Tô Minh Nguyệt bước vào thang máy, nhìn thấy thang máy đã dừng sẵn ở tầng một, cô vội vàng ấn nút đi lên.
Cửa thang máy mở ra, khi nhìn thấy có người bên trong, cô sửng sốt, không ngờ Vu Thành Quang vẫn đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm vào bức tường một cách bần thần.
Cô hỏi, “Anh Thành Quang, anh vẫn chưa về à?”
Vu Thành Quang định thần lại, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đã bước vào, mới nhớ ra mình vừa rồi vào thang máy quên ấn số tầng, liền ho nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra và nhấn số 16 và 12.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Minh Nguyệt thấy sắc mặt anh không tốt, lại nhớ tới những lời anh nói khi ở nhà cô, chẳng lẽ …
Cô hỏi một cách ngập ngừng, “Uh, anh có tâm sự gì à? Có phải là phẫu thuật ngày hôm nay …?”
Cô thấy Vu Thành Quang có vẻ hơi kinh ngạc, vài giây sau, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Không, ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp.”
Tô Minh Nguyệt khịt mũi, thang máy lên đến tầng 12, Vu Thành Quang gật đầu rồi bước ra khỏi thang máy.
Đúng là một người kỳ quái, Tô Minh Nguyệt nhìn bóng lưng anh ta rồi lắc đầu, đột nhiên anh ta quay đầu lại nói với cô: ” Fan hâm mộ bé nhỏ của em rất có tinh thần đó.” Nói xong liền rời đi.
Ừm? Fan hâm mộ gì chứ? Của tôi? Nhìn thấy thang máy đã đến tầng nhà mình, Tô Minh Nguyệt bước nhanh ra ngoài, lắc đầu, bỏ qua những câu hỏi trong đầu mình. Cô chưa kịp tới cửa nhà thì đã thấy mẹ đang nhìn quanh qua cánh cửa khép hờ, thấy cô liền mở rộng cửa.
Mẹ Tô đón Tô Minh Nguyệt vào, nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao con về muộn như vậy, ba mẹ đều đang đợi con đó. Đã xảy ra chuyện gì vậy? “
Tô Minh Nguyệt có chút khó hiểu, “Không có gì ạ…”
Cô thay giày và nhìn thấy bố đang ngồi ở ghế sofa, không xem TV cũng chẳng xem điện thoại. Cô lại nhìn đồng hồ trên tường phòng khách. Mới hơn 9h, cũng không phải quá muộn.
“ Bố mẹ sao vậy? Anh Đông vừa đưa con về. Tối nay con cùng anh ấy ăn tối.”
Tô Minh Nguyệt không dám nhắc đến chuyến đi cấp cứu của mình, cô chợt nhớ rằng mình chưa nói với bố mẹ về buổi họp báo buổi sáng.
Cô nhanh chóng giải thích: “Con bị anh ấy kéo đi tổ chức họp báo vào buổi sáng. Con không sao, con thực sự rất ổn.”
“Nguyệt Nguyệt, con phải nói cho mẹ biết sự thật. Có phải đoàn phim bắt nạt con không, thế nên con mới không tiếp tục quay bộ phim này nữa?” Mẹ Tô kéo Tô Minh Nguyệt qua, nhìn trái nhìn phải.
Tô Minh Nguyệt dang tay ngoan ngoãn để mẹ sờ người, sờ mặt một hồi, cô cũng chủ động đứng lên bàn cân, thể hiện bản thân mình vẫn rất ổn.
Mẹ Tô kéo cô ngồi xuống sô pha, sốt sắng nói: “Đứa nhỏ này, chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu, mẹ đã cùng bố con nói chuyện qua rồi. Bây giờ, vết thương của con đã lành, đoàn làm phim lại không muốn gọi con, vì vậy công ty mới phải thay người, thế mà còn nói rằng họ không bắt con sao? “
“Đâu có đâu, bọn con chấm dứt hợp đồng trong hòa bình mà.” Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, cô không muốn ba mẹ cả ngày phải lo lắng cho mình.
“Nguyệt Nguyệt, nhưng trên TV không nói thế …” Mẹ Tô nhìn thấy ánh mắt đau lòng của con gái mình trên màn hình, mặc dù nghe bố Tô nói là cô giả vờ, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy vẫn rất đau lòng.
Tô Minh Nguyệt trợn tròn mắt, “Mẹ ơi, trên TV có phải nhắc về người ta thì rất tốt, nói về con thì rất thảm không?”
Mẹ Tô gật đầu, lo lắng nhìn cô.
Tô Minh Nguyệt cười khúc khích, khoác vai mẹ và nói: “Mẹ ơi, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không tin được những lời trên TV. Mẹ đợi lần sau con đóng bộ phim khác, trên TV chắc chắn sẽ chỉ toàn khen ngợi con thôi, đây gọi là marketing đó.”
Cô lại tiến đến bên cha mình, bóp chân cho ông. “Trí tưởng tượng của mẹ quá phong phú, bố cũng đừng để người ta lừa nha. Hôm nay bố đã làm mấy ca phẫu thuật rồi, bố mệt rồi thì đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Bất ngờ thay, bố cô quan sát kỹ khuôn mặt cô và nói: “Nguyệt Nguyệt, hôm trên TV con trang điểm như yêu tinh ấy. Giờ con tẩy trang rồi, bố thấy mắt con vẫn còn hơi đỏ. Con lại vừa khóc à?”
Tô Minh Nguyệt tin chắc, bố cô có đôi mắt tinh tường thế này, không hổ danh là một bác sĩ nha.
Cô sợ bố mẹ lo lắng nên chỉ có thể mơ hồ nói: “Không phải, anh Đông đưa con đến gặp đạo diễn thử vai.”
Mẹ Tô nhanh chóng vui vẻ, “Thử vai á? Phim gì vậy? Đạo diễn nào thế?”
Mắt Tô Minh Nguyệt khẽ giật, chuyện này cô vẫn còn chưa bịa xong…
“ Chỉ là thử vai thôi mà, kịch bản vẫn chưa viết xong, mẹ đừng sốt ruột, bao giờ hoàn thành con sẽ bảo với mẹ, thôi con về phòng nghỉ ngơi đây.”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi thì nghe tiếng bố cô thao thao bất tuyệt: “ Bố nói nghe này, Tiểu Vu hôm nay có gì đó lạ lạ, buổi trưa xem xong tin tức về con mà cậu ấy bồn chồn cả buổi chiều, tan sở chưa kịp nộp báo cáo, tối về đánh cờ với bố, thua liền ba ván liên tiếp, cậu ấy nói hôm nay không có tâm tình đánh cờ rồi rời đi trước tám giờ. “
Bố đang nói về Vu Thành Quang sao? Tô Minh Nguyệt sờ sờ đầu, ” Con vừa mới gặp anh Thành Quang ở dưới lầu…”
Bố Tô cũng hào hứng, đứng dậy nói: “Gặp cậu ấy sao? Ở dưới lầu? Đứa nhỏ này không phải cố ý chờ con chứ…”
Tô Minh Nguyệt đảo mắt về phía cửa phòng, “Khụ, làm sao có thể, không phải bố luôn nói thanh niên nên tập trung vào sự nghiệp sao, người ta không chừng ở dưới lầu chuẩn bị công việc, bố đừng có đoán mò nha.”
Mẹ Tô chưa nói với con gái được mấy câu đã thấy con lại trốn trong phòng, bà liền đuổi theo và hỏi: “Nguyệt Nguyệt, tối nay Thành Quang chưa ăn được gì mấy, còn phần lại rất nhiều đồ ăn cho con. Tối nay con ăn no chưa, có muốn ăn thêm chút gì không? “
Tô Minh Nguyệt không muốn ăn thức ăn thừa của tên đó! Cô lắc đầu nguầy nguậy nói đã ăn no rồi, đóng cửa lại rồi nằm lên giường lướt điện thoại.
Ngày hôm qua cô cũng đã giải thích hết với những người quen rồi, hôm nay không còn ai nhắn tin hỏi chuyện. Những chuyện thế này ở trên newfeed cũng khá phổ biến nên không ai còn bàn tán gì nhiều.
Cách đó bốn tầng lầu, Vu Thành Quang trở về nhà, thở dài nhìn căn nhà trống trải. Bố mẹ anh mấy tháng nay đều không về nhà.
Mỗi khi tan làm, trước khi về nhà, anh đều sẽ đến nhà Viện trưởng Tô ăn cơm, trong nhà không có chút mùi thuốc lá nào.
Anh nhớ đến vừa nãy đợi ở dưới lầu rất lâu, cuối cùng cũng thấy Tô Minh Nguyệt về nhà, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, được người quản lí trưởng thành điềm đạm đưa về đến tận cửa, vừa nói vừa cười.
Anh ta vốn không giỏi nói chuyện, vừa nhìn thấy Tô Minh Nguyệt liền không biết phải nói gì, tự cảm thấy căng thẳng hồi lâu.
Vu Thành Quang đứng trước gương phòng tắm tự cười trào phúng bản thân, anh rửa mặt cho tỉnh táo lại. Sau đó, ngồi vào bàn làm việc, anh bắt đầu nghiêm túc làm báo cáo.
Sau khi viết xong báo cáo, anh không nhịn được cầm điện thoại lên lần nữa thì thấy Tô Minh Nguyệt đã cập nhật một trạng thái: Hôm nay tôi có một ngày rất viên mãn. Ngày mai cũng sẽ phải cố lên!
Sau khi suy nghĩ một hột, Vu Thành Quang vẫn để lại một câu ” Chúc ngủ ngon”, sau đó sững sờ nhìn bàn làm việc.
Trên bàn làm việc luôn đặt một bức ảnh. Trong ảnh, anh đang đứng trước cổng trường trung học, một cô gái đang cười vô tình lọt vào ống kính phía xa xa, đó chính là Tô Minh Nguyệt.
Trên đường, Tạ Hiểu Đông lái xe lượn trên đường vài vòng rồi mới chậm rãi đỗ xe bên ngoài biệt thự của cha anh, bước đến cổng rồi bấm mật mã để đi vào. Màn hình mật mã vừa mới hiện ra thì cổng đã được mở. Anh liền thấy dì Điền, người giúp việc trong gia đình anh chạy ra đỡ lấy cặp tài liệu cho anh, nhiệt tình nói: “ Cậu chủ đã về, cậu đã ăn gì chưa? Ông chủ vẫn chưa ngủ, vẫn đang đợi cậu trong thư phòng.”