”Mộng Thanh, chắc chắn mày bị ấm đầu”
”Mày có cần ở lại bệnh viện thêm vài hôm không?”
“Mày thích thì đi nằm viện, cút”
Mộng Thanh lườm Hà Tư một cái, tâm trạng cô bây giờ cũng khá tốt. Mấy ngày nay trên trang trường đăng kha khá confession về chuyện Chúc Mỹ Mỹ ra tay đánh Mộng Thanh ở WG nữ, hiện tại chuyện này đã lan đến tay hiệu trưởng nên cái confession đó sẽ bị xóa đi bởi vì nhà trường cũng cần bảo đảm danh tiếng. Mà thật hư thế nào chỉ vó người trong cuộc biết, con ranh Chúc Mỹ Mỹ này nếu muốn tiếp tục học e là cũng dựa vào lời khai của Mộng Thanh. Song, toàn trước biết cô ta cướp người yêu của cô.
Trước khi Mộng Thanh xuất viện, Trịnh Khải Thiên lại có ca trực thay cho bác sĩ nào đó vào hôm nay. Anh thấy cô ngồi rung đùi cười bí hiểm, không nhịn được lại trêu trọc: “Cô xuất viện à?”
Nghe giọng nói, Mộng Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, cô gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay tôi xuất viện. Ủa dạo này tôi thấy chú hay ở bệnh viện nhỉ?”
“Ừ, tôi ở lại để ý phụ nữ có thai”
“…tôi không có đùa với chú” Mộng Thanh cụ mặt ngay lập tức. Mẹ, chuyện cũ rồi mà ông chú này vẫn còn trêu cô được à?
“Người cùng cô đến bệnh viện đang mang thai, phía gia đình họ làm loạn cả lên, yêu cầu chúng tôi phải để ý cô ta liên tục. Nếu có vấn đề gì thì sẽ cho bệnh viện này phá sản” Trịnh Khải Thiên híp mắt: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Mộng Thanh: “…” Mẹ, chắc chắn Trịnh Khải Thiên có ý đồ!
“Tôi tưởng cô sẽ ở bệnh viện thêm vài hôm nữa. Chẹp, xuất viện sớm thì bệnh viện lỗ cũng không ít nhỉ?”
“Mất đi tôi bệnh viện cũng không phá sản đâu, chú lo cái gì?”
Trịnh Khải Thiên thở dài: “Tôi lo chứ, sợ nếu bệnh viện phá sản sớm quá tôi mất việc, thế thì chó nhà tôi không có cơm để ăn. Cô nói xem, có lo lắng không?”
Mộng Thanh nhớ cái hôm mình bị cho đuổi đến mứa phải trèo lên nóc xe của người ta để trốn thoát, hơn nữa còn bị người ta bắt gặp thì mặt có hơi ê ê. Cô nhìn xung quanh xem có thứ gì đó để thủ tiêu Trịnh Khải Thiên không. Giá mà có nắm lá ngón trong tay, cô sẽ không ngần ngại nhét vào mồm thằng cha này.
Trịnh Khải Thiên: “Cô Mộng, có một chuyện tôi muốn nói với cô”
“?”
“Khoa sản nằm ở tầng dưới, bên trái”
“!!!”
Đậu móe nó.
Sao thằng cha này nhây thế nhỉ?
Trước sắc mặt đen như đít nồi của Mộng Thanh, Trịnh Khải Thiên tạm biệt cô rồi rời đi. Từ nãy đến giờ Hà Tư vẫn không rời mắt khỏi Trịnh Khải Thiên, mắt cô lấp lánh ánh sao, hỏi: “Người quen của mày hả?”
“Đếch quen”
“Mày khai đi, mày quen người ta ở đâu?”
“Đó là cậu người yêu cũ của tao”
“Đậu mạ, sao mày quen với anh ấy thế?”
“Đi khám th.ai nên quen” Đang bực mình nên Mộng Thanh đáp cụt lủn. Khi không Trịnh Khải Thiên xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô rất bực mình, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Hà Tư thừa biết Mộng Thanh có nói điêu, cô ấy nhất quyết không bỏ qua, quyết tâm hỏi tới cùng: “Vậy anh ấy làm ở khoa sản à?”
“Tao không biết”
“Tao cũng muốn đi khám th.ai, mày dẫn tao đi gặp anh ấy đi” Cô bạn chỉ vào bụng mình, cười hì hì: “Cục cưng tao nuôi mười chín năm trời đó, mày nghĩ xem mấy kg?”
Mãi mới đi ra khỏi phòng bệnh được, Hà Tư ở bên cạnh cứ léo nhéo không yên. Cô ấy chốt lại câu sau những tràng dài lằng nhằng: “Anh ấy có người yêu chưa?”
“Chưa”
Hà Tư cười đến mức hai mi mắt híp lại thành một vầng trăng khuyết. Cô ấy ngó nghiêng, bảo: “Đợi tao một tí”
“?”
Nói xong, cô không kịp để Mộng Thanh phản hồi, cô ấy dúi vào tay Mộng Thanh đống đồ xách trên tay rồi chạy biến đi, để lại Mộng Thanh ngơ ngác.
Con nhỏ này định làm gì vậy?
Mười lăm phút sau, Hà Tư đã chạy ra ngoài. Trán cô bạn đầy mồ hôi, ung dung xách đồ bước đi về hướng chiếc taxi. Mộng Thanh gặng hỏi thì nhận được câu trả lời của Hà Tư: “Tí nữa mày sẽ biết”
“Đó chính là tình yêu sét đánh, tao không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của đàn ông u40” Hà Tư chọt hai ngón trỏ vào nhau, cắn môi dưới: “Tao đã nghĩ tên con xong rồi mày à. Bây giờ, chỉ cần một cú điện thoại của mày thôi thì con tụi tao sẽ sớm ra đời”
“Mày muốn nói gì?” Mộng Thanh cảm thấy có đều bất ổn, cực kì bất ổn là đằng khác. Da gà cô chạy dọc sống lưng, trong vài giây cảm thấy kinh hãi con người đang đứng trước mặt này.
“Tao để quên đồ ở bệnh viện, mày gọi hỏi xem anh ấy có nhặt được gì không?”
“Mày để quên cái gì?”
“Khăn tay”
“…” Mộng Thanh lườm Hà Tư bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô ấy cũng không vừa, nhận thấy Mộng Thanh đã nhìn thấu ý đồ nên bèn khống chế: “Mày cảm thấy rất lãng mạng à? Chắc phải phụ nữ ngày xưa cũng đánh rơi khăn tay mới tìm được chồng như ý sao?”
“Cho nên mày…mày mới để lại khăn tay?”
“Ừ, tao tin vài cách làm của ông bà ngày xưa. Mày phải tin vào tổ tiên chúng ta chứ?”
“Hà Tư, tao nói thật” Mộng Thanh vỗ vai: “Tao không có niềm tin với mày”
“Tổ tiên càng không đặt hy vọng vào mày, nên là mày hãy thu lại ý định đi”