Chung Khi hẹn cô ở một quán cà phê nằm trên tầng sáu trung tâm thương mại.
Vừa nhìn thấy nụ cười ngây thơ hoạt bát của cô bé, tâm trạng thấp thỏm của Triển Nhược Lăng liền biến mất, “chào cháu, cô là Triển Nhược Lăng.”
Cô bé chỉ khoảng tầm tám tuổi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu dễ thương.
“Chị Triển, chào chị ạ.” Cô bé Lục Tiêu dùng ngón trỏ miết miết lên môi ra vẻ đang đắn đo suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Khi, “cậu ơi, cháu gọi như vậy có đúng không ạ?”
Chung Khi đang định gật đầu “được”, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức không đồng ý: “Không đúng đâu.”
Dẫn cháu gái đến ngồi vào ghế, đợi cô bé ngồi vững anh mới lắc đầu với cô bé, ân cần dặn dò: “Không phải chị, phải gọi là cô.”
Lục Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Triển Nhược Lăng ngọt ngào gọi một tiếng: “Cháu chào cô ạ.”
“Ngoan.” Chung Khi vui vẻ xoa đầu cháu gái, sau đó gọi đồ uống cho cả ba người.
Anh cười nhìn người con gái đang ngồi đối diện: “Triển Nhược Lăng, ngại quá, ngày mốt là tết rồi, vậy mà hôm nay còn làm phiền cậu.”
“Không sao.” Triển Nhược Lăng thầm cười khổ trong lòng. Hôm ấy vừa về đến nhà cô đã cảm thấy hối hận, sáng nay khi nhận điện thoại của anh cô đã muốn mượn lý do từ chối, thế nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nhắm mắt bước liều ra cửa.
Triển Nhược Lăng vô cùng quen thuộc với đất nước Tây Ban Nha, cô cầm một tờ giấy và cây bút giới thiệu tỉ mỉ, Lục Tiêu cũng rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phối hợp theo, chưa đến một giờ đồng hồ Triển Nhược Lăng đã không còn gì để giới thiệu nữa. Cô bé Lục Tiêu bắt đầu tập trung ăn kem thuyền chuối.
Triển Nhược Lăng vừa uống cam vắt vừa tán gẫu với người ngồi đối diện: “Con bé nhỏ như vậy mà đi Tây Ban Nha một mình sao?”
“Không phải, đi cùng với bố mẹ.” Chung Khi nhìn cô, giọng nói dịu dàng vô cùng.
Chỉ là lúc này Triển Nhược Lăng đang mải suy nghĩ. Anh nói Lục Tiêu là cháu bên ngoại của anh, vậy thì, cũng có nghĩa là anh có chị gái?
Chung Khi nhìn thấy vẻ tư lự của cô, liền lên tiếng giải thích: “Con bé là con gái của chị họ tôi.”
“À.” Bị câu nói của anh nhắc nhở, Triển Nhược Lăng có chút ngại ngùng.
Khóe môi anh mang theo nụ cười: “Bố của con bé đang ở Ý, chị họ tôi dự định sau tết sẽ dẫn con bé sang châu Âu thăm bố nó, đến lúc đó sẽ đến Tây Ban Nha chơi vài ngày.”
Anh giải thích rất rõ ràng, Triển Nhược Lăng cũng hiểu được tường tận, gật đầu với anh.
“Cậu, hai người đang nói về bố cháu ạ?” Cô bé Lục Tiêu từ kem thuyền chuối ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy. Đang nói về bố của cháu.” Chung Khi khẽ cúi người đến gần cô bé, “Tiêu Tiêu còn muốn ăn gì nữa không?”
Người này, thì ra lại thích trẻ con đến như vậy.
Triển Nhược Lăng nhìn sườn mặt anh, trong lòng có chút bất ngờ.
“Cậu, cháu muốn đi rửa tay.” Lục Tiêu giơ đôi tay nhỏ ra trước mặt người lớn, để hai người nhìn thấy vết nước bẩn trên tay mình.
“Để mình đi với con bé.” Triển Nhược Lăng đứng dậy, lại quay sang nói với cô bé, “Tiêu Tiêu, cô cùng cùng với cháu được không?”
Lục Tiêu đương nhiên là gật đầu: “Vâng ạ.”
Chung Khi ngồi trên ghế, “vậy làm phiền cậu nhé.”
Rửa tay xong, cô bé Lục Tiêu ngẩng đầu nói với cô: “Cô ơi, cháu thấy cô xinh đẹp lắm luôn ạ!”
Triển Nhược Lăng ngắm gương mặt thuần khiết ngây thơ của cô bé, trái tim mềm ra, chợt nhớ đến Triển Cảnh Vọng đã qua đời vì tai nạn xe năm đó, giọng nói cũng trở nên rất đỗi dịu dàng: “Cảm ơn cháu! Cháu cũng rất đáng yêu mà.”
Cô ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau khô nước trên tay cô bé, lại nghe giọng nói non nớt trẻ con kia nói tiếp: “Mẹ cháu định rủ cậu đi cùng, nhưng mà cậu nói không đi.”
“Ừ, vì sao vậy?” Triển Nhược Lăng không tập trung hỏi.
Lục Tiêu lắc đầu: “Cháu cũng không biết ạ. Mẹ cháu nói cậu học tiếng Tây Ban Nha lâu như vậy mà không chịu đi cùng, đúng là đáng tiếc.”
Với một đứa trẻ ở tuổi cô bé mà nói, cách nói chuyện của cô bé đã được xem là rất rõ ràng mạch lạc rồi.
Triển Nhược Lăng ngẩn ra một lúc lâu, sau đó mỉm cười: “Được rồi, chúng ta ra ngoài nhé.”
Xe chầm chậm dừng lại trước cổng lớn khu nhà cô, Triển Nhược Lăng cầm theo túi xách xuống xe.
“Đợi đã. Có thứ này cho cậu.” Chung Khi lấy một gói đồ từ chiếc hộp bên cạnh ghế lái đưa cho cô, đôi mắt đen như mực nhìn vào cô: “Lần trước nói mang bánh gạo về cho cậu.”
Cô chưa từng thấy lúng túng như lúc này.
Trong trí nhớ, hai người từng nói chuyện, từng cùng nhau ăn cơm, nhưng trước nay chưa từng tặng quà gì cho nhau.
Triển Nhược Lăng sững người đến nửa ngày, sau đó mới nhận lấy, nói: “À, cảm ơn cậu.”
Anh nhướng mày, khóe môi mang theo nụ cười nhạt: “Nếu như không thích ăn thì cứ nói với tôi nhé.”
Sau khi cô xuống xe, cô bé Lục Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi người đang ngồi ở ghế lại: “Cậu, không phải cậu rất rành về Tây Ban Nha hả cậu? Vì sao còn cần cô giới thiệu nữa?”
Chung Khi đưa tay vò đầu cháu gái, “nhưng mà cậu chưa từng đến Tây Ban Nha, với lại để cô giới thiệu thì càng tốt hơn chứ sao!”
Ngày tháng đã đi hết một vòng lớn của mình, ngày tết đến hẹn lại lên.
Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ đã nghỉ tết, tối hôm ba mươi, hai người cùng quay về nhà bố mẹ ăn bữa cơm đoàn viên.
Tết năm nay có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Triển Nhược Lăng. Năm năm ở bán đảo Iberia, cô không có cách nào trải qua không khí tết với gia đình, chỉ có thể gọi điện thoại quốc tế về nhà, nhưng năm nay cuối cùng đã có thể cùng bố mẹ anh chị ăn với nhau bữa cơm đoàn viên.
Không khí trong nhà rất náo nhiệt, mẹ cô tuy bận rộn trong ngoài nhưng nét cười lúc nào cũng phơi phới trên mặt, bố Triển trầm tư ít nói, nhưng cũng không khó để nhận ra ông đang vui vẻ.
Ăn xong bữa cơm cuối năm, cả nhà cùng ngồi vào phòng khách xem TV. Triển nhược Lăng không có hứng thú với chương trình văn nghệ ca múa tổng hợp, nhưng vẫn ngồi lại cùng xem với bố mẹ và anh trai chị dâu, thỉnh thoảng còn chen vào bình luận vài câu về chương trình.
Tranh thủ thời gian quảng cáo, cô trả lời tin nhắn của Lâm Vi Lan, khi lướt qua số điện thoại của Trình Tư Dao động tác của cô hơi dừng lại.
Tính cách của cô trước nay luôn thong dong bình thản, Chung Khi cho cô số điện thoại của Trình Tư Dao, nhưng cô vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ liên lạc với cô ấy.
Triển Nhược Lăng đắn đo chốc lát, sau đó gửi cho Trình Tư Dao một tin nhắn: Chúc mừng năm mới! Triển Nhược Lăng.
Qua vài phút sau, điện thoại rung lên, nhìn thấy Trình Tư Dao đang gọi đến, cô liền bắt máy rồi đứng dậy đi về phòng.
“Triển Nhược Lăng, mình là Trình Tư Dao.” Có thể nghe ra sự vui vẻ trong giọng nói của Trình Tư Dao.
Hai người tán gẫu một chút về tình hình của mình, sau đó Trình Tư Dao hỏi: “Triển Nhược Lăng, cậu về nước khi nào vậy?”
Triển Nhược Lăng đứng trước bàn, tiện tay cầm ví tiền trên bàn mở ra, “mình về nước hồi cuối tháng mười hai, mình có gửi mail cho cậu…”
“Ai ya…, có phải cậu gửi vào địa chỉ mail trước đây của mình không? Mình không dùng hộp mail đó từ lâu lắm rồi, xin lỗi cậu nhé! Bây giờ mình đang ở Hồng Kông, ngày mai mới về, đến lúc đó mình lên mạng xem xem…” Trình Tư Dao thất vọng không thôi, ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lúc, sau đó lại lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, ngày mai mình về thành phố N rồi, khi nào cậu có thời gian rảnh? Bọn mình hẹn gặp nhau đi.”
Cô ấy ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Thuận tiện gửi cho cậu thiệp mời đám cưới của mình luôn.”
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê Starbucks.
Mái tóc ngắn ngày xưa đã được Trình Tư Dao nuôi dài, khiến cô ấy càng có vẻ trưởng thành xinh đẹp. Vài năm qua đi, gương mặt thời niên thiếu dù ít dù nhiều đã dần thay đổi theo thời gian.
Trình Tư Dao hỏi thăm tình hình công ty của Triển Nhược Lăng, hâm mộ nói: “Công ty lớn đấy, điều kiện vô cùng tốt luôn.”
“Qua tết mình mới đi làm, bây giờ vẫn còn là thanh niên thất nghiệp.” Triển Nhược Lăng nói đùa.
“Được rồi đấy, đến lúc phát lương là biết ngay chứ gì… aizz, suýt nữa là quên mất việc chính rồi.” Trình Tư Dao lấy thiệp mời màu đỏ từ túi xách ra, đưa cho cô, “mình xin trịnh trọng tuyên bố, từ tháng sau, hội độc thân trên khắp thế giới sẽ mất đi một thành viên quan trọng. Đây là một lễ cưới đặc biệt ý nghĩa, Triển Nhược Lăng, cậu nhất định phải nhớ đến tham dự đấy!”
Triển Nhược Lăng nhận lấy thiệp mời, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng cậu nhé!”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Triển Nhược Lăng xem thiệp cưới, tên của chú rể là Giản Hạo, “hai người quen nhau thế nào vậy?”
Trình Tư Dao có chút bối rối, “anh ấy là bạn học Trung Đại với mình, đến lúc ấy sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen nhé.”
Triển Nhược Lăng ừ một tiếng, cẩn thận cất thiệp cưới vào túi xách, trong lòng vẫn hơi tò mò lại hỏi: “Các cậu học cùng một học viện à?”
Trình Tư Dao lắc đầu: “Không phải. Anh ấy học ở học viện pháp luật, là Liêu Nhất Phàm giới thiệu bọn mình làm quen với nhau…”
“Học viện pháp luật? Ngôn Dật Khải cũng học ở học viện pháp luật phải không?” Triển Nhược Lăng nhớ lại.
“Đúng thế, anh ấy lớn hơn Ngôn Dật Khải một khóa. Cho nên, hôm đám cưới sẽ có mặt Liêu Nhất Phàm và Ngôn Dật Khải nữa. Aizz, hôn lễ của mình cũng xem như một buổi họp lớp trá hình rồi…”
Trình Tư Dao uống một ngụm cà phê, lại hỏi: “Đúng rồi, Triển Nhược Lăng, làm sao cậu biết số điện thoại này của mình vậy?”
“Chung Khi nói với mình.” Triển Nhược Lăng dùng muỗng khuấy cà phê trong cốc.
“Cậu gặp cậu ấy rồi?” Trình Tư Dao vô cùng kinh ngạc. Trong lòng thầm ngưỡng mộ Chung Khi, người này đúng là càng lúc càng giỏi che giấu.
“Gặp qua vài lần.”
“Chuyện lúc nào vậy? Cậu ấy tìm cậu à?” Hiện tại Trình Tư Dao đặc biệt tò mò chuyện này, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Không phải, tình cờ gặp thôi.” Triển Nhược Lăng cúi đầu ngắm nhìn hoa văn in trên cốc.
Trình Tư Dao chợt nhớ ra hôm nay đến đây vì còn một chuyện thắc mắc nữa, liền hỏi: “Triển Nhược Lăng cậu có mấy địa chỉ mail?”
“Hai cái.” Triển Nhược Lăng không hiểu vì sao cô ấy lại đột ngột hỏi đến chuyện này.
Chính xác mà nói, cô dùng tổng cộng ba địa chỉ mail. Một cái đăng ký khi học đại học, năm ấy liên lạc với Triển Cảnh Việt và bạn học đều dùng địa chỉ này; một cái dùng trong thời gian làm việc tại công ty Trung Quốc ở Barcelona, thỉnh thoảng còn dùng để liên lạc với Triển Cảnh Việt và Lâm Vi Lan. Còn một cái nữa đăng ký trong lúc đợi visa chỉ dùng để gửi mail cho Chung Khi, sau này không bao giờ đăng nhập vào nữa.
“Triển Nhược Lăng, mình không biết cậu và Chung Khi đã xảy ra việc gì, có điều,” Trình Tư Dao ngập ngừng, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó nói tiếp, “có một lần cậu ấy hỏi mình địa chỉ mail của cậu.”
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, không rõ trong lòng lúc này đang là cảm giác gì: “Khi nào vậy?”
Trình Tư Dao lục lọi trí nhớ, “đại khái chắc là năm kia. Năm đó bọn mình tổ chức một buổi họp lớp, Chung Khi cũng có đến, mình nói với các cậu ấy cậu đi Tây Ban Nha rồi, sau đó mấy ngày, Chung Khi đột nhiên hỏi mình có phải vẫn còn liên lạc với cậu không…”
Trình Tư Dao luôn cho rằng giữa Triển Nhược Lăng và Chung Khi đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không khi ấy Chung Khi sẽ không đột ngột đến tìm cô như vậy.
Nếu là trước đây, có lẽ Trình Tư Dao sẽ trực tiếp nói với Triển Nhược Lăng “mình cảm thấy Chung Khi rất thích cậu”. Dù sao khi đó bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, luôn phấn chấn, tràn đầy tinh thần, không e ngại bất cứ điều gì cả. Còn bây giờ, lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, dù thế nào cô cũng đã là một người từng trải chính chắn, cách nói năng cũng không thể tùy tiện như trong quá khứ được nữa. Hơn nữa, hiện tại Triển Nhược Lăng đang ngồi trước mặt cô, hai người vốn nhiều năm không gặp nhau, càng không thể giống với bạn bè thân thiết nói chuyện không nghi ngại điều gì.
Chung Khi chạy xe vào ga-ra, vừa bước xuống xe, liền có một dáng người bé xíu chạy áo đến ôm chân anh, giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: “Cậu ơi!”
Chung Khi khom người, ôm lấy cháu gái, khóe môi nhẹ cười: “Lần sau cháu còn chạy ào đến như vậy, cậu sẽ không mời cháu ăn kem nữa.”
Lục Tiêu ngước gương mặt ngây thơ đáng yêu nhìn anh, nói: “Cậu, mẹ đến đây đón cháu, cháu sắp phải đi về rồi.”
“À, thật à? Mẹ cháu đang ở trong?”
“Vâng ạ. Mẹ cháu đang nói chuyện với bà ngoại ở trong.”
Chung Khi ôm lấy cô bé đi vào, nhìn thấy mẹ và chị họ đang ngồi ở phòng khách anh liền chào hỏi: “Mẹ, chị.”
Chương Hâm Mẫn ừ một tiếng, nói: “Đúng thật là ‘vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’.”
Chung Khi bước đến sô pha ngồi xuống, “nói con cái gì ạ?”
“Nói cậu gần đây sắp thành ngôi sao rồi.” Chung Dao Lâm ngồi trên ghế sô pha, dang tay ôm con gái vào lòng, “nói cậu là một đứa con bất hiếu, đã 28 tuổi rồi vẫn không chịu dẫn bạn gái về nhà giới thiệu.”
Chương Hâm Mẫn xoay đầu nhìn con trai, lên tiếng: “Chung Khi, không phải năm nay thành tích của Thánh Đình rất tốt à? Mẹ thấy con cũng không còn nhỏ nữa, mau tìm bạn gái cho mẹ đi, miễn cho mẹ với bố con phải lo lắng.”
Chung Khi vẫn giữ nụ cười thờ ơ trên môi, “mẹ, mẹ tưởng đây là chuyện giao lưu kết bạn à? Bạn gái nói có là có ngay được?”
Chương Hâm Mẫn hừ một tiếng, “mẹ thấy con là thật lòng muốn chọc cho mẹ tức chết đây mà! Năm ngoái bảo con tìm bạn gái, con nói phải tập trung quản lý Thánh Đình, bây giờ việc kinh doanh của Thánh Đình đã tốt như vậy rồi, con lại nói là không dễ tìm…”
Chung Khi ngồi tựa vào sô pha, vẻ mặt thong thả, “mẹ, hoàng thượng con đây không gấp, mẹ gấp cái gì?”
Chương Hâm Mẫn giơ tay định vỗ đầu anh, Chung Khi vội đưa tay ngăn lại.
Chung Dao Lâm đưa mắt nhìn em họ, cười một nụ cười đầy mờ ám: “Chung Khi, chị nghe Tiêu Tiêu nói, mấy hôm trước cậu đưa con bé đi gặp một người bạn.”
Chung Khi nhíu mày, vẻ mặt tự nhiên như thường nói: “Đúng vậy? Có gì không thỏa đáng sao? Không phải em đã nói trước với chị rồi à?”
“Không có gì không thỏa đáng cả. Hơn nữa, còn vô cùng thỏa đáng…” Chung Dao Lâm kéo dài giọng nói, mỉm cười nói với Chương Hâm Mẫn, “thím ạ, cháu nghe Tiêu Tiêu nói, người bạn này của Chung Khi xinh đẹp lắm, mà còn rất dịu dàng hiền lành nữa…”
Chung Khi ngắt lời chị họ: “Dịu dàng hiền lành? Chị gặp cô ấy rồi à?” Nói đến đây, khóe môi anh cũng vô thức hiện ra ý cười.
Chương Hâm Mẫn cũng nghe ra chút ý tứ trong câu nói này, trong lòng vô cùng vui vẻ, cười hỏi: “Chung Khi, người bạn đó của con, là nữ?”
“Là nữ ạ.” Chung Khi nhàn nhạt trả lời.
Ánh mắt Chung Dao Lâm sáng lên, truy hỏi: “Là bạn bình thường giới tính nữ? Hay là bạn nữ đây?”
“Trước mắt là bạn giới tính nữ.” Chung Khi nhìn thấy người giúp việc đi đến, liền đứng dậy, “không nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”