Một vết máu dài bằng ngón tay cái bò ở trên trán Ôn Ninh, sưng đỏ khiến người ta kinh hãi.
Cố Trì Khê giữ lấy cằm của nàng, nhìn kỹ một chút, nhỏ giọng nói: “Đây là bị vật sắc nhọn cào…!Em đánh nhau với ai sao?”
Lòng bàn tay ấm nóng, dán vào xương hàm, đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc.
Ôn Ninh bất đắc dĩ quay mặt đi, trong lòng có chút hối hận, nếu như biết Cố Trì Khê ở đây, nàng nên trực tiếp trở về Vịnh Thiên, hiện tại đụng phải người này, nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian giải thích.
Trong tiềm thức, nàng không muốn Cố Trì Khê biết chuyện này, càng không muốn cô vì chuyện này mà làm cái gì.
Như thế cũng không ai nợ ai.
“Ninh Ninh –” Cố Trì Khê nhẹ vuốt v3 mặt nàng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hửm?”
Môi mím chặt của Ôn Ninh mấp máy.
Lỡ đãng đón nhận ánh mắt lo lắng của Cố Trì Khê, lòng nàng đột nhiên thắt lại, trái tim run lên, công trình mà nàng gây dựng cho mình cũng bắt đầu có chút sụp đổ.
Từ khi trải qua sinh ly tử biệt, nàng đã học được cách chịu đựng mọi thứ một mình, khi không có ai hỏi tới, nàng có thể tự mình gánh vác, nhưng một khi có người hỏi tới, có người quan tâm, mọi cảm xúc đè nén bấy lâu trong lòng sẽ được phóng thích, giống như ủy khuất có thể được người khác hiểu, nàng càng cảm thấy chua xót.
Huống chi, đối phương từng là người trong lòng nàng để ý nhất.
Nàng hận không thể đem tất cả hỉ nộ ai nhạc chia sẻ với cô.
Điều hòa trong phòng mát lạnh, Ôn Ninh chỉ mặc nội y, đứng lâu có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này Cố Trì Khê mới chú ý tới, ánh mắt đảo qua da thịt bóng loáng của nàng, cô buông ra, “Em đi tắm trước đi.”
“Ừm.”
“Còn chưa ăn cơm phải không?” Cố Trì Khê lại nhớ tới, hỏi: “Hiện tại tôi gọi đồ ăn, để phục vụ bưng lên.”
“Được.”
Ôn Ninh gật đầu, rất nghe lời.
Vết thương trên trán không sâu, nhưng vết hằn rõ ràng, rất khó coi.
Ôn Ninh đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, liên tục thở dài.
Nàng luôn yêu cái đẹp, khi các nhiệm vụ trên máy bay không được sắp xếp chặt chẽ, nàng thường trang điểm nhẹ đi ra ngoài, hiện tại nàng chỉ có thể đi làm với vết sẹo trên mặt, thật sự rất khó khăn.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy dọc theo tấm lưng trơn bóng, làn sương dày đặc bốc lên, mông lung lượn lờ.
Dòng nước gột rửa bao nhiêu cảm xúc khó chịu, Ôn Ninh nhắm mắt lại, trong sương nước hít một hơi thật sâu, vừa thở ra một hơi, cả người và tinh thần đều sảng khoái.
Nàng mừng vì mình đã cởi bộ đồng phục dính máu, nếu không, nếu Cố Trì Khê nhìn thấy, không biết còn sẽ phải thẩm vấn nàng như thế nào, giống như lần trước, cô rõ ràng đồng ý để yên, không bí mật làm cái gì.
Không phải nàng nghiêm chỉnh như vậy, chỉ là không muốn dính dáng gì đến người kia mà thôi.
Càng dính dáng càng dễ dàng hãm sâu.
Sau khi tắm xong, Ôn Ninh ngáp một cái đi ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng kêu lên, vừa đói vừa buồn ngủ.
Nàng ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn.
Cố Trì Khê đang nói chuyện điện thoại trong phòng, chưa đầy mười phút, cô biết được chuyến bay DC5068 của Ôn Ninh đã báo cảnh sát, hành khách và phi hành đoàn xảy ra xung đột, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì không rõ ràng.
Một chút thông tin chung là đủ để cô phán đoán toàn bộ.
Ninh Ninh bị đánh.
Hoặc là, đánh người khác.
Từ góc độ của lãnh đạo bình thường, người ta thường cảm thấy tính chất sau này nghiêm trọng hơn, một khi hành khách tiết lộ sự việc, nhân viên hãng hàng không đánh người, này sẽ gây tổn hại đến hình ảnh cùng danh tiếng của công ty.
Cho nên, đôi khi thà chịu ủy khuất còn hơn là làm ảnh hưởng danh tiếng của công ty.
Nhưng trong lòng Cố Trì Khê, bất kể tình huống như thế nào, Ôn Ninh luôn là trên hết.
Bởi vì cô hiểu nàng.
Đánh người hay bị người đánh, cô chỉ biết Ôn Ninh sẽ không dễ dàng động thủ.
Khi bước ra khỏi phòng, đĩa trên bàn ăn trống không.
Ăn uống xong xuôi, Ôn Ninh phát ngốc ngồi trên sô pha, biểu tình có chút cô đơn, ánh mắt Cố Trì Khê dừng ở vết máu trên người nàng, tim nhói lên, đi tới ngồi ở bên cạnh nàng, “Ninh Ninh…”
“Hả?” Ôn Ninh hoàn hồn lại.
Dưới ánh đèn, da thịt nàng trắng mịn, vết máu sưng tấy trên trán càng lộ rõ, nếu nhìn kỹ còn có vết bầm tím lớn trên sống mũi.
Trái tim Cố Trì Khê đau nhói, nắm lấy tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, “Hiện tại em có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Ôn Ninh mím môi, rũ mắt xuống, tựa hồ có chút do dự.
Lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên.
“Thật ra là…”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay, lược bỏ đoạn chảy máu mũi.
Khuôn mặt của Cố Trì Khê trở nên tối sầm, trong mắt kết thành một mảnh sương giá.
Nếu không phải vì bảo vệ đồng nghiệp, Ôn Ninh sẽ không phải chịu tai bay vạ gió này, từ góc độ cá nhân mà nói, cô không muốn Ninh Ninh luôn xông pha vào thời điểm như vậy, có lẽ hôm nay chỉ ngoài da, nhưng có thể lần sau sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm hơn, tim cô như treo ở cổ họng.
Nhưng từ góc độ công việc mà nói, Ôn Ninh không làm gì sai, cái gọi là quyền lực đi với trách nhiệm càng lớn, nàng đảm nhận trọng trách cơ trưởng.
“Đại khái là như vậy, tôi chủ yếu là muốn khiếu nại đài điều hành, cũng không biết có phải anh ta cố ý hay không, có lẽ là tôi quá nóng nảy, nên sớm mất bình tĩnh.” Ôn Ninh cúi mặt xuống, hơi bĩu môi, bộ dáng ủy khuất giống như khi còn nhỏ.
Cố Trì Khê vuốt tóc của nàng, nhìn vết máu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đứng dậy nói: “Tôi đi lấy thuốc.”
“Không cần-” Ôn Ninh giữ cô lại, “Bác sĩ kê thuốc cho tôi rồi.”
“Em đi bệnh viện?”
“……Ừm.”
Ôn Ninh chột dạ tránh đi ánh mắt của cô, đứng dậy, “Tôi đi bôi thuốc, chị không có việc gì thì đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Đưa thuốc cho tôi, tôi bôi.”
“Tôi tự bôi được.”
“Tôi nói để tôi bôi.” Cố Trì Khê gằn từng chữ, ngữ khí cường thế.
Vẻ mặt Ôn Ninh cố chấp, một lúc lâu sau mới chịu thua, bất đắc dĩ mím môi, “Vậy chị ngồi đây chờ tôi đi lấy thuốc.”
Bộ đồng phục dính máu đặt cạnh tủ quần áo, vừa vào phòng ngủ nàng đã có thể nhìn thấy, nàng lo lắng sẽ bị phát hiện.
May mà Cố Trì Khê không khăng khăng về phòng của nàng, sau đó nàng ngồi xuống.
Không lâu sau, Ôn Ninh cầm thuốc đi ra, nhét vào trong tay Cố Trì Khê, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, khom người cúi mặt.
Máu trên vết thương đã đông lại nhưng chưa đóng vảy, những vết máu đỏ sẫm rất đáng sợ, vầng trán vốn nhẵn nhụi đầy đặn cũng vì vết sẹo mà trở nên xấu xí đáng sợ.
Cố Trì Khê cau mày, mở nắp lọ thuốc mỡ ra, dùng tăm bông lấy một ít thuốc mỡ trong suốt, cẩn thận bôi lên vết thương.
“Tsk–”
Thuốc rất lạnh, đột nhiên chạm vào vết thương có chút đau đớn, Ôn Ninh không nhịn được kêu lên, Cố Trì Khê run tay lập tức dừng lại, lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không đau, không có việc gì.” Ôn Ninh thuận miệng nói.
Cố Trì Khê nghĩ nghĩ, điều chỉnh tư thế cánh tay, “Tôi sẽ nhẹ một chút.”
Hai người cách nhau rất gần, khuôn mặt gần như dán vào nhau, hô hấp hòa hợp, Cố Trì Khê mặc một bộ đồ ngủ cổ thấp, hơi động một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh bên trong, ánh mắt của Ôn Ninh gần như cứng đờ.
Tai có chút nóng, nàng cử động cổ, vừa định quay mặt đi, Cố Trì Khê dùng ngữ khí hống sủng nói: “Đừng nhúc nhích, sẽ không sao, nghe lời.”
“…”
Hơi nóng từ tai truyền đến hai má, một dòng nước ấm chảy vào tim, Ôn Ninh hít hít cái mũi đau nhức, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cổ họng không hiểu sao cảm thấy khô khốc.
Nàng có chút muốn ôm cô.
Càng cảm thấy muốn khóc hơn.
Mũi vốn đã đau nhức, hiện tại càng ngày càng tắc nghẽn, nàng nhắm mắt lại, yên lặng tĩnh tâm, áp chế cảm giác đau nhức.
Bôi thuốc, Cố Trì Khê bôi suốt mười phút, dồn toàn bộ lực chú ý vào tay, sợ làm Ôn Ninh đau, cô cẩn thận khống chế lực, nhẹ càng nhẹ, cuối cùng cánh tay không tự chủ được run lên, rốt cuộc mới bôi tốt.
Nhìn vết máu xấu xí kia, trong lòng cô chua xót, nhắm mắt lại, vội vàng vặn lại thuốc mỡ, ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, bật đèn.
Hai tay Cố Trì Khê chống đỡ bồn rửa mặt, cúi đầu, nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống.
Từng giọt nước trong suốt bắn tung tóe trên thềm đá.
Bả vai khẽ run lên, cô cố nén tiếng nức nở, đưa tay lên che miệng, một lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cô sửng sốt hồi lâu, lau nước mắt, mở vòi nước.
Hơi nước mát lạnh bắn vào mặt và mắt, xua tan cái nóng.
Đứng một lúc, bên ngoài có tiếng bước chân, Ôn Ninh gõ cửa: “Chị không sao chứ? Tôi muốn đi vệ sinh.”
Cố Trì Khê nhìn vào gương, đôi mắt bớt đỏ mới mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Ninh đứng bên ngoài ngáp một cái, nói: “Tôi muốn đi ngủ, mai còn bay ca sớm, chị cũng ngủ sớm đi.” Nói xong liền lướt qua cô đi vào toilet.
Cố Trì Khê dừng một chút, sau đó xoay người trở về phòng.
…!
Đêm tối, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Ôn Ninh ngồi ở trên giường ôm máy tính, ngón tay gõ gõ bàn phím thật nhanh, đang viết báo cáo, chuyện hôm nay nhất định phải thành thật khai báo, hiện tại nàng vẫn không biết cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, lãnh đạo sẽ làm gì với nàng, nàng chỉ có thể tỉ mỉ viết ra sự thật.
Đây là lưu trình.
Lần trước nàng vô tình nhìn thấy Vạn Tư Kỳ trộm vật tư, theo lưu trình thì nàng phải viết bản tường trình giao lên, nhưng nàng đã chọn cách giấu giếm.
Có lớn có nhỏ, rõ ràng lần này không giấu được.
Đèn ngủ màu vàng sáng, đổ bóng dài, chiếu lên da thịt trên mặt thanh tú mịn màng như kem, xung quanh yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím rất nhỏ giống như đặc biệt đột ngột.
Ước chừng hai mươi phút, Ôn Ninh viết xong, lưu lại gửi vào hộp thư, sau đó tắt máy tính.
Trước khi đi ngủ, nàng cho chiếc áo đồng phục dính máu vào túi ni lông giấu trong vali, ngày mai mang ra giặt khô.
Tắt đèn, tăng nhiệt độ điều hòa, thoải mái nằm xuống.
Hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, Ôn Ninh vốn tưởng mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng nằm một lúc lâu mà ý thức vẫn thanh tỉnh.
Trái tim không thể bình tĩnh.
Nửa đêm, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, nhưng cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân rất nhẹ đi vào, chậm rãi tới gần, dừng lại bên giường.
Có một mùi thơm nhẹ quen thuộc.
Tim Ôn Ninh đập kịch liệt, nàng cứng đờ không dám động, giả bộ ngủ.
Vị trí bên cạnh nàng hơi lún xuống, trọng lượng đè lên, hương thơm càng ngày càng gần, đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Cuối cùng Ôn Ninh nhịn không được, giả vờ tỉnh, nhỏ giọng nói: “Này, chị làm gì vậy…”
Vòng tay ôm eo nàng cứng đờ.
“Đánh thức em sao?” Giọng nói của Cố Trì Khê khàn khàn, môi lướt qua vành tai nàng.
Ôn Ninh không khỏi run rẩy, muốn đẩy cô ra, giãy giụa vặn vẹo mấy cái, cô càng ôm chặt hơn, “Buông tôi ra…!Ai cho chị lên giường tôi…”
Cố Trì Khê thuận thế ôm chặt hơn, trấn an hôn lên tóc nàng: “Nghe lời.”
“Không nghe.”
“Ngoan –”
“Không ngoan.”
Ôn Ninh không hề nhượng bộ, ngang ngược nhưng lại không giãy giụa, an tĩnh nép vào trong ngực cô.
Mùi hương còn vương vấn trong ổ chăn, Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh nằm xuống một lúc, ngón tay luồn qua tóc nàng, hô hấp ấm áp lướt theo vành tai đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng hôn một cái.
Ngoài dự đoán, Ôn Ninh không cự tuyệt.
Trong bóng tối tĩnh mịch, nàng nghiêng người đối mặt với Cố Trì Khê, nhắm mắt lại.
“Ninh Ninh?”
“Ừm.”
“Gọi tỷ tỷ đi.”
Cố Trì Khê nhịn thở chờ đợi, nhưng Ôn Ninh không trả lời..
Chờ một lúc lâu, căn phòng yên tĩnh.
Cố Trì Khê khẽ thở dài, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác mất mát, môi mỏng dán lên môi nàng, cẩn thận hôn một cái, mềm mại như thạch trái cây, có chút nghiện.
Nụ hôn dày đặc, từ môi đến khóe môi, ôn nhu hôn lại mút lấy.
“Ưm–”
Ôn Ninh rầm rì, không có chút phản kháng.
Nàng không cách nào khống chế thân thể, giống như bị một lực lượng nào đó giam cầm, không có chút sức lực, tay chân nặng trĩu, nặng nề mà chìm xuống, ngã vào vòng tay ấm áp bên cạnh.
Đôi khi hỗn loạn, đôi khi tỉnh táo.
Chỉ cần người này đối với nàng tốt một chút, ôn nhu một chút, nàng liền bị xé nát. Đặc biệt là hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng muốn một mình liếm láp vết thương, mọi chuyện sẽ qua đi, nhưng Cố Trì Khê chỉ dùng một câu thản nhiên như vậy đã phá vỡ vỏ bọc của nàng, khiến nàng đầu hàng.
Mới có mấy ngày mà đã không có tiền đồ như vậy, một năm sau này phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến chính mình không biết cố gắng, ánh mắt Ôn Ninh trở nên chua xót, thân thể co lại, nước mắt từ khe hở mi mắt chảy ra, làm ướt cả gối.
“Ninh Ninh?”
Cố Trì Khê tinh ý nhận ra động tĩnh, khẽ gọi một tiếng, ôm chặt lấy nàng.
Môi cô chậm rãi di chuyển dọc theo sống mũi Ôn Ninh, đột nhiên chạm phải chất lỏng ấm áp, trái tim thắt lại, cô cau mày trong bóng tối, còn chưa kịp nói chuyện thì Ôn Ninh như bị điện giật cố sức đẩy cô ra. Cuộn chăn bông lại, trở mình quay lưng về phía cô.
“Ninh Ninh…”
Cố Trì Khê cúi người, từ phía sau vòng tay qua eo nàng, ôn nhu dỗ dành: “Tỷ tỷ muốn ôm em.”
Ôn Ninh im lặng, vẫn không nhúc nhích.
“Được không?”
Cố Trì Khê khẽ hít mũi, sau đó nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của Ôn Ninh.
“Không phải đã ôm rồi sao?”
“Còn muốn em xoay người lại.”
“Còn muốn thì về phòng đi!” Ôn Ninh không vui nói, dùng sức đá chân, tựa hồ muốn cho cô một cước.
Quả nhiên, không có âm thanh.
Ôn Ninh cẩn thận lau nước mắt, âm thầm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một hồi.
Sau lưng lại có cái ôm ấm áp, tràn ngập hương thơm, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái cùng an toàn, giống như trở về quá khứ, toàn thân thả lỏng, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ.
Nam nhân trung niên đánh người trên máy bay đã bị giam giữ ba ngày.
Báo cáo sự cố được trình lên, lãnh đạo bộ phận bay và bộ phận giám sát an toàn thấy không có ảnh hưởng xấu nên vội vàng xử lý, dù sao hàng năm luôn có vài sự cố như vậy, nếu tình huống hơi nghiêm trọng, họ sẽ ngừng hoạt động nhiều nhất là vài ngày, sẽ không có sự cố lớn nào.
Ôn Ninh không để Cố Trì Khê quản chuyện này, cho đến nay, cảnh sát đã xử lý, nếu Cố Trì Khê muốn can thiệp, cô chỉ có thể dùng thủ đoạn cá nhân để trả thù, nàng cảm thấy như vậy không cần thiết.
Đầu sỏ gây tội một là ông trời, hai là người điều hành.
Dù không biết đài điều hành có cố ý hay không nhưng Ôn Ninh vẫn đi khiếu nại, đến ngày chờ kết quả điều tra, công ty bỗng trở thành xu hướng tìm kiếm.
Một tài khoản có tên “Cơ trưởng Hoàn Á đánh người” đã liên tiếp đăng nhiều Weibo tố cáo cơ trưởng chuyến bay DC5068 cố tình trì hoãn thời gian khởi hành, sau đó bị tra hỏi đã đánh người nhập viện.
Những đoạn văn bản dài, kèm theo một vài bức ảnh chân tay bầm tím cùng ảnh chụp X-quang của bệnh viện, đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi chưa từng có.
Có rất nhiều náo động trên Internet,đã lan truyền khắp giới hàng không dân dụng.
Lúc biết tin, Ôn Ninh đang ở nhà nghỉ ngơi, vẽ thiết kế nhân vật gần cả buổi sáng, đột nhiên nhận được điện thoại của quản lý yêu cầu nàng đến phòng họp số 1 của công ty.
Cảm thấy có gì không đúng, nàng cúp điện thoại rồi chạy đến ngay.
Vừa bước vào phòng họp, gần như chật kín người, gồm lãnh đạo bộ phận bay, bộ phận cabin, bộ phận giám sát an toàn, một số trưởng phòng, giám đốc, cơ phó và phi hành đoàn của chuyến bay DC5068.
Lúc đầu, Ôn Ninh không nhận ra các đồng nghiệp của 5068. Nàng bay với những người khác nhau trên chuyến bay mỗi ngày, thay đổi khuôn mặt quá nhanh nên rất khó nhớ diện mạo.
Nhưng nàng nhớ số hai.
Ôn Ninh mơ hồ cảm thấy có liên quan đến mâu thuẫn ngày hôm đó, liền hỏi: “Quản lý, sao vậy?”
“Cô xem Weibo chưa?” Quản lý Lưu của bộ phận bay nghiêm túc hỏi.
Nàng lắc đầu, dưới ánh mắt ý bảo của lãnh đạo lấy điện thoại ra, bấm lướt weibo, hồi lâu mới hoàn hồn.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.
Ôn Ninh nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người, không chút để ý nói: “Trách nhiệm không phải ở chúng ta, người này chỉ là muốn tống tiền.”
Phần bình luận của bản tin tràn ngập đủ kiểu lăng mạ, lên án Hoàn Á, lên án cơ trưởng có liên quan, chính là Ôn Ninh, thậm chí có người còn la hét: “Loại người này không chừng sau này có thể lái máy bay để tự sát,” những lời thô tục quá khó coi.
Biết rằng nếu công ty hàng không muốn làm dịu sự việc, họ phải giải quyết riêng với hắn, này có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Trước tiên không nói chuyện này,” Lưu quản lý xua tay, “Có phải cô động thủ đánh hành khách không?”
“Tự vệ không tính là đánh.”
“Tóm lại là cô có động thủ, phải không?”
Ôn Ninh ngẩn ra, không hiểu lắm, nhưng vẫn là gật đầu.
Sắc mặt Lưu quản lý nhất thời tối sầm, sắc bén nói: “Quy định nào nói có thể động thủ với hành khách? Cô còn là cơ trưởng, ngồi trong buồng lái là được rồi, chưa đến lúc tan tầm còn ra cabin làm gì?”
Lời vừa dứt, những thành viên khác trong đoàn có liên quan đều lộ vẻ không tin.
Ôn Ninh nhìn lãnh đạo, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ý của ngài là, hành khách đánh người chúng ta không thể phản kháng sao? Đứng đó chịu đòn sao?”
“Đừng hiểu sai ngữ cảnh, đó là cô phản kháng sao? Phản kháng đến người ta vào bệnh viện sao?”
“Quản lý, ngài đã đọc báo cáo sự cố của DC5068 chưa? Tôi viết rất rõ ràng, hành khách động thủ trước, tôi phòng vệ chính đáng, chế phục ông ta, sau đó cảnh sát đến bắt ông ta đi. Về phần tại sao tôi lại ở cửa cabin, là do tôi đang ở trong cabin, tôi nhìn thấy tình hình trên camera, với tư cách là cơ trưởng, tôi phải chịu trách nhiệm mọi việc xảy ra trên máy bay, các thành viên phi hành đoàn của tôi đang bị người khác làm khó dễ, chẳng lẽ tôi ngồi xem sao?”
Ôn Ninh khẽ nâng cằm, thái độ không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo.
Năm đồng nghiệp khác có mặt trong đoàn hôm đó đồng thanh: “Đúng vậy, hành khách động thủ trước…”
Lưu quản lý nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch.
Cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra, mọi người đều nhìn sang, Cố Trì Khê từ bên ngoài bước vào, theo sau là Trần Thư ký, Phó tổng La Khiêm, cùng với những người từ bộ phận tiếp thị, bô phận quan hệ công chúng và bộ phận công nghệ thông tin.
Những người đang ngồi lần lượt đứng lên.
“Cố tổng, La phó tổng.”
Thần sắc Cố Trì Khê lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào trên mặt Lưu quản lý, cả người cứng lại, lạnh lùng thêm mấy phần.
Lưu quản lý đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau đó, cô dời tầm mắt, trở lại khuôn mặt của Ôn Ninh, chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, không có biểu tình gì.
Cả nhóm người ngồi xuống, mấy đồng nghiệp bên khoa công nghệ thông tin khiêng mấy cái hộp đến chỗ máy tính, bật máy chiếu, mân mê một hồi thì trên màn hình hiện lên một hộp video, bấm vào, là video giám sát cửa cabin của chuyến bay DC5068.
Màn hình hiển thị ba người đang tranh cãi, phân biệt là trưởng thừa vụ, số 2 và nam nhân trung niên, sau đó Ôn Ninh bước ra khỏi buồng lái, đứng trước mặt đồng nghiệp nói chuyện với nam nhân trung niên.
Sau đó, họ bắt đầu đánh nhau.
Nam nhân trung niên động thủ trước, bị Ôn Ninh đẩy ra, sau đó lại xông tới, đấm trúng mũi Ôn Ninh…
Máu đỏ tươi, nhìn thấy ghê người.
Cố Trì Khê nhìn màn hình, mặt không cảm xúc, chỉ là tay rũ bên hông siết chặt.
Đoạn video này cô đã xem qua một lần, nếu không phải trên mạng xảy ra chuyện cần xử lý thì cũng không ai nghĩ tới việc kiểm tra camera, mà cô sau khi xem đoạn video đó mới biết được Ôn Minh có chuyện giấu cô.
Cô nhất thời vừa tức giận vừa đau lòng, nam nhân trung niên kia cắn ngược lại hất nước bẩn lên công ty và Ôn Ninh, này càng khiến cô tức giận hơn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
Sau khi video phát xong, mọi người đều nhìn Cố Trì Khê.
“Chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của công ty.” Cố Trì Khê nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng ở trên mặt Ôn Ninh mấy giây, liền không dấu vết dời đi.
“Tuy nói như vậy nhưng không có nghĩa là công ty sẽ hy sinh nhân viên của mình để giải quyết. Nhân viên của chúng ta cũng là con người, đặc biệt là tuyến đầu, họ làm việc vất vả lại chịu áp lực rất lớn. Họ là một bộ phận cực kỳ quan trọng của toàn bộ đội ngũ khổng lồ. Khi định hướng cùng kết quả rõ ràng, quyền và lợi ích của họ nên được bảo vệ, chứ không phải mù quáng nhượng bộ hành khách vô cơ gây rối.”
Thanh âm của cô lộ ra một cỗ uy áp trầm lãnh, ngữ khí không nhanh không chậm.
Bốn cô gái trong đoàn đều sửng sốt, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Trước kia đã từng xảy ra rất nhiều vụ việc tương tự, dù lớn hay nhỏ, bất kể nguyên nhân cùng quá trình ra sao, cuối cùng người xui xẻo vẫn là bọn họ.
Những lời của lão tổng khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Ninh bình tĩnh nhìn Cố Trì Khê, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo đang dần dần ấm áp trở lại, trong lòng không khỏi nghĩ, người này đến cùng là thật lòng, hay là chỉ vì nàng mà thôi.
Chắc chắn không phải vì nàng.
Nàng cũng không cần.
“Chuyện này công ty sẽ xử lý, mọi người tiếp tục làm việc bình thường.” Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh nói.
Ý tứ là có thể rời đi.
Cuộc họp hôm nay là về khủng hoảng quan hệ công chúng, các thành viên trong đoàn có liên quan được yêu cầu đến để sắp xếp lại bối cảnh của sự việc theo video giám sát, nhưng vừa rồi ở cửa cô nghe thấy Lưu quản lý mắng Ôn Ninh, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy không cần thiết, sự thật như thế nào liền đặt ở đó, kế tiếp cô đã có chủ ý.
Ôn Ninh nhìn cô, ngầm hiểu ý của cô, gật đầu, không nói gì, cùng những đồng nghiệp khác rời đi.
Đi cách phòng họp không xa, điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat.
Cố Trì Khê: [Đến văn phòng chờ tôi]
“…”
Không phải hết việc của nàng rồi sao?
Ôn Ninh khó hiểu, giơ tay vén tóc, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi nhìn thấy hình ảnh trên camera…
Nàng đã nói dối cô.
Tỉnh sổ mình sao?
Ôn Ninh thực sự không muốn đi, nhưng lại giống như không thể từ chối, nàng đứng tại chỗ rối rắm, nghe các đồng nghiệp trong đội bay cảm khái Cố Trì Khê, nàng mạc danh cảm thấy tự hào.
Tâm tình càng tốt hơn, nàng ngoan ngoãn đi đến văn phòng.
Như thường lệ, thư ký nhìn thấy nàng cũng không có ngăn cản, Ôn Ninh đi vào rót nước cho mình, uống nửa ly, ngẩn người đứng trước cửa sổ sát đất.
Không biết qua bao lâu, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Một cơn gió mang theo hương thơm thoang thoảng xen lẫn tiếng bước chân, dừng lại sau lưng Ôn Ninh, giây tiếp theo, hai cánh tay gầy gò vòng qua eo nàng, ôm nàng ngã vào trong ngực.
“Vì sao lại gạt tôi?” Cố Trì Khê thấp giọng nói, cắn tai nàng xem như trừng phạt.
Thân thể Ôn Ninh run lên, hai tay đỡ kính cửa sổ.
“Nói đi.”
“Không vì cái gì cả……”
Không khí bỗng an tĩnh.
Người phía sau hít sâu một hơi, toàn bộ hơi nóng truyền đến bên tai, dày đặc ngứa ngáy.
Cố Trì Khê vùi mặt vào tóc nàng, dụi dụi vào tóc nàng, ngữ khí lạnh như băng nói: “Tôi sẽ khiến ông ta táng gia bại sản.”
Ôn Ninh cả kinh, quay mặt đi: “Chị muốn làm gì?”
Cằm đột nhiên bị giữ lại, đôi môi đỏ mọng của Cố Trì Khê dán tới, hôn lên khóe môi nàng.