.
Ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, khi có ý tưởng là phải thực hiện ngay, không thể chờ đợi một giây phút nào.
Nàng muốn tự mình làm từ đầu đến cuối nên không nói cho ai biết, nàng xem hướng dẫn trên mạng, lấy tiền tiêu vặt ra siêu thị mua nguyên liệu, trở về liền nhốt mình trong bếp, dựa vào giáo trình trên video mà học làm.
Khuấy nguyên liệu, Ôn Ninh vụng về, bột nhão làm dính đầy mặt nàng, trên bếp và trên tường khắp nơi đều có vết trắng.
Nhưng nàng rất hạnh phúc.
Lò nướng ở nhà khác với lò nướng trong video, Ôn Ninh cho nguyên liệu đã được khuấy đều vào, nàng không biết điều chỉnh, lại sốt ruột nên tùy ý xoay hai lần, hài lòng chờ ra lò.
Nàng dọn dẹp nhà bếp, đi tắm, rửa sạch mùi nguyên liệu trên người, thay quần áo mới rồi ngồi trong phòng khách xem TV chờ đợi.
Xem xem quên cả thời gian.
Cho đến khi có mùi khét phát ra từ nhà bếp…
Người hầu là người phát hiện ra trước, lần theo mùi đi vào thì thấy khói đen bốc ra từ lò, sợ đến mức tắt công tắc bếp rồi mới dám mở.
Vớt ra một cục đen.
Ôn Ninh đứng ở bên cạnh, ngẩn người: “Đây là cái gì?”
“Tiểu thư, này là tôi muốn hỏi ngài a…” A di lúng túng nhìn nàng.
“A.”
Hình như đã nướng cháy.
Cũng làm hỏng lò.
Buổi tối, Cố Trì Khê từ trường học trở về Vịnh Thiên, trực tiếp đi vào nhà Ôn Ninh. Buổi chiều cô gái nhỏ đã gọi cho cô, thần bí nói nàng có thứ tốt muốn chia sẻ, cô liền mong chờ kể từ khi cúp điện thoại.
Cha mẹ Ôn đi chơi vẫn chưa về, người hầu mở cửa, vừa nhìn thấy cô liền như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Cố tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ninh Ninh đâu?”
“Khóc trong phòng, aiz, cô ấy—”
Lời còn chưa dứt, Cố Trì Khê lập tức cởi giày, chân trần xông lên lầu.
Ôn Ninh cuộn mình ở trên giường, lưng hướng cửa, thân thể co quắp, cô chạy đến bên giường, quỳ một chân xuống, “Ninh Ninh… làm sao vậy?”
Đôi mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, sưng lên thành quả óc chó, Cố Trì Khê cuống quýt lau nước mắt cho nàng, bế nàng lên, mềm như nhào kẹo bông gòn.
“Sao em khóc vậy?”
“Em làm cháy bánh…” Ôn Ninh thanh âm khàn khàn, ủy khuất nhìn cô.
Cố Trì Khê hoài nghi hỏi: “Bánh gì?”
“EM muốn làm bánh sinh nhật cho tỷ tỷ, ô ô ô…” Nàng lại bắt đầu khóc, hai cánh tay gầy gò ôm lấy cổ cô, nước mắt giàn giụa trên tóc cô.
Cố Trì Khê đột nhiên ý thức được, vừa đau lòng vừa muốn cười, “Đừng khóc nữa Ninh Ninh, chúng ta cùng nhau làm một cái khác đi.”
“Em chỉ muốn tự mình làm cho chị.”
“Vậy tỷ tỷ ở bên cạnh dạy em, sm có thể tự mình làm, được không?”
Ôn Ninh nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lò nướng trong nhà bị hỏng, hai người mang nguyên liệu còn thừa sang cách vách, Cố Trì Khê đã học làm bánh ngọt, cô hướng dẫn toàn bộ quy trình, Ôn Ninh làm, cuối cùng nướng được một chiếc bánh hoàn chỉnh.
Cố Trì Khê hiếm khi ăn đồ ngọt, đã ăn hết cả chiếc bánh.
Sau đó, Ôn Ninh không làm bánh ngọt nữa.
Không có ai xứng đáng để nàng động thủ.
…
Kim giờ chỉ vào số tám.
Tầm nhìn có chút mơ hồ, Ôn Ninh dụi dụi mắt, tay ướt đẫm.
Một chùm đèn pha cực mạnh quét qua cửa sổ, bên ngoài có động tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ngoài sân, một bóng người bước xuống xe.
Chị ấy đã trở về.
Tim Ôn Ninh đột nhiên tăng nhanh, nàng đi tới sô pha.
Cửa phòng khách mở ra, quả nhiên bóng dáng Cố Trì Khê xuất hiện trong tầm mắt, khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
“Ninh Ninh…” Cô khẽ gọi nàng.
Trong lòng Ôn Ninh run lên, nàng giả vờ bình tĩnh nói: “Thật đúng giờ.”
“Em đang chờ tôi sao?”
“Ừm.”
Cố Trì Khê ngẩn ra, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập ánh sáng. Cô khẽ nhếch khóe môi, xỏ dép lê đi tới trước mặt Ôn Ninh, đột nhiên bị nàng nắm lấy tay.
“Đi theo tôi.” Ôn Ninh kéo cô.
Chiếc bánh nhỏ lặng lẽ đặt trên bàn ăn.
Cố Trì Khê nhìn hàng chữ tiếng Anh, “Đây là…”
Tựa hồ đã đoán trước có nghĩa là gì, nhưng cô không chắc đó có phải là điều cô nghĩ hay không. Cô quay đầu nhìn Ôn Ninh, ngừng thở.
Ôn Ninh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Mười tám tuổi, đến ba mươi tuổi.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hai người nhìn nhau, lông mi Cố Trì Khê run lên, hốc mắt có chút ướt, cô rút tay về, thấp giọng nói: “Tôi đi phòng tắm”, rồi bước nhanh đi vào phòng tắm.
Đóng cửa.
Cố Trì Khê dựa lưng vào tường, nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, che miệng, chống một tay lên bồn rửa mặt, xuyên qua gương nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, thân thể dần dần bắt đầu không tự chủ được run rẩy.
Những cảm xúc hỗn loạn tràn qua não cô như một dòng nước lũ.
Không thể phát ra âm thanh.
Một vũng nhỏ chất lỏng trong suốt tích tụ trên bồn rửa.
Cố Trì Khê lau nước mắt, nhấn nút xả bồn cầu, sau đó mở vòi nước, cầm dầu tẩy trang bên cạnh đổ lên bông, nhanh chóng tẩy trang mắt, mắt càng đỏ hơn.
Thu thập xong rồi đi ra ngoài.
“Mắt của chị sao vậy?” Ôn Ninh cau mày hỏi.
Cố Trì Khê bình tĩnh nói: “Tôi vừa mới tẩy trang mắt, có chút đỏ.”
“……Ò.”
Ôn Ninh nhìn chiếc bánh nhỏ, đang định nói thì Cố Trì Khê đã kéo ghế ngồi xuống, cầm thìa nhỏ múc một miếng bỏ vào miệng.
“Ngon không?” Ôn Ninh khẩn trương nhìn cô.
Cố Trì Khê gật đầu, nuốt xuống trong miệng, ôn nhu nói: “Cảm ơn vợ.”
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Môi răng của cô bị dính sốt sô cô la, ăn uống rất văn nhã nên trông cô có chút đáng yêu. Ôn Ninh nhìn cô chằm chằm, không biết trong mắt có ý cười.
Vừa đi tới thì một miếng bánh kem đã đưa lên miệng.
“Cùng ăn đi.” Ánh mắt Cố Trì Khê sáng ngời.
“Được.”
Ôn Ninh tự mình đưa tay cầm thìa, Cố Trì Khê không chịu, nhất định đút cho nàng, nàng bất đắc dĩ há miệng ăn bánh, lúc này đầu lưỡi tan ra mùi sô cô la béo ngậy.
Rất ngon.
Thật không nghĩ tới, sau nhiều năm, nàng có thể làm thành công trong một lần.
Thấy Cố Trì Khê không thường ăn đồ ngọt, nhất là buổi tối càng không đụng đồ nhiều calo, nên nàng cũng không làm bánh quá lớn, chỉ vừa đủ hai người ăn. Cố Trì Khê tự ăn một miếng, đút cho nàng một miếng, mỗi người ăn một chút, đĩa nhanh chóng cạn đáy.
Ăn xong đã có chút no căng, cho nên ngồi nghỉ ngơi.
“Hôm nay tôi về vội, không kịp chuẩn bị quà cho chị…” Ôn Ninh thấp giọng nói.
Trước kia, khi sinh nhật Cố Trì Khê, nàng sẽ chuẩn bị quà trước nửa tháng, có nhiều hơn một món quà. Nàng quan tâm đến sinh nhật của Cố Trì Khê hơn là sinh nhật của chính mình.
Nhưng bây giờ thì khác.
Rốt cuộc, có khoảng cách bảy năm giữa hai người.
“Hoặc là, chị có muốn thứ không? Tôi sẽ làm quà cho chị sau.”
“Có.”
“Cái gì?”
Cố Trì Khê nhìn nàng chằm chằm, nhiều lời muốn nói đều nuốt xuống, cuối cùng lắc đầu: “Rất quý giá, là bảo vật vô giá.”
“Là cái gì?”
“Ninh Ninh…”
“?”
“Hôm nay em cố ý vội vàng trở về sao?” Cô nhìn nàng thật sâu.
Ôn Ninh lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Cố Trì Khê mất mát, nhưng nụ cười trong mắt cô không giảm, cô hạnh phúc lại thỏa mãn, ít nhất Ôn Ninh không quên sinh nhật của cô, cách mười hai năm, cô vẫn còn nhớ rõ mùa thu thành niên…
Ngồi một lúc, mỗi người đi tắm rửa mặt.
Động tác của Cố Trì Khê chậm hơn, sau khi cô tắm rửa xong, Ôn Ninh đã từ phòng tắm trên lầu đi ra được mười lăm phút.
Hôm nay cô cảm thấy mỹ mãn, nhưng vẫn không khỏi muốn nhiều hơn, cô sấy khô tóc, đứng ở phòng khách nhìn lầu hai, ngo ngoe rục rịch. Nhưng mà, một giây sau, Ôn Ninh từ trong phòng ngủ đi ra, đi xuống lầu, đụng phải cô.
Mái tóc dài xõa vai, đôi má ửng hồng hơi say, cổ áo trễ thấp để lộ xương quai xanh.
“Chị ——” cổ họng Ôn Ninh nghẹn lại, do dự hồi lâu mới nhớ tới chính mình muốn nói cái gì, “Có muốn lên ban công ngắm trăng không?”
“Phòng của em sao?”
“……Ừm.”
Cố Trì Khê thoáng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lập tức đồng ý, theo nàng lên lầu.
Trong phòng có mùi dầu gội đầu quen thuộc.
Vừa vào cửa, Ôn Ninh đột nhiên bị ôm từ phía sau, nhiệt độ nóng bỏng ấm áp bao phủ lấy nàng, giọng nói ôn nhu của Cố Trì Khê ở bên tai nàng: “Lên đây, tôi liền không thể đi, đêm nay sẽ ở chỗ em.”
Nói xong, cô nới lỏng vòng tay, xoay nàng lại, nhìn nhau chằm chằm.
Trong đôi mắt trầm tĩnh hàm chứa chờ đợi.
“Có thể không?”
Ôn Ninh do dự.
Nàng không còn có thể cường ngạnh như trước, nhưng lại không quá dễ dàng đồng ý.
“Ninh Ninh…”
Cố Trì Khê cúi người, vùi mặt vào cổ nàng, “Hôm nay, nhân nhượng tỷ tỷ một lần đi.”