Edit: M a n h
Beta: Cá
Đương nhiên là quốc sư không đồng ý, không phải chàng ta không bằng lòng làm hoàng đế, mà là không đồng ý tới Đôn Hoàng. Chàng ta không muốn Phương Châu được hời dễ dàng như vậy. Có lẽ chàng ta nên tìm một nơi ẩn náu, đợi công lực khôi phục lại rồi về thần cung giết Phương Châu, sau đó âm thầm hoán đổi thân phận. Dù sao khi làm quốc sư, Phương Châu vẫn dùng gương mặt của chàng ta, đến lúc đó ai giả ai thật, hoàng tộc và dân chúng Đại Lịch cũng chẳng biết đâu mà lần.
Nhưng tìm nơi để ẩn náu thật sự rất khó. Trước kia, cuộc sống của quốc sư quá đỗi an nhàn. Ngoài tẩm điện và Cửu trùng tháp ra, chàng ta gần như không đi đâu khác. Liên Đăng thấy hơi thất vọng: “Thỏ khôn còn biết đào ba hang, đường đường là quốc sư mà đến chỗ ẩn náu cũng không có.”
Quốc sư trợn mắt lườm cô: “Bổn tọa làm người trong sạch, không có mưu đồ, tại sao phải chừa lắm đường lui như vậy làm gì?”
Liên Đăng lúng túng, không dám đốp chát. Tuy hiện giờ chàng không đánh lại cô, song uy nghiêm vẫn còn đó. Huống hồ, chàng ta từng chịu cú đả kích lớn, cô không nỡ chọc chàng ta tức ch3t.
Cô chỉ có thể an ủi chàng ta: “Đừng lo, anh hùng cũng có lúc nguy nan. Đến ngày tái khởi, chúng ta sẽ khiến cả thiên hạ họ Tào phải quỳ dưới chân quốc sư.” Cô chĩa Kim thác đao về phía Trường An: “Lão tặc họ Lý… Ông nhất định phải sống đến khi tôi về đó!”
Quốc sư chắp tay nhìn cô: “Lý Hành Giản chỉ là tên lâu la thôi mà cô còn mất công để bụng tới ông ta.”
Trước kia, chuyện không liên can tới mình thì chàng ta chẳng hề quan tâm, giờ có vẻ đã thay đổi, lạnh lùng hơn hẳn. Liên Đăng và Đàm Nô liếc nhau, nghe vẻ lúc này sẽ moi được chút nội tình từ chàng ta đây. Cô vội ngả người về trước, thấy chỗ đường may vai áo thiền hơi lệch thì xáp lại gần, xun xoe chỉnh lại: “Tôi vẫn luôn nghĩ sau lưng có kẻ thao túng tất cả, nhưng quốc sư không chịu chỉ điểm, tôi tự điều tra lại chẳng ra manh mối gì… Quốc sư, nể tình nghĩa giữa hai ta, quốc sư cho tôi biết nội tình đi!”
Chàng ta ngoảnh đi, chẳng hề hạ mình dù đang trong cơn nguy khó: “Ai có tình nghĩa với cô?”
Đàm Nô thấy Liên Đăng có thể sẽ giãi bày với chàng ta, có người ngoài thì khó mở miệng, bèn tinh ý tránh đi để hai người được tự nhiên. Nếu ra ngô ra khoai thì có thể nhìn thấy tương lai, đi vào ngõ cụt thì còn có thể giả chiêu mê hoặc.
Đàm Nô gãi mũi, chỉ ra xa: “Tôi dắt ngựa đi uống nước kẻo nó ch3t khát đây.”
Liên Đăng trông theo bóng cô ấy, bằng giọng bảo quốc sư: “Tình nghĩa giữa hai ta còn chưa đủ sâu sắc ư Sau này quốc sư sẽ phải ở cạnh tôi, trong thời gian mất công lực cũng cần tôi bảo vệ. Đả lại… tôi đã thấy quốc sư tắm, gần gũi như thế, sao có thể nói là đôi ta không có tình nghĩa
Quốc sư trầm tư, nói như cô thì đúng là họ chẳng xa lạ. Hàng mày giãn ra, chàng ta đi bai vòng tại chỗ, bảo: “Nếu đã vậy, tôi kể cho cô bay cũng chẳng sao. Lúc thánh thượng mới lên ngôi, quan ngoại thường bị mấy nước Tây Oực quấy nhiễu. “Bách Lý Tế dẹp yên trong ngoài Ngọc Môn quan, đương nhiên là công lao cao vời vợi, nhưng còn có một vị vương gia khác cũng góp sức không nhỏ. Sau này “Bách Lý Tế đóng quân ở phủ Đô bộ cần Tây, phủ Đô bộ Bắc Đình thì về tay Định Dương cai quản. Định Dương đã ba mươi năm chưa đặt chân đến Trung 5guyên, thánh thượng ngoài mặt thì anh em nghĩa nặng tình sâu với Định Dương, còn thực tế là lén kìm kịp, lưu đày. Năm xưa trong cuộc chiến giành ngôi, Định Dương từng là một đối thủ đáng gờm, tiếc thay thời vận không đủ, song chí lớn chưa bao giờ nguôi. Một người tĩnh tâm ở ẩn chưa chắc là vì cam chịu số phận, mà có khi là đang tích góp sức mạnh. Nhưng ngặt nỗi Bách Lý Tế ngay thẳng khiến Định Dương phải kiêng dè, nghĩ trăm phương ngàn kế loại bỏ cái gai trong mắt, thế nên mới có án oan của cf gia cô.” Chàng ta kể rõ sống động, nhưng lại chẳng nhận được hiệu quả như dự đoán. Liên Đăng bình tĩnh như đã lường trước tất thảy. Quốc sư lại nhướng mày: “Định Dương mới là kẻ thù thật sự của cô, còn khó nhằn hơn Cao Quân bay Lý Hành Giản nhiều
Liên Đăng vẫn chẳng ừ hủ gì, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái: “Tôi biết ngay mà, quả nhiên là the.”
Quốc sư phát hiện kể từ khi rời khỏi Thái Thượng thần cung, hào quang của chàng ta đã tắt ngóm, hoặc giả ở trước mặt cô, chàng ta chưa bao giờ rỡ ràng, vẻ vang. Chàng cực kì thất vọng: “Nếu cô đã biết thì sao còn phải hỏi bổn tọa?”
“Tôi chỉ muốn chứng thực thôi.” Cô thở dài, tựa lưng nhìn vầng dương đỏ rực nhô lên từ đằng Đông, lòng càng lưỡng lự. Định Vương trấn thủ biên cương, có cả trăm ngàn binh lính và vô số tử sĩ như Đàm Nô, thế nên sẽ khó giết hơn Lý Hành Giản hàng vạn lần. Cô ngoảnh lại nhìn quốc sư: “Chắc Vương A Bồ cũng biết sự thật, nhưng sao huynh ấy không kể cho tôi mà lại bảo tôi đến Trung Nguyên?”
“Chắc chắn là Vương Lãng sợ cô tìm Định Vương báo thù, khó giữ nổi mạng quèn nên mới dẫn lối cô đến Trường An, trút giận lên đám tôm tép cho hả, tiện thể gặp tôi.”
“Ừmmm. Tại sao lại phải sắp xếp cho tôi gặp quốc sư?”
Quốc sư đỏ mặt: “Đó là mưu kế của cậu ta, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, trông cậu ta đạo mạo thế thôi chứ thật ra gian trá lắm.”
Liên Đăng không hiểu rốt cuộc quốc sư có ý gì, lòng rối như tơ vò, song cũng chẳng muốn gặng hỏi. Nay Lý Hành Giản dường như đã chẳng còn quá quan trọng, kẻ cô nên tìm nhất là Định Vương. Vậy thì cô càng không có lí do gì để nán lại đất Trung Nguyên nữa.
Cô quay người nhìn quốc sư, nắng mai vàng hoe chiếu rọi gương mặt chàng ta, trông chàng ta điềm nhiên như không, chẳng có vẻ gì là suy sụp vì gặp nạn, vẫn thong dong như mỗi buổi sáng yên bình rời giường, uống một chén trà, ăn hai tấm bánh, sau đó chắp tay tản bộ trong vườn hoa, rảnh rỗi ngắm mặt trời mọc.
Cô thử thuyết phục chàng ta: “Quốc sư gánh vác Đại Lịch quanh năm suốt tháng, lẽ nào không thấy mệt ư? Để Phương Châu làm thay hai năm, quốc sư nhân cơ hội đó đi chu du khắp chốn, như thế chẳng tốt sao?”
Quốc sư ngẫm nghĩ: “Cũng không có gì không tốt, nhưng bổn tọa không vui, bổn tọa ghét bị thay mận đổi đào.”
Không vui, không thích là lí do lớn nhất của chàng ta, [truyenfull.com] Liên Đăng thấy hơi chán nản: “Vậy quốc sư muốn tách khỏi tôi ư?”
Quốc sư từ từ đưa mắt nhìn cô: “Cô có ý gì đấy? Đã hứa là cô sẽ chăm sóc chuyện ăn uống ngủ nghỉ của bổn tọa, còn chưa qua ba đông bốn hạ mà đã tính rũ bỏ trách nhiệm rồi sao?”
Liên Đăng cúi đầu di mũi chân, tạo thành cái hố nhỏ dưới đất: “Tôi muốn về Đôn Hoàng, quốc sư đi cùng tôi đi.”
Chàng ta từ chối: “Tôi phải đối phó với Phương Châu.”
Tuy việc dạy cho Phương Châu một bài học rất cấp thiết, nhưng lúc này khó mà đảm bảo anh ta không thả cần chờ quốc sư c4n câu. Cô thấy nên trì hoãn thêm chút nữa, không hẳn vì lòng riêng mà cũng là nghĩ cho chàng ta. Thế nhưng quốc lại chẳng nghe lọt, chàng ta không có vẻ gì là tha thiết muốn báo thù, trái lại trông hí hửng như đang nóng lòng muốn thử.
Cô vốn không muốn đả kích chàng ta, song nhịn mãi đâm khó ở, bèn kéo dài giọng đâm thọc: “Hôm qua ngủ màn trời chiếu đất cả đêm còn chưa đủ thê thảm, quốc sư định sau này cứ sống như thế ư…”
Quốc sư khoanh tay đầy khinh thường: “Bản tọa sẽ để cô thiếu cái ăn chỗ ở chắc?” Nói đoạn xoay người, cứ thế đi thẳng.
Liên Đăng hơi hoảng, vội vàng gọi với theo: “Quốc đi đâu đấy?”
Chàng ta khoát tay: “Các cô chờ ở đây đi.” Vừa nói, chàng ta vừa ủ rũ rời đi.
Lúc Đàm Nô quay lại truy hỏi kết quả, Liên Đăng sợ cô ấy khó xử, lấy làm đắn đo khi nói đến hai chữ Định Vương: “Nếu tôi với chủ cũ của tỷ là kẻ địch thì tỷ có buồn không?”
Đàm Nô cười ha hả: “Chủ cũ cái quái gì, đám chúng tôi chẳng khác nào thằng ở hay tiểu nhị bán rượu trên phố, vào sinh ra tử cũng chỉ để kiếm miếng cơm sống qua ngày thôi, nói gì đến chuyện tình cảm? Tôi mồ côi cha mẹ, năm năm tuổi vào cục Từ Ấu*, có lẽ muội sẽ không thể nào tưởng tượng nổi tôi đã phải chịu khổ cực cỡ nào đâu. Hồi ấy có hai mươi đứa trẻ được chọn, sau chỉ còn ba mạng. Những kẻ sống sót đều trở thành nửa người nửa ma. Muội từng thấy vết đao chằng chịt trên người tôi rồi đấy, tôi đã bò về từ điện Diêm Vương không biết bao nhiêu lần. Định Vương chẳng có ân nghĩa gì với tôi cả, trái lại, tôi còn hận ông ta thấu xương.”
*Cục Từ Ấu: Cục thương trẻ, trại trẻ mồ côi thời xưa.
– —–oOo——