Buổi tiệc đã bắt đầu, đây là buổi đấu giá từ thiện, những món đồ quý giá cũng có, không quý giá cũng có, tất cả đều được rao bán với mục đích quyên góp tiền vào quỹ giúp đỡ trẻ em mồ côi do KT Group duy trì.
Nói về vấn đề tài chính thì được cái Kim Như không có nên cả buổi chỉ chăm chú dán mắt vào người đàn ông ngồi ở bàn đầu tiên – Trần Kiến Thành.
Lắm lúc cô đã nghĩ rằng, hay mình đứng trước mặt anh rồi nói anh nghe toàn bộ sự việc, nói rằng bản thân mình mới chính là người cùng anh yêu đương.
Cô muốn ôm lấy anh lắm rồi.
“Tiếp theo là món đồ do chủ tịch KT Group mang tới, đây là một bức tranh do chủ tịch Trần Kiến Thành tự tay vẽ.
Tên bức tranh là [ Có biển, có trời, và có em ]”.
Nghe đến đây trái tim Kim Như như thắt lại, khi MC mở tấm vải che chắn cho bức tranh ra thì mắt cô bất giác mà đỏ hoe.
Toàn bộ khung cảnh của buổi chiều hôm đó diễn ra một lần nữa trong đầu cô, đó là khung cảnh những năm qua cô cố gắng không cho phép mình quên, đó là ngày vui nhất trong cuộc đời cô.
Bức tranh vẽ ánh hoàng hôn bao trùm cả một bờ biển lặng, ở trung tâm bức tranh còn có tấm lưng của cô gái mặc váy trắng, tà váy của cô bay phất phơ trong gió biển, khung cảnh xinh đẹp làm người khác cũng cảm thấy động lòng.
“Giá khởi điểm là 5 triệu”.
Một người giơ bảng lên: “10 triệu!”
Do MC đã chỉ đích danh là của Trần Kiến Thành nên những người muốn tranh thủ cũng nhiều hơn.
“12 triệu!”
“15 triệu!”
Kim Như không quan tâm những giá tiền đó, sóng mũi cô cay cay nhìn Trần Kiến Thành.
“50 triệu!” Huỳnh Thái Khang bên cạnh giơ tay lên.
“51 triệu! ” Một người khác nhanh chóng phá giá.
“Nè, sao chị không tham gia đi!” Thái Khang gõ gõ mặt bàn nói với cô.
Cô lườm Thái Khang một cái rồi nói: “Tôi không có tiền!”
“80 triệu!” Giọng Trần Kiến Thành dõng dạc vang lên.
Không khí chợt im lặng, mọi người ai cũng không dám hô giá để tranh với anh.
MC chốt giá bán của Trần Kiến Thành rồi lại mời anh lên sân khấu nhận lại tranh, còn mời anh phát biểu đôi lời.
“Xin lỗi quý vị, đây là món đồ rất quan trọng với tôi, vậy nên trong mắt tôi nó rất quý giá.
Vốn dĩ tôi muốn mang đến đây để gây quỹ, nhưng suy cho cùng tôi cũng không nỡ.
Thành thật xin lỗi mọi người!”
Trần Kiến Thành nói xong chỉ cười cười, mọi người cũng vỗ tay muốn nói rằng không sao cả.
Vô thức anh đưa mắt nhìn Kim Như đang ngồi ở bàn phía xa, anh chỉ thấy cô cúi đầu không nhìn.
Kết thúc buổi đấu giá với tâm trạng không vui vẻ gì cả, Kim Như ra về cứ đi thơ thẩn không vội bắt xe.
Cô không hiểu tại sao bản thân lúc này lại cảm thấy rất tủi thân và yếu đuối.
“Bíp”
Tiếng kèn xe vang lên, một chiếc Audi màu trắng dừng ở trước mặt.
Thái Khang mở cửa xe nhìn cô cười rồi nói.
“Nè, đừng nói chị không có tiền để đi xe về nha!”
Kim Như lười để ý cậu ta, cô cứ bước đi không thèm nhìn tiếp.
Nhưng người trong xe cũng đủ kiên nhẫn, cậu ta vẫn chạy xe chầm chậm theo sau cô, một hồi thì hỏi.
“Có muốn đi nhờ xe không? Tôi đưa chị về”.
“Tôi không quen cậu!” Kim Như từ chối thẳng thừng.
“Đi nhờ xe một lần là sẽ quen liền thôi mà”.
Thái Khang cười cười.
Kim Như thấy khó chịu, cô nhíu mày bỏ đi thật nhanh khỏi cậu ta, trong lòng cô thầm chửi không biết cái tên này ở đâu ra nữa.
Thái Khang thấy cô đi nhanh hơn cũng tăng tốc độ theo, cậu nhếch mép cười.
“Á!” Giọng cô vang lên.
Bỗng dưng cô ngồi xuống mất khỏi tầm nhìn của cậu, cậu liền dừng xe mở cửa bước ra xem.
Bước ra ngoài thì cậu thấy Kim Như đã ngồi xuống đất, tay ôm lấy cổ chân.
“Chị làm sao đấy? Tôi chạy xe an toàn lắm không có va phải chị đâu!”
“Tôi không có đùa với cậu, cậu đi ra khỏi mắt tôi đi!” Kim Như lớn tiếng nói.
Bỗng dưng bị lớn tiếng, Thái Khang nhất thời ngơ ra, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô thì cậu của chần chừ mà đến gần.
“Có làm sao không?”
Cô không có trả lời.
“Tôi đỡ chị đứng lên!”
“Không đứng được, cổ chân tôi bị trật rồi!” Thấy thái độ của cậu nhẹ nhàng lại thì cô cũng ngại mà nhăn nhó với cậu nữa.
Thái Khang loay hoay một hồi, bàn tay phân vân không biết nên giúp cô từ đâu, dù gì cô cũng đang mặc váy, còn cậu cũng chỉ là người xa lạ, cũng không thể tùy tiện chạm vào chân của cô đi.
Nhưng cũng không thể để cô ngồi dưới đường như vậy.
Thái Khang suy nghĩ một hồi liền đến mở cửa xe ghế phụ lái ra.
Cởi áo khoác của mình khoác lên vai của cô, sau đó mới đỡ hai vai cô đứng dậy đi đến ghế phụ lái ở xe mình.
Kim Như cũng cà nhắc phối hợp theo.
Đặt Kim Như ngồi vào ghế, cậu lấy áo khoác trên vai cô kéo xuống trùm vào hai chân, ngồi khụy xuống hỏi:
“Tôi xem cho chị nhé!”
“Vậy làm phiền cậu rồi!”
Nghe vậy Thái Khang từ từ cởi giày cao gót của cô ra, phần do giày quá cao lại đi nhanh nên không cẩn thận té ngã.
Đôi chân cô mềm mại, trắng trẻo dưới bàn tay của Thái Khang, cô không để ý được vành tai của cậu đã đỏ ửng.
Thái Khang xoay xoay cổ chân, Kim Như lí nhí kêu đau.
“Đau, đau! Cậu xoay nhẹ thôi!”
“Tôi xoay nhẹ lỡ chị không hết đau, lại không có tiền đi bác sĩ lại khổ”.
Thái Khang cười nhếch mép.
“Tôi không có đùa với cậu đâu nha”.
Kim Như khó chịu nói.
Đang nhíu mày khó chịu với cậu thì Thái Khang bất ngờ vặn khớp cổ chân của cô một cái, Kim Như la lên một tiếng, định mắng cậu thật thì cậu ta đã nói trước.
“Rồi xong, tiền phí của chị là mời tôi một bữa ăn”.
Cô xoay xoay cổ chân của mình thì cảm thấy dường như đang hết đau thật, cô ồ ồ như khen ngợi cậu.
Thái Khang cầm chiếc giày cao gót mang vào chân cho cô rồi đứng dậy.
“Để chân vào đi, tôi đưa chị về!”
“Thôi không cần đâu!” Kim Như từ chối ngay lập tức.
“Chị lên xe tôi rồi lại đi xuống, sau đó tôi lái xe đi bỏ chị lại thì người khác còn nhìn tôi như thế nào nữa?”
“Vậy tôi sẽ trả tiền xe cho cậu”.
Suy nghĩ một chút thì Kim Như trả lời.
“Tùy chị!” Thái Khang đóng cửa xe, vội quay về ghế lái của mình lái xe đi.
Ở một nơi cách đó không xa, một chiếc Porsche màu đen đang đỗ bên đường hà ra một hơi khói.
Từ kính xem đang mở anh có thể thấy được toàn bộ sự việc.
Anh dập tắt điếu thuốc trên tay cũng từ từ lái xe theo phía sau.
Huỳnh Thái Khang theo địa chỉ mà Kim Như đưa đã đi đến dưới khách sạn cô ở. Trước khi cô xuống xe cậu ta còn kì kèo với cô.
“Cho tôi xin phương thức liên lạc với chị được không?”
“Cậu đoán xem!” Kim Như nhướng mày hỏi lại.
“Vậy chắc là được!” Thái Khang đưa điện thoại ra trước mặt cô.
“Cậu đừng tưởng bở!” Nói rồi cô mở của xe dự định bước ra.
“Nhưng chị vẫn phải gặp lại tôi nữa thôi, chị còn phải trả ơn hôm nay tôi giúp chị mà!” Thái Khang thoải mái cười.
Cô dừng lại một hồi, đúng là không muốn mắc nợ cậu ta thật. Cô thở dài lấy danh thiếp của mình quay lại đưa cho cậu. Thái Khang đạt được mục đích thì cười vui vẻ.
“Hẹn gặp lại chị!”
Kim Như không trả lời mà trực tiếp quay vào khách sạn, Thái Khang cũng lái xe đi.
Chiếc Porsche ở gần đó đã tắt máy, người ngồi trong xem nắm chặt lấy vô lăng, hơi thở đều đặn nhưng lại mang sự nặng nề. Trần Kiến Thành liếc mắt nhìn lên một căn phòng vừa bật đèn sáng ở trên tầng cao một hồi rồi lại nhìn sang bức tranh đang đặt ở ghế phụ lái. Anh khẽ thở dài một cái rồi lái xe đi.
Phát điên mất.
Sáng hôm sau Thái Kim Như phải thu dọn hành lý trở lại thành phố. Háo hức nhiều ngày cũng chỉ để gặp anh một vài khoảnh khắc, trong lòng cô trở nên nặng nề hơn.
Cô ra sân bay khá sớm vì cô chọn chuyến bay lúc 6 giờ sáng. Nhưng chuyện không như cô muốn, thời tiết Quy Nhơn trở xấu, hôm qua còn nắng đẹp nhưng hôm nay lại có mưa giông, những chuyến bay vì an toàn mà dời lại thời gian cất cánh.
Kim Như ngồi chờ ở sân bay cũng khá lâu, mưa càng trở nên nặng hạt hơn. Lúc này giọng của tiếp viên phát ra trên loa lớn.
“Xin mời hành khách của chuyến bay KN004 khởi hành từ Quy Nhơn đến thành phố Hồ Chí Minh lúc 6 giờ hãy đến quầy đổi vé để đổi vé chuyến bay khác, hãng chân thành xin lỗi về sự chậm trễ này”.
Kim Như nghe tên chuyến bay của mình cũng vội đứng dậy làm theo hướng dẫn. Cô đến đưa vé cho nhân viên soát vé, cô nhân viên nhìn thấy tên cô chợt dừng lại một chút, sau đó lại nhanh chóng niềm nở.
“Xin chào cô Thái Kim Như, vé của cô là vé A07 hạng thường, nhưng vì sự cố delay của chuyến bay mà ghế hạng thường đã được lắp đầy trước đó. Hãng sẽ tự động quy đổi vé của cô lên hạng thương gia, mong cô thông cảm”.
“Vậy là tôi phải trả thêm tiền ạ?” Cô mơ hồ hỏi.
“Dạ không ạ, đây là sự cố nên hãng sẽ đền bù cho cô. Chỉ mong công việc của cô sẽ không bị trì hoãn bởi sự chậm trễ ngày hôm nay thôi ạ!”
Kim Như ồ ồ rồi nhận lại vé từ tay nhân viên, cô gật đầu cảm ơn rồi bỏ đi mà không nghi ngờ gì. Sau khi Kim Như đi được một đoạn thì cô nhân viên liền gọi điện thoại cho ai đó, chỉ nghe cô ấy nói.
“Vâng thưa anh, mọi chuyện anh nhờ đã được giải quyết… Dạ vâng, cảm ơn anh!”
Thái Kim Như cầm theo vé đi vào máy bay, là lần đầu ngồi hạng thương gia nên cô rất lúng túng. Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp viên hàng không vị trí ghế ngồi. Sau khi ngồi về vị trí thì cô không khỏi cảm thán một phen, hạng thương gia đúng là có khác hẳn.
Không biết tại sao trong lòng cô cảm thấy lo lắng, lần trước trên máy bay xảy ra chấn động, sau đó thế giới bỗng chợt thay đổi. Không biết lần này liệu có sự thay đổi nào cũng không? Kim Như không hi vọng sẽ có chuyện gì.
Đang ngồi suy tư thì một mùi hương Whiskey thoang thoảng xộc vào mũi cô. Kim Như ngây người ra nhìn sang người bên cạnh, cô như đứng hình mất vài giây, chỉ biết trong mắt nhìn.
“Trùng hợp thật!” Anh cất tiếng nói.
Trái tim cô đập liên hồi, cô nhìn anh ở đối diện mà quên cả phải trả lời.
“Cô ổn không?” Trần Kiến Thành hỏi cô.
“À, tôi ổn… Trùng hợp thật!” Cô giật mình vội trả lời anh.
Anh chỉ cười rồi nhìn cô, anh nói thầm trong lòng: “Cũng không trùng hợp lắm!”.
Hai người im lặng ngồi cạnh nhau, Trần Kiến Thành thì khá thoải mái, nhưng Kim Như thì không. Cô ngồi ngay ngắn ở ghế ngồi của mình, chỉ lén nhìn bàn tay to lớn, gân guốc của anh đang đặt ở thành ghế mà suy tư, muốn nắm lấy nó quá!
Máy bay cất cánh khoảng 10 phút sau đó thì cơn buồn ngủ đã chiến thắng lí trí còn xót lại của Kim Như. Cô tựa đầu lim dim rồi bắt đầu ngủ sâu. Cô không biết rằng gần một tiếng đồng hồ cô ngủ, người bên cạnh vẫn dịu dàng mà nhìn cô.
Trần Kiến Thành mang đủ loại cảm xúc mà nhìn ngắm cô gái của mình. Thương có, nhớ cũng có, còn có một chút xa lạ. Năm đó khi cô cùng cô gái điên kia nhảy xuống lầu, một chút nữa thì anh đã phát điên rồi. Nhưng Lê Uyển Như không ch.ết, cô ấy vẫn hôn mê và được gia đình anh chăm sóc bao nhiêu năm qua.
Khi đó anh đã tra hỏi mọi chuyện cùng với Tâm An, anh ép cô ấy nói ra mọi chuyện. Những lời của họ nói trên sân thượng khi đó đã làm cho anh nghi ngờ. Tâm An sau đó đã nói ra mọi chuyện. Anh không bất ngờ cũng không nghi hoặc, anh chỉ hỏi đơn giản một câu.
“Vậy người yêu của tôi đang ở đâu?”
Tâm An im lặng, nhìn dáng vẻ bơ phờ của anh rồi ấp úng trả lời.
“Có thể cô ấy,,, đang ở thế giới của cô ấy. Hoặc ở đâu đó, cũng có thể cô ấy vẫn còn trong thân xác của Uyển Như, tôi không chắc chắn”.
“Có cách nào để tôi gặp lại được cô ấy không?” Anh hỏi.
“Tôi không biết, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi”.
Vì lời nói của Tâm An rằng cô có thể vẫn còn ở trong thân xác của Uyển Như nên anh vẫn chăm sóc và điều trị chu đáo cho Lê Uyển Như, anh sợ nếu cô thật sự còn ở đó sẽ phải chịu dày dò do thương tổn.
Nhưng Tâm An cũng nói do nguyên chủ Lê Uyển Như lạm dụng hệ thống quá nhiều nên thân thể của cô ấy đã xảy ra bài xích khi cô ấy quay trở lại mới xảy ra tình trạng hôn mê sâu.
Ngoài cái tên “Thái Kim Như” anh nghe thoáng qua ở trên sân thượng lúc đó thì anh không hề biết gì về cô cả, lỡ có gặp lại, cô trông như thế nào anh cũng không nhận ra.
Nhưng ở hiện tại, Trần Kiến Thành yên tĩnh ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Kim Như. Anh cởi áo khoác trên người nhẹ nhàng khoác cho cô. Đắn đo một hồi, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, vẫn nhỏ nhắn như trước.
Kim Như được một luồng ấm áp ủ ấm cho bàn tay, ý thức của cô đã phân loại ra đây là loại cảm giác quen thuộc. Trông vô thức mà cô cũng duỗi bàn tay ra rồi đan chặt lấy.
Nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, nụ cười trên môi anh rất sâu, chỉ như vậy mà im lặng nhìn ngắm cô.