Gương vỡ rồi. Vỡ thành hàng trăm mảnh. Nhưng tôi vẫn muốn tìm một lọ keo 502, hoặc một cuộn băng dính thật dày để ghép lại những mảnh gương ấy. Nhưng dù tấm gương có được dán lại một cách hoàn chỉnh nhất, tỉ mỉ nhất, nó vĩnh viễn là một tấm gương chằng chịt vết nứt. Cũng giống như mối quan hệ vỡ nát mà tôi đang cố hàn gắn, vĩnh viễn sẽ không thể trở lại như lúc đầu. Kể cả bây giờ chính cô ấy cũng muốn hàn gắn, thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy mà thôi.
***
Đến lúc này Huyền không còn giả vờ được nữa, qua hai giây liền chạy vào phòng, vội vàng hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Đức đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên ống quần, vẻ mặt hoang mang, giọng đầy kinh ngạc:
– Tao… Tao cũng không biết! Tự dưng Vy nó hét lên… Vy, mày có sao không?
Cậu ta khi nói đến câu cuối còn cố tình sấn lại gần Vy, mặt đầy lo lắng. Huyền trong vô thức kéo Vy nhích lại gần mình, tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của Đức. Cậu ta nắm hụt cũng không tức giận chút nào, chỉ rút tay về rồi quan tâm nói:
– Mày ở lại với Vy đi, chắc là dạo này nó ôn đội tuyển nhiều quá nên bị stress[1] đấy. Vy ạ, đừng căng thẳng quá. Ban nãy tao trêu mày thôi, chứ tao biết thừa mày có thích thằng Khánh đâu mà. Xin lỗi nhá! Thôi, nhà tao có việc phải về sớm, bai bai hai bạn nhé!
Huyền chỉ gật đầu, Vy không nói gì, vẫn còn đang hít thở như thể bị thiếu oxi. Đợi tiếng bước chân trên cầu thang xa dần, Vy chợt vùng ra khỏi tay Huyền, chạy đến ban công vịn tay vào lan can ngó xuống. Đức ngồi trên con xe bò điên[2], ngoái đầu lại chào Ngân và Thảo rồi vít ga đi thẳng, trên mặt hình như còn loáng thoáng nét cười hớn hở. Huyền để ý thấy ánh mắt Vy lúc dõi theo chiếc xe kia như muốn xuyên thủng nó, hai hàm răng nghiến chặt đến mức xương quai hàm hơi nhô lên, ngón tay bấu trên lan can nhôm đến trắng bệch.
Tới khi không còn nhìn thấy người kia nữa, Vy mới thả lỏng hai vai, cánh tay như bị gãy mà buông thõng xuống. Lúc này con bé mới để ý bên cạnh còn có người, lập tức lắp bắp:
– Huy… Huyền… Mà… Mày làm… làm gì ở… ở đây thế?
Huyền hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức trước mắt, qua vài giây mới lên tiếng:
– Cún, thằng Đức làm gì mày?
Khánh Vy nghĩ đến chuyện ban nãy, lửa giận lại bùng lên, buột miệng nói:
– Mày ơi thằng chó đấy muốn thằng Kh…
Nói đến đó chợt im bặt, con bé có vẻ đang cố gắng áp chế cơn tức, điều tiết suy nghĩ, cuối cùng như thể không cam lòng mà nói:
– Không có gì đâu, thằng Đức muốn đánh nhau với thằng Khánh, lại còn gán ghép tao với nó. Nên… nên tao mới bực thôi.
Vy không giỏi che giấu cảm xúc, hầu như cảm thấy thế nào đều thể hiện hết lên mặt. Dù biết con bé nói dối, Huyền cũng không vạch trần hay gặng hỏi nguyên nhân, chỉ thở dài rồi nói:
– Nếu thằng Đức làm gì quá đáng với mày, nhất định phải nói với bọn tao đấy. Đừng để mình bị thiệt.
– Tao biết rồi…
Vy nhỏ giọng đáp lại. Huyền không biết con bé có thực sự nghe vào tai những lời đó hay không, nhưng cũng không có nói thêm gì nữa.
Nào ngờ đến thứ hai đi học lại nhận được tin giật gân, tí thì chết sốc.
– Ê ê, biết gì chưa? Hình như con Vy với thằng Đức yêu nhau á!
Hải Yến che miệng thì thầm với Huyền, cô tưởng mình nghe nhầm, máy móc quay đầu lại hỏi:
– M… Mày nói gì cơ? Đứa nào với đứa nào yêu nhau?
– Con Vy với thằng Đức.
– Từ từ đã, tao nghe nhầm à? Vy với đứa nào?
– Thằng Đức á má. Nay mày lãng tai hả?
Yến không kiên nhẫn nhắc lại, sau đó thấy con bạn thân bàn trên bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, bèn tốt bụng phân tích qua một lượt:
– Không phải bọn tao đoán mò đâu nhá, sáng nay á, hai đứa nó đến sớm lắm. Thằng Việt nhìn thấy thằng Đức ôm con Vy, xong rồi thằng Dũng nhìn thấy thằng Đức sờ đùi con Vy nữa. Eo ôi kinh cực! Hai đứa nó cứ ngồi sờ mó nhau mãi, còn mấy đứa nữa cũng nhìn thấy cơ!
Huyền có vẻ đã tiếp nhận được mớ thông tin đáng sợ, day day thái dương phẩy tay:
– Thôi được rồi, tao hiểu rồi. Cảm ơn thông tin hữu ích của mày nhá.
Lớp học xếp thành hai dãy, mỗi dãy gồm sáu hàng, mỗi hàng gồm hai bàn đôi xếp sát nhau. Mỗi tháng đổi dãy một lần, khi đổi dãy thì sẽ đẩy hàng xuống.
Còn đang là tháng tám, Huyền vẫn ngồi ở bàn ba dãy ngoài, chéo với Khánh Vy bàn trên[3].
Sắp xếp suy nghĩ xong, Huyền mới nhìn đến “cặp đôi mới” trước mắt. Chỗ ngồi của Đức vốn là ở trong cùng bàn cô, giờ lại tự tiện chuyển lên ngồi cạnh Vy, đuổi Dũng xuống bàn dưới. Dũng là đứa thích hóng đờ da ma[4], hí hửng ôm cặp xuống dưới ngồi, còn rung đùi đắc ý nói nhỏ với Lan ngồi bên cạnh:
– Mày xem tao trổ tài hóng biến đây. Tất cả hành vi phạm t… à nhầm, hành vi yêu đương của thằng Đức sẽ không thể qua nổi cặp hỏa nhãn kim tinh[5] này của tao!
Nói đến bốn tiếng “hỏa nhãn kim tinh”, cậu còn nhếch mép chỉ hai ngón tay lên mắt. Lan trước giờ là người không có tâm tư để ý cái gì khác ngoài học và tiền, chỉ ừ đại cho xong.
Nhưng chưa cần Dũng hóng hớt, chỉ cần không mù thì trong phạm vi hai bàn quanh đây, ai cũng có thể nhìn được mấy cử chỉ mờ ám của cặp đôi bàn thứ hai. Thái ngồi ngay cạnh Vy, gặp bài tập khó, vừa mới quay đầu sang định hỏi bài đã lập tức rùng mình một cái, công thức trong đầu bay sạch.
Nhân lúc thầy Triết đang ngồi chấm vở, cậu chàng quay xuống bàn dưới, ngoắc ngoắc tay với người ngồi ngay sau lưng. Huyền vươn người ra phía trước một chút, khi khoảng cách đủ gần, Thái mới thì thầm, giọng không giấu nổi phấn khích và khiếp sợ:
– Đậu má đậu má, tao vừa thấy thằng Đức thò tay vô áo con Vy á mày! Thò sâu lắm, chỉ còn thấy khuỷu tay thôi! Ghê vãi nồi!
Huyền vô thức lướt mắt qua chỗ Vy, thấy hai đầu vai con bé nâng cao, cứng đờ. Ngân thấy Thái ngoắc tay nên cũng chụm đầu lại nghe ngóng, vừa lúc nghe được thông tin sốt dẻo liền không nhịn nổi thấp giọng kêu lên:
– Vãi!
Thầy Triết phía trên bàn giáo viên nhạy bén nghe được tiếng kêu bất thường này, lập tức đứng bật dậy quát:
– Chị nào vừa kêu đấy!? Lớp học hay cái chợ mà nói năng vô tổ chức thế hả!? Có muốn giờ khá không!
Ngân sợ hãi vội cúi gằm mặt xuống. Huyền không dám nhìn thẳng, khi thầy Triết vừa lên tiếng, cô vô tình liếc thấy Đức giật nảy người, hai vai của Vy cũng chợt hạ thấp xuống.
Rõ ràng là con bé bị ép buộc.
Không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa, hôm trước hỏi con bé cũng không nói, vậy chắc chắn là chuyện không tốt đẹp gì.
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, người trên bục giảng đã tiếp tục gắt gỏng:
– Chị nào vừa kêu? Đứng lên cho tôi!
Bốn mươi tám mạng vẫn im phăng phắc. Thầy Triết mất kiên nhẫn quát lên:
– Chị nào thì khẩn trương đứng dậy ngay cho tôi! Dám kêu mà không dám đứng à!?
Lần này, trong lớp rộ lên vài tiếng xì xào nho nhỏ.
– Sao thầy vẫn hỏi thế? Bỏ qua không được à?
– Đứa kêu làm gì dám đứng dậy, hỏi như kiểu sắp ghi sổ đầu bài ý.
– Chuyện cỏn con mà sao cứ hỏi mãi thế nhở?
– Hình như là con Ngân hay sao ấy.
– Con Ngân có mất trật tự bao giờ đâu. Nhưng hình như là đứa nào quanh đấy thì phải.
– Chịu. Ai để ý đâu mà biết?
Phương Ngân sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Nếu ngay từ đầu đứng lên thì không sao, giờ thầy đã nhắc đến câu thứ ba, đứng lên thì chỉ có nước ngồi sổ đầu bài. Khi thầy quát đến câu thứ tư, cô mới hốt hoảng quay sang cầu cứu bạn cùng bàn:
– H… Huyền ơi cứu tao với! Mày… Mày nhận thay tao được không?
– Nhưng người kêu là mày, sao tao nhận thay được?
– Xin mày đấy được không? Đứng lên cũng không sao đâu, mày giúp tao đi mà!
– Thành thật nhận lỗi thì thầy không làm gì đâu, cứ đứng lên đi. Chỉ một xíu thôi mà.
Huyền vỗ tay Ngân động viên. Ngân vẫn không nghe:
– Không được, tao sợ lắm! Mày mạnh mẽ hơn tao, mày được các thầy cô quý nữa, mày giúp tao đi! Xin mày đấy!
Đúng lúc ấy, thầy Triết quát đến lần thứ năm. Ngân hoảng hồn nhanh chóng dùng sức kéo tay đẩy lưng bắt Huyền đứng dậy. Huyền chưa kịp phản ứng đã bị ép đứng lên, nhất thời ngu cả người.
– À, ra là chị à? Cuối cùng cũng chịu đứng dậy nhỉ? Chảnh quá cơ, gọi đến năm lần mới chịu ló cái mặt ra. Nói, lúc nãy chị phá giờ cái gì?
Huyền sững sờ, không thể tin nổi nhìn sang người bên cạnh. Ngân cúi thấp đầu, trốn tránh ánh mắt của bạn thân.
– Em…
Huyền nghẹn họng, cảm giác dạ dày hơi thắt lại. Thầy Triết mất kiên nhẫn, chỉ thẳng tay vào Ngân, lớn giọng nói:
– Bạn ngồi cạnh, em đứng lên nói cho tôi biết chị này ở trong giờ làm cái gì?
– Em… Em…
Ngân rụt rè đứng lên, mấp máy mấy chữ, lén liếc Huyền một cái, sau đó như đã hạ quyết tâm, giọng nói cao thêm mấy phần:
– Em mải làm bài tập, không… không biết bạn ý làm gì, chỉ biết bạn ý tự… tự dưng… nói… “vãi” ạ.
#hnld
[1] stress: căng thẳng, áp lực.
[2] xe bò điên: cách gọi khác của xe máy điện đời đầu.
[3]: Vị trí đại khái như này:
Sau này vị trí những nhân vật cùng lớp đã xuất hiện sẽ được cập nhật đầy đủ cả hai dãy.
[4]: drama (có nghĩa là kịch, ở đây có thể hiểu là một tin tức, một tình huống đặc biệt nào đó có sự hấp dẫn và gay cấn, gây sự chú ý với mọi người, ai cũng muốn hóng hớt)
[5]: là đôi mắt của Tôn Ngộ Không trong phim Tây Du Kí, Tôn Ngộ Không có khả năng nhìn thấu yêu ma quỷ quái, ở đây nhân vật Dũng dùng cụm từ này để phóng đại sự tinh tường của đôi mắt, kiểu “Tao có thể nhìn ra hết, qua thế nào được mắt tao!”