Dịch: YeeYuan
“Nghe nói gần đây thằng nhóc mày bận lắm?”
Trong ‘Ngũ Vị Cư’, ông ba Hồng vẫn ngồi đong đưa trên xích đu như mọi khi, y liếc nhìn Dương Quang, mang ý thăm dò: “Có mối làm ăn ngon đến cửa sao?”
“Nào có đâu?” Dương Quang cầm ly nước sôi, điềm tĩnh cười như không có việc gì, “Khi trước quen được mấy lão nước ngoài có cảm tình khá tốt, họ mời con đến chơi, thời gian này trong bang cũng không có việc gì nên đi xem thử.”
“Hửm? Nước ngoài thế nào?”
Dương Quang trề môi ghét bỏ, “Toàn nghe tiếng chim hót, không thích ứng lắm.”
Ông chú chỉ điểm: “Giao tiếp với người ngước ngoài phải cẩn thận, tên nào tên nấy một bụng tính toán, thằng nhóc mày dù có chút bản lĩnh, nhưng trước mặt đám người đó vẫn không đủ nhét kẽ răng.”
“Con biết rồi.” Dương Quang gật đầu, “Dù sao cũng chỉ mang tính chất đi chơi, xem thế nào đã rồi nói sau.”
Hắn không muốn nói nhiều, sợ sẽ bị nhìn ra gì đó, Dương Quang chuyển đề tài, hỏi: “Hàng của ông chủ Mạc đã đến chưa?”
“Hôm qua đến rồi.” Ông ba Hồng ngồi ngay ngắn lại, lấy trà trong tay quản lý, nhắm mắt chậm rãi thưởng thức.
Ánh mắt Dương Quang chợt lóe lên, đã biết rõ còn cố hỏi: “Chú ba không nói cho chú hai biết tin tức là con đưa chứ? Nếu không chú hai lại trách con rãnh rỗi làm chuyện bao đồng.”
Ông chú mở mắt dò xét Dương Quang, “Mày nghĩ chú không nói thì ông ta không biết sao?” Y đánh giá Dương Quang từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc sảo, “Chú vẫn cảm thấy thằng nhóc mày dạo gần đây giấu giếm gì đó, không phải có tính toán gì chứ?”
Vẻ mặt Dương Quang vô tội, “Con thì tính được cái gì? Con còn giới thiệu mối làm ăn cho chú mà, vẫn chưa tìm được mối nào ngon đâu.”
“Hừ.” Ông ba Hồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai mà biết được trong đầu thằng nhóc mày, giới thiệu cho chú mối ngon như vậy, chắc chắn không có ý gì tốt, khác gì chồn đến nhà gà chúc tết không.”
“Vậy chú ba là gà sao?”
“Thiếu đòn hả!” Y nói rồi nâng tay lên.
Dương Quang vờ trốn tránh, cười nói: “Chú coi đi, còn không chịu thừa nhận.”
Y liếc hắn, thế nhưng biểu cảm đã dịu hẳn đi. “Chỉ có mày mới dám lớn gan nói mấy lời này với chú.”
“Con cũng chỉ dám như thế trước mặt chú thôi.” Lời Dương Quang nói cũng có vài phần thành thật: “Chú ba rất tốt.”
Nói đến đây Dương Quang không thể không bội phục cha nuôi mình. Mặc dù mối quan hệ tốt với ông ba Hồng là tình cờ có được, nhưng cũng không thể nói không mang theo chút tính toán lợi ích nào. Có lẽ từ khi hạ quyết tâm giao lại Diệm Bang cho Dương Quang, ông đã bắt đầu tính toán rồi.
Mối quan hệ vững chắc với ông ba Hồng cũng là tầng bảo vệ ông cụ lưu lại cho Dương Quang, chỉ cần hắn không tranh chấp với Hồng Môn, nội bộ Diệm Bang có náo loạn thế nào, ông ba Hồng vẫn có thể giúp một tay.
“Mày cứ nịnh bợ tiếp đi!” Ông ba Hồng lại tựa vào xích đu, đong đưa nói: “Sau này là thế giới của thanh niên trẻ tụi mày rồi, con trai chú hai cũng không phải đèn hết dầu, chú còn muốn xem hai đứa đấu với nhau một trận nữa.”
Ánh sáng trong mắt Dương Quang tối lại, biết rõ ý của ông ba Hồng muốn nói hắn đừng có tính toán gì với y, chuyện sau này do người khác quản.
Nhưng Dương Quang cũng không định có mưu tính gì với y.
Quyền lực hiện tại của Hồng Môn nằm trên tay ông hai Hồng – con người tàn nhẫn lại ra tay độc ác, nếu như không cần thiết, Dương Quang cũng không muốn trêu vào. Về phần con y, thời gian vẫn còn nhiều, rồi sẽ tìm được cơ hội.
Vì thế hắn vờ như không hiểu hỏi: “Con trai nhà chú hai? Hình như lúc trước con có gặp ở trung tâm thương mại, chào hỏi một tiếng.”
“Hửm?” Ông chú mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn, “Mày cảm thấy thằng nhóc đó thế nào?”
Dương Quang lắc đầu, “Không có cảm giác gì quá nhiều.”
“Không biết nhìn hàng.” Y bĩu môi, quay đầu nói, “Trong mấy đứa con chú hai nhận về, tính cách thằng nhóc đó giống ông ta nhất, mặc dù không nói ra, nhưng chú thấy thêm hai năm nữa chắc thằng nhóc đó cũng bắt đầu tham gia quản lý công việc rồi.”
Nên mới nói không hổ là người lăn lộn trong giới xã hội đen nửa cuộc đời, ánh mắt nhìn đâu chuẩn đó, cái đức hạnh sau này của gã chẳng khác nào cha gã, đến cả việc đánh thua người ta chơi luôn trò tìm sát thủ cũng được di truyền như đúc.
“Không sao,” Dương Quang nói: “Dù sao con không chọc đến cậu ta, cậu ta không đụng đến con, ai ở đâu ở yên chỗ đó, nước sông không phạm nước giếng là được.”
“Nếu nó chọc đến mày thì sao?” Ánh mắt ông chú sáng quắc.
“Chú ba sẽ không quản sao?”
“Già rồi, quản không nổi…”
Ông già, lúc này chơi trò thăm dò gì không biết!
“Nếu cậu ta chọc đến con sao…” Dương Quang miết cằm, nở nụ cười, ánh mắt ngày càng lạnh xuống, “Ai mà không biết anh cả Diệm con đây bảo vệ địa bàn chặt chẽ nhất chứ!”
Hô hấp của y như chợt ngừng, nhìn Dương Quang thật lâu rồi đột nhiên bật lên tiếng cười trong cổ họng, “Mày không sợ chú giữ mày lại, không cho mày bảo vệ sao?”
Dương Quang nhún nhún vai, “Chú có thể thử xem giữ được con không.” Động vào hắn? Ông ba Hồng không có dã tâm đó, tốt xấu gì không xem mặt tăng cũng nhìn mặt Phật, Dương Quang đoán, chỉ e rằng lần thăm dò này là ý của ông hai Hồng!
Bắt đầu tính toán đến Diệm Bang rồi sao?
Một già một trẻ đối diện với nhau, ánh mắt người ngày càng sắc bén hơn người kia, đột nhiên ông chú bật cười ha ha, “Thằng nhóc Diệm được nha, trưởng thành rồi!” Trong lời nói mang theo sự cảm thán: “Năm đó lão Kỳ nhận nuôi mày, mỗi lần đến gặp chú đều khen mày, nghe đến phát phiền, sau khi gặp lại thấy thằng nhóc này tuy có tàn nhẫn nhưng vẫn còn chút ngây thơ, không thích hợp làm người đứng đầu.”
“Con cũng thấy không thích hợp.” Hắn thoải mái thừa nhận, bất đắc dĩ nói: “Con từng nói với cha nuôi đưa Tuần Thành lên, nhưng ông không đồng ý.” Đây là lời nói thật.
Có làm bang chủ Diệm Bang hay không đối với Dương Quang không quan trọng đến vậy.
“Chắc chắn ông ấy không đồng ý, mặc dù tính cách Tuần Thành chững chạc thận trọng nhưng cũng quá mềm lòng, không thích hợp với sự phát triển sau này của bang phái.” Y nhìn Dương Quang một cái, tán thưởng: “Thằng nhóc mày bây giờ không tồi, có chút khí phách của lão Kỳ năm đó rồi.”
“Con không so được với cha nuôi.”
“Đương nhiên mày không so được!” Y khẳng định: “Mấy gã trong giới bây giờ không có tên nào so được với lão Kỳ.” Y quen với ông Kỳ lâu nhất, cũng có giao tình sâu sắc nhất.
Dương Quang nói: “Thời đại không như trước nữa, đám nhỏ tụi con chắc chắn không so được với thời đại của mấy chú, con không có năng lực như cha nuôi, bảo vệ giang sơn của cha không để nó sụp đổ là tốt rồi.”
“Chí khí đâu!” Ông chú không vui, “Thanh niên nên bốc đồng và có dã tâm một chút!”
“Dã tâm…” Dương Quang nở nụ cười vô cùng thâm thúy, “Ý chú ba là hy vọng con nuốt luôn Hồng Môn sao?”
Ngược lại y không để chút nào, “Nếu mày có năng lực!” Ông chú liếc hắn, nói: “Khẩu vị không tồi ha! Thành phố S có bao nhiêu bang phái như thế, mày cứ vậy mà nhắm vào Hồng Môn?”
Dương Quang không có ý kiến, “Con gặm xương cũng phải chọn cục xương to nhất.”
“Mày không sợ gặm đến nghẹn chết!” Y không biết lời hắn nói là thật hay giả, cũng không thăm dò được sâu cạn thế nào, ngược lại càng nhìn càng phiền lòng, ông chú ra lệnh đuổi người, “Cút mau, không có việc gì thì ít chạy đến đây đi, chú mày cũng không muốn uống trà với cái thằng cướp bát cơm của chú đâu.”
Dương Quang nâng ly trong tay lên, “Con uống nước sôi mà.”
Rời khỏi ‘Ngũ Vị Cư’ trở về xe, ánh mắt của Dương Quang trở nên u tối.
Triệu Đông nhìn hắn qua kính chiếu hậu, cả gan đề nghị: “Anh cả, nếu không thích sau này chúng ta ít ghé lại đi, dù sao hai năm nay cũng không qua lại với ông ba Hồng nhiều.”
“Không phải không thích.” Dương Quang nhắm mắt, xoa xoa thái dương nói: “Chỉ có chút không quen.”
“Không quen gì cơ?”
Không quen sự dò xét của ông ba Hồng, gần đây hắn bộc lộ một chút sắc bén đã khiến ông chú hoài nghi, nói cho cùng, giao tình thì giao tình, chỉ cần là việc có liên quan đến Hồng Môn, y vẫn phải bảo vệ bát cơm hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, Dương Quang quyết định không dính dáng đến những chuyện có liên quan đến Hồng Môn nữa, vốn cũng không mưu tính được gì, náo loạn trở mặt mất nhiều hơn được.
Triệu Đông đợi nửa ngày không nhận được câu trả lời của Dương Quang, cậu ta tự thấy quê độ xoa xoa mũi, nói với người bên cạnh: “Lái xe đi.”
.
Cuối cùng cũng xem như tìm lại được cảm giác, Dương Quang vung nắm đấm cảm nhận được sức mạnh của mình, vừa lòng với thành quả luyện tập mấy tháng qua.
Hắn khoát tay bảo Tuần Thành vào phòng sách chờ, bản thân đi tắm rửa thay quần áo rồi mới vào sau.
Dương Quang hỏi: “Sao rồi?”
“Ông chủ Mạc hỏi bên mình có ý kiến gì với ông ấy hay sao?” Tuần Thành nói, anh nhìn Dương Quang, có chút do dự: “Cuối tháng này ông ấy có hàng đến, tôi không nhận.”
Lại là ông chủ Mạc?
Dương Quang nhíu mày, hỏi: “Vẫn là hàng cấp hai sao?”
“Dạ.”
Dương Quang bĩu môi ngồi xuống, “Anh nói với ông ta, đồ tôi muốn chỗ ông ta không có, mấy thứ đồng nát kia tôi không cần!”
“Cái này…tốt xấu gì cũng đã hợp tác nhiều này, nói như vậy không tốt lắm đâu?”
Dương Quang mất kiên nhẫn khoát tay, “Vậy anh cứ tìm lý do nào đó đi, dù sao hàng cấp hai chúng ta đều không cần, đường dây của ông ta tôi đã đưa qua ông ba Hồng, cũng đâu phải không bán ra được, không lẽ còn dám tìm tôi gây phiền phức sao?”
Thấy thái độ Dương Quang kiên quyết, Tuần Thành gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Tuần Thành đặt tư liệu trên tay lên bàn của Dương Quang, nói: “Đây là bảng giá bên Trung Đông đưa, không rẻ.”
“Cứ để đây trước đi.” Dương Quang liếc sang, ngay cả trang đầu cũng không mở ra, nói: “Chúng ta đâu đến mức không có thì không được, mấy thứ đồ của gã cũng tạm được, có thể không tin tưởng chúng ta nên cố ý nâng giá.”
Tuần Thành nói: “Mấy chỗ khác cũng không hơn kém bao nhiêu, dù sao cũng không thân thuộc với chúng ta, giá cả không hữu nghị.”
“Gấp cái gì?” Dương Quang nhíu mày, “Chúng ta là người mua, bọn họ là người bán, chúng ta không phải gấp, đám kia mới cần gấp.”
“Nói thì nói vậy, nhưng kho hàng cũng gần cạn rồi…” Nếu như buôn bán đứt đoạn, vậy thì không dễ nói với mấy anh em bên dưới.
“Không sao.” Dương Quang chẳng lo lắng mảy may, “Mấy nơi tôi liên hệ sắp chốt rồi, tháng sau có một đợt hàng đến, thời gian cụ thể sẽ thông báo anh sau, mấy ngày nay dọn dẹp kho một chút.”
“Dạ.” Tuần Thành đáp lời nhưng vẫn hơi nghi hoặc, “Mấy nơi bang chủ tìm được chỉ xem như nhà bán lẻ, số hàng bọn họ cung cấp có lẽ còn ít hơn ông chủ Mạc.”
“Trước mắt là vậy thôi.” Nhưng vài năm nữa, những nơi hắn tìm đều trở thành cá sấu khổng lồ trong giới súng ống đạn được, thậm chí có hai nơi còn độc quyền cả thị trường Châu Á.
Dương Quang không thể giải thích mấy điều này cho Tuần Thành, nên hắn chỉ nói: “Mấy nơi này khá tốt, rất có triển vọng, nếu phát triển lên chúng ta sẽ thành khách quen cũ, giá cả nhất định có ưu đãi, thời gian này anh liên hệ với bọn họ nhiều một chút, nếu giá chấp nhận được thì cứ quyết định như vậy trước, chúng ta cũng cần thời gian phát triển mạng lưới của mình.”
“Dạ, tôi biết rồi.”
Hắn khoát tay ý bảo Tuần Thành ra ngoài sau đó cầm điện thoại vẫn rung không ngừng bên cạnh lên. Dương Quang liếc nhìn tên người gọi chợt nhíu mày, Nghiêm Phong tìm hắn có chuyện gì?
Điện thoại vừa thông, hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Dương Quang.” Nghiêm Phong hỏi: “Bây giờ có tiện ghé qua trường học không?” Hắn nói: “Dương Hi Ngôn đánh nhau với người ta.”