“Hèn chi ta thấy dâu rừng kia chua ê cả răng mà một mình Vĩnh Vương phi ăn hết hai đĩa, thì ra là có thai!”
Triệu Bảo Châu rúc trong ngực Ngải Thiên vẫn chưa hết vui vẻ vì chuyện lúc nãy.
Họ vừa trò chuyện rôm rả vừa ăn không ngừng, lúc đầu y khẩn trương không dám ăn nhiều, lát sau tiện tay bốc một quả dâu rừng làm mình bị chua đến nhăn mặt, Kính Vương phi thấy buồn cười cũng nếm thử, kết quả bị chua giật nảy mình. Chỉ có Khoai Môn ca nhi vẫn tỉnh bơ ăn hết quả này đến quả khác.
Thấy họ sửng sốt, Vĩnh Vương phi Khoai Môn ca nhi này còn cười họ sợ chua.
Ca ca Ngải Thiên nhìn thì xuề xòa nhưng rất tinh mắt, lập tức kéo Ngải Thiên đang uống trà đến xem mạch, ai ngờ có tin vui.
Vĩnh Vương phi có thai, xem mạch tượng đã hơn bốn tháng rồi.
Cằm Vĩnh Vương suýt nữa rớt xuống đất, hắn và Vương phi nhà mình đã du sơn ngoạn thủy nửa năm nay, thế mà thật sự không biết có thêm một tiểu gia hỏa trong bụng. Gần đây bụng nhỏ của Khoai Môn hơi phồng lên, hắn còn tưởng mình nuôi mát tay nên y tăng thêm chút thịt.
“Vĩnh Vương phi cũng vô tư thật, nếu hôm nay không phát hiện thì chỉ sợ đến lúc bé con biết đạp còn tưởng mình bị đầy bụng nữa.”
Ngải Thiên thấy Bảo Châu vui tươi hớn hở thì hôn môi y một cái: “Xem ngươi kìa, người ta có thai mà mình vui như Tết vậy.”
“Phu quân……” Triệu Bảo Châu kéo chăn che mặt lẩm bẩm, “Ta cũng muốn có em bé.”
Y rất thích trẻ con, trước kia ở thôn Triệu Gia thấy con người ta mà thèm, giờ đã tâm ý tương thông với Ngải Thiên chỉ muốn ba năm sinh hai đứa, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Ngải Thiên bị sự thẳng thắn của y làm cho đỏ mặt.
“Đây là lời một ca nhi như ngươi có thể nói ra sao?” Ngải Thiên cười y, “Chẳng biết ngại gì cả.”
“Bởi vậy ta chỉ nói với phu quân thôi mà……” Triệu Bảo Châu thẹn quá hóa giận xoay người cưỡi lên bụng hắn, “Nếu ngươi dám cười ta thì ta sẽ động thủ đó!”
“Ngươi còn biết động thủ nữa à?” Ngải Thiên cười không ngừng, hắn véo hai má bầu bĩnh của Bảo Châu nhào nặn một hồi, “Kiến thức ta nông cạn, mau để ta nhìn xem Bảo Châu của chúng ta động thủ thế nào đi.”
Lần này Triệu Bảo Châu không có đường lui nên bất mãn lầm bầm.
“Ngươi chỉ biết trêu ta thôi…… Ta còn không hiểu tính ngươi hay sao, nhất định là sợ nuôi con tốn tiền, ngươi xót của chứ gì.”
“Bé ngốc.” Ngải Thiên ôm người nằm vật xuống, “Ta có xót tiền đâu, ta xót ngươi đấy chứ.”
Vết thương của Bảo Châu nhà hắn chỉ mới lành nên vẫn phải dưỡng thêm, không thể gấp gáp được.
Cũng không phải Triệu Bảo Châu thật sự không biết, chỉ giả bộ cằn nhằn một lúc rồi thôi.
“Được rồi, ta biết phu quân thương Bảo Châu mà. Ta chỉ là nhất thời ghen tị, muốn ngươi nói ngọt dỗ ta nên mới cố ý nói thế thôi.”
“Vậy vi phu trả lời đã vừa ý Bảo Châu chưa?”
Triệu Bảo Châu ngẩng đầu cong môi cười.
“Nói cũng ngọt đấy.”
Ngải Thiên thở phào.
“Thế thì lần này Bảo Châu phải vất vả rồi.”
Triệu Bảo Châu mờ mịt.
“Vất vả gì cơ?”
Ngải Thiên phất tay cho màn giường buông xuống rồi khom người tháo dây buộc tóc bằng gấm xanh của Bảo Châu, để mặc tóc dài xõa ra như thác.
Hắn thấp giọng thì thầm.
“Dù sao cũng không phải nhà mình nên đành phiền Bảo Châu chịu khó nín nhịn vậy.”
Thể lực hắn mạnh mẽ bền bỉ lắm đấy.