Bà ta cúi rập người xuống van xin quỳ lạy, hai hàng nước mắt thi nhau rơi lã chã xuống gò má cao, bối rối nói:
– Xin cậu tha cho tôi… tôi cũng chỉ làm theo lời người ta thôi ạ.
– Bà thân là một bà thầy có tiếng trong làng mà lại đi làm những chuyện vô đạo đức như vậy. Tôi đang không biết trước giờ bà đã lừa bao nhiêu người rồi. Kể ra việc này đưa lên công an truy tố thì khả năng bà ngồi tù cũng kha khá ấy nhỉ.
– Đừng… tôi xin cậu, cả nhà tôi còn đang trông chờ vào tôi.
– Kiếm tiền nhờ tâm linh rồi đem tâm linh ra đùa giỡn, bà không sợ nghiệp quật bà à.
– Tôi thề… đây là lần đầu tiên tôi đi lừa người vì đồng tiền thôi cậu. À, đúng hơn là vì rất nhiều tiền. Tôi cũng có việc rất cần tiền nên mới liều mình làm vậy, chứ tôi cũng nghe danh tiếng nhà Trần Gia, tôi cũng biết sợ chứ. Là do tôi không còn lựa chọn nào khác. Cậu tha cho tôi lần này, tôi đội ơn cậu cả đời.
– Bà đã nghe câu nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình chưa. Nếu như ngày hôm nay, người bà động không phải là vợ tôi thì mọi chuyện sẽ khác. Cái ngu nhất của bà chính là động vào người phụ nữ của tôi, cái xui xẻo nhất của bà cũng chính là động vào người phụ nữ của tôi. Thực ra để mà nói tôi biết không chỉ có mình bà ngu đâu, còn một số người ngu đang đứng đây nghe tôi nói những điều này. Vào ai người đó tự hiểu!
Nói rồi anh rút điện thoại ra khỏi túi quần.
– Tôi sẽ nhờ trưởng công an đích thân đến tận nơi tới đón bà.
– Gia Minh. Khoan đã anh.
Gia Minh quay qua nhìn cô.
– Em còn có đôi lời muốn hỏi bà ấy.
Gia Minh liền gật đầu.
Cô Chầm chậm nói.
– Bà đứng lên đi. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với bà.
Bà thầy từ từ đứng dậy, run run đáp.
– Mợ nói gì tôi?
– Bà là họ hàng thân thiết của Nhật Lệ đúng chứ?
– Đúng.
– Nhà gần nhà cô ấy luôn.
Bà thầy gật đầu.
– Vậy chắc quá khứ cô ấy như nào thì bà là người biết rõ nhất.
Bà thầy chần chừ trả lời. Cô tiếp lời.
– Nếu bà thành thật muốn hối lỗi thì nghiêm túc trả lời những câu hỏi này của tôi. Xong việc bà có thể rời đi.
Bà nội thấy vậy liền nói.
– Diệu Anh. Ta không đồng ý tha thứ dễ dàng cho những người lừa gạt Trần Gia. Chuyện này phải xử thích đáng.
– Bà nội. Thật ra mọi chuyện cũng xong xuôi cả rồi. Và tất nhiên xong chuyện này danh tiếng bà ấy cũng không còn, đó chính là hình phạt lớn nhất cuộc đời bà ấy rồi.
Bà nội thở dài không nói gì nữa. Cô hỏi tiếp.
– Bà thầy trả lời tôi đi ạ.
– Nếu tôi nói hết sự việc, mợ hứa sẽ tha cho tôi chứ?
– Tôi hứa!
– Nhật Lệ là gái út trong gia đình có 3 chị em. Tuy nhiên 2 người chị ngoan ngoãn bao nhiêu thì Nhật Lệ lại hư hỏng bấy nhiêu. Còn trẻ tuổi nhưng không ít lần mang tiếng ngủ với trai làng,có lần con bé còn nghĩ quần đòi tự tử rồi ấy. Tôi không biết thời điểm cậu ba quen con bé là khi nào nhưng theo như tôi nhớ trước đó hơn tháng mẹ con bé có qua nhà tôi xem ngày lành tháng tốt để con bé lấy cái cậu gì đó bên làng Dầu. Vì người trong họ nên bà ấy cũng tâm sự là con bé có bầu rồi. Sau hồi tôi thấy con bé được làm lẽ cậu ba, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng.
Bà thầy nói tới đây khiến ai nấy đều như chết nửa người. Đặc biệt là bà nội, bà tức giận xoay người về hướng Gia Hưng và bà tư, tay phải đập vào ngực trái, miệng rít lên nói.
– Oan nghiệt…. lần đầu tiên Trần Gia mang nhục như vậy. Tất cả đều nhờ mẹ con nhà cô!
Bà Tư vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
– Mẹ… mẹ không thể nói như vậy được ạ. Sự việc này không ai mong muốn, không thể trách Gia Hưng nhà con được.
– Là do thằng con trai cô nó ngu. Nó mà như Gia Minh thì ai lừa được nó. Làm việc gì cũng thất bại, có việc chơi gái thôi mà cũng để nó lừa. Còn cô nữa, đúng là con hư tại mẹ.
Trong thoáng chốc để ý kỹ thấy mắt bà Tư có phát sáng ánh đỏ, cô và Gia Minh nhìn nhau. Gia Minh bước đến đỡ bà nội.
– Bà. Để nhỏ Sún đỡ bà về phòng nghỉ ngơi. Chuyện ở đây cứ để cháu giải quyết ạ.
Nhỏ Sún nói:
– Phải đấy lão phu nhân. Để con đỡ người về phòng.
– Cục tức này nuốt đến lúc nhắm mắt cũng không trôi.
Bà lụ khụ bước đi, nhỏ Sún đỡ phía sau. Gia Hưng bất ngờ lên tiếng.
– Bà nội… con xin lỗi bà nội. Đúng là tất cả tại con.
– Gia Hưng ( bà Tư gọi nhỏ)
Bà nội im lặng không trả lời rồi thở dài bước đi tiếp. Bà thầy:
– Vậy tôi đi được chưa ạ.
Cô trả lời.
– Bà đi đi. Bỏ tật xấu xa đó đi để mà còn làm người
– Tôi đội ơn cậu mợ… tôi xin phép.
Bà ta loạng choạng đứng dậy, lao đầu về đằng trước mà bước.
Sau đó lần lượt mọi người cũng lui đi cả. Căn phòng lúc này chỉ còn lại vợ chồng nhà cô. Cô mỉm cười choàng tay qua cổ anh rồi nói.
– Cuối cùng mọi chuyện đã sáng tỏ. Tuy nhiên nó mới chỉ là mở đầu.
– Cuộc chiến này còn dài, anh mong vợ anh lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy.
– Em mạnh mẽ là vì phía sau lưng em đã có anh. Chỉ cần có thể bên anh, em không sợ gì hết.
Anh véo mũi cô một cái.
– Cảm ơn em..tuổi trẻ của anh vì có em mà ấm áp hơn. Anh đã chẳng mất nhiều thời gian tìm kiếm vì chúng ta là thiên duyên tiền định.
– Anh còn chưa nói cho em biết về vụ cái quần nhỏ màu hồng. Làm sao anh có nó ấy.
Anh bật cười để lộ ra chiếc má lúm đồng tiên vô cùng duyên dáng.
– Nhớ dai thế nhỉ?
– Chuyện. Vợ anh mà nị.
– Được rồi. Hôm nào có dịp về thăm ba mẹ dưới quê anh nhất định sẽ nói.
– Anh hứa đấy nhá.
– Ừ. Anh hứa!
Cô kiễng chân hôn chụt lên môi anh một cái khiến anh tròn xoe mắt vì bất ngờ.
– Á mà sao hôm nay em tưởng anh có cuộc họp gì đó cơ mà. Sao lại về nhà lúc này.
– Là Gia Long báo anh biết.
– Gì cơ?
– Gia Long nói anh là ở nhà gặp chuyện. Anh đã hủy cuộc họp rồi.
– Gia Long nói anh? Hai người làm lành bao giờ thế?
– Không phải là làm lành. Chẳng qua là Gia Long vì em?
– Nè. Gia Minh thối, em không có giỡn đâu nhé. Sao Gia Long lại vì em được. Buồn cười.
– Vì em giống với Diệu Nhi, vì ngày sinh nhật của em trùng với cô ấy, vì cậu ấy coi em là cái bóng của cô ấy.
– Diệu Nhi rất xinh đẹp đúng không anh? Cô ấy có gương mặt trái xoan,mái tóc dài, dáng người nhỏ nhắn.
– Sao em biết hay vậy?
– Vì em đã gặp cô ấy trong giấc mơ. Cô ấy đã cứu em khỏi con quỷ nước xấu xí kia.
Gia Minh trầm ngâm suy nghĩ rồi kéo cô tựa vào lồng ngực mình.
– Yên tâm. Những giấc mộng đáng sợ ấy anh sẽ khiến nó biến mất, bù lại anh sẽ cho em những giấc mơ đẹp về gia đình hạnh phúc của chúng ta.
– Gia Minh.. em đang nghĩ hay là chúng ta thành thật với bà nội về thân phận của em được không? Em tin bà sẽ tha thứ cho em.
– Không phải là anh không muốn em thành thật với bà nội. Chỉ là lúc này chưa phải thời cơ thích hợp. Đợi khi cuộc chiến với bà Tư kết thúc, anh sẽ tự mình nói ra. Thân phận của em, tuyệt đối không thể để bà ta biết được.
Cô suy nghĩ chừng 15 giây rồi lên tiếng.
– Có phải anh đang sợ bà Tư biết được bát tự thật của em nên….
– Phải. Bây giờ bùa ngải bà ta làm tuy nó rất mạnh nhưng ít tác động tới em là vì không đúng họ tên và ngày tháng năm sinh của em. Một phần tác động là vì chắc chắn bà ta đã lấy quần áo của em và bà ta còn đang nuôi ngải nữa.
Cô gật gù.
– Thì ra là vậy. Mà sao anh biết hay vậy.
– Anh đã nghĩ tới và đã hỏi thầy Tuy.
– Thầy Tuy? Anh tìm được thầy rồi.
Anh gật đầu.
– Hiện tại thầy đã được an toàn và đang cố gắng nghĩ cách hoá giải tà thuật của bà ta. Bà ấy bây giờ rất mạnh rồi, thiếu chút nữa là thành tinh được ấy. Tuy nhiên nếu thất bại, bà ấy phải đổi bằng mạng sống của chính mình.
– Thảo nào. Khi nãy em thấy mắt bà ta phát màu đỏ.
Gia Minh gật đầu.
– Bà ấy sẽ làm mọi cách để tiêu diệt những người cản đường con trai bả.
– Vậy anh định xử lý sao với Nhật Lệ.
– Theo em anh phải nên làm gì với một kẻ cố tình hại vợ anh.
– Anh à. Còn chuyện này nữa anh, nhỏ Cúc nói Nhật Lệ chính là bạn của An Nhã.
– Anh biết.
– Anh biết?
– Ừ. Anh thấy hai người đó từng nói chuyện với nhau ngoài hồ sen. Lúc anh nói ở đây cũng là nói bóng gió cho cô ta hiểu. Nhưng em yên tâm đi, An Nhã đã có Gia Long lo.
– Sao em thấy chẳng chuyện gì qua được mắt anh thế nhỉ? Bộ anh có mắt thần à?
– Thế mà có trị được em đâu.
– Xuý. Người ta nói sợ vợ là trường sinh bất tử đó. Việc đó là việc tốt, nên làm… nên làm… haha.
Rồi tiếng chuông điện thoại trong túi anh vang lên.
– Anh có việc ở công ty cần giải quyết. Em ở nhà ngoan nhá, tối về anh thương.
– được rồi. Anh cứ đi đi.
Hôn lên trán cô rồi anh lái xe tới thẳng công ty. Dạo gần đây công việc rất bận nhưng anh vẫn cố gắng dành nhiều thời gian quan tâm đến cô. Sau khi anh đi khỏi cô cũng rời bước xuống phòng khách. Thấy ba chồng cô từ cửa đi vào, cô nhẹ nhàng chào ông một tiếng.
– Ba mới đi công việc về ạ.
Ông mệt mỏi gật đầu.
– Ừ. Con rảnh không? Pha giúp ba ấm trà.
– Dạ. Con đi pha trà ngay đây ạ.
– Cứ đi bình tĩnh thôi con. Không phải vội.
Loại trà trong nhà là trà thượng hạn, cũng may lúc trước Gia Minh có chỉ cô cách để pha được ấm trà ngon nên cô tự tin lắm. Trong nhà pha trà đều bằng nước suối nên màu sắc của trà xanh rất đẹp mắt. Quan trọng bộ tách pha trà của ba chồng cô nghe biểu trị giá cũng lên tới tỷ đồng.
Đặt ấm trà xuống bàn, cô nhẹ nhàng rót trà ra tách rồi nói
– Con mời ba ạ.
Ba chồng cô gật đầu tỏ ý hài lòng.
– Ở nhà con có thường xuyên pha trà không Diệu Anh?
– Dạ. Con cũng thỉnh thoảng ạ.
– Pha trà khéo lắm. Vừa đủ để cho màu trà đẹp mắt.
– Con tưởng màu trà đẹp là nhờ nước suối ạ.
– Cũng một phần thôi. Còn lại phải xem lượng trà với lượng nước nữa con.
– Dạ. Bây giờ con mới biết ạ. Con cảm ơn ba đã khen.
– Bảo sao con trai ta nó thương con như vậy.
– Được ba khen con sắp phổng hết mũi lên rồi.
Ông nhấp môi tách trà, lúc này cô mới để ý kỹ khuôn mặt ông. Hình như dạo gần đây da dẻ ông xấu hơn thì phải. Cô ngập ngừng lên tiếng.
– Ba. Dạo gần đây ba có mất ngủ không ạ?
– Sao con hỏi vậy?
– Con thấy sắc mặt ba không tốt.
– Ừ. Chắc bệnh tuổi già ấy mà. Mấy nữa thu xếp công việc ổn thoả rồi ba đi khám một thể.
– Sức khỏe không coi thường được đâu ba. Ba phải khám càng sớm càng tốt.
– Ừ. Ba biết rồi.
– Vậy con xin phép đi trước.
Ông gật đầu…
– Mà phải rồi. Bố mẹ con dưới quê dạo này khỏe không? Cho ta gửi lời hỏi thăm tới ông bà sui gia nhé.
Cô cười nhẹ gật đầu.
– Con thay mặt ba mẹ con, cảm ơn ba ạ.
*******
Tại phòng Gia Hưng.
– Em định hờ hững với anh đến bao giờ nữa?
– Anh còn nói được vậy? Anh xem những gì anh đã làm với tôi ấy.
– Thì mấy ngày nay anh vẫn thấy em bình thường mà.
– Thế anh muốn tôi phải thế nào? Hay tôi phải héo mòn vì anh. Anh cũng biết tôi là vợ anh cơ đấy. Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột. Nếu em vợ lẽ của anh nó không như thế thì anh còn biết đường tới tìm mẹ con tôi không?
– Thôi mà. Chuyện cũ qua rồi, em đừng ghim trong lòng kẻo ảnh hưởng tới con.
– Tôi cứ ghim trong lòng đó thì sao. Anh có giỏi xuống mà quan tâm nó đi, lúc trước còn chiều nó lắm cơ mà. Nó còn vu oan cho tôi đẩy nó muốn nó sẩy thai. Chẳng lẽ lúc đó tôi lại xông tới vả toét cái miệng nó ra.
– Được rồi. Anh biết rồi,là anh sai..anh sẽ chịu sai..
– Anh đi ra ngoài đi, tạm thời tôi không muốn thấy anh.
Út Liên đẩy chồng ra ngoài rồi đóng sập cửa lại rơi nước mắt.
*******
Sáng sớm hôm sau, trong lúc hai người vẫn còn đang say kê ngon giấc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
– Cậu mợ ơi. Có chuyện lớn rồi, mợ Nhật Lệ té xuống hồ chết đuối rồi.