“20 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, hành khách vui lòng ổn định chổ ngồi kiểm tra tư trang và đồ đạc, xin cảm ơn”.
Giọng của tiếp viên trưởng phát qua loa nghe khá lớn, Kim Như cũng vì thế mà giận mình tỉnh dậy. Chớp mắt mấy cái cho tỉnh táo thì cô vô thức nhìn sang người bên cạnh. Trần Kiến Thành tựa đầu ra sau nhắm hờ đôi mắt, cô đoán anh còn mệt nên ngủ không nghe tiếng thông báo.
Vừa định ngồi thằng dậy thì cô chợt phát hiện tay của mình nắm chặt tay anh. Cô bất ngờ rồi lại hoảng hốt, chẳng lẽ trong lúc ngủ cô đã không kìm được mà nắm tay anh sao?
Nhưng mà cảm giác ấm áp này thật sự lâu rồi cô chưa cảm nhận được. Kim Như nghẹn ngào nhìn hai bàn tay rồi lại xoay sang nhìn anh. Cô cũng muốn được nắm lấy tay anh như thế này mãi.
Trần Kiến Thành từ từ mở đôi mắt ra, gương mặt anh không đem lại cảm xúc gì mà nghiêng đầu nhìn cô. Kim Như bất chợt bị nhìn mà giật mình, vội vàng rút tay mình ra rồi ấp úng nói.
“Tôi xin lỗi!”
Anh nhìn bàn tay đang trống rỗng của mình thì nhíu mày, rồi lại hỏi cô.
“Em có gì muốn nói với tôi không?”
Kim Như tròn mắt nhìn anh, cô im lặng một hồi lâu. Cô không hiểu anh muốn nói điều gì, cũng không thể hiểu được biển hiện của anh bây giờ là đang có ý gì. Cô chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“Tôi xin lỗi!”
Trần Kiến Thành không nói gì nữa, anh khẽ thở dài một hơi rồi không nhìn cô nữa. Ha người trở nên gượng gạo hơn. Sau khi máy bay hạ cánh, anh vẫn ung dung đi phía trước cô.
Kim Như bậm môi, cô tự hỏi bản thân đang mong đợi điều gì? Suốt bốn năm qua chẳng phải cô luôn muốn gặp lại người đàn ông này sao? Tại sao bây giờ ở đối diện với anh rồi mà cô lại không có dũng khí như vậy.
“Trần Kiến Thành!” Cô e dè một hồi cũng gọi tên anh.
Anh dừng bước chân, nhưng không có quay người lại đối mặt với cô, càng không nói gì.
“Tôi đúng là có một chuyện cần nói với anh!”. Cô nói một cách không có tự tin.
Trần Kiến Thành xoay người, anh hỏi.
“Chuyện gì?”
“Nhưng không phải bây giờ, ít nhất không phải ở đây”.
Anh nhìn cô một hồi, lấy trong túi áo khoác ra tờ danh thiếp rồi nói.
“Số điện thoại của tôi, em có thể gọi bất cứ khi nào em muốn!”
Anh ngừng lại một hồi rồi nói.
“Tôi đưa em về!”
“Không cần, không cần. Để tôi suy nghĩ rõ lại một chút rồi sẽ gọi cho anh”.
“Vậy thì… Hẹn gặp lại em”. Anh cũng không làm khó cô mà quay người đi.
Cô đứng thẩn thờ nhìn theo bóng lưng của anh, cô tự hỏi bản thân mình rằng, liệu có nên hay không?
Sau khi quay về nhà nghỉ ngơi, còn chưa kịp nhắn mắt nghỉ ngơi thì cô lại nhận được một cuộc điện thoại, từ một số lạ.
“A lô?”
“Chị à?”
“Ai vậy?”
“Tôi là Thái Khang”.
Kim Như chán nản nhăn mặt một cái.
“Có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ muốn xem thử đúng là số của chị không thôi”.
“Cậu rảnh rỗi quá, tôi cúp máy”.
Thằng nhóc này rốt cuộc muốn gì? Ở buổi tiệc thì ăn nói hàm hồ, sau buổi tiệc thì lại phiền như vậy?
“Ơ đừng…” Thái Khang vội vàng nói.
“Có chuyện gì? Tôi không muốn đùa với cậu”.
“Tôi muốn hỏi chị về lại thành phố chưa? Thời tiết bây giờ đang xấu lắm”.
Kim Như im lặng, cô thả lỏng cơ mặt, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời lại.
“Tôi về rồi, vừa mới về tới. Cảm ơn cậu đã quan tâm”.
“Chị về sớm vậy? Tôi đặt chuyến giữa trưa nhưng bây giờ mưa lớn quá”.
“Tôi bị delay ba tiếng chuyến 6 giờ, cũng không dễ dàng gì”.
“Ồ, vậy thôi chị nghỉ ngơi đi, hẹn gặp lại chị”.
“Ừm!” Kim Như ngập ngừng một chút rồi nói. “Cậu đi đường cản thận”.
“Cảm ơn chị, ngủ ngon!” Thái Khang bên đầu dây bên kia mỉm cười.
Kim Như tắt máy, cô thở dài. Cô không thích cậu nhóc này thật, nhưng nếu cậu ta cư xử bằng thái độ mềm mỏng như vậy thì cô cũng không thể cứ nhăn nhó và khó chịu với cậu.
Sở dĩ cô về chuyến sớm nhất là do muốn được về nhà nghỉ ngơi, dù gì cũng còn phép đi công tác nên phải tranh thủ về sớm, còn hơn nửa ngày sẽ dùng để ngủ.
Cô đã đưa ra quyết định của mình.
Mấy hôm sau cô vẫn đi làm bình thường, tâm trạng của cô không tốt lắm vì KT Group đã đưa ra quyết định sẽ chọn công ty của Thái Khang làm nhà thầu chính cho dự án Nora. Trưởng phòng Sơn có gọi điện thoại bày tỏ sự tiếc nuối với cô. Đối với công ty Tư Vân thì không hợp tác được với KT là điều hiển nhiên, vốn dĩ quy mô của Tư Vân để so với cả ba ứng cử viên còn lại thì đều nhỏ hơn.
Nếu KT Group quyết định chọn Tư Vân thì đó mới là điều khó hiểu trong giới kinh doanh. Điều khiến cô buồn là, nếu không được hợp tác thì cơ hội gặp anh sẽ không có. Thấy cô buồn buồn, chị Mai bên cạnh an ủi.
“Không sao đâu, đã có kết quả ngay từ rồi, nhưng nổ lực của em mọi người đều thấy mà”.
“Em biết rồi chị!” Cô cười cười.
Một hồi sau, khi đang ngồii chuẩn bị nghỉ trưa, cô lại nhận được cuộc gọi của Thái Khang, cô nhấc máy.
“Alo?”
“Chị à?”
“Có chuyện gì không?”
“Tối nay tôi rãnh đó”.
“Thì sao?” Kim Như khó hiểu hỏi lại.
“Chị không định mời cơm tôi hả? Công ty tôi nhận được dự án đó nha!”
“Nhưng mà liên quan gì đến tôi?”
“Chị còn nợ tôi một bữa ăn đó, chi bằng tối nay luôn đi”.
“…” Kim Như im lặng một hồi lâu.
“Alo?”.
“Thôi được rồi, địa chỉ cậu chọn, chỉ một bữa nay thôi!”.
“Được rồi, hẹn gặp lại chị”.
Kim Như tắt máy, cô không hiểu rốt cuộc mình có mắc nợ cậu ta hay không nữa.
Buổi tối Kim Như chọn cho mình một bộ đồ hết sức đơn giản. Một chiếc áo sơ mi rộng phối cùng quần jean. Thái Khang chọn một nhà hàng phong cách Hồng Kông, nhà hàng lẩu và nướng vậy nên cô chọn đồ khá đơn giản, có ăn no cũng che được bụng lớn.
Thái Khang đi cùng cũng ăn mặc khá đơn giản, không hề có sự hẹn trước mà họ cùng mặc áo sơ mi cùng màu, nhìn cả hai cứ như một cặp đôi vậy. Kim Như cũng cười cười khen thẩm mỹ ăn mặc của cậu, Thái Khang thì khen cô xinh xắn.
Trong quá trình ăn uống, Thái Khang chủ động nói rất nhiều vấn đề, do thái độ của cậu cũng rất thoải mái nên Kim Như cũng vô tư mà đáp trả.
“Tư Vân của chị có muốn hợp tác với tôi không?”
“Tôi không biết, công ty đâu phải của tôi”.
“Vậy chị sang làm cho tôi đi, công ty sẽ là của chị”. Thái Khang nói một câu đầy ẩn ý.
Kim Như nhìn chầm chầm cậu, hỏi lại.
“Cậu có ý gì?”
“Chẳng giấu gì chị, ngay từ lần đầu thấy chị, tôi đã cảm giác như mình bị rung động rồi. Hay chị thử cân nhắc về tôi một chút đi”. Thái Khang mỉm cười nói.
“Chú cân nhắc về em một chút đi!” Trước kia cô từng nói với Kiến Thành như vậy.
“Không cân nhắc!” Cô trả lời Thái Khang.
“Không cân nhắc, em quá nhỏ!” Kiến Thành trước kia đã trả lời cô như vậy.
“Từ từ cũng được, tôi biết chị hơi khó chịu với tôi. Nhưng tôi cảm giác rất thích chị nên tôi sẽ kiên trì”. Thái Khang cười như không mà nói.
“Không phải lần đầu cậu nói chuyện với tôi rất thiếu lịch sự hả?” Kim Như nhíu mày hỏi.
“Chị còn để bụng hả? Vậy thì tôi xin lỗi chị, tại tôi không biết bắt chuyện với chị như nào cả, nếu chuyện đó làm chị thấy phiền lòng thì…”. Thái Khang dừng lại.
“Tôi xin lỗi chị!” Thái Khang nở một nụ cười hòa nhã.
“Cho dù như thế nào đi nữa tôi cũng không thể cân nhắc chuyện sẽ động lòng với cậu được”. Kim Như nghiêm túc trả lời.
“Tôi có người mình thích rồi!” Cô nói tiếp.
“Không sao, ăn tiếp đi”. Thái Khang dịu dàng nói với cô.
Sau đó hai người lại chuyển đề tài khác, Thái Khang biết cách làm cho không khí trở nên vui vẻ nên Kim Như cũng không bị gượng gạo vì lời từ chối lúc nãy.