Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 12



Chuyển ngữ: Táo

Beta: Thủy Tiên

Mặt của người mặc áo blouse trắng ẩn hiện sau cái bóng của cánh cửa sắt, mắt kính trên mũi lóe ra ánh sáng trắng, cả người thần bí âm u.

“Đồng chí cảnh sát, hai người có việc gì à?” Giọng của anh ta vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ giọng điệu ấy.

“Chúng tôi đi ngang qua, tùy tiện xem thôi.” Cuối cùng thì Lương Hi cũng đã khôi phục lại tinh thần, cô híp mắt muốn nhìn rõ vẻ ngoài của người mặc áo blouse trắng bên trong cửa, nhưng vẫn khó mà thấy rõ được: “Xin hỏi, anh là bác sĩ khoa tâm thần của nơi này sao?”

“Tôi là chủ nhiệm khoa thần kinh, Triệu Khải Thái.” Người mặc áo blouse trắng đi về phía trước hai bước.

Lần này Lương Hi đã có thể nhìn anh ta một cách rõ ràng, anh ta có một khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, đeo mắt kính gọng kim loại, trong ánh mắt lờ mờ hiện lên chút cảnh giác.

“Hai người công tác ở đồn cảnh sát xã Lục Trình nhỉ?”

“Phải.” Lương Hi cũng đi xuống hai bước, cách vị trí cửa sắt gần hơn một chút: “Chủ nhiệm Triệu, tôi tên là Lương Hi, Lương trong trụ cột, Hi trong hi vọng, tôi có một số việc muốn hỏi anh.”

“Cô hỏi đi.”

Tuy rằng cách một cánh cửa sắt mà hỏi thì không tiện cho lắm, nhưng giờ phút này, cô cũng chẳng thèm so đo mấy điều không cần thiết đó nữa.

“Có người bệnh tên là Lâm Tiểu Hà từng sống ở đây không?”

“Cô hỏi thăm chuyện này để làm gì?”

“Tùy tiện hỏi.”

“À…” Triệu Khải Thái nở một nụ cười nhạt: “Rất ít khi thấy cảnh sát tùy tiện hỏi câu gì đó.”

Lương Hi không tỏ ý kiến, cô truy hỏi: “Cô ấy từng sống ở đây đúng không?”

Triệu Khải Thái đỡ mắt kính: “Chuyện cô ấy từng nằm viện ở đây đã là chuyện rất lâu về trước, nếu khi sinh sống bên ngoài cô ấy có xảy ra chuyện gì đó, thì đã không còn liên quan gì đến bệnh viện nữa rồi.”

Lương Hi: “Chúng tôi chỉ muốn biết cô ấy từng sống ở đây thế nào, không có ý gì khác.”

Triệu Khải Thái suy nghĩ trong chốc lát, móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra, anh ta thong thả ung dung lấy một chiếc chìa khóa lấp lánh để mở cửa sắt.

“Vào đi.”

Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên đi theo Triệu Khải Thái vào khu vực của bệnh viện. Hành lang bên trái cầu thang là nơi cậu trai trẻ vừa rồi đã đi tới, chỗ đó cũng có một cánh cửa sắt, sau cửa sắt truyền đến âm thanh nức nở trầm thấp. Chỗ quẹo của cầu thang thông đến một mảnh đất trống đúc bằng xi măng, ngoài khu đất trống là bức tường cao lớn bao vây.

Lương Hi đi theo sau Triệu Khải Thái, đi về phía bên phải hành lang.

“Cô ấy làm người khác bị thương hay tự làm bản thân mình bị thương?” Triệu Khải Thái vừa đi vừa hỏi.

“Cô ấy đã chết.” Lương Hi trả lời.

“Hả?” Triệu Khải Thái quay đầu lại nhìn Lương Hi, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc: “Chết thế nào?”

“Thắt cổ.” Lương Hi nói.

“Tự sát?”

“Không xác định.”

Triệu Khải Thái đút tay vào túi, đi bộ trên khoảng sân vắng, rồi họ đến một văn phòng đang khép hờ cửa, đẩy cửa đi vào.

“Đây là văn phòng của tôi, vào ngồi đi.” Tiết tấu nói chuyện của anh ta rất chậm.

Lương Hi đi vào trong. Văn phòng này không lớn lắm, vị trí giữa ngay đằng sau đặt một chiếc bàn làm việc màu đỏ thẫm, sau bàn làm việc có một chiếc ghế làm việc bằng tre, trước bàn làm việc có hai chiếc ghế tiếp khách. Phía bên phải là một loạt các giá sách, chúng được nhét đầy sách vở và tư liệu, bên trái phòng có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt mấy cái chén trà tráng men màu trắng và phích nước nóng màu đỏ đã rỉ sét.

Triệu Khải Thái chỉ vào hai cái ghế tiếp khách và nói: “Mời ngồi.”

Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên liếc nhìn nhau một cái, im lặng không tiếng động mà ngồi xuống.

Triệu Khải Thái bước trên đất phát ra âm thanh loẹt xoẹt, anh ta đi đến cạnh bàn nhỏ, xách phích nước nóng lên và rót ly nước cho Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên.

Thừa dịp lúc rảnh rỗi này, Lương Hi quan sát bàn làm việc của Triệu Khải Thái, đồ dùng trên bàn làm việc này ít đến đáng thương, trừ một xấp đơn khám bệnh và một cây bút ra thì chẳng có thứ gì cả.

“Chủ nhiệm Triệu, bàn làm việc của anh sạch sẽ thật.” Lương Hi cảm thán.

“Không còn cách nào cả, có vài bệnh nhân sẽ cứ tới ném đồ lung tung trên bàn làm việc, vì không để bọn họ ném, tôi thẳng tay không để đồ gì trên đấy luôn.” Triệu Khải Thái vừa nói vừa cầm chén trà trong tay đưa cho Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên.

Lương Hi cảm ơn. Nước trà nóng bỏng, cô giả vờ nhấp một ngụm rồi thuận tay đặt chén trà lên bàn làm việc.

“Nói đi, tôi có thể giúp được gì cho hai người.”

“Chủ nhiệm Triệu, tôi có thể xem tư liệu khám bệnh của Lâm Tiểu Hà không?”

“Đương nhiên.” Triệu Khải Thái xoay người đi đến trước ngăn tủ bên phải, chỉ thấy anh ta khom lưng nhìn vào trong, rồi sau đó lại đứng dậy mở giá sách ra, lấy một quyển ghi chú màu vàng đất và nói: “Bình thường chỗ tôi sẽ sửa sang lại ghi chép chữa trị cho người bệnh, nó sẽ đầy đủ hơn cả ghi chép khám chữa bệnh, tôi lật cho hai người xem.”

Triệu Khải Thái vừa lật quyển ghi chú vừa ngồi xuống, ghế làm việc bằng tre phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Tay phải anh ta mở quyển ghi chú trước mặt, ngón trỏ của tay trái gõ gõ theo nhịp trên bàn làm việc.

Lương Hi nghển cổ sang để nhìn, chữ viết trên quyển ghi chú rất ẩu tả, người bình thường khó mà đọc rõ được.

Triệu Khải Thái lật đến phần giữa của quyển ghi chú rồi mới dừng lại, ngón trỏ của anh ta chỉ lên quyển ghi chú.

“À… Lâm Tiểu Hà, sinh năm 1977, người thôn Lục Trình xã Lục Trình. Cô ấy từng sống ở đây hai lần, một lần là tháng 6 năm 1993, một lần là cuối tháng 2 năm 1994.”

Lương Hi bất ngờ: “Hai lần? Chính xác không?”

“Chuyện này mà còn làm giả được à?” Triệu Khải Thái xoay quyển ghi chú đến trước mặt Lương Hi: “Tự tay tôi tiếp nhận và ghi chép lại. Thời gian cô ấy sống ở đây rất ngắn. Lần đầu tiên… ừm… hẳn là lúc cô ấy phát bệnh lần đầu, nếu tôi nhớ không lầm, chắc là người nhà đưa cô ấy tới, ở đây khoảng một tuần; lần thứ hai là khi cô ấy đến trường cấp ba trấn Lương Vân gây sự, đánh học sinh ở đó, giáo viên trong trường đưa cô ấy tới đây, ở ba ngày là về nhà.”

Lương Hi cố hết sức đọc ghi chép khám chữa bệnh mà Triệu Khải Thái đưa qua. Trên quyển ghi chú có viết rõ ràng rằng, lần đầu tiên Lâm Tiểu Hà chữa bệnh có hành vi và suy nghĩ hỗn loạn, kèm thêm chứng ảo giác thính giác, có đặc điểm tinh thần phân liệt rất rõ ràng; mà lần thứ hai chữa bệnh lại nhấn mạnh vào hành vi bạo lực mang tính tấn công, mặt khác, nhìn chung thì bệnh tình có vẻ nghiêm trọng hơn lần đầu tiên.

“Tri giác sai thực tại và giới hạn ảo tưởng nghĩa là gì?” Lương Hi chỉ vào một hàng chữ trên quyển ghi chú và hỏi.

“Cái này à, là suy nghĩ của tôi, tình trạng tâm thần phân liệt của cô ấy rất nghiêm trọng, thường xuyên không phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng.”

Lương Hi nhíu mày, cô vùi đầu tiếp tục đọc, rất nhanh sau đó cô đã thấy được mấy chữ “cách trị liệu”, ở phần này, nét chữ của Triệu Khải Thái đã tới đạt tới trình độ như bùa vẽ quỷ.

“Chỗ cách chữa trị này viết gì vậy?”

“Là uống thuốc Chlorpromazine, một loại thuốc thường dùng cho bệnh tâm thần phân liệt, còn có một vài thuốc chữa trị phụ trợ thêm nữa.”

“Uống thuốc… là được sao?”

“Uống thuốc có thể khống chế, chỉ là… không phải ai cũng có thể uống thuốc được.” Triệu Khải Thái nói với ý tứ sâu xa: “Không còn cách nào khác cả, điều kiện kinh tế ở đây quá tệ, phần lớn các gia đình không đủ sức chi tiền dài hạn cho người bệnh trong khoa tâm thần. Nếu ở nhà tĩnh dưỡng thì phải uống thuốc trong thời gian dài. Không uống thuốc mà người trong nhà lại không quan tâm đủ, cuối cùng thì bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng, phiền phức sẽ ngày càng lớn.”

Trái tim của Lương Hi như đã bị một tảng đá nặng nề đè lên, một cảm giác vô lực lan tràn khắp cơ thể cô. Từ miêu tả của Triệu Khải Thái, ở một mức độ nào đó, Lâm Tiểu Hà đã có thể được cứu chữa, nhưng cuối cùng lại đi tới nông nỗi này, ngay cả chết cũng chết qua loa đến nhường ấy, và không có tôn nghiêm đến vậy.

“Chỗ này.” Lương Hi chỉ vào năm trên quyển ghi chú: “Tháng 2 năm 1994, vì sao cô ấy lại đến trường cấp ba gây chuyện vậy? Giáo viên có từng nói nguyên nhân không?”

“À…” Triệu Khải Thái nhớ lại: “Tôi nghe giáo viên đưa cô ấy tới nói rằng, cô ấy đã đánh một nữ sinh đến vỡ đầu chảy máu. Sau khi tới đây, cô ấy vẫn luôn gào thét nói muốn giết em ấy.”

“Giết em ấy?” Lương Hi cảm thấy khó hiểu.

Triệu Khải Thái nói: “Với bệnh tình của cô ấy, tư duy và cảm xúc đều rất hỗn loạn, không thể phân biệt rõ ràng được giữa hiện thực và ảo tưởng, dù có nói ra điều gì đó thì cũng không phải là thật. Ôi, lần đó tôi định để cô ấy ở đây thêm mấy ngày, nhưng chưa được bao lâu thì người nhà đã đón cô ấy đi, lúc gần đi còn nói cô ấy sắp cưới, thật là, đã thành ra như vậy rồi mà, còn kết hôn kiểu gì nữa…” . Nhanh‎ nhấ????‎ ????ại‎ ﹟‎ ????????????m????????????yệ‎ n.????n‎ ﹟

Trên mặt của Triệu Khải Thái chỉ toàn là niềm tiếc hận vô biên và bao nỗi bất đắc dĩ.

Lương Hi nhìn quyển ghi chú trước mắt, những từ ngữ trên đó như thể là đang kể về vận mệnh bi thảm của Lâm Tiểu Hà vậy.

“Vậy nên, cô ấy đã tự sát thật sao?” Triệu Khải Thái nhìn Lương Hi chăm chú: “Vì sao các cô không xác định có phải cô ấy tự sát hay không?”

Lương Hi lập lờ nước đôi mà đáp: “Có một ít manh mối.”

“À.” Triệu Khải Thái đỡ mắt kính: “Nói thật, nếu là người như bọn họ, cho dù có bị giết chết thì tôi cũng không thấy lạ.”

“Hả?” Ánh mắt Lương Hi tràn đầy kinh ngạc, bởi lẽ, nghe được mấy lời kiểu này từ miệng một vị bác sĩ là một chuyện khá là lạ.

Triệu Khải Thái: “Sao nào? Cảm thấy tôi cực kỳ vô nhân tính?”

Lương Hi: “… Dù sao thì anh cũng là bác sĩ.”

Triệu Khải Thái duỗi tay lấy lại quyển ghi chép của anh ta, nói rằng: “Bởi vì tôi là bác sĩ nên mới hiểu được bệnh tình của những người này khó khăn cỡ nào, lúc tốt thì không khác gì người bình thường, lúc xấu thì đánh người, mắng người, chửi người, làm ra các hành vi mà người ta không thể tưởng tượng được. Bọn họ không được người nhà thông cảm, bị người ngoài ghét bỏ, có vài người còn ước họ chết đi cho rồi.”

Lương Hi: “Nhưng cũng không đến mức vì nguyên nhân này mà…”

Triệu Khải Thái: “Tôi có quen một người bệnh, người này thường đến quầy bán đồ ăn vặt lấy đồ mà không trả tiền, bởi thế nên đã bị con trai chủ quầy đánh chết.”

Lương Hi kinh ngạc.

Mặt Triệu Khải Thái không biểu cảm: “Đừng quá đề cao nhân tính.”

Lương Hi im lặng một lúc lâu, Triệu Khải Thái như đang vạch trần một sự thật tàn khốc hãy còn đang tồn tại ở một chốn nào đó không ai để ý đến nơi nông thôn hẻo lánh, có lẽ chưa từng có ai dám đặt sự thật này lên bàn mà nói như thế. Chỉ đơn giản vì anh ta là bác sĩ, vậy nên anh ta mới có thể nói ra mà không kiêng dè gì như vậy.

“À, đúng rồi.” Triệu Khải Thái đột nhiên lật quyển ghi chú, anh ta rút một tờ giấy không hoàn chỉnh từ trang phía dưới cùng ra và nói: “Tờ giấy này do cô ấy để lại.”

Triệu Khải Thái đưa tờ giấy đó cho Lương Hi.

Lương Hi nghi hoặc nhận lấy tờ giấy, tờ giấy này như được xé ra từ cuốn nhật ký, có một hàng chữ viết qua loa: Tôi không muốn sống nữa.

“Chắc chắn đây là do cô ấy để lại?”

“Ừ, tìm được tờ giấy này trong phòng bệnh cô ấy từng ở, lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều mà cứ kẹp nó vào quyển ghi chú. Nếu các cô đã tới thì giao cho các cô vậy.” Biểu cảm của Triệu Khải Thái sâu xa: “Chỉ là, tôi đã làm bác sĩ khoa tâm thần nhiều năm rồi, tôi muốn nói cho các cô biết rằng, các cô muốn theo đuổi đến cùng để tìm ra chân tướng, có thể là nó sẽ vô cùng tàn khốc, nếu không cần thiết thì đừng tìm kiếm nữa, với cô ấy mà nói, chết có thể là một sự giải thoát.”

Lương Hi nghe Triệu Khải Thái nói thế, cô nhìn tờ giấy trong tay mình và rơi vào trầm tư.

Chân tướng, cô còn cần kiếm tìm nó nữa không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.