Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 14: Mở tiệm



Diệp Thụy Niên vừa trở về, trong nhà liền trở nên náo nhiệt lên, chúng hàng xóm đều biết ông đã mang hàng từ Quảng Châu về, đều muốn tới mua đồ. Diệp Tuệ cất dọn đám hàng nhỏ tạp ba mua về vào, tạm thời không bán, chỉ để ba cô nắm chặt thời gian xử lý đồng hồ điện tử. Doãn Văn, Doãn Võ cũng ra không ít sức, Diệp Tuệ lấy một chiếc đồng hồ mới cho Doãn Võ (chiếc trước đó cho Doãn Văn đeo), hai đứa nó đeo đồng hồ điện tử làm không ít tuyên truyền ở trường học, chưa được 1 tuần, hơn sáu mươi chiếc đồng hồ điện tử liền đổi thành tiền mặt hết.

Sau khi bán hết đồng hồ điện tử, tâm tình Diệp Thụy Niên liền thoải mái hơn, ít nhất không phải là tất cả tiền bạc dồn hết vào trong đám hàng hóa kia. Sau khi Tiểu Đường gặp chuyện không may rồi nằm viện thì Diệp Thụy Niên liền không bị sắp xếp chạy đường dài nữa, bởi vì không có trợ thủ. Ba không đi đường dài thì liền ít đi cơ hội kiếm tiền, Diệp Tuệ cũng sẽ không tiếc nuối, so với kiếm tiền, vẫn là an toàn khỏe mạnh quan trọng hơn.

Lúc giữa tháng, Diệp Tuệ thu được 2 phong thư, một phong là tạp chí 《 Hội chuyện xưa 》 gửi đến, một thiên truyện ngắn của cô được nhận, với bản thảo hơn một ngàn chữ cô được gửi hơn ba mươi đồng tiền tiền nhuận bút, tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn là làm cô cao hứng hỏng rồi, không nghĩ tới vừa gửi đã trúng, cái này cổ vũ to lớn cho lòng tin của cô. Một phong khác là từ đại học A ở tỉnh thành gửi đến, vừa mở ra xem, là Đào Tư Mẫn gửi đến, viết liên tù tì 3 trang giấy, chữ viết ngay ngắn, nội dung lại mười phần quan phương*, giới thiệu về cuộc sống vườn trường muôn màu muôn vẻ trong đại học, lại bỏ thêm một ít thể ngộ cùng cảm thụ của bản thân, cuối cùng là cổ vũ Diệp Tuệ, chúc cô cũng có thể thuận lợi lên đại học.

*: ý chỉ chính thức, ít thân thiết thân cận, ví dụ giống như là một bản thông báo từ một cơ quan, tổ chức nào đó đó.. ngôn tình hài

Diệp Tuệ bớt chút thời gian trả lời lại 1 trang giấy, cuộc sống của bản thân chả có gì để khen, cái vụ làm buôn bán này cũng không có khả năng đi trao đổi với bạn học, chỉ có thể nói chuyện của trường học, thầy cô nào dạy mình, lớp nào có bạn học cũ các kiểu. Cô trả lời thư xong, lại hưng trí bừng bừng mà viết một thiên tiểu thuyết, sau khi lặp lại sửa chữa thì lại gửi qua cho 《 Hội chuyện xưa 》, tuy rằng không kiếm nhiều tiền lắm, nhưng tốt xấu có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt mà.

Tết Trung thu năm nay vừa vặn cùng một ngày với lễ quốc khánh, trường học với đơn vị đều được nghỉ. Khó được mọi người đều nghỉ phép ở nhà, Diệp Thụy Niên hào phóng một lần, tự mình lên chợ mua một cái móng heo với một con vịt béo, lại cân mấy cân bánh trung thu về, giao đồ ăn cho Diệp Tuệ, để cô xử lý. Lại gọi Doãn Văn qua, bảo cậu đưa 1 cân bánh trung thu đi nhà dì Lưu cách vách, nói là trong khoảng thời gian này đều ăn cơm ở nhà dì Lưu, thêm không ít phiền toái cho người ta. Doãn Văn cũng không cự tuyệt, mang bánh trung thu đi qua, dì Lưu cũng đáp lễ lại một ít điểm tâm tự làm.

Diệp Thụy Niên lại xách bánh trung thu lên, mua chút hoa quả, lái xe mang cặp song sinh đi nhà ngoại tặng quà tết, tuy mẹ Diệp Tuệ đã qua đời, nhưng mà bà ngoại vẫn còn, quà tết này không thể không tặng. Diệp Tuệ thì lại lưu lại nhà chuẩn bị bữa cơm đoàn viên cho buổi tối.

Ba vừa mới đi, trong nhà lại có khách đến, người đến là học trò Tiếu Anh Hùng của ba, anh ta xách rượu, bánh trung thu, hoa quả với một con gà bọc giấy đến bái phỏng thầy, kết quả để lỡ mất. Tiếu Anh Hùng thả đồ lên bàn, nói với Diệp Tuệ đang làm móng heo trong nhà bếp: “Tiểu Tuệ, giữa trưa thầy có về không?”

“Hẳn là không về, giữa trưa ăn cơm ở nhà bà ngoại, buổi chiều mới về được, nếu không thì buổi chiều anh lại tới?” Vốn có khách tới thì nên mời cơm, có điều Diệp Tuệ nghĩ đến mình là một cô gái độc thân mà giữ một mình giữa một người đàn ông ở nhà ăn cơm thì không quá thích hợp, liền không có mở cái lời kia.

Tiếu Anh Hùng nghe ngữ khí của Diệp Tuệ, là không chuẩn bị giữ anh ta lại ăn cơm, chỉ có thể nói: “Vậy thì tối nay ăn cơm anh lại đến tìm thầy tán gẫu. Đúng rồi, đây đều là anh mua hiếu kính thầy, để trên bàn nhé.”

“Cảm ơn anh Tiếu, tiêu pha quá.” Diệp Tuệ đột nhiên nhớ tới gì đó, gọi Tiếu Anh Hùng lại, “Anh Tiếu, em hỏi anh chuyện này cái.”

Tiếu Anh Hùng quay đầu lại cười khanh khách mà nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”

Diệp Tuệ hỏi: “Anh mua máy kéo tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Không đắt, rất rẻ, mới 2800.” Tiếu Anh Hùng nói tới vụ này liền có sức lực, ngồi xuống cạnh bàn, “Em có biết 3 tháng này bọn anh kiếm bao nhiêu không?”

Diệp Tuệ lắc đầu. Tiếu Anh Hùng xòe tay phải ra, trên mặt mang theo nụ cười thần bí mà đắc ý: “Hơn 5000, bọn anh mỗi người một nửa còn có thể chia được hơn 2000, một năm là có thể kiếm được vạn nguyên hộ đó, tiếc là thầy không chịu ra làm.”

“Vậy chúc mừng anh nha.” Diệp Tuệ tính toán trong lòng, chờ sau khi đám hàng trong nhà này bán ra được hết, khoản tích góp trong nhà hẳn cũng phải có hơn 2000, đỉnh đầu cô cũng có hơn 500, có thể mua một chiếc máy kéo cho ba, không biết ông có nguyện ý từ chức tự làm một mình hay không. So với thuyết phục ba mang hàng mở tiệm, khó khăn khi bảo ông từ chức cơ hồ có thể nghĩ được, đồng lứa các ông đều lấy có công việc chính thức làm vinh, nào chịu bỏ mặc công việc tốt lành chứ, cho nên Diệp Tuệ cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Tiếu Anh Hùng thấy Diệp Tuệ cúi đầu trầm tư, liền nói: “Tiểu Tuệ, ngày mai em còn nghỉ chứ, đi ra ngoài chơi nhé. Anh có người bạn ở ngoại thành trong nhà có vườn trái cây, nhà nó có bưởi chín, chúng ta đi hái bưởi ăn đi, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Diệp Tuệ ngẩng đầu: “Không được, cảm ơn ạ, ngày mai em còn có việc đâu.”

Tiếu Anh Hùng cười nói: “Em có thể có việc gì? Mỗi ngày đều đi học ở trường, thi thoảng cho mình nghỉ ngơi thả lỏng một chút nha.”

Diệp Tuệ vẫn là khéo léo từ chối đối phương, lại xoay người đi làm việc. Một mình Tiếu Anh Hùng ngồi một lát, phát hiện Diệp Tuệ không để ý anh ta, chỉ có thể đi thôi, trước khi đi còn không quên nói: “Ngày mai anh hái bưởi về cho em ăn nhé.”

“Cảm ơn, không cần đâu, anh tự giữ lại ăn đi.” Diệp Tuệ trực tiếp cự tuyệt anh ta.

Diệp Tuệ lớn lên xinh đẹp, được người khác phái thích là rất bình thường, Tiếu Anh Hùng sớm đã chú ý tới cô, lúc trước không dám tỏ vẻ gì, bởi vì điều kiện của mình quá kém, giờ anh ta có tiền, cảm thấy mình có tư bản, cho nên cũng không có che đậy chút tâm tư này nữa.

Diệp Tuệ cũng không phải cô gái nhỏ không rành thế sự, cũng ẩn ẩn nhìn ra được chút gì, cho nên đều không dính vào, không cho đối phương bất kỳ sự cổ vũ gì. Chẳng biết thế nào, cô lại nghĩ tới Ngụy Nam, đã bao nhiêu năm chưa gặp lại anh rồi nhỉ? Ấn tượng xa xăm về anh chỉ có bộ dáng trên giấy hôn thú, vĩnh viễn đều là cậu trai lớn đầu mang theo nụ cười tươi ngại ngùng kia. Rất nhiều người đều nói con trai giống anh, thật ra thì cô cảm thấy không quá giống, cô chỉ có thể nhìn ra một chút bóng dáng anh từ trên người con trai. Giờ phút này anh đang hô hấp cùng một bầu không khí với cô, cùng chờ mong trăng sáng đêm nay, bây giờ nghĩ đến Ngụy Nam, cô liền cảm thấy ngực ấm lên, mà không phải vẫn luôn là một mảnh tuyệt vọng lạnh lẽo tại đáy lòng như trước nữa, đây đại khái là sự khác nhau giữa sống hay chết. Ngụy Nam của hiện tại tuyệt đối sẽ không ngờ tới được mình đang nghĩ đến anh, có điều không sao, cô biết anh vẫn còn là tốt rồi, chỉ cần anh tốt, cô cũng liền tốt.

Buổi tối người cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Diệp Tuệ nhìn ba với em trai trên bàn cơm, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn, cô cảm khái nói: “Nếu anh trai ở nhà thì hay rồi.” Mẹ cũng còn thì hay rồi, câu này cô không dám nói ra miệng, trường hợp này không quá thích hợp, cha anh đều khỏe mạnh cường tráng đã rất xa xỉ rồi.

Diệp Thụy Niên nói: “Nó lập tức liền xuất ngũ rồi, tháng sau là có thể trở lại.”

Doãn Văn với Doãn Võ cao hứng một trận, Doãn Văn nói: “Anh cả trở về thì ở đâu vậy? Vẫn ở chung với bọn con sao?”

Diệp Thụy Niên nhìn Doãn Văn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai để ba hỏi xem khi nào thì có thể làm xong giấy phép buôn bán.”

“Ba, ngày mai vẫn còn nghỉ phép đó, không có ai đi làm hết.” Diệp Tuệ đoán được là ba muốn mở tiệm xử lý sạch sẽ hàng hóa, lại nắm chặt thời gian sửa nhà lại.

Diệp Thụy Niên đột nhiên thở dài: “Sớm biết đã đều mua đồng hồ điện tử hết, lúc này cũng có thể bán xong rồi, thế là có thể xây nhà.”

“Cũng không gấp, chậm nhất là sang năm có thể xây nhà được, chờ anh cả về rồi xây cũng tốt lắm, nói không chừng anh còn có chủ ý tốt hơn.” Diệp Tuệ khuyên ba, thật ra thì cô càng muốn ba mua máy kéo trước, đó là một con gà đẻ trứng vàng, mấy tháng thôi là có thể kiếm được nhà trở lại, cuộc sống về sau cũng còn có bảo đảm, nếu xây nhà luôn một hơi, tiêu sạch tiền, ba còn phải chạy đường dài, rất nguy hiểm.

“Ầy, sốt ruột cũng không có cách nào.” Diệp Thụy Niên nói.

Diệp Tuệ nói: “Ba, hôm nay Tiếu Anh Hùng nói, bọn họ 3 tháng kiếm được tổng cộng hơn 5000 đồng. Mua một chiếc máy kéo mới hơn 2000 đồng.”

Diệp Thụy Niên nhìn Diệp Tuệ: “Có phải con muốn ba rời khỏi đơn vị tự đi làm một mình không?” Lần này lại không có tức giận gì.

Diệp Tuệ rũ rèm mắt xuống: “Con cảm thấy tự ba lái máy kéo, không cần chạy đường dài sẽ an toàn hơn.”

Doãn Văn, Doãn Võ vừa nghe nói ba không cần chạy đường dài, đều rất tán thành: “Đúng vậy, ba, chúng ta tự mình mua xe đi, không chạy đường dài.”

“Vậy không mở tiệm à?” Diệp Thụy Niên hỏi lại.

Diệp Tuệ nói: “Tiệm cũng có thể mở ạ. Có thể liên hệ với ông chủ bên kia, gửi tiền qua đó bảo người ta gửi hàng qua, cũng có thể ngồi xe lửa đi mua, chỉ là phiền toái chút.”

Diệp Thụy Niên lắc đầu: “Con nghĩ đến quá đơn giản, con gửi tiền qua đó, người ta không đưa hàng thì sao đây? Ba rời khỏi đơn vị, ai khai thư giới thiệu cho? Không có thư giới thiệu, ngay cả nhà trọ cũng không ở nổi, tới đó người ta xem con là lưu manh tóm lấy đó.”

Cái này quả thật đều là vấn đề, cuộc thảo luận liền dừng lại đây, có điều Diệp Tuệ cảm thấy chắc chắn có biện pháp giải quyết.

Diệp Thụy Niên là không tính từ chức, nhưng lại có thể lợi dụng cái tiện lợi của tài xế này để mang hàng từ Quảng Châu về, ông cảm thấy vô cùng có lời. Ông đến sở công thương 1 chuyến, đối phương nói cho ông rằng phải tháng sau mới có thể lấy được giấy phép, ông cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể trở về đợi.

Cuộc sống hết thảy như cũ, Diệp Tuệ tại trường học hai điểm bận rộn một đường, mỗi ngày đắm chìm trong biển đề quét đề, thi thoảng muốn điều hòa một chút thì liền viết một thiên văn chương đóng góp, kiếm chút tiền tiêu vặt tiêu xài, trong khoảng thời gian này cô lại được trúng một thiên bản thảo, số lượng từ nhiều hơn chút, kiếm được hơn 40 đồng tiền nhuận bút, bằng tiền lương của một công nhân rồi, quả nhiên trong sách có nhà vàng. Chuyện cô kiếm được tiền nhuận bút không gạt trong nhà, Doãn Văn với Doãn Võ nghe nói viết bản thảo cũng có thể kiếm được tiền, đều vô cùng hâm mộ, Doãn Văn là chịu kích thích lớn nhất, chuyện đi học mà cậu cảm thấy vô dụng nhất thì ra còn có thể kiếm tiền, bắt đầu hối hận vì không học tập cho tốt.

Doãn Văn với Doãn Võ vẫn ăn ké ở nhà Lưu Hiền Anh như trước, lúc ba ở nhà thì mấy cậu mới về nhà ăn cơm. Thật ra Diệp Thụy Niên cũng muốn đến nhà Lưu Hiền Anh ăn ké, chỉ là thỉnh thoảng ăn một chút còn được, thường xuyên đi thì chính ông cũng ngại ngùng, giờ phút này ông liền đặc biệt muốn có thể khai trương cửa tiệm, có thể mời bà đến trong nhà trông tiệm nấu cơm như Diệp Tuệ nói vậy, danh chính ngôn thuận ăn cơm bà làm.

Cũng không phải Diệp Thụy Niên không nghĩ tới muốn cầu hôn Lưu Hiền Anh, chuyện lớn như vậy, dù sao cũng phải trưng cầu ý kiến con cái một chút, đây không đơn giản chỉ là nam cưới nữ gả, mà là trọng tổ lại hai gia đình, đây không phải chuyện chỉ của riêng ông, cưới Lưu Hiền Anh, cũng liền ý nghĩa với cưới gia đình bà vào, có thêm hai đứa trẻ cần nuôi nấng, hiện tại con cả Chí Phi còn chưa về, cho nên chuyện này chỉ có thể đè lại ra sau một chút.

Tuy Diệp Tuệ bận rộn, nhưng cũng vẫn bớt chút thời gian quan tâm tình huống tinh thần học tập của mấy thằng em, Doãn Võ thì bình thường không cần nhọc lòng, chỉ cần con dê đầu đàn là Doãn Văn này không đi sai đường là có thể. Học tập của Doãn Văn không khởi sắc lớn, dù sao thì Diệp Tuệ rất bận, không có thời gian để phụ đạo cậu, mà Doãn Võ lại không quản được cậu, chỉ có thể dựa vào sự tự giác của cậu, mà tự chủ của cậu chàng lại kém cỏi nhất, Diệp Thụy Niên chỉ cầu cậu chàng không gây chuyện thị phi, an an phận phận đến trường là được.

Đến lúc thi giữa kỳ, toán học của Doãn Văn có chút tiến bộ nhỏ, thi được 30 điểm, ngữ văn thi được hơn 40 điểm, tiếng Anh lại chỉ thi được 5 điểm, thứ tự dịch lên trước vài hạng, chính cậu còn rất dào dạt đắc ý, nói bản thân tiến bộ.

Diệp Tuệ nhìn bài thi tiếng anh của cậu, hỏi: “Em trừ bỏ 26 chữ cái còn biết được cái gì?”

Doãn Văn cười hì hì nói: “Em còn biết apple, banana, bus, pen…”

“Có phải em cảm thấy học tiếng Anh một chút tác dụng cũng không có không?”

Doãn Văn trợn trắng mắt: “Em là người Trung Quốc, vì sao phải học ABC? Dù sao thì đời này của em cũng chả có khả năng xuất ngoại.”

Diệp Tuệ biết đây đại khái là ý tưởng chân thật của vô số học sinh Trung Quốc, bởi vì cô cũng từng có qua, hơn nữa đầu năm nay vẫn luôn đang tuyên dương đả đảo chủ nghĩa đế quốc Mỹ, Anh, làm cho người trẻ tuổi có mâu thuẫn rất mạnh trong lòng đối với tiếng Anh, nếu như không phải bắt buộc, bọn họ tuyệt đối không thích học, bọn họ sẽ không nghĩ đến có một ngày Trung Quốc cũng sẽ phát triển đến nỗi xuất ngoại cũng là chuyện như cơm bữa, tiếng Anh sẽ trở thành một loại ngôn ngữ phi thường hữu dụng. Cô lấy một bản băng nhạc tiếng Anh của Doãn Văn qua: “Em biết hát bài này sao? Em có hiểu ca từ của người ta biểu đạt ý tứ gì không?”

Doãn Văn câm nín rồi, đây vốn là băng từ thuần tiếng Anh, giai điệu cũng đặc biệt tuyệt đẹp, cậu chỉ có thể hừ hừ theo, hơi phức tạp chút liền không học được, càng miễn bàn tới hiểu là có ý gì.

Diệp Tuệ nói: “Em có biết vì sao quốc gia lại an bài chúng ta học tiếng Anh không? Em cho là ăn no rửng mỡ, làm em lãng phí thời gian? Chắc chắn phải có thể dùng tới nên mới có thể để em học. Ví như hiện tại em học ca hát, không phải dùng tới rồi sao? Hiện tại em học tiếng Anh phi thường đơn giản, dùng thêm chút tâm tư, tương lai em sẽ không hối hận.”

Doãn Văn không nói gì hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu, cậu vẫn là rất muốn học hát thật hay.

Thành tích của Doãn Võ có tiến bộ không nhỏ, lần này thi được hạng 10 cả lớp, được một phần thưởng tiến bộ. Làm cho mọi người giật mình nhất là Tiểu Vũ nhà dì Lưu, cô bé là hạng nhất của cả khối sơ nhất, lĩnh trở về một tờ giấy khen đỏ thẫm cùng một cuốn notebook bọc da đỏ, được làm đại biểu lên đài phát ngôn trên hội tổng kết nửa học kỳ ở Tam Trung. Tiểu Tuyết học lớp 3 [ở tiểu học] thi được hạng 2 cả lớp, cô bé nhỏ hiếu thắng, không lấy được hạng nhất còn khóc nhè. Lưu Hiền Anh cao hứng trong lòng, mua một con gà về hầm, bồi bổ thân thể cho bọn nhỏ.

Sau khi Diệp Tuệ biết được thì nói với Doãn Văn, Doãn Võ: “Mấy đứa đều là dính ánh sáng của Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết mới có thể ăn được thịt gà, về sau phải chiếu cố Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết nhiều, đừng để mấy em ấy bị người bắt nạt.”

Doãn Võ vội gật đầu: “Dạ.”

Doãn Văn không tình nguyện đáp: “Biết rồi.”

Mãi cho đến trung tuần tháng 11, giấy phép buôn bán của quầy bán quà vặt rốt cuộc đã có, cái này thật làm Diệp Thụy Niên cao hứng hỏng rồi, cuối cùng có thể mở tiệm. Diệp Tuệ cũng rất kích động, có điều cô không chỉ có vì chuyện mở tiệm không thôi, còn bởi vì anh cả viết thư về, nói là trung tuần tháng này có thể anh sẽ về đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.