Lãnh Chúa Toàn Dân: Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 17: Cũng Không Phải Là Lâm Hữu Nhân Từ, Mà Là Muốn Mượn Nhờ Sức Mạnh Của Những Người Này Chia Sẻ Một Phần



Chỉ liếc một chút, hắn đã bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Chỉ thấy nơi xa cách hắn chưa đến 200m, một vách tường hơi mờ trong khu rừng ẩn hiện, nối liền với trời đất.

Mà bên ngoài vách tường, bất ngờ tụ tập số lượng lớn ma thú, một mảnh đen kịt, kéo dài ra ngoài ngàn dặm xa!

Toàn bộ bên ngoài khu rừng đều bị các loại ma thú khủng bố vây quanh, Lâm Hữu thậm chí còn nhìn thấy không ít bóng dáng ma thú càng còn kinh khủng hơn cấp 3!

– Đây là…

Lâm Hữu khiếp sợ há to mồm, hoàn toàn không nghĩ tới một bên khác rừng rậm lại là cảnh tượng này.

Nhìn cảnh tượng như vậy, những ma thú này là bị lực lượng nào đó ngăn cản ở bên ngoài, tạm thời không thể tiến vào đến khu vực hắn đang ở.

Chẳng lẽ nói, cái gọi là thời kỳ an toàn bảy ngày, nhưng thật ra là đang ngăn cản những quái vật này!?

Lâm Hữu kinh ngạc.

Nếu thật là nếu như vậy, vậy tình cảnh hiện tại của hắn thì thực sự quá nguy hiểm!

Chỉ cần thời kỳ an toàn thoáng qua một cái, đây giống như thủy triều ma thú, bọn chúng khẳng định sẽ xông tới, sau đó xuyên qua rừng rậm, tập kích tất cả lãnh địa ở khu vực này.

Mà lãnh địa của hắn ở gần như thế, khẳng định là đứng mũi chịu sào, trước hết trở thành đối tượng công kích của ma thú!

Khó trách…

Khó trách hắn lại thường xuyên nghe được có tiếng thú hống truyền đến trong lãnh địa, thì ra là như vậy.

Nếu không phải hắn trùng hợp tới chỗ này, chỉ sợ còn bị mơ màng, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.

Không được!

Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!

Trước kỳ an toàn kết thúc, hắn nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực lãnh địa mới được!

Lâm Hữu đâu còn quan tâm được nhiều như vậy, cuống quít nhảy xuống cành cây, mang theo một đám thực vật vội vàng quay trở về, trên mặt hắn tràn ngập sự lo lắng.

Vốn cho rằng, thế giới này vô cùng an toàn, để bọn hắn – những người mới buông xuống này từ từ trưởng thành, chậm rãi thích ứng hoàn cảnh thế giới này.

Lại không nghĩ rằng, nơi bọn hắn đang ở, chẳng qua là nhà ấm được bảo vệ tạm thời mà thôi.

Hắn nhớ lại vừa mới nhìn thấy cảnh tượng khủng bố, Lâm Hữu không nhịn được tăng nhanh bước chân, không ngừng xuyên thẳng qua bên trong khu rừng rậm rạp.

Rất nhanh, hắn lại lần nữa trở lại trong lãnh địa.

Sau khi trải qua bối rối, hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn chung quanh một vòng lãnh địa của mình, bắt đầu cân nhắc kế hoạch ngăn cản thú triều.

Đầu tiên.

Nơi này của hắn là ở chân núi, sau dựa lưng vào sơn mạch, cho nên chỉ có ba mặt bị công kích, vô cùng có lợi đối với phòng thủ.

Huống chi khu rừng rậm này kéo dài ngàn dặm, vô cùng hẹp dài, những ma thú kia cũng không thể nào tất cả đều tấn công vào một góc này của hắn.

Một khi phân tán, hắn có thể đánh tan từng nhóm, chỉ cần binh chủng đủ nhiều, giữ vững ba mặt, cũng không phải là không có cơ hội.

Nơi này của hắn đúng là có nguy hiểm.

Nhưng bình thường trong nguy hiểm có thể gặp được cơ duyên.

Chỉ cần có thể ngăn cản những ma thú kia tấn công, vậy tài nguyên hắn đạt được khẳng định sẽ vô cùng nhiều, thậm chí đạt tới trình độ kinh người.

Đến lúc đó lấy chiến dưỡng chiến, cũng chưa chắc không thể.

Chỉ muốn kiên trì đủ lâu, đó chính là hắn không thể không ngừng mạnh lên, không ngừng chiêu mộ binh chủng, vượt qua lần thuỷ triều ma thú này!

– Thời gian còn có 5 ngày…

Chân mày của Lâm Hữu hơi nhíu lại, trong mắt hắn viết đầy sự lo lắng.

Đây đại khái là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự khủng bố của thế giới này.

Hắn cũng không có tâm trạng lãng phí thời gian nữa, lập tức dùng hơn một trăm điểm ma năng hôm nay kiếm được, tiếp tục chiêu mộ binh chủng, bắt đầu làm chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.

…………

Chưa đến nửa canh giờ.

Số lượng binh chủng trong lãnh địa cấp 3 của Lâm Hữu đã từ biến thành mười hai, trực tiếp tăng lên gấp đôi.

Trong đó, có năm Hoa Độc Đằng, ba Cuồng Chiến Sĩ Thụ Tinh, bốn Hoa Linh, mà nhiều hơn phân nửa đều nắm giữ năng lực công kích pháp thuật từ xa.

Đương nhiên.

Bàn về công kích từ xa thì vẫn là Hoa Linh mạnh hơn một chút, Hoa Độc Đằng và Cuồng Chiến Sĩ Thụ Tinh chủ yếu vẫn là lấy công kích vật lý làm chủ.

Khoảng cách thời gian an toàn biến mất chỉ còn lại năm ngày.

Lâm Hữu không thể nào ngồi chờ chết, có thể làm chuẩn bị nhất định phải sớm làm tốt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ấn mở kênh nói chuyện phiếm khu vực nhìn một lát, phát hiện cũng không có những người khác chú ý tới chuyện ma thú vây khốn, vẫn như cũ giống như ngày thường, nói chuyện phiếm đánh cái rắm, giao lưu với nhau.

Lâm Hữu suy nghĩ một chút, trực tiếp gửi lên một tin.

– Bên kia rừng rậm xuất hiện rất nhiều ma thú, số lượng chí ít hơn mấy ngàn con, có rất nhiều đều là cấp 3 trở lên, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.

Nhắc nhở bọn họ, cũng không phải là Lâm Hữu nhân từ, mà là muốn mượn nhờ sức mạnh của những người này chia sẻ một phần áp lực.

Nếu không thì sao khi những lãnh địa còn lại bị công phá, ma thú từ những phương hướng khác rất có thể sẽ tuôn về phía hắn, lấy lực lượng cá nhân một mình hắn, chỉ sợ sẽ rất khó đối phó.

Cho nên vẫn sớm báo động trước một chút thì tốt hơn.

Quả thật đúng là không sai.

Tin tức của hắn vừa phát ra, lập tức đã có người đáp lại.

– Bên kia rừng rậm có hơn vạn ma thú? Thật hay giả?

– Không thể nào? Số lượng ma thú lớn như vậy, sao lại một chút động tĩnh cũng không có?

– Ngươi nổ vừa thôi, số lượng mấy ngàn con thì cũng được đi, còn rất nhiều đều là cấp 3? Ngươi tưởng chúng ta là kẻ ngốc sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.