Đôi mắt đẹp của thiếu niên ứa ra hai giọt nước to như hạt đậu, lộp bộp rơi xuống đất.
Phượng Hi :”…” Xem ra là đến đã lâu.
Phượng Hi rụt rè giơ tay lên
:”Tiêu Tiểu Lạc ơi, đừng khóc mà.”
:”Ta không có khóc. Ta không khóc… Khóc ta… Hức…”
Phượng Hi :”…” Nói năng lộn xộn luôn.
Thiếu niên không ngừng đưa tay lau đi nước mắt giàn dụa trên mặt, tu tu khóc.
Luôn miệng nói không sao nhưng chính mình cũng sắp khóc thành một vũng nước.
Trông còn hơi ngu.
Phượng Hi :”…” Mình lỡ cười rồi mình thật khốn nạn.
[ Xin lỗi rồi dỗ đi đồ ác độc. ]
Nam tử thận trọng vươn tay ôm lấy túi khóc nhỏ đáng thương kia, xoa xoa lưng hắn.
:”Đồ nhi bình tĩnh. Ta sang đây thường xuyên chỉ để tâm sự với Yên Thẩm cô nương thôi mà.” Là tâm sự trong sáng
Thiếu niên khóc càng to hơn.
Phượng Hi :”…” Hở?!
Hệ thống [ … ] Càng bôi càng đen.
Lúc này Thẩm Yên cũng đi tới. Xem ra y cũng nhận thức Tiêu Lạc, thế là tùy tiện cười, ngoắc ngoắc ngón tay
:”Là đệ tử yêu thích của Phượng Hi tôn thượng nha~ Sao lại chạy đến làm phiền chúng ta vui vẻ đây.”
Đồng tử Tiêu Lạc co lại, ánh sáng lạnh trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Thiếu niên trốn khỏi vòng tay Phượng Hi, quay đầu liền chạy mất.
Thẩm Yên giả bộ sợ hãi than lên
:”Tiểu tử đó xem ra giận thật rồi.”
Bờ môi Phượng Hi khẽ động, một chưởng đập bay Thẩm Yên.
_
Nghe nói Phượng Hi tôn thượng và Tiêu Lạc sư huynh đang giận nhau, đã chiến tranh lạnh được mấy ngày.
Tiêu nam chủ hàng ngày trốn đi tu luyện, một lần cũng không đến tìm Phượng Hi, tận lực tìm cách tránh mặt hắn.
Ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Không còn Tiêu Tiểu Lạc để vỗ về yêu thương, Phượng Hi thật sự đau lòng.
Chỉ có thể buồn bực ở lì trong phòng, bấm ngón tay tính toán thời điểm diễn ra các tình tiết tiếp theo.
>
Ầy, đoạn này vì bị bạn tâm giao phản bội kèm thêm phản diện sư tôn đâm một kiếm, Tiêu nam chủ triệt để hắc hoá rồi.
Bị Bác Nhã giam lại, hắn liền tìm cách trốn khỏi, đầu quân ma tộc, đi trên con đường tu ma gϊếŧ chóc không lối về.
Ừm, bây giờ mấy tình tiết chính đều bị thay đổi đáng kể rồi. Cũng chẳng cần lo lắng nữa.
Thế là Phượng Hi lén lút lôi ra mấy thoại bản não tàn mua được dưới chân núi. Vừa nằm đọc vừa lăn qua lăn lại trên giường cười khị khị rụt cả cổ.
Hệ thống [ … ] Tâm lý bình thản
Dạo này ký chủ ít nói hẳn.
Chắc tại cười nhiều.
Lúc sau còn cười thành tiếng hệ hệ hệ.
[ Kiến nghị ký chủ đến khoa tâm thần kiểm tra cẩn thận, có bệnh thì phải chữa. ]
Phượng Hi: Nếu ngươi không thấy buồn cười thì tại ngươi nhạt nhẽo đó.
Vậy là lại hết một ngày không làm được gì cả.
Phượng Hi :”…” Nhưng mình thấy vui.
Sao càng ngày càng lười thế nhỉ?
Chắc tại tuổi già ập đến.
[ … ]
Thế giới quan của hệ thống bị bóp cho méo xẹo, thành thật khuyên bảo
[ Ký chủ, người thật sự là thảnh thơi thoải mái. Không quan tâm đến Tiêu nam chủ rồi hả? ]
:”Quan tâm chứ.” Của ta mà, cũng không chạy được.
Ngươi hẳn không đếm được ánh mắt ta không khống chế được mà ngó ra bên ngoài đợi hắn đến bao lần đâu.
[ Sao ký chủ không đi xin lỗi. ]
Nam tử lắc đầu, dáng vẻ thật sự rất phiền não
:”Ta cũng không làm gì sai, sao phải xin lỗi.”
Nhưng mà…
Phượng Hi buồn bực.
Tiêu Tiểu Lạc thật sự không muốn nhìn mặt mình nữa sao?
Chỉ cần đến tìm mình một lần thôi, mình tuyệt đối một lời đáp ứng tha thứ cho hắn.
Cái chân đã rục rịch muốn chạy ra ngoài tìm người rồi.
Đột ngột, cửa mở ra.
Phượng Hi tỏ vẻ cao lãnh quay đầu nhìn
:”…” Không phải Tiêu Tiểu Lạc của ta!
Tại sao?
[ … ] Ngu ngốc.
Người đến là một nam nhân tuấn mỹ, dáng người cao lớn. Trên mái tóc đen dài đặc biệt lộ rõ cặp sừng nhọn hoắt. Áo choàng gắn vô số bảo thạch kỳ dị.
Y cất bước đi vào, cánh cửa sau lưng chậm rãi đóng lại.
Nam nhân nhếch khóe môi, trong cặp mắt phượng màu đen vẫn luôn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt
:”Xem ra Phượng Hi tôn thượng không bất ngờ khi thấy ta.”
Phượng Hi thì đang cảm thấy khó hiểu.
Cái thiết lập ngoại hình độc đáo này chỉ có ma quân mới có. Nhưng mà đến tận cuối truyện y mới xuất hiện cơ.
Hắn mê mang nhìn đối phương, lâm vào trong trầm tư.
Ma tôn, ngươi xuất hiện sớm, còn đến tìm ta làm gì?
Ma quân ngữ điệu lãnh đạm
:”Băng Ngân phong chủ, nếu đã biết bản tôn, ngươi hẳn đoán được ta đến đây làm gì.”
Sống lưng của Phượng Hi theo bản năng liền ưỡn thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái
:”Ngươi không nói sao ta biết được.”
:”Phượng Hi tôn thượng quả là quý nhân hay quên. Vừa đánh bại Tả hộ pháp của ta liền đoạt đi cơ mật trong giáo, thậm chí Hữu hộ pháp cũng sẵn sàng vì ngươi mà đầu quân chính đạo.”
:”Vậy nên ma quân đây là đích thân muốn…”
:”Thủ tiêu ngươi chính là tiêu trừ hậu hoạ lớn nhất.”
Phượng Hi đầu đầy toàn nghi vấn.
Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Muốn đánh được ta, ngươi luyện thêm vài triệu năm có khi còn thiếu.
[ Ký chủ xin cẩn thận. Hiện tại đây không phải thân thể của ngài, là thân thể của nguyên chủ. ]
[ Nếu không có mấy bảo bối kia hậu thuẫn, vẫn sẽ chết. ]
Phượng Hi :”…” Suýt quên đấy.
Dù sao đánh là được.
Vạt áo tung bay, nam tử quay người liền tóm lấy tay nải gần đó, rút ra một xấp bùa thần cấp mà ném về hướng ma quân.
Thanh âm nặng nề ngột ngạt vang lên.
Ma tôn nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy, bóp nát cả mấy tấm bùa kia.
Thao tác rất hoàn mỹ.
Phượng Hi :”…” Đã là phản diện xin đừng đẹp trai.
Tay không bắt thần khí, vậy là Độ Kiếp hậu kỳ viên mãn, mà có khi còn nhỉnh hơn mình một ít.
Hắn đè xuống đủ loại suy nghĩ trong lòng, tiếp tục ném đồ liên tiếp.
Đủ loại thần khí nối đuôi nhau kéo ra.
Nhà trúc qua hai chiêu đã tan thành khói bụi.
Hai tu giả Độ Kiếp đánh nhau, động tĩnh tuyệt đối siêu cấp khủng bố. Thế nhưng toàn thể Bác Nhã lại nghe không được.
Ra là vì ma quân đã vây một tầng kết giới quanh chỗ của hắn.
Hạo Thiên tháp bị ma tôn coi như đồ chơi mà đùa giỡn, dây kim tuyến cũng không trói được.
Nhìn đống thần khí sứt mẻ đủ kiểu, Phượng Hi thật sự đau lòng muốn chết.
Lúc xuyên qua hắn chỉ mang theo một phàn tài sản vì sợ mất, bây giờ thì thiếu đến lợi hại.
Phượng Hi dứt khoát thu hết thần khí về, dung nhập vào tay nải.
Nút thắt vừa gỡ, tay nải liền co dần, cuối cùng hoá thành một mảnh vải nhỏ cuốn quanh hai tay Phượng Hi.
Nguyên bản cái tay nải tưởng như vô dụng kia lại là thánh khí duy nhất hắn mang theo.
Vải vừa buộc lên, thân ảnh nam tử liền thoắt ẩn thoắt hiện.
Xung quanh cơ thể như hộ thêm một tầng giáp, đem mấy chưởng của ma tôn biến thành vô dụng.
Ma quân tán dương: “Ngươi thật lợi hại.”
Phượng Hi đắc ý quơ quơ vải trắng trên tay
:”Quá khen.”
Thời gian dần trôi qua, không khí chung quanh trở nên an tĩnh hẳn, vốn ma tôn đại nhân có lòng tin tràn đầy dần dần đã mất đi dáng vẻ tươi cười.
Nhìn cái người đang nhảy nhót đằng kia, y có loại xúc động muốn giận dữ san bằng tam giới ghê gớm.
Ngay cả kết giới cũng bị rung chấn của trận đánh làm cho yếu đi, lập loè muốn biến mất.
Tiếng bước chân dày đặc từ xa truyền đến.
Mắt thấy tình huống hơi khó khống chế, ma quân liền quyết đoán dùng đến sát chiêu.
Rầm ——
Trước mặt Phượng Hi đột ngột hiện ra một trận pháp đã được hoàn thiện, trận pháp phát sáng rơi xuống mặt đất, hắn hoàn toàn bị nhốt ở bên trong.
Tiên quân huy động vải trắng phóng lên, tách ra thành những sợi mảnh như tơ nhện, hung hăng hướng tới không trung rồi lại quấn quanh hông ma tôn.
Trăm ngàn sợi tơ theo động tác nắm chặt tay của người nọ, lập tức siết lại.
Chỉ một khắc, linh khí liền bùng nổ.
Trên người ma tôn hằn rõ từng vệt cắt khủng khiếp. Y điên cuồng ho khan, máu không ngừng tuôn ra.
Hắc khí trong mắt y dần dần tràn ngập, quanh thân bắt đầu tràn ra ma khí nồng đậm, phủ lên toàn bộ trận pháp.
Bốn phía hoàn cảnh tựa hồ đều trở nên âm trầm lên.
Phượng Hi giơ tay lên, đám tơ ẩn nấp trong không khí liền muốn bị thu trở về.
Đáng tiếc lại bị ma khí dày đặc nhanh chóng vây lấy không cho thoát.
Tách xa chủ nhân, kể cả là Thánh khí cũng sẽ yếu đi phần nào.
Không cách thu về tay nải, Phượng Hi trong lòng hạ định chú ý, đem linh khí rót vào thần thức, huy động Thánh khí tự bạo.
Tiếng nổ lớn lan ra toàn đỉnh Băng Ngân, riêng dư chấn của nó cũng đủ bao trùm toàn bộ Bác Nhã, có thể còn xa hơn.
Trong chớp nhoáng, thân thể ma quân bay ra xa vài mét, đụng vào trận pháp bị bắn trở về.
Phượng Hi nhìn thấy, tay nải của hắn giữa không trung. Hiện tại chẳng khác nào miếng vải rách vụn lả tả rơi xuống.
Bảo bối đều mất hết, dẫu sao cũng hao tổn được ba phần tư khí lực của ma tôn.
Hiện tại chỉ cần…
Ngay khi Phượng Hi vừa cử động, bên tai chợt nghe tiếng gọi.
:”Sư tôn.”
Mang theo một thân sát ý, ma tôn chợt lên cơn kích động bò từ đất dậy, ở trong trận pháp công kích tiên quân.
Phượng Hi hơi lui về phía sau một ít, đồng thời đỡ đòn.
Ngay khi áp sát hắn, ma quân lại điên cuồng cười lên
:”Phượng Hi, coi như là ta coi thường ngươi.”
:”Nhưng mà sát trận bản mạng của ta vẫn còn, vẫn còn không phải sao?”
:”Chỉ cần ngươi phá trận hoặc gϊếŧ ta, nó sẽ đem cả ngươi lẫn Bác Nhã chôn cùng. Chúng ta đồng quy vu tận.”
:”Ngươi cam tâm sao?”
Thế giới mà ngươi tạo ra bị hủy diệt, có cam tâm không?
Chung quy cũng chỉ là một quyển sách.
Viết lại là được mà nhỉ?
Toàn bộ đệ tử Băng Ngân bên ngoài mới đến còn chưa có phản ứng, hình ảnh trước mắt đã thay đổi, cũng nghe thấy lời kia của ma quân.
Tất cả đồng loạt im lặng.
Cùng lúc Phượng Hi và ma quân cũng tách ra.
Tiên quân bạch y lãnh ngạo, đẹp tựa băng tuyết trên núi cao giờ này lại nghiêng người nhìn bọn họ
Hắn mỉm cười dịu dàng
:”Các ngươi có tình nguyện chết với ta không?”
Người đứng đầu là vị Trần sư huynh ngày trước đã từng bắt nạt Tiêu Lạc. Ánh mắt sáng ngời không chút suy nghĩ, lập tức quỳ xuống.
:”Ta sẵn sàng theo Tôn thượng.”
Ngay cả đám tiểu đệ phía sau cùng những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, hô lên
:”Tình nguyện theo tôn thượng.”
Khí thế hào hùng.
Phượng Hi cong khoé môi, cười đến thật vui vẻ, hướng ma quân bộ dáng chật vật lên tiếng
:”Chúng thật đáng yêu. Không phải sao?”
Ma tôn rít lên giận dữ
:”Ngươi muốn chôn cùng Bác Nhã.”
Thân ảnh kia loáng cái đến bên rìa trận pháp.
Chúng đệ tử Băng Ngân toàn bộ mang ánh mắt kiên định.
Ma quân nghiến răng, muốn tung ra một đòn cuối, ngược lại trước mắt lại loé lên.
Phượng Hi đột ngột xuất hiện đối diện, bắt lấy hai bả vai y.
Trên miệng hắn còn ngậm một lá bùa vẽ bằng máu nguệch ngoạc.
Phượng Hi vốn là thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, bỗng dưng mỉm cười.
Lá bùa lấp lánh rực rỡ, hào quang chiếu rọi muôn nơi, là quân bài hắn vẫn luôn giấu kín.
Thánh cấp pháp khí tự bạo.
Trận pháp to lớn co lại, hình thành một quả cầu bao bọc cả hai người.
Sau đó nổ tung.
Không có khói bụi mịt mù, không có tia lửa rực cháy, chỉ giống như pháo hoa toả sáng một khoảnh khắc diễm lệ nhất, sau đó vụt tắt.
Tất cả chưa đến một giây.
Trần sư huynh hai tay ôm đầu, run rẩy toàn thân, bất lực gào khóc.
Băng Ngân đỉnh bị san thành bình địa.
Phía xa có một thiếu niên đang hoảng loạn chạy tới.
Là đệ tử Phượng Hi yêu thương nhất.
_