Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch và trưởng thôn nghe người này là Huyện thừa đại nhân, vội vàng hành lễ: “Thảo dân xin được gặp đại nhân.”
Ba người gặp Huyện thừa đại nhân, cả ba sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
Không phải người kia nói chủ bộ đại nhân có nhiệm vụ khẩn cấp cần thương lượng với Huyện thừa đại nhân sao? Nhưng Huyện thừa đại nhân rõ ràng đang ở trước mặt bọn họ mà.
Lúc này, ba người đã kịp thời nhận ra, vậy là người kia lấy cớ lừa bọn họ, không biết đó là ý của chủ bộ, hay là người kia cố ý không cho bọn họ làm?
Huyện thừa trông trẻ hơn chủ bộ một chút, có lẽ chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Huyện thừa nhìn Lý Chính, thấy hơi quen, sau đó mới nhớ hình như là Lý Chính ở cùng thôn, hắn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Không cần đa lễ. Các đồng hương tới huyện nha có việc sao?”
Lý Chính đáp: “Hồi đại nhân, thảo dân tới xử lý chuyện hộ tịch.”
“Vậy đã làm xong chưa?” Nghe nói là xử lý hộ tịch, Huyện thừa nhìn trưởng thôn và Dư Thanh Trạch. Đến khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, hắn kinh ngạc, không khỏi đánh giá thêm vài lần.
Lý Chính ngẩng đầu, nói: “Hồi đại nhân, vẫn chưa làm xong. Trùng hợp chủ bộ đại nhân có việc, đi gấp nên không kịp gặp, ngày mai thảo dân sẽ quay lại.”
Huyện thừa nghe chủ bộ không có mặt ở đó, nói: “Vậy sao, vậy không còn cách nào khác, ngày mai các đồng hương quay lại thêm một chuyến đi.”
Lý Chính vâng một tiếng, Huyện thừa lập tức rời đi.
Ra khỏi nha môn, đi đến một góc hẻo lánh, Lý Chính kéo hai người qua một bên, nói: “A Trạch, có khả năng ngày mai ngươi phải chuẩn bị thêm nhiều bạc.”
Trưởng thôn cũng nói: “Đúng vậy, rõ ràng chủ bộ đại nhân không ở cùng Huyện thừa đại nhân, cái cớ rõ ràng như vậy, phỏng chừng là không có ý tốt.”
Dư Thanh Trạch cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu bọn họ muốn thêm lợi, lẽ ra sẽ không cự tuyệt bạc của hắn. Nhưng hiện tại không biết tình hình như thế nào, chỉ có thể tiếp tục đi thêm một chuyến nữa.
“Đành vậy thôi.”
Đi đến ngã tư đường, Dư Thanh Trạch nói với Lý Chính và trưởng thôn: “Lý Chính, trưởng thôn, ta phải đến chỗ Nhạc ca nhi nói một tiếng, chờ một lát chúng ta cùng về.”
Lý Chính nói: “Ngươi cứ trở lại quán ăn vặt đi, ta thấy bọn họ đang rất bận, nếu ngươi không có việc gì thì ta và lão Dư về trước cũng được.”
Dư Thanh Trạch vội nói: “Không có việc gì, ta chỉ đi nói một tiếng. Nói tối nay ta mời hai người đến nếm thử tay nghề của ta, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về.”
Lý Chính xua tay: “Chuyện này không vội, đợi hộ tịch làm xong rồi ăn cũng không muộn.”
“Nhưng mà…”
Trưởng thôn cũng nói: “Không có việc gì, A Trạch, ngươi đi trước đi. Hộ tịch làm xong, ta và Lý Chính sẽ cùng nhau đến, hẳn là không tới hai ngày đâu.”
Sự tình còn chưa làm xong, sao bọn họ có thể không biết xấu hổ đi ăn được?
Lý Chính nói: “Có lý đấy.”
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, vất vả hai vị phải đến đây một chuyến.”
“Không có việc gì, bọn ta đi trước, ngươi đi làm việc đi.”
Sau khi tách khỏi trưởng thôn và Lý Chính, Dư Thanh Trạch trở lại quán ăn vặt.
Thường Nhạc thấy Dư Thanh Trạch cau mày, lập tức hỏi hắn có phải sự tình không thuận lợi hay không.
Dư Thanh Trạch không muốn thấy Thường Nhạc lo lắng, chỉ đáp: “Ừ, buổi chiều chủ bộ có việc bận, ngày mai bọn ta lại đi.”
Thường Nhạc nghe xong, y nghĩ chắc là có việc bận thiệt, nên không hỏi lại nữa, sau đó lại hỏi trưởng thôn và Lý Chính. Dư Thanh Trạch nói với y, trưởng thôn bọn họ đã về trước rồi, nói chờ hộ tịch làm xong sẽ đến nhà y ăn cơm.
Thường Nhạc hiểu, tiếp tục bận việc.
Không bao lâu sau, Lưu lão bản thấy Dư Thanh Trạch đang ở quán ăn vặt, ông sai nhi tử của mình mời hắn qua nếm thử món mới.
Dư Thanh Trạch đi qua.
Trước đó, Lưu lão bản không có thời gian làm mì bào nước và khô cho Dư Thanh Trạch ăn. Mấy ngày nay, buôn bán quá bận, bọn họ vẫn không thể làm mì bào, nhân lúc hiện tại khách đang ít, bọn họ lập tức đi nấu thử.
“Hừm… Nước canh thì không có vấn đề, còn cái này thì xào hơi lâu, có hơi dính, nên bớt thời gian xào lại.” Dư Thanh Trạch nếm xong, nói.
Lưu lão bản bọn họ nghe vậy, nhớ kỹ.
Dư Thanh Trạch nói xong, không nói gì nữa, chỉ nhíu mày suy nghĩ vài chuyện.
Thấy hắn hôm nay có tâm trạng không vui, Lưu lão bản hỏi: “Nghe nói buổi sáng ngươi ra ngoài làm việc, sự tình không thuận lợi sao?”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Hôm nay đi huyện nha, buổi sáng vốn dĩ rất thuận lợi. Nhưng buổi chiều chủ bộ lại tránh mặt, không thấy đâu, nên vẫn chưa làm xong.”
Vừa nghe là chủ bộ, Lưu lão bản đột ngột đập mạnh lên bàn, tiếng vang rất lớn, ông tức giận nói: “Chắc chắn là lão Vương Đại Bàn kia giở trò quỷ!”
“Ai da, cha của con ơi, người la to như vậy, đừng để cho người khác nghe thấy chứ.” Lưu lão đại hoảng sợ chạy đi mở cửa nhà bếp nhìn ra bên ngoài, xem có ai chú ý đến bên này không.
Dư Thanh Trạch cũng bị hoảng sợ, nghe Lưu lão bản nói, hắn mới nhớ tới chuyện lần trước gặp Lưu lão bản và Vương lão bản cãi nhau ở cửa hàng lương thực, hắn vội hỏi: “Lão ca, vậy chủ bộ đại nhân và Vương lão bản có quan hệ gì?”
Lưu lão bản đặt mông ngồi xuống, nói: “Chủ bộ là đệ đệ của phu lang nhà hắn.”
Dư Thanh Trạch: “…” Khó trách!
Lưu lão bản thở dài, nói: “Tên Vương Đại Bàn kia ỷ có *tiểu cựu tử là chủ bộ huyện nha, trước kia từng gây chuyện với mấy quán mì khác, lão bản mấy quán mì đó không dám đắc tội hắn, ăn khổ cũng không dám hé răng, cuối cùng phải đổi nghề. Lại nói tiếp, quán mì này của ta, nếu không phải ca tế của ta là bằng hữu của Đại thiếu gia Thái gia, chỉ sợ cũng đã sớm không trụ được.”
*tiểu cựu tử: em vợ.
Dư Thanh Trạch lại hỏi: “Vậy còn hai quán mì trên đường cái là?”
Lưu lão bản nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Có thể mở được cửa hàng trên con đường này, ít nhiều gì cũng có vài quan hệ, nếu không đã sớm bị người khác đuổi đi rồi. Những cửa hàng trên con đường này, một khi muốn khai trương, phải khơi thông một vài quan hệ trước. Nếu không, bọn họ sẽ không thể làm ăn tốt được, hoặc chỉ có thể làm chút buôn bán nhỏ ở vài con hẻm nhỏ. Trước kia, việc làm ăn của nhà ta rất nhỏ, nên chỉ có thể buôn bán trong hẻm, buôn bán cũng không tốt. Sau này, nhờ ca tế giúp gia đình ta có được quán mì này, còn nằm ngay mặt tiền. Aiz! Ít nhiều gì cũng nhờ nó…”
“…” Dư Thanh Trạch thở dài, nói: “Ta còn định mở một tiệm ăn vặt ở khu phố này.”
Lưu lão bản lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi tiếp tục giữ vững quan hệ với Thái phủ, dù ngươi muốn mở quán ăn vặt hay tiệm ăn vặt, Vương Đại Bàn kia cũng không dám động tới ngươi. Ít nhất, hắn sẽ không dám gây chuyện với ngươi nữa, những người khác cũng phải nể mặt mũi của Thái gia.”
Dư Thanh Trạch than nhẹ, nói: “Cảm ơn lão ca đã chỉ điểm, đành như vậy thôi.”
“Nói đến cái này, Vương Đại Bàn cũng biết quan hệ của ngươi và Thái phủ, vậy tại sao còn làm khó dễ ngươi?”
Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Ta cũng không rõ, hay là… Ông ta muốn cho ta chút giáo huấn?”
Lưu lão bản: “…”
“Có điều, việc này cũng chưa đến mức bất đắc dĩ, ta sẽ tự giải quyết. Ta cũng không muốn làm phiền Thái phủ, dù sao, thiếu nhân tình người ta cũng không có gì tốt.”
Lưu lão bản vô cùng tán thành.
Bên kia, sau khi Huyện thừa đi vào nha môn, đến thư phòng của mình, nhìn người ngồi trong phòng của hắn đang thong thả uống trà đọc sách, hắn hỏi: “Thì ra ngươi đang ở đây, lúc nãy ta có gặp vài người đến tìm ngươi làm việc, thấy ngươi không đến nên về rồi.”
“Đại nhân, ngài đến rồi.” Chủ bộ thấy Huyện thừa đến, nhanh chóng đứng dậy, nghe hắn nói gặp vài người, trong lòng căng thẳng, ông thuận miệng tìm một cái cớ giải thích: “Buổi chiều hạ quan vẫn luôn ở bên này chờ ngài, muốn cùng ngài thương lượng về chuyện thu hoạch và thuế má năm nay.”
Huyện thừa nhìn ông, nhướng mày hỏi: “Ồ? Ta ở đối diện, ngươi có nhất thiết phải chờ ta ở đây không?”
Chủ bộ cúi đầu đáp: “Hạ quan sợ làm việc quá mức tập trung mà không thấy đại nhân.”
Huyện thừa cười nhạo, sau đó hỏi: “Mấy người kia tới đây làm gì?”
Chủ bộ đáp: “Hồi bẩm đại nhân, buổi sáng có mấy người tới để xử lý chuyện mua ruộng và nhập tịch, hạ quan nghĩ, hẳn là bọn họ.”
“Người muốn nhập tịch là thanh niên trẻ tuổi kia?”
Chủ bộ đáp: “Vâng.”
“Nhập tịch không có mộc bài?”
“Vâng.”
“Họ Dư?”
“Vâng.”
Nghe vậy, trong lòng Huyện thừa nhảy dựng, hỏi: “Chủ bộ, ngươi có biết dạo gần đây trên phố Bắc Đại có một quán ăn vặt rất nổi danh không?”
Chủ bộ nghe vậy, ngẩng đầu đáp: “Có nghe qua.” Phu lang nhà ông còn mua đồ ăn ở đó về, ông đã ăn thử, mùi vị quả thật rất ngon.
Huyện thừa lại hỏi: “Vậy ngươi có biết lão bản của quán ăn vặt đó tên họ là gì không?”
Chủ bộ lắc đầu: “Cái này thì chưa để ý.”
Huyện thừa tiếp tục nói: “Vậy ngươi có biết, gần đây có tin đồn bệnh lạ của Nhị thiếu gia Thái gia đã có chuyển biến tốt, là ai trị hết cho hắn không?”
Chủ bộ tiếp tục lắc đầu, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Huyện thừa nhìn ông, dừng câu chuyện, chuyển đề tài khác: “Thu hoạch vụ mùa và thuế má năm nay, Huyện lệnh đại nhân cũng rất để ý. Chủ bộ, ngươi nói suy nghĩ của ngươi trước đi.”
Chủ bộ nghe vậy, đành thu hồi nghi hoặc trong lòng, nói đến vấn đề thuế má cho hắn nghe.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Huyện thừa nói: “Lần trước, vụ mùa vào mùa hạ ngươi cũng nói giống hệt như vậy.”
Chủ bộ nghe vậy, chỉ cúi đầu không nói gì.
Đây chỉ là cái cớ mà chủ bộ thuận miệng bịa ra, nên tất nhiên không có ý kiến mới gì, chỉ nói lại những suy nghĩ lúc trước, lời lẽ tầm thường mà thôi.
Huyện thừa nói: “Được rồi, ngươi về trước đi, nghĩ kỹ lại vấn đề thuế má.”
Chủ bộ liên tục gật đầu, sau đó lui ra.
“Mặt khác.” Huyện thừa gọi ông lại: “Chủ bộ. Ngày mai, lúc mấy người kia quay lại, ngươi làm sao cho tốt, đừng để cả huyện nha bị liên lụy.”
Vốn dĩ không muốn nhắc nhở ông, nhưng Huyện thừa sợ ông thật sự đi sai đường. Đến lúc đó, nói không chừng toàn bộ huyện nha sẽ bị liên lụy, hắn chỉ có thể cố gắng nói nhiều thêm vài câu.
Lúc trước, khi biết tin có một lão bản quán ăn vặt trị hết bệnh lạ cho Nhị thiếu gia Thái gia, hắn đã đến phố Bắc Đại điều tra thử, đến khi gặp lại hán tử trẻ tuổi kia, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Mấy hôm trước, Thái phủ tặng lễ cho các gia tộc trong thành, hắn cũng được tặng bánh trung thu của quán ăn vặt kia. Trước đó, hắn còn nghe hạ nhân trong nhà báo cáo, nói Thái phủ mời lão bản đó đến phủ của bọn họ cùng đón Tết Trung Thu, có thể thấy, Thái phủ coi trọng lão bản kia không ít.
Hắn không ngờ rằng, chủ bộ dám để cho người ta chờ cả một buổi chiều, ông ta không muốn thăng chức nữa sao? Ông ta có muốn thăng hay không, không quan trọng, nhưng hắn vẫn muốn được thăng quan!
Hơn nữa, nhập tịch mà không có mộc bài, chuyện này chỉ cần người trong nha môn chuyên xử lý vấn đề này và Lý Chính biết thôi, Huyện lệnh đại nhân vẫn luôn đề phòng, sợ Thái phủ biết được bí mật này. Nếu thật sự xảy ra sự cố, hắn thì không sao, nhưng còn chuyện làm khó dễ người có quan hệ chặt chẽ với Thái phủ, thật sự là chết lúc nào không biết.
Hừ! Trong lòng Huyện thừa hừ lạnh một tiếng, âm hiểm nghĩ, nói không chừng châu phủ bên kia đã sớm biết việc này, chỉ là không rảnh truy cứu mà thôi. Dù sao, lúc ấy việc này cũng bị cực lực phản đối, nếu xảy ra chuyện, biết đâu hắn sẽ có cơ hội trở mình?
Aiz! Có thể tránh một kiếp hay không còn chưa biết, lỡ như gặp xúi quẩy thì xong. Huyện thừa thở dài, bóp chết tâm lý ôm may mắn của mình, chỉ hy vọng chủ bộ thông minh một chút.
Buổi tối, chủ bộ tới nhà Vương lão bản, hỏi sự tình quán ăn vặt, nghe xong, thật sự chọc cho ông tức muốn hộc máu.
Ông chỉ vào ngoại tôn, mắng to: “Tại sao ngươi không nói với ta người kia có quan hệ với Thái phủ?! Đầu óc của ngươi có phải bị lừa đá rồi không?! Để ta gây khó dễ với họ Dư kia, đến lúc đó, hắn chỉ cần đến Thái phủ nói một hai câu thôi, là ta lập tức xong đời!”
Vương lão bản hỏi rõ sự tình, sau đó lập tức cầm gậy ra giáo huấn nhi tử vô dụng nhà mình một trận, nhưng lại bị phu lang cản lại.
Chủ bộ khó thở nói: “Sau này, các ngươi có chuyện gì cũng đừng tìm ta nữa!” Nói xong, ông đạp cửa đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, tuy Dư Thanh Trạch đã biết chủ bộ và Vương lão bản có quan hệ, nhưng hắn vẫn phải làm hộ tịch, nên lại cùng trưởng thôn bọn họ tới.
Hắn đã âm thầm làm tốt công tác chuẩn bị bị gây khó dễ, cũng đã chuẩn bị nhiều tiền. Nhưng khi tới nơi, hắn phát hiện chủ bộ mà hôm qua tránh mặt không thấy, hôm nay tự nhiên nhiệt tình ra mặt.
“A! Các ngươi tới rồi, thật ngại quá, ngày hôm qua bản quan có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra ngoài, thuộc hạ đã báo lại với ta rồi. Đây! Đây là mộc bài hộ tịch đã được làm xong, những thủ tục khác cũng xong rồi, chỉ cần đi qua bên kia để cho hắn ký tên và ấn dấu tay là được.” Chủ bộ tự mình cầm mộc bài hộ tịch đã làm xong đưa cho Dư Thanh Trạch, thái độ muốn nhiệt tình bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn chân thành bao nhiêu có bấy nhiêu.
Dư Thanh Trạch: “…”
Lý Chính và trưởng thôn: “…”
Ba người nhìn nhau, có hơi không kịp phản ứng với chuyển biến thần kỳ này. Có điều, nếu hộ tịch đã làm xong, vậy thì tốt.
“Đa tạ đại nhân.” Trong lòng Dư Thanh Trạch mơ hồ có suy đoán, sáng hôm qua chủ bộ vẫn còn giữ thái độ làm việc theo phép tắc với bọn họ, nhưng đến chiều lại thay đổi, có lẽ là giữa trưa đã xảy ra chuyện gì đó. Sau đó, hiện tại lại thay đổi, không biết có phải trưa hôm qua vẫn chưa biết mối quan hệ của hắn với Thái phủ không. Sau đó, đến tối mới biết, nên thái độ bây giờ mới thay đổi?
Có điều, mặc kệ như thế nào, hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi.
Hắn cầm mộc bài hộ tịch, đi qua một bên ký tên, ấn dấu tay, hộ tịch chính thức làm xong.
Đến khi ba người ra khỏi nha môn, vẫn còn ngây người.
Trưởng thôn nhìn ra phía sau, nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay tự nhiên tốt như vậy?”
Lý Chính cũng lắc đầu, nói: “Không biết. Aiz! Mấy người như vậy, chúng ta không hiểu được, dù sao hộ tịch cũng đã làm xong rồi, vậy thì tốt.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Lý Chính nói đúng, làm xong là được rồi.”
Ba người đi đến quán ăn vặt, Dư Thanh Trạch nói tin tốt cho Thường Nhạc nghe, còn lấy mộc bài hộ tịch ra cho y xem.
Thường Nhạc nhìn mộc bài hộ tịch mới tinh, tương tự với mộc bài hộ tịch của mình. Y vui vẻ, khoa tay chúc mừng Dư Thanh Trạch.
Sướng ca nhi và cha của y biết sự tình đã giải quyết xong, cũng cùng nhau chúc mừng.
Dư Thanh Trạch tươi cười, nói cảm ơn với bọn họ, sau đó lại nói với Thường Nhạc: “Ta có chút chuyện phải về trước, hôm nay các ngươi dọn quán sớm một chút, buổi tối mời Lý Chính và trưởng thôn đến ăn cơm.”
Thường Nhạc cười, gật đầu.
Trên đường về, Dư Thanh Trạch hỏi trưởng thôn: “Trưởng thôn, nhà ông mai Liêu ở trong thôn chúng ta hay thôn bên kia? Còn nữa, cầu hôn trong thôn chúng ta, thường yêu cầu lễ vật gì?”
Trưởng thôn kinh ngạc: “Ngươi muốn cầu hôn?”
Dư Thanh Trạch sờ cái ót của mình, hiếm thấy ngại ngùng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trưởng thôn cười hỏi: “Coi trọng ca nhi nhà ai?”
Dư Thanh Trạch cười đáp: “Nhạc ca nhi.”
“Nhạc ca nhi?” Trưởng thôn trừng lớn mắt, sau đó, ông tưởng tượng một chút, cảm thấy chuyện này cũng có lý. Lúc trước, Dư Thanh Trạch được Nhạc ca nhi cứu, sau đó thì ở trong nhà người ta, cả hai sớm chiều ở chung, cứ như vậy xem trọng nhau cũng không có gì kỳ quái.
Ông gật đầu nói: “Nhạc ca nhi không tồi, là một ca nhi tốt.”
Dư Thanh Trạch nghe trưởng thôn khen Nhạc ca nhi, hắn vui vẻ cười hắc hắc.
Trưởng thôn nhìn hắn, nói: “Nhà ông mai Liêu ở trong một thôn nhỏ, nằm sau thôn của Lý Chính, còn lễ vật cầu hôn, cần chuẩn bị bao nhiêu bạc, đến lúc đó ông ấy sẽ nói cho ngươi biết. Ở nông thôn, không cần chú ý nhiều chi tiết như huyện thành, có nhiều tiền thì có thể chuẩn bị sa sỉ một chút, không nhiều tiền thì chuẩn bị ít, phải xem tình trạng của ngươi như thế nào. Hơn nữa, ta nghĩ nhà Nhạc ca nhi sẽ không để ý lễ vật và tiền biếu bao nhiêu đâu.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Cảm ơn trưởng thôn, ta biết rồi.”
Sau khi trở về, Dư Thanh Trạch mời trưởng thôn và Lý Chính buổi tối đến ăn một bữa cơm. Sau đó, hắn trở về ăn cơm trưa, xong xuôi, buổi chiều đi đến nhà của ông mai Liêu.
Bàn bạc xong sự tình với ông mai Liêu, hắn lập tức vào thành mua những lễ vật theo yêu cầu, mua một ít đồ ăn, rồi đi về nhà.
Sau đó, hắn đặt lễ vật để ở nhà trưởng thôn trước, đến lúc đó sẽ quay lại lấy, còn nhờ trưởng thôn giúp hắn giữ bí mật.
Tất cả chuyện này, hắn vẫn giấu được cặp mắt của Thường gia gia và Thường Hạo, không để cho bọn họ biết. Dĩ nhiên, Thường Nhạc đang ở quán ăn vặt, càng không biết đến chuyện này.
Buổi tối, Dư Thanh Trạch làm một bàn đồ ăn ngon cảm tạ Lý Chính và trưởng thôn đã hỗ trợ.
Lý Chính và trưởng thôn nếm thử đồ ăn của Dư Thanh Trạch, vô cùng giật mình, đũa không rời tay, cảm thấy mỹ mãn, cái bụng tròn xoe, vui vẻ về nhà.
Trưởng thôn bọn họ về rồi, Dư Thanh Trạch lập tức đi qua nhà Sướng ca nhi, nói cho bọn họ biết ngày mai không cần mở quán, về nhà cũng nói với Thường Nhạc bọn họ ngày mai quán nghỉ bán một ngày.
Tuy bọn họ tò mò, nhưng đây là quyết định của Dư Thanh Trạch, bọn họ chỉ có thể gật đầu.
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong, Thường Nhạc mang y phục ra dòng suối nhỏ giặt sạch, rồi trở về. Vừa về nhà, y thấy ông mai Liêu đang ngồi trong nhà chính, còn đang nói chuyện với gia gia.
Trong lòng y lộp bộp.
Tiêu rồi, ông mai Liêu lại tới làm mai cho Dư đại ca!