Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 21: Ban ngày thấy gió lửa (3)



Hà Vị ngồi đó bất động, mắt nhìn anh.

Như thể bọn họ đã quay lại lúc mới gặp nhau trong Bách Hoa Thâm Xử, bên cạnh là chậu than đỏ cháy lách tách, cổ áo choàng bằng đuôi hồ ly khiến mặt cô ngưa ngứa, khi nãy cô đã cởi áo khoác ngắn bên ngoài, vừa xoay lưng liền bắt gặp người đàn ông một tay vén rèm châu, gió bấc lùa vào trong cửa. Hai người đối diện nhau chốc lát, rèm châu sau lưng anh lắc lư… Cô không thể không vươn tay về phía anh để che giấu sự sợ hãi trong lòng, khẽ nói: “Em là Hà Vị”.

Đêm đó, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến việc họ sẽ đi đến ngày hôm nay.

Cô cúi đầu nhìn đường thêu chỉ vàng trên chăn gấm, trái tim càng mềm nhũn.

Trong giây phút yên tĩnh, Tạ Vụ Thanh và cô đều không lên tiếng.

“Khi anh quyết định ra Bắc, vừa mong em gả cho người khác, cũng vừa mong em còn lưu luyến anh”, cuối cùng anh nói, dừng lại một chút tiếp tục, “Vị Vị, anh thật sự không thể buông tay em”.

Bốn phía tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Tạ Vụ Thanh tiếp lời: “Nhưng em không phải một cô gái bình thường, đối với chuyện hôn nhân đại sự chắc hẳn đã có chuẩn bị sẵn. Nếu anh không được, sẽ làm em chậm trễ. Đây cũng không phải điều anh mong muốn”.

Hai bức điện báo anh đã đặt trước dưới đáy hành lý, chờ một khi hoà đàm thành công sẽ đưa cho cô. Nếu giữa chừng đàm phán có bất trắc gì thì không biết con đường mịt mù phía trước còn phải đợi bao lâu…

Hà Vị nhìn anh chăm chú. Cô đối với chuyện chung thân của mình từng suy nghĩ rất nhiều, cũng thoả hiệp rất nhiều, tất cả là vì di nguyện của anh trai, vì tâm nguyện của chú hai, vì sản nghiệp của vận tải đường thuỷ. Lúc mười bảy tuổi, cô đã bắt đầu tỉ mỉ sắp xếp kế hoạch cuộc đời, nhân lúc chú hai còn sống mà sinh thêm một hai đứa bé có thể đảm đương cơ nghiệp gia đình. Thậm chí cô còn tính toán mời mấy vị tiên sinh đức cao vọng trọng đến dạy dỗ con mình, dạy những gì trọng yếu nhất, làm sao để tránh đi vào vết xe đổ của bản thân, nuôi nấng đứa trẻ ấy thành một doanh nhân kiệt xuất hơn hẳn bao người…

Quân Khương từng không ngớt lời cảm thán, nói cô không phải đang lập gia đình, mà chỉ muốn tìm người cha tốt nhất cho hậu nhân kế nghiệp của Hà gia thôi.

Nếu là vì hậu nhân kế nghiệp Hà gia thì Tạ Vụ Thanh không thích hợp. Tình cảnh của anh quá nguy hiểm, không thể sinh con…

Mặt Hà Vị bỗng dưng nóng lên, nghĩ xa thế làm gì.

Cô không muốn Tạ Vụ Thanh ôm đồm quá nhiều trách nhiệm lên người, lắc đầu nói: “Dù cho anh muốn kết hôn ngay lúc này, em cũng không thể theo anh vào Nam được. Nếu nói chậm trễ, là em làm lỡ chuyện của anh”.

Tạ Vụ Thanh bình tĩnh đáp: “Hai chuyện này không giống”.

“Giống chứ, như lần cuối chúng ta gặp nhau đã từng nói, ai cũng có khó xử của riêng mình”, giọng cô mềm mại, “Lúc này khó khăn quá”. Có lẽ chờ khi thời cuộc ổn định, những băn khoăn ấy cũng không phải vấn đề nan giải. “Chờ lúc đó bàn lại sẽ tốt hơn”.

Tạ Vụ Thanh cùng cô nhìn nhau.

Cô say sưa đắm chìm trong mắt anh, nghĩ anh có thể trở lại thì thật tốt.

“Em đói rồi”. Cô kéo tay anh.

Tạ Vụ Thanh để mặc cô lôi kéo.

“Thầy Tạ à”. Cô thì thầm.

Tạ Vụ Thanh không khỏi bật cười: “Nghiêm túc nào”.

Cô mặt ủ mày chau, liếc nhìn anh.

Tạ Vụ Thanh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi giường rồi đi ra ngoài.

Hà Vị cũng cười, sửa sang lại váy áo rồi mới theo anh bước ra. Tạ Vụ Thanh quay lưng về phía cô, khui một chai rượu vang trắng. Cô đi đến cạnh anh, nhận ra dấu mực màu đỏ trên nhãn chai.

Tạ Vụ Thanh xoay người ở một bên: “Đầu bếp sợ tay nghề không tốt, không hợp khẩu vị em. Nhưng ông ấy vẫn muốn làm một bữa mời em nếm thử, cảm ơn em vì đã quyên góp con tàu cho bọn anh”.

“Sao trên chai rượu của anh lại dùng bút đỏ đánh dấu vậy?” Hà Vị đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

Anh xoay chai nửa vòng, nhìn vào dấu mực: “Thói quen của Lâm phó quan, có lẽ loại sản xuất năm này có mùi vị tốt”.

Hà Vị âm thầm nhớ rõ năm sản xuất của rượu. Nếu anh đã thích, sau này có thể chuẩn bị nhiều hơn.

Tạ Vụ Thanh phát hiện cô cứ nhìn chằm chằm vào năm sản xuất trên vỏ chai, như thấu rõ tâm tư cô. Thực ra dấu mực này chỉ có nghĩa là không chứa thành phần độc hại và có thể dùng ngay.

Trước mặt người ngoài, Tạ Vụ Thanh không thường động đũa, nhưng hôm nay lại khá khẩm hơn một chút, ăn cùng cô hay miếng.

Món ăn của đế kinh đều có đủ, nhưng vì khẩu vị hai miền Nam – Bắc khác biệt nên nêm nếm cũng thay đổi một chút theo đặc trưng phương Bắc. Cô hiếm khi ăn ngon đến thế, canh chua đề hoa [1], gà xào phù trúc, ngỗng rút xương… Hương thơm nồng nàn giữa món ăn Kiềm [2] và món ăn Tứ Xuyên giống hệt nhau, có điều trong vị cay mang theo chút chua ngọt lạ miệng.

[1] Canh chua đề hoa là một món canh có vị chua ngọt nấu cùng móng giò

[2] Kiềm – tên gọi khác của Quế Châu, Trung Quốc

Cô thấy anh ăn không nhiều, uyển chuyển hỏi thăm: “Không có khẩu vị sao?”

Tạ Vụ Thanh lắc đầu, gắp thêm đồ ăn cho cô: “Tối nay có xả giao, phải chừa bụng”.

Đã lâu không dùng món ăn quê nhà chính gốc, đối với anh mà nói, tối nay đã nếm đủ vị chua cay kích thích rồi.

Tạ Vụ Thanh thấy cô có vẻ rất thích ăn mấy món này, càng vui vẻ, uống cũng không ít. Nhưng lạ là anh không thấy váng đầu, có lẽ vì có chuyện vui nên người cũng không say được.

Chờ đến tối muộn, chư vị tướng quân cùng nhau đến phòng anh.

Lúc Tạ Vụ Thanh mở cửa, cô vừa rửa tay xong, nhìn thấy toàn những tướng lĩnh trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi bốn mươi, cô thấy hối hận vì không tết gọn bím tóc. Vốn dĩ nó đã bị anh xoã ra sau một hồi hoang đường khi nảy.

Lần này quay lại, anh thật sự là khách quý, hoàn toàn không còn mang thân phận con tin, tất nhiên cũng tuỳ ý hơn nhiều.

Trong ánh nhìn sáng quắc của các tướng quân, anh giới thiệu: “Vị này là cô hai Hà của vận tải đường thuỷ Hà gia”.

Vừa rồi ở đại sảnh đều đã gặp qua, có lòng cười một tiếng, lần lượt bắt tay cô, trực tiếp nói: Hân hạnh.

Hồi trước chưa biết Hà Vị, ai cũng nghe qua Tạ Vụ Thanh từng được vận tải đường thuỷ Hà gia tặng một con tàu, từ lâu ngầm hiểu quan hệ thân thiết giữa hai người họ, mà đến lúc gặp mặt lại nhìn thấy tiểu thư nhà người ta không thèm mặc áo khoác qua lại ở phòng anh… Trong lòng càng thêm khẳng định chuyện riêng của hai người. 

Phần lớn hồng nhan tri kỷ của Tạ Vụ Thanh đều chỉ nghe qua mấy lời đồn truyền miệng, lần này khó có dịp xuất đầu lộ diện thế này.

Cô muốn rời đi cũng không xong, mọi người ai cũng rất nhiệt tình, mượn cớ vì vừa ra Bắc nên muốn tìm hiểu thêm phong tục tập quán ở địa phương, rốt cuộc giữ cô lại phòng họp. Một mình cô đối diện với các vị tướng quân cũng không quá sốt sắng, kể chuyện từ tô giới ở Thiên Tân đến các sảnh khiêu vũ lớn, rồi lại nhắc tới những cuộc khẩu chiến kịch liệt khua môi múa mép của các phe phái bảo thủ, cuối cùng là chuyện hoàng đế tiền Thanh muốn chuyển vào tô giới Nhật Bản ở Thiên Tân, cùng người Nhật qua lại mật thiết…

Nói một hồi, Hà Vị cũng muốn hỏi thăm vài câu về tình hình chiến sự ở phương Nam.

Mọi người định nói, lại bị ánh mắt Tạ Vụ Thanh ngăn cản, chỉ sợ cô nghe xong thêm lo lắng. Cô quay đầu lại, oán trách nhìn Tạ Vụ Thanh.

“Tôi và anh Thanh đều học cùng trường”, có người lên tiếng đúng lúc, khiến bầu không khí lần nữa sôi sục hẳn lên, “Cô hai có muốn biết những chuyện trước kia của anh ấy trong trường quân sự không?” Người đang nói tên Tôn Duy Tiên, hắn mang một cặp kính, giọng điệu chậm rãi.

“Muốn biết có phải anh ấy lúc nào cũng được con gái yêu thích không?” Cô nói đùa.

Mọi người bật cười, có kẻ hỏi cô: “Anh Thanh có bao nhiêu tên gọi, cô hai đều biết à?”

Hà Vị khẽ gật đầu.

“Tạ Vụ Thanh, Tạ Ngộ Khanh. Trước kia anh ấy đúng là có không ít khanh khanh giai nhân [3] bên cạnh”, một người trêu chọc anh.

[3] “Khanh” là từ dùng để gọi người khác một cách thân mật (như người yêu, vợ chồng). Thường có câu “khanh khanh ta ta” cũng mang ý như thế.

“Tạ Khanh Hoài, Tạ Khanh Hoài [4]. Cho dù bỏ lỡ khanh khanh giai nhân vẫn khiến người ta hoài niệm đến giờ, nhớ mãi không quên”. Lại có người cười nói thêm.

[4] “Hoài” (1) trong tên Tạ Khanh Hoài của Tạ Vụ Thanh, có nghĩa là tên sông Hoài. Còn chữ “Hoài” (2) có nghĩa là hoài niệm nhớ nhung trong lòng.

Cô lườm anh, trong đầu ong ong suy nghĩ.

Tạ Vụ Thanh thực sự không còn cách nào với mấy cái miệng trêu chọc không nể tình của đồng liêu, đặt tay lên vai cô: “Để anh đưa em về?”

Tạ Vụ Thanh cầm lấy lá thư trên bàn, dẫn cô đi ra, khép hờ cửa lại.

Binh lính canh giữ bên ngoài có không ít người từng theo anh đến Thiên Tân vào hai năm trước. Đêm đó ở trước cửa tô giới, nguyên nhân thiếu tướng quân lại cam tâm tình nguyện vì cô hai đây tháo bỏ súng ống, người mang thương tích một mình đi vào hang hổ, ký ức đó trong đầu bọn họ đến giờ vẫn còn mới nguyên… Mọi người hôm nay còn chưa gặp Hà Vị, đều ngầm khẳng định người cách vách chính là cô hai nhà họ Hà. Thế nên khi thấy Tạ Vụ Thanh đi ra, không ai hé răng nửa lời, chỉ chăm chăm nhìn thẳng hai người họ.

“Hai ngày nay, những bên có liên quan hoà đàm đều sẽ đến Thiên Tân”, anh đứng trước phòng cô, thấp giọng dặn dò, “Sáng sớm mai em quay lại đi, ở Bắc Kinh dù sao cũng an toàn hơn”.

Cô đồng ý, thì thầm nói: “Vậy ngày mai anh đi đâu?”

“Phụng Thiên, ba ngày sau sẽ về”, anh nói, “Cuối tháng đến Bắc Kinh”.

Vậy cũng tốt. Cô che giấu sự hụt hẫng vì phải lần nữa chia xa: “Em bảo người đến Bách Hoa Thâm Xử dọn dẹp nhà cửa một chút, sắp đến Tết rồi, ít nhất cũng phải sơn sửa lại cổng lớn”. Cô muốn anh cảm nhận được bầu không khí năm mới vui vẻ ở Bắc Kinh.

“Được”. Tạ Vụ Thanh đưa lá thư cho cô, ý bảo cô vào trong phòng hẵng đọc.

Hà Vị dõi theo bước anh về phòng, sau đó cũng bước vào phòng mình. Cô mở bìa thư, lấy ra một xấp giấy, là danh sách chi tiết sắm sửa hàng hoá. Cô tính sơ qua tổng giá, liền biết là khoản tiền thu được sau khi bán con tàu kia.

Số tiền ấy, một xu anh cũng không giữ lại cho mình, toàn bộ đều dùng mua quân nhu cùng dược phẩm. Những vật tư quân nhu này chia theo cấp bậc từ trên xuống dưới, từ sư đoàn đến ban ngành cụ thể đều được dùng mực đánh dấu rõ ràng.

Như thể không cần chờ cô kịp giải thích ý đồ quyên góp con tàu, anh đã chuẩn bị sẵn cho cô một câu trả lời thoả đáng.

Anh sẽ không để con tàu của Hà gia đi một chuyến vô ích, từng li từng tí đều cống hiến trên chiến trường.

Lúc Tạ Vụ Thanh quay về phòng, bàn hội nghị đã được dọn dẹp sạch sẽ. Sau khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi, là một cuộc họp thâu đêm suốt sáng.

Lâm Kiêu biết anh không ăn được những món kia, có điều vì muốn cô hai Hà vui vẻ nên mới bảo người làm, giờ phút này có lẽ đã thấy đói, rất nhanh hắn liền bưng lên một bát mì chay cùng ít muối trắng. Tạ Vụ Thanh khuấy đũa mì trong bát, mở một nửa cửa ban công.

Bầu trời bên ngoài như Hải Hà lấp lánh đêm đen, trong bóng tối lộ ra chút thanh sắc, ngược lại càng khiến vầng trăng thêm sáng ngần.

Sáng hôm sau, mới năm giờ, Hà Vị đã tỉnh dậy, cách một lớp cửa kính ngoài ban công nhìn sang phòng bên, có thể thấy đèn vẫn còn sáng.

Lúc này mây mù trên trời thưa thớt, mặt trăng chiếu rọi cả khoảng không xanh lam. Cảnh sắc khiến cô nhớ đến “hang ổ” với bốn bức tường bị thấm nước ở Nam Dương, khi ngọn đèn hắt lên vách phòng cũng mang theo dáng vẻ thế này, óng ánh xanh lam.

Nghĩ đến Tạ Vụ Thanh cũng từng sống ở Nam Dương, khoảng thời gian học tập ở Nam Dương kia đối với cô cũng có chút khác biệt.

Tạ Vụ Thanh để lại một phó quan trẻ để tiễn cô.

Trước khi đi, cô bỗng đổi ý, khó có dịp gặp nhau một lần, cô vẫn muốn ở lại Thiên Tân chờ anh, ít nhất ở cùng khu vực hai người còn có thể gọi điện cho nhau.

Hà Vị mời người phụ trách phòng làm việc của Hà gia tại Thiên Tân đến, cùng với vị tiên sinh phòng thu chi đối chiếu sổ sách cuối năm, quyết định kế hoạch vận hành cho năm sau. Hai ngày kế tiếp, cô để lại số điện thoại liên lạc cho phó quan trẻ đó, còn mình đến nhà chú chín ở nhờ.

Trong nhà ngoại trừ chú hai, cũng chỉ có cô bảy cùng chú chín là yêu thương cô. Mỗi khi cô rảnh, cô sẽ đến Thiên Tân thăm chú chín.

Thiên Tân sớm phát triển, lại có cảng tàu biển lớn nhất phía Bắc, ngoài ra còn mọc lên không ít tô giới, chính vì vậy mà những chính trị gia có tiếng ở đây cũng rất nhiều. Trước có vương công hầu tước nhà tiền Thanh, không thiếu quân phiệt thất thế và quan viên hèn yếu, sau có các lực lượng đại quân phiệt cùng nhiều thế gia danh môn.

Chú chín đến đây từ sớm, sau khi phân nhà thì được chia một căn biệt thự có sân vườn, không lâu sau cả gia đình cũng chuyển tới theo. Chú chín từ nhỏ đi lại khó khăn, hai chân tàn tật, sau này cưới một thê một thiếp, tất cả đều được chuộc thân từ chốn trăng hoa. Dù ngày thường chú chín ít khi ra ngoài, nhưng vì nhà mẹ đẻ có thân phận địa vị cao nhất Hà gia nên không ít kẻ muốn nhanh chóng làm thân với chú. Tuy không có nắm đấm cứng rắn nhưng danh vọng rất cao, tin tức từ bạn bè xung quanh cũng nhiều.

“Vị Vị à, có phải con muốn hỏi chuyện gì không?” Chú chín hơi nhấc môi, để cô đích thân châm thuốc cho mình.

Hà Vị đốt cho chú một điếu Kim Hoa, cười hỏi: “Không phải chú thích loại Phi Thuyền hơn ạ?”

Chú chín thở dài: “Thím con không thích mùi của Phi Thuyền”.

Cô cười.

“Hỏi đi”. Chú chín xắn tay áo sơ mi lên cao.

“Hai bên hòa đàm thế nào rồi chú?” Cô trực tiếp thắc mắc.

“Con quan tâm việc này làm gì?” Chú chín đáp, “Hoà đàm cũng không phải chỉ là lớp nguỵ trang”.

Chú chín lại tiếp: “Đại quân phiệt người ta không tiếc ném bạc trắng ra ngoài, sau khi đánh xong một trận đại thắng cần gì chứ, tất nhiên là muốn thu về nhiều hơn. Người ta không ngốc, làm gì có chuyện tặng đồ ngon cho đám người ra Bắc đàm phán?”

“Con biết”, cô cười khổ, “Con cũng không ngốc”.

Tạ Vụ Thanh anh cũng không ngốc. Bọn họ đều biết rõ, dù chỉ còn tia hy vọng nhỏ nhoi, vẫn muốn đến một lần.

“Được rồi, để ta kể con nghe”, chú chín cầm trên tay chuỗi tràng hạt Phật, chậm rãi nói, “Đám người ra Bắc e là phải thất vọng rồi. Lần này họ đến phương Bắc, đưa ra một đề xuất cấp thiết là bãi bỏ tất cả những hiệp ước bất bình đẳng, điều đó vấp phải sự phản đối kịch liệt từ các quốc gia khác. Lúc họ tới Thượng Hải đã gặp phải tranh luận công kích từ Anh và Pháp, đi đến đâu cũng không dễ dàng”.

Hà Vị khẩn trương hỏi: “Nhóm quân phiệt nói thế nào ạ?”

“Đương nhiên là trấn an các quốc gia kia, đảm bảo lợi ích của cường quốc bọn chúng ở Trung Quốc”. Chú chín cười lạnh.

Trong lòng Hà Vị càng thêm khổ sở: “Con cho rằng, ít nhất trong việc bãi bỏ hiệp ước bất bình đẳng… mọi người sẽ có cùng chí hướng”.

Chú chín lắc đầu: “Kẻ muốn thăng quan phát tài, người muốn cứu quốc độ dân, từ trong xương máu đã khác biệt, không có khả năng đàm phán thành công”.

Cô nghe thấy tin này mà trái tim quặn đau.

Hình như mỗi lần anh ra Bắc đều giống loài ưng giương cánh, bị người ta đánh gãy, chưa bao giờ một đường thuận lợi cả.

Mấy người thím của cô sau khi dạo phố xem quần áo trở về thì hai người cũng không nói thêm.

Hai thím thần thần bí bí dẫn cô lên lầu. Một người khen tầm mắt của cô tốt, nhất định bắt cô phải chọn vải vóc tơ lụa, một người khác lại bảo cô phiên dịch tạp chí thời trang nước ngoài giúp mình. Quan hệ giữa Hà Vị cùng hai người thím này rất tốt, cô thường lấy số tạp chí thời trang mình có cho các thím xem, các thím vốn yêu thích cái đẹp, ngược lại có thêm động lực học tiếng Anh, vì để đọc hiểu ngôn ngữ ngoại quốc đã mời một cô gia sư du học từ nước ngoài về, mỗi tuần đều đến dạy theo những gì có trong tạp chí.

Thím lớn tì cằm lên vai cô: “Thật ra chú của con từ sớm đã biết con đang yêu đương với ai rồi, chỉ là ông ấy không nói thôi”. Thím nhỏ cắn quả hạch đào: “Ông ấy không tiện ra ngoài, nếu không đã chạy đi xem cháu rể tương lai của mình từ lâu rồi”.

Hà Vị không đáp, giả vờ như đang chọn vải.

“Nếu con không lên tiếng, vậy thì không nói cho con biết hôm nay ai tới”. Thím lớn thấp giọng cười bên tai cô.

Cô hơi giật mình.

Thím nhỏ cắn răng rắc vỏ quả hạch đào vận chuyển từ phía Nam: “Lúc nảy khi chúng ta vừa về nhà, nhìn thấy bên ngoài biệt thự đỗ mấy chiếc xe, bốn phía đều là người mặc quân trang, vốn tưởng là quân đội đồn trú của Thiên Tân. Quản gia còn bảo là xe bọn họ dừng ở đây đã bốn tiếng rồi, thật doạ người mà, ta liền gọi họ qua hỏi thử xem có phải đi nhầm nhà không”.

Thím lớn nói tiếp: “Ai ngờ người ta lại khách sáo nói, không sai, họ đang chờ cô hai Hà”.

Là Tạ Vụ Thanh?

Khó trách hai người giả thần giả quỷ, mờ mờ ám ám, chính vì muốn kéo cô lên lầu.

Hà Vị không để ý đến tiếng cười trêu ghẹo của mấy thím mình, bước chân vội vã chạy xuống tầng, đi về phía tiền sảnh.

Chưa vào tiền sảnh đã thoáng thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tạ Vụ Thanh. Quân mũ cùng găng tay đều được phó quan cầm hộ, còn anh thì ung dung ngồi trên ghế gỗ lim có lưng tựa, nhận lấy một tách trà sứ trắng từ cô hầu.

Chú chín cười nhìn anh: “Hai năm trước cậu có dịp ghé ngang Thiên Tân nhưng không nhìn được, hôm nay cuối cùng cũng gặp nhau rồi”.

Tạ Vụ Thanh lễ phép đáp lời: “Lần trước đến, cháu cũng nghe danh Cửu tiên sinh, đáng tiếc khi ấy đi gấp, không kịp tới bái lễ. Xin thứ tội”.

Chú chín cười nói: “Tôi chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi, đừng bày ra vẻ trưởng bối với con cháu làm gì”.

Tạ Vụ Thanh khẽ cười, không lên tiếng.

… Anh trẻ hơn chú nhiều. Hà Vị bất giác nghĩ. Có điều cũng không thể không thừa nhận, tuổi tác hai người đàn ông trước mặt quả không khác biệt lắm.

Nghĩ thế, anh kết hôn đúng là hơi muộn, người trong nhà cũng không sốt ruột. Không biết đã gặp qua bao nhiêu bà mối rồi.

“Cậu với tôi có duyên, tôi là Tri Khanh, cậu là Ngộ Khanh, chung quy đều không thoát khỏi một đạo khanh khanh giai nhân này”, chú chín Hà Tri Khanh trêu đùa anh, lập tức thở dài, “Không biết Tạ công tử có còn nhớ cô ba Ngụy gia ở Thiên Tân không?”

Tạ Vụ Thanh cũng không kiêng dè: “Có chút ấn tượng”.

Chú chín nhìn bóng của góc váy Hà Vị phía xa xa: “Ngày đó cô ấy vừa gặp cậu đã thân thiết, nhờ một vị quý nhân làm bà mối, muốn cùng cậu kết duyên Tần Tấn [5]. Chuyện này có phải không?”

[5] Nguyên văn là ‘Tần Tấn chi hảo” – một câu thành ngữ chỉ việc kết thông gia, định hôn sự giữa hai nhà.

Tạ Vụ Thanh không phủ nhận: “Đúng thật như thế”.

Chú chín nhẹ “À” một tiếng: “Ngụy tiểu thư này lai lịch không vừa, lại yêu cậu đến không thể cứu vãn, nói từ nhỏ đã nghe về chiến công của cậu, vô cùng ái mộ cậu. Năm đó cô ấy biết trong lòng cậu có Vị Vị, còn muốn hẹn Hà Vị gặp nhau, bàn tính chuyện cùng gả cho cậu”.

Còn có chuyện này sao? Hà Vị đứng một bên nghe trộm.

“Vị Vị con bé này, ở phương diện ấy rất chậm chạp, chỉ sợ nó thật sự cho rằng mình chia rẽ cậu với Ngụy tiểu thư nhà người ta. Cậu nên cảm ơn tôi, giúp cậu giải quyết một rắc rối”.

… Ai chậm chạp chứ?

Tạ Vụ Thanh đáp: “Nên cảm kích ạ”.

“Có điều, Tạ công tử thật sự không khiến người khác bớt lo, được lần này sẽ có lần sau. Tôi ở đây cũng không yên lòng, nghĩ muốn hỏi cậu một câu, sau này cậu có ý định nạp thiếp không?”

Tạ Vụ Thanh lắc đầu: “Chưa bao giờ nghĩ”.

Chú chín lại “Ồ” lên: “Không bằng ký tên xác thực?”

Tạ Vụ Thanh gật đầu: “Được ạ”.

Anh ngược lại càng phấn chấn, trực tiếp đặt tách trà xuống bàn, dặn dò phó quan chuẩn bị thư chứng.

“Chú chín”. Hà Vị thật không trốn được nữa, bước vào phòng khách. Chú chín tủm tỉm cười với cô.

Tạ Vụ Thanh quay lại, bất ngờ thấy cô xuất hiện trong bộ váy màu vỏ cua, phía trên là áo ngoài xanh ngọc [6], cổ áo cao cao ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé. Hà Vị bị anh nhìn chăm chú đến mức tim đập như trống bỏi… Thường xuyên xa cách cũng có chỗ hay, mỗi lần gặp lại đều như ngày đầu tiên quen biết.

[6] Đây là một loại ‘váy áo’ đặc trưng của triều nhà Thanh, thường được phụ nữ thời Dân Quốc yêu thích. Một bộ ‘váy áo’ bao gồm phần váy dài hơi xoè ra (có thể có xếp li) cùng với một áo tay dài mặc bên ngoài (ảnh minh hoạ)

Cô bước đến trước mặt Tạ Vụ Thanh: “Anh đi theo em”.

Tạ Vụ Thanh giương mắt, nhìn cô cười.

“Đưa anh đi dạo”. Cô nói khẽ.

Thấy anh vẫn bất động, cô nhẹ nhàng dùng mũi giày đá vào góc ủng quân đội của anh, giận dỗi lười anh.

Tạ Vụ Thanh lúc này bật cười, đứng dậy, nói với Hà Tri Khanh: “Cửu tiên sinh, lát sau gặp”.

“Lúc nãy tôi có sai người dọn dẹp phòng cho khách rồi, hôm nay cứ ở lại đây đi”, chú chín cười nói, “Lợi Thuận Đức dù có tốt hơn nữa, cũng không tốt bằng nhà mình”.

… Hà Vị khó tin nhìn chú chín.

“Còn không đi à?” Chú chín thúc giục.

Cô không phải chủ nhân ở đây, không thể phản bác, đành dẫn theo Tạ Vụ Thanh ra ngoài.

Trời đông giá rét, không thích hợp đi dạo vườn hoa. Cô đưa Tạ Vụ Thanh đến chỗ cầu thang bí mật, đi xuống tầng hầm.

Chỗ này là phòng chứa sách dùng để tiếp khách, toàn bộ sổ sách làm ăn của Hà nhị gia đều cất ở đây, cô thường xuyên đến dọn dẹp nên cũng xem là quen thuộc. “Chú em rất ghét tô giới, bọn họ lại chia cho chú căn biệt thự ở tô giới”, cô cười, đám người của cha ruột cô giỏi nhất chính là làm chuyện khi dễ người khác, “Người trong nhà xem thường hai thím em, nên chú mới chuyển đến Thiên Tân sống”.

Tạ Vụ Thanh ngắm nhìn ba bức tường đều là giá sách gỗ tối màu cũ kỹ, còn có những cái rương gỗ màu nâu sẫm, mỗi ngăn tủ đều dán giấy nhãn ghi chú rõ ràng.

Hà Vị biết chuyện đàm phán của anh khó khăn, không muốn nhắc đến công việc, chỉ định nói chuyện phiếm.

“Em có để số liên lạc cho phó quan, hắn không đưa cho anh sao?” Cô thấy lạ, sao anh không gọi điện mà lại trực tiếp tìm đến tận nhà.

Tạ Vụ Thanh nói chuyện so với khi nãy ấm áp hơn, dịu dàng đáp: “Mấy ngày không gặp, muốn đích thân đến đón em về”.

Hà Vị trong lòng mềm nhũn: “Đã tới thì phải kêu cửa chứ, nếu không cứ đứng đợi vô ích bên ngoài”.

“Đợi cũng có cái vui của đợi”. Anh nói khẽ.

“Không phải đợi đến bực bội à?”

Anh hơi lắc đầu: “Không đâu”.

Loại chờ đợi này còn có điểm cuối.

Chỉ cần biết cô đang ở trong phòng, nghỉ ngơi vui vẻ sớm muộn gì cũng sẽ đi ra, lên xe cùng anh quay về Lợi Thuận Đức. Lúc chờ đợi nhắm mắt dưỡng thần cũng vô cùng hài lòng, không giống hai năm qua, dù anh muốn chờ cũng không biết đi đâu để chờ cô.

Tạ Vụ Thanh nương theo ánh đèn trước mắt nhìn cô chăm chú, tóc mái ngang trán được cắt chải gọn gàng, dừng ngay trên mí lông mày, mặt cô nhỏ nhắn tinh xảo, không khác biệt lắm so với lúc trước, vẫn y hệt vị tiểu thư được nuôi dưỡng bên trong khuê phòng của quá khứ.

Hà Vị bị anh nhìn đến tâm viên ý mã [7], đánh mắt sang một bên, đôi mắt này của anh chỉ sợ đã từng tu luyện qua… khiến người ta nhớ đến mê hương động [8].

[7] “Tâm viên ý mã” ý chỉ tâm tư rất loạn, không khống chế được

[8] Một cách gọi mỹ miều của nhà thổ, nơi “trêu hoa ghẹo nguyệt”

Tạ Vụ Thanh lần lượt cởi quân trang bên ngoài, mở rộng cổ áo sơ mi. Anh thoáng thấy cô nghiêng đầu, tóc mái ngang trán lay động sượt qua, lộ ra vầng trán trắng nõn… Anh phát hiện mình lại muốn hôn cô rồi.

Loại yêu đương kiểu mới này thật sự là… dễ khiến người ta lỗ mãng.

— HẾT CHƯƠNG 21 —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 21: Ban ngày thấy gió lửa (2)



“Ăn gì không quan trọng”, cô nói khẽ, “Em chỉ sợ một mình ăn cơm ở đây, người khác sẽ nghĩ nhiều”.

Tạ Vụ Thanh nhìn cô: “Nghĩ nhiều gì?”

“Lần này không cần tránh người khác sao?” Cô sợ mình không nắm rõ tiêu chuẩn.

Tạ Vụ Thanh cười, không buồn để tâm hỏi: “Ở Kinh Tân này, chúng ta từng có quan hệ gì, còn có ai không biết?”

Hà Vị cũng không khỏi bật cười.

Tình cảnh khó xử khi xa cách lâu ngày gặp lại bị đánh tan, như thể Tạ Vụ Thanh anh trước nay chưa từng rời đi, vĩnh viễn là bộ dạng tự thị nhi phi [1], luôn thích trêu ghẹo cô.

[1] “Tự thị nhi phi” là một thành ngữ Trung Quốc, mang ý “tưởng thật mà lại là giả”, “như đúng như sai”

“Đó là chuyện hai năm trước”, cô hiếm khi có dịp đùa anh, “Tạ tướng quân đi lâu như vậy, sao biết em vẫn giống như lúc trước, nguyện ý làm chuyện vô nghĩa với anh chứ?”

“Chuyện vô nghĩa”, Tạ Vụ Thanh lặp lại lời cô nói, “Thì ra mọi chuyện quá khứ trong mắt cô hai đây, đều là vô nghĩa”.

Đôi mắt kia của anh như muốn vây hãm người khác.

“Cũng không phải”, cô nói nhỏ, “Nghe nói tướng quân Tạ Khanh Hoài ở phương Nam chiến công vang dội, so với Tạ thiếu tướng quân còn lợi hại hơn nhiều. Có thể làm bạn với người như thế, sao lại vô nghĩa chứ?”

Tạ Vụ Thanh đi đến cửa, khóa trái lại.

Một tiếng khóa rất nhỏ vang lên, cô nghe xong lại đỏ mặt. Hai năm trôi qua, cô thoáng nghĩ đến chuyện hoang đường trong gian phòng nhỏ lúc trước… Cô từng nhiều lần ngẫm lại, nếu lúc ấy Tạ Vụ Thanh không rời đi, hai người ở cạnh nhau thêm một tháng nữa, liệu có phải sẽ thật sự sẽ đi đến bước cuối cùng không. Nhưng nghĩ thì cũng chỉ thế thôi, cô quả thật không hiểu được tâm tư của người đàn ông này.

Tạ Vụ Thanh hai mươi tám tuổi cô còn không nắm chắc được, huống hồ hiện giờ anh đã sắp ba mươi… Cô càng không hiểu thấu.

Tạ Vụ Thanh đến trước mặt cô. Hai bàn tay cô nắm chặt, cả người tê dại.

“Mỗi lần ở cạnh cô gái nào anh cũng khóa cửa trước sao?” Cô khẽ hỏi.

Anh cũng đáp nhỏ: “Còn phải xem cô gái đó có quan hệ gì với anh đã”.

“Ví dụ như?”

Tạ Vụ Thanh không đáp lời.

Hai người cách nhau quá gần.

“Để anh nhìn em”. Anh dịu dàng nói.

Không hiểu vì sao, chỉ một câu nói ngắn ngủi đã khiến hai mắt cô đỏ ửng. Cô lắc đầu, cúi mặt không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình.

Cô cảm giác Tạ Vụ Thanh cầm lấy tay mình, dùng sức giữ chặt, anh kéo cô qua ôm chầm lấy, người cô chạm vào lồng ngực anh. Trên áo sơ mi anh là mùi hương chỉ thuộc về riêng người đàn ông Tạ Vụ Thanh bao lấy cô…

Cô chớp mắt, giọt lệ lặng lẽ rơi vào trong cổ áo sơ mi anh.

Tạ Vụ Thanh cảm nhận được có dòng nước từ xương quai xanh trượt xuống, đậu trên thắt lưng. Anh siết chặt người, hôn lên tóc cô.

“Để anh nhìn một chút”. Anh thì thầm, ngay trên tay cô.

Cô mơ màng, nhưng vẫn hiểu được anh muốn làm gì… Hà Vị không muốn để anh trông thấy, đầu vẫn cúi gằm. Hai tay vòng qua eo anh, bàn tay chạm đến vỉ ngoài bao súng trên thắt lưng, ngón trỏ khẽ khàng vuốt ve vỏ súng.

Tạ Vụ Thanh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Cũng không phải chưa từng hôn, sợ gì chứ?”

Hơi thở nóng rực của anh phả lên trán cô, khiến mặt cô càng nóng: “Cách đã lâu rồi… từ lần trước”.

Tạ Vụ Thanh vờn quanh vành tai cô: “Đã lâu rồi”.

Hà Vị bị anh hôn lên tai, cơ thể mẫn cảm bất giác cứng đờ. Bàn tay Tạ Vụ Thanh luồn ra sau gáy, hơi nâng đầu cô lên.

Anh hôn cô rồi, cô cảm giác được môi anh di chuyển từ khuôn mặt đến trên cánh môi cô. Như thể có từng tiếng từng tiếng tạp âm vang lên trong phòng chiếu, còn cô thì đang xem thước phim đen trắng của mình với anh… Rõ ràng nhận thấy bờ môi Tạ Vụ Thanh đang ngậm lấy cánh môi trên của cô, anh bắt đầu hôn xuống, mang đến cho cô nhiệt độ cùng hơi thở thuộc về một người đàn ông.

Cánh môi Hà Vị bị anh cắn mút đến tê rần, hai tay mơ hồ nắm lại ôm lấy sau eo anh.

Hai người vừa hôn vừa ôm nhau vào phòng ngủ.

Hà Vị ngã lên giường, theo bản năng giữ chặt bao súng trên eo anh.

Tạ Vụ Thanh thành thục cởi bỏ khẩu súng trên thắt lưng, ném cả súng và bao da lên trên gối nằm của cô. Dưới môi anh vẫn khi6ng ngừng nghỉ, có điều tiết tấu còn nhanh hơn trước rất nhiều. Hà Vị nhận ra mái tóc dài của mình đã tàn loạn bên mặt, mới bất tri bất giác phát hiện tóc mình từ lâu đã được anh xõa ra, mấy sợi tóc cọ cọ bên má cô, khiến người cô thấy ngứa, trong lòng cũng ngứa ngáy không thôi.

Cô thở hổn hển, dịu giọng hỏi: “Lúc trước anh cũng thế này sao? Nhất định phải tháo súng mới chịu hôn…”

Anh cười, bờ môi lần nữa áp xuống. 

Hà Vị lại nghĩ, lần này anh quay về Bắc Kinh khó tránh sẽ gặp lại những mối tình trước đó, liệu anh có vì không chịu nổi cám dỗ mà bằng lòng ôn lại mộng cũ hay không? Khi anh ôm cô gái khác sẽ thế nào? Là cô gái của quá khứ… hay là trong hai năm qua?

Tạ Vụ Thanh nhận ra cô hôn không tập trung lắm liền rời khỏi cánh môi cô, hôn nhẹ lên vành tai bé nhỏ: “Không phải”.

Sao? À, là chuyện tháo súng…

Suy nghĩ tiếp theo khiến cô không thoải mái.

Hà Vị không muốn để anh nhìn thấu tâm tư mình, đang định nói gì đó, môi Tạ Vụ Thanh trên vành tai cô đã áp vào lỗ tai, âm sắc khàn đục: “Sợ súng cướp cò sẽ làm em bị thương”.

Môi Tạ Vụ Thanh vẫn quanh quẩn bên tai cô: “Lần trước cũng vậy”.

Hà Vị bỗng chốc bị kéo về gian phòng tắt đèn tối om, trước mặt là đa bảo cách, còn bên ngoài kê một cái bàn lót tấm lụa đỏ, bài mạt chược dưới mười đầu ngón tay lanh lảnh vang lên.

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có thể mượn ánh sáng từ phòng họp bên ngoài.

Tạ Vụ Thanh nhìn khuôn mặt cô, ngắm nghía trước mặt cô: “Có muốn ăn cơm trước không?”

Cô nhẹ gật đầu, nhìn anh chống người ngồi dậy.

Đôi môi tê dại, cô nhịn không được cắn nhẹ.

Anh muốn nhắc cô đừng cắn môi nhiều quá, lát đi ra ngoài người ta sẽ nhìn thấy. Chuyện lần trước trong gian phòng nhỏ cũng như thế, trong lúc anh đang ăn cháo mùng 8 tháng Chạp thì có mấy người gõ cửa hỏi chuyện, Hà Vị vì muốn thể hiện hai người trong sạch không có làm gì nên vô cùng phấn chấn mở cửa. Tạ Vụ Thanh muốn kéo cô lại cũng không kịp… Đêm đó sau khi cô đi rồi, anh bị mấy kẻ khác cười nhạo một phen, nói Tạ thiếu tướng quân e rằng quen ở trên chiến trường, hoàn toàn không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.

Tâm trạng cô vẫn còn lâng lâng chưa dứt, không có xúc cảm chân thật, cô nhác thấy Tạ Vụ Thanh cứ nhìn môi mình, trong lòng càng thêm mềm nhũn.

Tạ Vụ Thanh nhìn thấy thần sắc cô, cuối cùng không nói gì cả, bước xuống giường. Anh lắp súng vào, đi ra cửa.

“Anh Thanh”. Hà Vị bất ngờ nhỏ giọng gọi anh.

Bước chân Tạ Vụ Thanh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Em muốn nói chuyện con tàu”, cô nghiêm túc nhìn anh, “Đó là quà sinh nhật em tặng anh, cũng là chút đóng góp nhỏ nhoi cho công cuộc cách mạng”.

Sau khi Ta Vụ Thanh rời đi, cô thường xuyên để ý đến mấy tin tức liên quan đến tình hình chiến sự. Nghe nói người Nhật vẫn luôn ủng hộ quân Phụng hệ, họ mua từ châu Âu hàng trăm vạn súng ống, hàng trăm rương đạn pháo cùng mười mấy khẩu đại bác… rồi bán lại cho quân phiệt, còn giúp xây dựng nhà máy quân sự… Những thứ này trước kia cô chưa bao giờ để tâm đến, lâu ngày nghe nhiều, cô cũng bắt đầu thấy lo, sợ rằng trang thiết bị của quân miền Nam không theo kịp bọn họ. Cô nghe người ta nói, quân miền Nam muốn mở trường quân sự đều phải thấp giọng hỏi han cánh quân phiệt để góp tiền, càng thêm lo lắng cho đám người Tạ Vụ Thanh, thế nên mới nghĩ ra cách mượn cơ hội vận chuyển vật tư cứu trợ để đưa hàng hóa cùng con tàu kia đến, xem như tận lực vì cách mạng.

“Cảm ơn em”. Giọng điệu Tạ Vụ Thanh nghiêm túc.

“Không cần anh cảm ơn… Thôi bỏ đi, cứ xem là quà tặng sinh nhật anh vậy. Thật ra nếu năm nào cũng mang món quà lớn thế này, e là em cũng không tặng nổi”, Hà Vị mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí, cô dịu dàng nói, “Không ngờ trước năm ba mươi tuổi anh đã quay lại, vốn định tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ ba mươi cho anh”.

Thật ra anh cũng không ngờ, mình có thể quay lại sớm như thế.

Anh nhìn Hà Vị ngồi trên giường không chút ánh sáng, hai tay ôm gối, đầu ngón tay còn đang vô thức nắm lấy bao gối màu vàng… Lần này gặp lại cô vẫn chưa lập gia đình, xem như là ông trời thương xót.

Tạ Vụ Thanh im lặng đi đến chỗ giá gỗ treo quần áo nằm cạnh cửa ra vào.

Hà Vị thấy anh đút tay vào trong quân phục, đoán chắc anh muốn tìm điếu thuốc hút.

Anh sờ trúng một hộp sứ trắng lạnh lẽo, yên tĩnh trôi qua.

Hà Vị biết anh đã tìm được thứ gì đó, nhưng khi rút tay về lại trống không, cô hơi khó hiểu. Chẳng lẽ không có thuốc ư?

Cô nhác thấy Tạ Vụ Thanh quay về giường, trong chốc lát không nén được nhìn anh chăm chú: “Có muốn gọi phó quan vào không? Bảo Lâm Kiêu đưa thuốc tới cho anh”.

Tạ Vụ Thanh lắc đầu, ngồi lên giường, khuôn mặt nghiêm túc như có lời muốn nói.

“Lần này ra Bắc, tất cả mọi người đều mang tâm lý sống chết liều một phen, chỉ e có người giăng bẫy hãm hại, dù sao chỗ này cũng là đất của người ta”. Nếu thật sự là một cái bẫy, hoặc giả kết cục hòa đàm thất bại, những người đến từ miền Nam như bọn họ có thể cũng bị bắt giữ, tệ hơn là thủ tiêu toàn bộ. Thế nên mọi người đều mang theo suy tính hậu quả tồi tệ nhất một mực tiến ra Bắc.

“Em biết”, cô nói khẽ, “Trong hai năm qua, em đã đọc rất nhiều tin về tình hình chiến sự, kể từ lúc nghe được chuyện Bắc Kinh gửi điện báo mời người phương Nam đến, em rất vui, cũng rất muốn được gặp lại anh. Mặt khác em lo sợ anh sẽ thật sự ra Bắc…”

Hà Vị biết anh chuyến này mạo hiểm ra Bắc, trong lòng nặng nề: “Chúng ta cứ như lúc trước cũng tốt, anh cũng không cần ngày ngày đến tìm em hay gặp mặt em”, cô nói xong, đứng từ góc độ của mình an ủi anh, “Thật ra như thế đối với em cũng ổn thoả… Dù sao Hà gia cũng không thể qua lại quá thân cận với bên nào”.

Tạ Vụ Thanh khẽ gật đầu.

Anh vẫn còn vài lời, là chuyện riêng.

“Nửa đời trước của anh tuy có công trạng, nhưng lại rất ít quan tâm đến cha mẹ anh chị trong nhà, tự thấy bản thân nợ họ quá nhiều…” Tạ Vụ Thanh thấp giọng nói tiếp, “Trước đây anh đi theo chú ruột mà trưởng thành, lúc ấy chú cũng thường nói mình nợ người nhà, nợ thím anh quá nhiều. Khi đó anh ít trải đời, chờ khi tuổi lớn hơn một chút mới sâu sắc cảm nhận được những lời nói đó. Sau này, anh luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho người khác, nhưng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể tự kiềm chế bản thân, không để mình có thêm nhiều món nợ ân tình, cũng giúp mình yên tâm hơn. Vì thế mà trước nay anh chưa từng thật tâm nghĩ đến việc gần gũi người khác”.

Hà Vị như nhìn thấy được từ trong mắt anh là gió lửa chinh chiến suốt ba mươi năm qua… Trong khói lửa mịt mù, có quốc gia thiên hạ, nhưng dưới tro bụi lụi tàn, chỉ còn lại hụt hẫng cùng vô vàn áy náy với người thân được chôn giấu kỹ càng.

Cô không thể nói ra hết những đau khổ trong lòng: “Em cũng không ép buộc anh làm gì, chỉ muốn hạnh phúc được ngày nào hay ngày đó thôi. Thế hệ của anh có lẽ không quen với kiểu yêu đương tân thời… Cảm thấy thật lỗ mãng. Nhưng mỗi lần anh tới chỉ ở lại một lúc ngắn, cũng chỉ kịp nói mấy chuyện yêu đương thôi”.

Tạ Vụ Thanh nghe xong thì bật cười.

“Tuy rằng lần trước không tính là có quan hệ gì, nhưng hôm nay thì khác”, cô bị anh cười trêu có chút quẫn bách, “Em không phải… ai cũng có thể hôn”.

Ý cười trên mặt anh càng sâu: “Cô hai Hà là tiểu thư cao quý, tất nhiên không phải ai cũng có thể hôn rồi”.

Mặt cô ửng đỏ, so với lúc nảy bị anh hôn càng hồng hơn.

“Vị Vị”. Anh bỗng nhiên gọi cô.

Mỗi khi anh gọi nhũ danh của cô liền khiến trái tim này như nhũn ra lập tức: “Vâng”.

“Những lời vừa rồi, là quá khứ đã qua”. Tạ Vụ Thanh nói.

“Lần này ra Bắc, anh cũng không biết khi nào sẽ quay về, nhưng vẫn muốn hỏi em”, anh dịu giọng, “Muốn hỏi xem em nghĩ gì về chuyện hôn nhân đại sự”.

— HẾT CHƯƠNG 20 —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.