“Y tá Hạ, tới giờ nghỉ trưa rồi, để tôi đi lấy cơm”
“Bác sĩ Cao, bình thường đều là anh đi lấy cơm, hôm nay để tôi đi lấy cho”
“Vậy cũng được”
Cô và bác sĩ Cao là đồng nghiệp, cho nên những lúc rãnh rỗi cả hai đều trò chuyện với nhau, mối quan hệ giữ hai người cũng khá thân thiết. Trong lúc đi lấy cơm, cô nghĩ đến chuyện giữa mình và Sở Ngôn Nhất, cô không muốn để hắn ta phát hiện cô nói dối. Đang lúc không biết phải làm sao, cô vô tình va phải một người.
“Xin lỗi, tôi…”
Cô định nói mình không cố ý, nhưng khi ngẩng mặt lên cô mới biết người mình vừa va phải là Từ Thiếu Văn.
“Anh Từ, là anh sao? Thật ngại quá, tôi đúng là hậu đậu mà”
“Y tá Hạ, không sao đâu. Cô trở về từ lúc nào vậy?”
“Tôi mới vừa về sáng hôm nay”
“Tôi nghĩ cô về thăm nhà phải mất vài ngày, sao cô lại trở về sớm vậy?”
“Trong nhà xảy ra chút chuyện nên tôi không muốn ở lại lâu”
Anh gật đầu.
“Vậy tôi đi lấy cơm đây. Y tá Hạ, cô ở đây đi, để tôi lấy giúp cô”
“Không cần đâu, tôi lấy tận hai phần, nên để tôi tự lấy là được rồi”
Sau khi cả hai lấy cơm xong, cô định trở về phòng y tế. Bỗng trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ. Cô vội gọi anh lại.
“Anh Từ”
Anh nghe cô gọi, chợt quay đầu lại
“Y tá Hạ, có chuyện gì không?”
“Anh có thể giúp tôi một chuyện có được không?”
“Chỉ cần là chuyện cô nhờ, tôi chắc chắn sẽ giúp”
Vì vậy sau khi ăn trưa xong, anh liền lên phòng y tế gặp cô. Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại anh và cô.
“Y tá Hạ, không biết cô cần tôi giúp đỡ chuyện gì?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Anh có thể làm bạn trai của tôi không?”
Anh mở to mắt nhìn cô
“Cô nói cái gì?”
“Ý của tôi là anh có thể đóng giả làm bạn trai của tôi được không?”
Anh im lặng, trong lòng có chút thất vọng. Một lúc sau mới lên tiếng:
“Mặc dù không biết tại sao cô phải làm vậy, nhưng tôi sẽ giúp cô”
“Anh Từ, cảm ơn anh đã đồng ý giúp tôi. Thật ra có một người tôi không thích, nhưng ba tôi lại muốn tác hợp cho tôi và anh ta, cho nên…”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng cô làm vậy không phải là kế lâu dài, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi”
“Tôi biết. Có điều anh yên tâm đi, tôi chỉ cần anh giúp tôi một lần này thôi. Còn chuyện sau đó tôi sẽ tự giải quyết”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý này, tôi thật sự không ngại…”
Nói đến đây anh chợt phát hiện, anh định nói không ngại cái gì, chẳng lẽ là không ngại việc đóng giả làm bạn trai của cô sao? Như vậy thì có hơi không ổn. Anh đang suy nghĩ không biết phải trả lời ra sao, cô chợt hỏi:
“Anh không ngại chuyện gì?”
“Tôi… Chuyện mà cô nhờ giúp đỡ, tôi đều sẽ không ngại”
Cô bật cười thành tiếng.
“Được, vậy hẹn anh chiều mai gặp ở cổng trường”
Ở một góc cô không nhìn thấy, anh khẽ cười.
_________
Như đã hẹn, anh ăn mặc chỉnh chu đứng trước cổng trường đợi cô. Một lúc sau, Hạ Lạc bước ra. Cô mặc một chiếc váy dài kèm một chiếc áo khoác che chiếc áo mỏng manh bên trong, vì trời càng tối thì sẽ càng lạnh.
“Y tá Hạ”
“Anh Từ, bây giờ anh đang đóng giả làm bạn trai của tôi đó”
“Tôi biết”
“Vậy thì có phải anh cũng nên thay đổi cách xưng hô không?”
Anh đỏ mặt.
“À, Hạ tiểu thư”
Cô đưa ánh mắt mong chờ nhìn anh.
“Hạ…Hạ Lạc”
Cô cười tươi
“Được rồi, chúng ta đi thôi, Thiếu Văn”
Nghe cô gọi tên mình, tim anh nhảy thót lên. Thấy anh vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, cô nói:
“Chúng ta có thể đi được chưa?”
“À, xin lỗi, chúng ta đi thôi”