Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Yên Cửu lặng lẽ nhíu mày, chàng như một người vô hình ở Quy Nguyên Kiếm tông, ngoài đi tu tập đạo pháp và luyện kiếm đúng giờ mỗi ngày ra thì không hề tiếp xúc với bất cứ ai nếu không cần thiết, sao giờ lại có người tới tìm chàng?
Vừa ngẫm nghĩ, chàng vừa ra mở cửa.
“Yên sư đệ, nghe nói đệ mới lấy được linh kiếm bổn mạng từ Mộ Kiếm hả? Chúc mừng nhé!”
Yên Cửu sững người khi thấy vị khách đang cười khanh khách, đó là tên cuồng luyện kiếm phòng kế bên.
Yên Cửu cố lục tìm tên hắn từ trong ký ức xa xôi, “Triệu sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì không?”
Triệu Thế Quỳnh gãi đầu trông có vẻ ngại ngùng, “Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết liệu sư đệ có thể…”
Tuy lòng Yên Cửu thoáng gợn sóng nhưng ngoài mặt lại rất hiền hòa, “Triệu sư huynh cứ nói.”
Triệu Thế Quỳnh khẽ cắn môi rồi nói toạc ra: “Ta muốn mượn linh kiếm của đệ xem một chút.”
Nói xong, Yên Cửu chưa kịp phản ứng thì cổ hắn đã đỏ lừ.
Đám Kiếm tu đều coi linh kiếm bổn mạng như vợ mình. Với Kiếm tu, câu nói vừa rồi của hắn nghe cực kỳ thô lỗ.
Nếu gặp phải một gã Kiếm tu nóng tính thì có khi hắn đã no đòn rồi.
Triệu Thế Quỳnh cũng biết yêu cầu của mình hơi quái lạ, nhưng hắn cũng không rõ số mình đen đủi thế nào mà kể từ năm hắn nhận được tư cách vào Mộ Kiếm, lần nào Mộ Kiếm mở cửa hắn cũng gặp đủ chuyện xui xẻo nên đành bỏ lỡ cơ hội vào đó lấy kiếm.
Lần này nghe tin sư đệ cách vách vừa mới nhận được tư cách vào Mộ Kiếm mà đã lấy được linh kiếm bổn mạng ngay lần đầu tiên, hắn kích động đến nỗi chạy sang đây luôn.
Triệu Thế Quỳnh quá mong có một thanh linh kiếm nên hễ đi đường thấy đệ tử nào đeo linh kiếm bên hông là hắn cũng nhìn hau háu, bởi vậy đã gây ra không ít hiểu lầm.
Thấy Yên Cửu không ừ hử gì, Triệu Thế Quỳnh vội nói: “Ta không xem chùa đâu, ta có một chiếc giá kiếm đẽo bằng gỗ trầm hương, thừa dịp này tặng cho đệ dùng luôn. Ta đã trả một khoản kếch xù đặt thợ bên đỉnh Chu Minh làm chiếc giá kiếm ấy, phía trên còn khắc Tụ Linh Trận rất phù hợp để nuôi dưỡng linh kiếm.”
Đỉnh Chu Minh khá đặc biệt ở Quy Nguyên Kiếm tông bởi nơi đó không chỉ có mỗi Kiếm tu mà còn là chỗ ở của đám thầy thợ chuyên cung cấp nguyên dây chuyền dịch vụ bao gồm rèn đúc, bảo trì, và làm phụ kiện cho kiếm.
Nhờ dịch vụ này mà đỉnh Chu Minh có thể xem là chốn dư dật của cải nhất tông môn.
Đám Kiếm tu coi kiếm như mạng thà ăn rơm ăn cỏ cũng không nỡ để linh kiếm yêu quý của mình chịu thiệt.
Tuy Yên Cửu không có hứng thú gì với chiếc giá kiếm trầm hương kia nhưng chàng nghĩ cho người khác xem linh kiếm cũng chẳng sao bèn đồng ý ngay: “Được chứ.”
Triệu Thế Quỳnh mừng ra mặt, sư đệ cách vách mới tới không thích giao du với người khác nhưng trông tướng mạo cực kỳ hiền lành, quả nhiên không giống đám Kiếm tu dữ dằn kia.
Trường Ly nằm ì trên bàn cũng nghe tiếng họ nói chuyện.
Cho nhìn một cái mà có giá kiếm thì cũng không lỗ, nằm trên bàn chẳng thoải mái chút nào, chẳng biết nằm trên chiếc giá kiếm trầm hương kia sẽ có cảm giác gì.
Vừa trò chuyện, Yên Cửu vừa dắt Triệu Thế Quỳnh vào phòng.
Triệu Thế Quỳnh vừa vào tới nơi đã thấy kiếm Trường Ly nằm trơ trọi trên bàn.
Hắn tức khắc lườm Yên Cửu một cái với ý trách cứ: “Yên sư đệ, đây là linh kiếm bổn mạng của đệ đấy, sao đệ lại đối xử bạc bẽo với nó như thế.”
Yên Cửu hòa nhã nói, “Ta không ngờ mới lần đầu vào Mộ Kiếm đã lấy được linh kiếm bổn mạng nên không chuẩn bị trước.”
Triệu Thế Quỳnh chợt thấy tim đau nhói như bị trúng tên. Hắn đã bỏ lỡ ba lần vào Mộ Kiếm nên đến nay vẫn còn dùng kiếm sắt bình thường.
Mấy đệ tử nhập môn cùng năm và có năng lực ngang ngửa hắn đều đã có kiếm riêng, chỉ mỗi hắn là chưa.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị giá kiếm, vỏ kiếm và tua kiếm đủ loại cho thanh kiếm trong mộng của mình từ lâu… đúng chuẩn một Kiếm tu mong gặp thanh linh kiếm bổn mạng đến phát điên nhưng mãi vẫn chưa có duyên gặp gỡ.
Mà một đệ tử mới chân ướt chân ráo vào tông môn đã có linh kiếm như Yên Cửu lại chẳng biết quý trọng!
Triệu Thế Quỳnh lôi ngay giá kiếm trầm hương mà hắn đặt làm riêng trong túi chứa đồ ra. Hắn chưa kịp làm gì, Trường Ly đã chờ hết nổi mà vặn thân kiếm phi lên đó nằm ngay.
Trường Ly vừa nằm lên là Tụ Linh Trận trên giá kiếm hoạt động ngay, linh khí xung quanh bắt đầu nhanh chóng tụ vào thân kiếm.
Trường Ly bất giác rên lên một tiếng vì sướng. Cái giá kiếm này phù hợp với kiếm quá đi mất, từng chỗ lồi lõm hay nhấp nhô đều gãi đúng chỗ ngứa.
Cảm giác được linh khí gột rửa thoải mái y như nằm trên chiếc ghế massage tự động vậy.
Trường Ly đột nhiên thấy eo hết mỏi, chân hết đau, cảm giác mệt mỏi bám riết nàng từ lúc ra khỏi Mộ Kiếm bỗng biến đâu mất.
Thấy kiếm Trường Ly bị biết tự thân vận động, mắt Triệu Thế Quỳnh càng sáng rỡ, “Yên sư đệ, thanh kiếm của đệ thông minh thật đấy.”
Yên Cửu vô thức giật môi, chợt nhớ lại cảnh kiếm Trường Ly ăn vạ mình.
“Nó thông minh quá đáng thì có.”
Yên Cửu nói rất khẽ, khẽ đến độ Triệu Thế Quỳnh không nghe rõ.
Triệu Thế Quỳnh rất thích thanh linh kiếm trước mặt, mở miệng hỏi: “Yên sư đệ, xin hỏi đệ làm thế nào mà lấy được thanh linh kiếm này từ Mộ Kiếm vậy? Có phải đệ đã bị linh kiếm thử thách nhiều lần đến khi đạo tâm được công nhận thì mới rước được linh kiếm về không?”
Vẻ mặt Yên Cửu trông càng phức tạp hơn, “Không, nó tự lao tới chỗ đệ”
Mắt Triệu Thế Quỳnh lóe lên vẻ khó tin, sau đó sáng lấp lánh, “Có thể khiến linh kiếm chủ động chọn chủ chứng tỏ tài dùng kiếm của sư đệ rất khôn lường.”
Triệu Thế Quỳnh nói với giọng quả quyết: “Yên sư đệ, hay là sau này đệ dậy sớm đi luyện kiếm với ta đi. Tuy ta không có linh kiếm nhưng dẫu sao cũng nhập môn sớm hơn đệ mấy năm, cũng chỉ bảo được đôi điều.”
Trường Ly đang hưởng thụ linh khí massage, vừa nghe thấy hai chữ “dậy sớm” vội dỏng tai hóng hớt ngay.
Yên Cửu không khỏi nhíu mày, hình như gã hàng xóm phòng bên này hơi nhiệt tình quá lố thì phải.
Chàng từ chối khéo: “Không phiền Triệu sư huynh đâu ạ, ta tới sân luyện kiếm chung với những đệ tử khác được rồi.”
Triệu Thế Quỳnh đâu dễ dàng từ bỏ, “Hàng ngày Yên sư đệ đi luyện kiếm lúc nào thế?”
Yên Cửu: “Giờ Thìn.”
Đây là canh giờ đa số đệ tử đi luyện kiếm, tất nhiên Yên Cửu cũng bắt chước số đông.
Triệu Thế Quỳnh thoáng nhíu mày, “Thế là hơi trễ đấy, Yên sư đệ có năng khiếu như vậy thì nên chăm chỉ hơn mới phải. Nếu mỗi ngày đệ luyện kiếm từ giờ Mão, lấy thời gian bù khuyết thì cũng không phải là không có khả năng trở thành đệ tử thân truyền đâu.”
Trường Ly cứng đờ người trên giá kiếm.
Giờ Thìn là tầm 7-9 giờ, nàng đã thấy sớm lắm rồi.
Giờ Mão là tầm 5-7 giờ, giờ này mà bắt nàng dậy khác nào giết nàng.
Yên Cửu chớp chớp mắt, đệ tử thân truyền thì khỏi đi, chàng không muốn bị mấy lão già trong Kiếm tông để mắt đến đâu.
“Ta xin nhận ý tốt của Triệu sư huynh, nhưng ta không ôm mục tiêu lớn lao như vậy nên không đi luyện kiếm với sư huynh thì hơn, đỡ mất công vướng chân sư huynh.”
Trường Ly chậm rãi thở hắt ra, thật may mắn khi gã đệ tử nàng chọn biết cân bằng hai chuyện làm việc và nghỉ ngơi với nhau.
Đúng là người được nàng chọn có khác!
Triệu Thế Quỳnh tiếc rẻ lắc đầu, không nài ép nữa.
Hắn lưu luyến nhìn kiếm Trường Ly rồi chào tạm biệt Yên Cửu.
Hắn nên đi luyện kiếm thôi! Bao giờ Mộ Kiếm mở cửa, hắn nhất định phải lấy được một thanh linh kiếm bổn mạng thuộc về mình!
Tiễn Triệu sư huynh xong, Yên Cửu nhận được một lá bùa đưa tin của Đạo Pháp Đường.
Tuy đa số đệ tử trong tông môn đều được quản lý theo kiểu nuôi thả, nhưng dù sao chuyện có linh kiếm bổn mạng cũng là chuyện lớn.
Các đệ tử thân truyền sẽ được đám sư trưởng đích thân dạy dỗ, nhưng đệ tử bình thường khó có cơ hội đó.
Bởi vậy, Đạo Pháp Đường cố ý mở lớp dạy các đệ tử trẻ mới lấy được linh kiếm cách chung sống với linh kiếm và bí kíp bảo dưỡng linh kiếm v.v…
Yên Cửu vội liếc nhìn chương trình học, ánh mắt nán lại hơi lâu trên lịch học.
Vì không muốn đụng giờ học với mấy khóa đạo pháp khác mà lịch học bổ sung này được sắp xếp… cực kỳ trái khoáy.
Lúc này, Trường Ly đang vui vẻ nằm thoải mái trên giá kiếm. Nàng được linh khí gột rửa sướng đến mềm cả xương, hoàn toàn không hay biết gì về tin dữ mình sắp sửa đối mặt.
Tối đến, Yên Cửu đi ngủ sớm.
Đang nằm trên giá kiếm thì nến phụt tắt, Trường Ly chớp chớp mắt trong bóng tối.
Gã đệ tử này đúng là biết kết hợp làm việc với nghỉ ngơi thật, thậm chí chẳng giống một Kiếm tu khắc khổ chút nào.
Trường Ly trở mình trên giá kiếm, thấy chán chết đi được.
Nói thật là bây giờ nàng không muốn ngủ.
Thanh niên thời nay có ai không mắc tật cú đêm đâu, nhất là khi biết ngày hôm sau không phải làm gì mà không thức khuya thì cứ thấy như bị lỗ.
Trường Ly rón rén nhìn lên giường một cái, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người nằm thẳng đơ trên đó.
Nàng khẽ bay ra khỏi giá kiếm, lượn một vòng khắp phòng rồi bay tới chỗ kệ sách ven tường.
Kệ sách rỗng không, chỉ có lèo tèo vài cuốn đạo pháp và kiếm quyết nhập môn.
Trường Ly dùng mũi kiếm cẩn thận lật xem mấy tờ là mất hứng luôn.
Sao chẳng có sách gì đọc chơi vậy?
Trường Ly chưa bỏ cuộc, tiếp tục bay tới bàn nhìn nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Thanh kiếm dài vẽ một vòng tròn trên không để bày tỏ sự hụt hẫng rồi bay về lại giá kiếm.
Đời sống ban đêm của Kiếm tu có vẻ nhàm chán thật.
Trường Ly nằm trên giá kiếm đợi cơn buồn ngủ kéo tới.
Lúc nàng đếm đến con cừu thứ 1804 thì nghe tiếng mở cửa rồi đóng lại của phòng kế bên.
Vị Triệu sư huynh kia đã đi luyện kiếm về rồi.
Trường Ly lại lia mắt về phía giường.
May mà nàng chọn được một gã đệ tử không chăm chỉ như Triệu sư huynh, nếu đã biến thành kiếm linh mà còn phải ngày ngày đi sớm về trễ để luyện kiếm thì…
Trường Ly vội lắc đầu nguầy nguậy, cố vứt ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Thế rồi nàng thiếp lúc nào không hay, bỗng mơ một giấc dài.
Nàng mơ thấy mình về lại thời đi học.
Chất giọng đều đều của thầy giáo vọng từ xa tới, xộc thẳng vào tâm trí nàng.
“… Có lẽ cả đời một Kiếm tu từng dùng vô số thanh kiếm, nhưng linh kiếm bổn mạng thường chỉ có một…”
Trường Ly nhíu mày, nàng đã không còn là người nữa, sao ngủ mớ vẫn phải nghe giảng bài vậy? Nàng sốt ruột tính bịt tai lại mới sực nhớ mình không có tay.
Nàng bực bội trở mình những mong thoát khỏi cái giọng ra rả đang phá bĩnh mộng đẹp của mình.
Yên Cửu đang ngồi lơ đễnh trước bàn học thì chợt nghe thấy một tiếng “keng”.
Chàng hoàn hồn ngay, thấy linh kiếm mình đặt ở mép bàn đã lăn khỏi bàn, rớt xuống đất từ đời thuở nào rồi.
Cùng lúc đó, đám đồng môn xung quanh và đạo quân đứng giảng bài trên bục đều đồng loạt đổ dồn mắt tới chỗ này.
Nói chính xác hơn là tới chỗ thanh linh kiếm mới rớt xuống đất.