”Mày là con kh.ốn, sao mày dám cùng Trịnh Nhược Quân giở trò sau lưng tao? Bây giờ anh ta không nhận con tao, tất cả là lỗi của mày!”
“Bao nhiêu năm rồi tính mày vẫn chó má như vậy, y chang như con mẹ của mày ở dưới quê, suốt ngày cứ ra vẻ không có gì, ai ngờ bản tính chẳng khác gì con chó”
Mộng Thanh im lặng, Chúc Mỹ Mỹ thấy vậy bèn làm tới: “Mày có hài lòng chưa?”
“Ừ, rất hài lòng”
“Mày…vậy mày và Trịnh Nhược Quân…thật sự diễn trò?”
Quay lại phía Chúc Mỹ Mỹ, Mộng Thanh bình thản đáp lại: “Là mày tự nguyện leo lên giường anh ta, do mày ngu thì còn trách ai?”
“Mày nên nhớ thân của mày là của mày, nếu mày không tự nguyện thì chẳng ai ép được mày mở chân ra”
“Mày…mày…” Chúc Mỹ Mỹ tức đến mặt đỏ bừng, Mộng Thanh không buồn giải thích với cô ta vì cô hiểu được nếu người khác đã nghĩ mình là người xấu thì có tụng kinh niệm Phật họ vẫn nghĩ chúng ta đang giả vờ. Thay vào đó, cứ thản nhiên nhận về phía mình, để đối phương thấy mình không những ác độc mà còn nguy hiểm.
Thản nhiên ngẩng cao đầu, lướt ngang qua Chúc Mỹ Mỹ. Ai ngờ cô ta lại bất ngờ giơ chân ra ngáng đường. Mộng Thanh bị tấn công bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, cả người cô ngã về phía trước, xui xẻo thay đầu cô bị đ.ập mạnh vào bồn rửa tay.
‘Đinh’ Một tiếng đầu óc cô ong ong, tự nhiên cảm thấy có gì đó ấm ấm chảy xuống một bên mặt Chúc Mỹ Mỹ lùi về phía sau, cô mờ mờ nhìn thấy mặt cô ta xanh ngắt. Tiếp theo, còn ngất xỉu trước mặt cô.
Mộng Thanh: “…”
Nén đau, Mộng Thanh chỉ đành hô lên cầu cứu những người xung quanh. Cũng may lúc này có một bạn nữ đi ngang nên kịp thời gọi thêm vài bạn nam nữa đem Chúc Mỹ Mỹ ra ngoài.
Do thấy Mộng Thanh chảy máu nhiều nên nhân viên y tế trong trường sơ cứu tạm thời cho Mộng Thanh rồi gọi xe cấp cứu để đưa cô cùng với Chúc Mỹ Mỹ đến bệnh viện kiểm tra. Máu trên đầu Mộng Thanh vẫn không cầm được, thế là do mất máu nên cô ngất đi lúc nào cũng chẳng hay.
(…)
Lúc Mộng Thanh tỉnh giấc đã là buổi chiều. Đầu cô được băng bó chẳng khác gì xác ướp. Cô sờ sờ đầu, mày nhíu lài vì đau nhứt. Khô giọng cất tiếng gọi: “Có ai ở ngoài không?”
Xuyên qua một lớp màng, cô nhìn thấy đôi chân của ai đó bước vào trong. Người đó vén màng, nhìn cô: “Cô tỉnh rồi à?”
“…sao lại là anh…chú…”
Vì đã biết tuổi tác của anh nên Mộng Thanh cảm thấy xưng hô anh với người nọ cảm thấy ngượng miệng, vậy nên đã đổi cách xưng hô. Anh nhìn cô, nói: “Sao vậy?”
“Chỉ là…có hơi bất ngờ…” Mộng Thanh lí nhí
“Bất ngờ à?” Trịnh Khải Thiên đáp: “Cô còn định làm gì xấu hổ trước mặt tôi nữa à?”
“Không…không có…tại vì lúc xui xẻo tôi luôn gặp chú, nên mới cảm thấy…”
Cảm thấy từ ngày gặp chú, tôi nghĩ rằng nếu có chồng tôi phải tìm chú để thủ tiêu đầu tiên.
“À, đúng rồi. Cô gái được đưa đến đây tỉnh chưa vậy?” Mộng Thanh nhớ đến cái gì đó, vội vàng hỏi Trịnh Khải Thiên.
“Hình như đã tỉnh rồi”
Mộng Thanh thở phào nhẹ nhõm. May quá, thật may quá.
“Lát nữa chú chuyển lời giúp tôi là bảo cô ta thanh toán hết tiền thuốc lẫn tiền nhập viện của tôi. Nếu không tôi sẽ bốc phốt cô ta lên Hội Khẩu Nghiệp hoặc tôi sẽ đi báo cảnh sát vì tội cô ta dám ra tay hành hung người khác”
“Không – đươc – thiếu – một – xu – nào!”
Mộng Thanh nhấn mạnh câu cuối. Trịnh Khải Thiên đã quen với những bất ngờ cô mang lại nên đã không còn phản ứng gì. Anh đưa cho cô chai nước, nói: “Cô có bạn bè hay người thân ở đây không?”
Mộng Thanh gật đầu.
“Gọi họ đến chăm sóc cô. Tầm ba ngày có thể xuất viện được”
Mộng Thanh ra vẻ đã hiểu, cô gọi cho Hà Tư bảo cô ấy ghé nhà mình lấy một vài bộ đồ để đến bệnh viện. Cô ấy lo lắng hỏi thăm tình hình của cô, Mộng Thanh trả lời không sao. Bên cạnh đó, cũng dặn dò: “Tao sẽ nhập viện ít nhất một tuần, tụi mày có gì nhớ chụp bàu lại cho tao”
“Wtf? Mày bị nặng vậy sao? Con ranh Chúc Mỹ Mỹ này, để tao xử đẹp nó”
Mộng Thanh để chị em của mình mắng chửi mà hả dạ cực kỳ. Hai người nói chuyện một lúc thì cúp máy, cô nằm xuống giường, bật game để chơi.
Để xem, nằm bệnh viện một ngày ít nhất cũng bốn năm trăm nghìn, Mộng Thanh đang suy nghĩ mình sẽ trụ lại bệnh viện để bòn tiền con ranh kia. Cô nghĩ, có nên nằm đến khi nào cô ta vỡ nợ không nhỉ?
Ý tưởng ‘báo thù’ của Mộng Thanh cùng lắm chỉ kiên trì được ngày thứ hai. Cô không thể chịu nổi không khí ở bệnh viện nên muốn về sớm. Hà Tư nhìn Mộng Thanh, kinh ngạc: “Sao mày nói ít nhất phải cả tuần lận mà?”
Mộng Thanh ngồi gác chân nhìn Hà Tư thu dọn đồ đạc cho mình, đáp: “Nhìn trai đẹp nên khỏi nhanh”
Đầu cô hiện lên hình ảnh ai đó nhìn cô, cười đểu cáng: “Đẹp trai đên mức khiến cô mang th.ai à?”
Mộng Thanh đỏ mặ, lẩm bẩm.
Nếu vậy, một năm cô phải sinh mấy lứa.