Lâm cứ nghĩ ông cụ sẽ đưa cả hai đi đâu xa xôi lắm, ai dè là dắt nhau đi bộ ra Chợ gốm Bát Tràng.
Nhà… à nhầm, “biệt phủ” nhà họ Dương cách chợ gốm không xa lắm, theo như lời ông cụ kể là khoảng 300 mét nên chỉ cần đi bộ cũng được.
Một già hai trẻ nối đuôi nhau, chưa ra khỏi cổng đã nghe tiếng Bống gọi với ra: “Ông ơi, cho cháu đi với!”
Ông cụ nghe vậy đồng ý luôn: “Đi, nhanh lên.”
Bống nghe vậy hớn hở chạy theo, Hoàng liếc con bé một cái rồi cũng không nói gì.
Dọc đường từ nhà Hoàng ra tới chợ gốm, Lâm có thêm kha khá thời gian để ngắm cảnh sắc hai bên đường: một bên là con đê nhìn ra sông Hồng với hàng cây râm mát, một bên là đủ các loại hàng quán nhỏ lẻ, phần lớn là hàng ăn sáng hoặc đôi ba cửa hàng đồ gốm sứ, xen kẽ một vài cửa hàng đồ gỗ, đồ lưu niệm và quán cà phê.
Quận Long Biên và huyện Gia Lâm nằm ngay cạnh nhau ở ngoại thành, được ngăn cách với nội thành Hà Nội bởi sông Hồng. Nhà Lâm ở quận Long Biên, cũng là ngoại thành Hà Nội. Con đường cô thường đi cũng nhìn ra được sông Hồng, nhưng khung cảnh phía bên huyện Gia Lâm mang vẻ gì đó cổ kính hơn, khác với tốc độ đô thị hoá nhanh tới chóng mặt cùng ba cây cầu bắc qua sông Hồng nối thẳng tới nội thành của quận Long Biên.
Hoàng thấy cô vừa đi vừa ngó nghiêng nên hỏi: “Cậu muốn mua gì hả?”
“Không phải, tại thấy mấy cửa hàng ở đây lạ lạ thôi.”
“Không giống nội thành nhỉ.” Hoàng gật đầu tán thành.
Lâm nhớ mình từng được tới Bát Tràng chơi, nhưng lần đó được vào thẳng trong chợ gốm chứ không được ngắm nghía dọc đường thế này. Chẳng mấy khi được đi chơi ngắm cảnh, Lâm hứng thú quan sát xung quanh, tập trung đến mức khi cánh tay đang vung vẩy của cô quệt phải tay của Hoàng mới giật mình quay sang nhìn lại cậu ta.
Hoàng đi rất gần bên cạnh, thấy Lâm nhìn mình mới hơi cúi đầu xuống nói thầm vào tai Lâm: “Muốn, nắm, tay.”
Lâm giật mình, tai đỏ lựng lùi xa một mét, nhìn ông cụ đang đi thoăn thoắt phía trước mà lắc đầu nguầy nguậy: “Ở đây sao được…”
Ông nội cậu ta còn đang ở đây cơ mà? Chơi gay trước mặt ông nội là không ổn đâu.
“Ai bảo tại cậu không để ý tớ.” Hoàng cười cười, tự giác đổi xưng hô tôi-cậu kiểu các người anh em với nhau sang cậu-tớ. Nghe hơi kì lạ nhưng vẫn chấp nhận được.
Bống đi đằng sau nhìn thấy hết. Con bé không thích làm người thừa nên vội chen vào kiếm chuyện: “Ơ, anh Lâm mặc lại quần áo hôm qua à? Không đi tắm ạ? Ở sạch quá nhỉ? Đúng là con trai.”
Lâm hơi cau mày vì câu hỏi, Hoàng ở bên cạnh đáp hộ: “Sạch hay không, anh biết là được rồi.”
Bống bĩu môi: “Cậu chủ không có em hầu hạ, kiểu gì cũng lười tắm rửa dọn dẹp. Hai người con trai ở cùng nhau, chẳng hợp tí nào.”
Bống vẫn quen kiểu phồng mang trợn mắt nói chuyện ngây ngô bằng khuôn mặt đáng yêu mà không bị ai quở trách, tuy lúc ở chung cư của Hoàng đã bị cậu đánh xẹp đi kha khá nhưng tới khi về đến nhà thì thói này càng tợn hơn.
Hoàng thừa biết Bống thích nói chuyện kiểu hờn dỗi nói hươu nói vượn làm nũng, nên cậu không đôi co thêm, tận dụng thời cơ nắm lấy cổ tay Lâm, liếc Bống nói: “Hợp chỗ nào làm sao em biết được hả Bống?”
Lâm trợn mắt nhìn tay Hoàng, sau đó nhìn xung quanh, lại nhìn ông cụ đang đi phía trước, rồi trợn mắt nhìn cậu ta.
Hoàng thấy thế tiếp tục thì thầm: “Nhỏ kia nói nhiều quá.”
Đi thêm một đoạn nữa là tới chiếc cổng chào cao lớn bên ngoài, trên cùng viết “Chợ gốm làng cổ Bát Tràng” to tướng, với chú thích bằng chữ Nôm phía dưới, hai bên cột có hai câu đối với kiểu chữ thư pháp bay lượn đến mức Lâm không muốn dịch.
Ông nội thấy đã tới nơi thì nhanh chóng chỉ trỏ trước mấy cái ngã rẽ vẫy vẫy: “Tới cửa hàng của ông nhé, đi hướng này này.”
Lâm thấy ông quay lại vội rút tay ra. Hoàng đi ngay sau ông cụ nói: “Cháu vẫn nhớ đường mà ông.”
“Cũng một năm không về nhà rồi còn gì.”
“Trí nhớ của cháu làm gì kém thế.”
Dọc đường đi, ông cụ cứ đi tới đâu là mấy cô chú bán hàng lại chào hỏi tới đó, còn hỏi han cả “cậu chủ nhỏ” là Hoàng đi phía sau nữa. Ngoài ra, Bống có vẻ như là nhân vật được yêu thích nhất ở đây. Con bé cứ như chú chim vành khuyên nhỏ hớn hở mở lời chào tất cả những người con bé gặp, thậm chí thuộc tên từng người một.
“Cháu chào chú Vinh, chào cô Bích.”
“Em chào chị Mây!”
“Chào bác Khanh ạ!”
“Cháu nhớ rồi mà, nhất định cháu sẽ qua nhà bác chơi với bé Bi.”
Thấy cảnh ba người kia đi dọc đường ai gặp cũng chào hỏi, Lâm đột nhiên thấy mình hơi thừa thãi. Nhưng Hoàng không để cô trải qua cảm giác này lâu, cậu ta đi gần sát bên cô hỏi: “Cậu đến chợ gốm này bao giờ chưa?”
Lâm nghe câu hỏi lập tức bớt đi đôi ba phần suy tư mà đáp ngay: “Tới một lần rồi, hình như là lớp 5.”
“Vậy hả? Có còn nhớ gì không?”
“Hở? Sao mà nhớ nổi. Hồi đó đi cùng lớp, đông lắm. Lúc được thử làm gốm thì… thấy nó khó hơn tưởng tượng. Hình như định làm một cái cốc, nhưng nó méo mó hết.”
“Hết rồi à? Còn gì nữa không?”
Lâm nghe vậy cũng thử suy nghĩ, nhưng rất nhanh sau đó hỏi lại Hoàng: “Cậu hỏi kĩ thế…”
Hoàng hơi cười: “Thì tò mò thôi mà. Muốn biết cậu thấy chỗ này ra sao. Dù sao cũng là khu nhà tớ.”
“À thì chỗ này có nhiều cửa hàng, cái nào cũng bán mấy thứ đẹp đẹp hết. Hồi đó còn nhỏ, thấy cái gì cũng thích.”
“Hết rồi hả?”
Hoàng lại hỏi “hết rồi à”, Lâm chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn cố nhớ lại vì nghĩ chắc tên này đang muốn nghe cô khen quê nhà cậu ta thêm vài câu.
Lâm nghĩ thêm một lúc rồi nhìn Hoàng khẳng định: “Hết rồi.”
Trông Hoàng có vẻ hơi mất hứng. Cậu ta gật gù hai ba cái rồi đi tiếp.
Lúc này ông cụ đã tới nơi, Lâm vừa bước đến trước cửa đã phải khen ngợi: “Cửa hàng của ông đẹp thật.”
Khác với các cửa hàng bán theo loại như hàng nào bán đĩa bát thì tập trung vào đĩa bát, bán trà cụ ấm chén thì chỉ bán trà cụ ấm chén, hay như cửa hàng nào bán đồ thờ thì chỉ bán đồ thờ mà họ đã từng đi qua, thì cửa hàng của ông cụ lại có phong cách hoàn toàn khác với đủ các loại mặt hàng, đủ các loại màu sắc, hình dáng và kích thước.
Ông cụ vừa tới đã kéo Hoàng tới trước một chiếc bình gốm cỡ vừa, chỉ trỏ hoạ tiết bên trên: “Mày nhìn đi, biết ông vẽ ai đây không?”
“Bà nội lúc trẻ ạ?” Hoàng trả lời ngay.
“Đúng rồi, thấy sao?” Ông cụ mừng rỡ nói.
“Giống lắm ạ, có hồn.” Hoàng gật gù khen ngợi.
Lâm bước tới xem cùng thì thấy hình vẽ cô gái tuổi đôi mươi tóc xoã vắt một bên vai, thân mặc chiếc yếm đào thời xưa yểu điệu tới con gái xem cũng phải rung động. Hình như Lâm từng thấy một bức tranh vẽ cô gái này treo trên tường trong phòng ông cụ.
Thường thì phong cách vẽ hình người trên đồ gốm sứ trông khá trừu tượng, nhưng hình vẽ này trông hơi hiện đại, để lại ấn tượng khá sâu sắc. Hình dáng của chiếc bình trông cũng khác lạ với các đường cong đẹp mắt nữa.
“Có hồn chứ sao không! Ông nhớ bà mày lắm nên mới vẽ được như thế, thế mà cái thằng Lý trông cửa hàng trêu ông là chỉ nhớ bà mày hồi trẻ đẹp.”
“Hình như anh Lý nói cũng đúng mà.” Hoàng cười cười đáp.
Anh Lý trông cửa hàng nghe vậy chen lời vào ngay: “Thì đúng thế chứ còn gì nữa!”
“Mày cứ nói như tao chưa vẽ vợ tao lúc về già. Lúc tao vẽ thì mày không ý kiến gì.”
“Nhưng ông vẽ rồi có ai mua đâu?” Anh Lý nói.
“Tao có cần ai mua đâu.”
“Thế ông bày ở cửa hàng làm gì cho chật ra.”
Thấy ông cụ có tuổi mà vẫn cãi nhau hăng hái như thế, Lâm thấy hơi buồn cười, thảo nào mà Hoàng nói khi ở nhà chỉ có ông nội là người khiến cậu ta thoải mái.
Dường như tiếng nói chuyện đã thu hút một vài khách qua đường chú ý đến bên này. Vừa rồi đi dọc đường Lâm cũng thấy khách tây lẫn ta đi ngược đi xuôi, lúc này có thêm mấy người vào tiệm, thấy có đám người bâu lại xem một cái bình thì cũng tò mò chui vào xem cùng.
“Ồi đẹp coá. Ành ơi, kái nài bào nhiêu?” Một người nước ngoài dùng tiếng Việt lơ lớ hỏi.
Anh Lý chưa kịp trả lời thì ông cụ phất tay: “Không bán không bán.”
Anh Lý nhìn ông cẩn thận hỏi lại: “Ông đang làm mình làm mẩy để đẩy giá lên hay là không bán thật đấy?”
Ông cụ tức mình nói: “Tao không bán thật. Đã bảo để ở đây trang trí thôi mà!”
Anh Lý nghe vậy tặc lưỡi một cái, sau đó cũng lắc đầu vẫy tay với vị khách tây kia: “Không bán không bán.”
Anh tây mặt ngẩn ra, không nghĩ cửa hàng bán đồ gốm mà lại không bán hàng, hỏi lại: “Thế ành pán cái gi?”
Thế là anh Lý dẫn khách đi xem mấy món khác ở đây. Thật ra thì đồ gốm trong tiệm này cũng có nhiều thứ đặc sắc, có vẻ như tất cả đều do ông nội của Hoàng tự tay làm hết. Ông thấy anh Lý dẫn khách thì còn chỉ trỏ thêm: “Nhớ đấy, cái kia, cái kia, với cái kia tao cũng không bán đâu đấy.”
“Khổ quá nói mãi, cháu biết rồi!”
Lâm thấy vậy nghiêng đầu hỏi Hoàng: “Rốt cuộc cửa hàng này kiếm lãi kiểu gì vậy?”
“À… ông cụ có cửa hàng để giải trí thôi ấy mà. Cho có việc để làm, với cả khoe mấy món đồ ông chế tác. Mấy cửa hàng kia phần lớn là đồ làm bằng khuôn, hoạ tiết cũng là in lên, còn đồ ông cụ làm đều là tự tay thực hiện hết.”
Lâm nghe xong đột nhiên thắc mắc gấp bội phần, không biết nhà Hoàng kinh doanh kiểu gì để “hơi khá giả” được khi mà buôn bán như đi chơi thế này?
Sau đó ông cụ dẫn Hoàng và Lâm đi xem thêm vài món đồ ông tự làm trong năm Hoàng vắng nhà, vừa chỉ trỏ vừa thuyết trình cực kì hào hứng như thể lâu lắm rồi mới có người để nói chuyện. Hoàng thi thoảng cũng thảo luận với ông đôi câu nhưng đều là mấy thứ không thuộc phạm trù mà Lâm có thể hiểu được, nên cô chỉ có thể dùng mắt để ngắm thôi.
Đi tới một đoạn trưng bày đĩa bát, Lâm kéo góc áo Hoàng chỉ trỏ: “Bát đĩa đẹp thế này, không dám bày đồ ăn lên luôn.”
Hoàng nhìn theo hướng Lâm chỉ, nói: “Nhà mình còn thiếu ít bát đũa ấy nhỉ.”
Cả hai mới nấu ăn với nhau vài bữa nhưng cũng phát hiện ra lượng mua chỉ đủ dùng, cứ phát sinh thêm cái gì đó lại không có gì để đựng.
Ông cụ đứng một bên hóng hớt vui vẻ nói: “Cậu Lâm này thích thì ông tặng luôn cho mấy cái mà dùng.”
Lâm vội đáp: “Ôi cháu đã qua ăn ngủ miễn phí lại còn lấy đồ về thì ngại quá.”
“Ngại cái gì, lâu lắm ông mới thấy vui vì có người chơi cùng đây. Với lại cậu Lâm này trông mặt mũi sáng sủa, nói chuyện lễ phép, ông nhìn là đã thích rồi.” Ông cụ kể thiếu đoạn Lâm thua ông mấy ván cờ làm ông đắc ý cả buổi tối.
“Vậy thì cháu không từ chối nữa đâu ạ.” Lâm phấn khởi nói.
“Ừ ừ. Nhưng mà hai đứa qua đây với ông đã, vào vấn đề chính, còn cái này lấy sau đi.”
Ông cụ nói rồi lại đi thoăn thoắt ra khỏi cửa hàng, đi vài bước qua một nơi mà Hoàng nói rằng đó là “cửa hàng trải nghiệm”.
Trong chợ gốm, ngoài các cửa hàng buôn bán đồ gốm thì còn có kiểu cửa hàng cung cấp dịch vụ trải nghiệm làm gốm cho du khách tới thử nặn gốm trên bàn xoay. Nơi này hiện cũng mới lèo tèo vài mống khách do thời gian còn hơi sớm.
“Chỗ này trông quen không?” Hoàng hỏi Lâm.
“Hình như cũng từng được thử làm gốm ở khu này, nhưng không biết có đúng chỗ này không…”
Hoàng ậm ừ nói: “Ừ, chỗ này mới được sửa sang lại, trông hơi khác. Rộng hơn trước rồi.”
Ông cụ vừa đến nơi đã chỉ vài chỗ rồi nói: “Chỗ này mới được thợ sửa sang lại, nhưng ông mày chẳng ưng tí nào. Nói thì mấy đứa thi công chẳng hiểu ý, bực hết cả mình. Trước giờ mấy cái ông mày nói chỉ có Hoàng hiểu được thôi, với lại nghe bảo mày học kiến trúc cái gì đấy, rảnh rỗi qua giúp ông sửa lại cái xưởng này đi. Nhìn bực hết cả mình.”
Bảo một tên sinh viên năm nhất làm mấy việc này đáng lý sẽ hơi quá sức, nhưng Hoàng vừa nghe ông nói vậy đã gật đầu đi theo ông cụ để nghe phân phó, trước lúc đi không quên bảo Lâm cứ tự nhiên.
Lâm không định rời xa Hoàng quá nên quyết định chỉ đi đằng sau để ngắm nghía nơi này chứ cũng không nghe hai ông cháu bàn bạc cái gì, vì nghe không hiểu.
Bống thì vẫn như cũ chạy quanh hỏi thăm hết người này đến người kia, đi tới đâu cũng được chào đón hết mức, thi thoảng còn chạy tới hướng dẫn mấy khách tập làm gốm cực kì nhiệt tình.
Qua một lúc, có một đoàn khách đột ngột ập tới, hình như là sinh viên trải nghiệm đi theo nhóm. Họ đã liên hệ trước khi tới nên rất nhanh đã có người đón tiếp vào vị trí.
Cửa hàng dịch vụ này có không gian rất rộng, ở giữa bày mấy chục cái bàn xoay xếp làm ba hàng. Đám ấy vừa đến đã được nghe nhân viên thuyết minh các bước để nặn hình rồi bắt đầu ngồi vào mấy cái bàn xoay.
Vốn dĩ Lâm cũng không quá để ý đám người lạ này cho đến khi có một thằng nào đó hét lên: “Ôi, thanh mai trúc mã của mày kìa Bách ơi!”
Lâm nhìn về phía giọng nói, ngay lập tức đối mắt với tên ngày xưa cùng mình cởi truồng tắm mưa – Vũ Gia Bách.
Khi người trong cuộc là Lâm và tên Bách kia còn chẳng buồn cử động thì cái tên vừa hú hét kia đã chạy thẳng về phía Lâm: “Đúng là Lâm rồi, dạo này vẫn đẹp trai quá nhở.”
Tên này là Giang, cũng trong hội bạn cởi truồng tắm mưa, đá bóng đá cầu cùng với Lâm và Bách ngày xưa, chỉ khác ở chỗ nhà Bách ở ngay cạnh nhà Lâm, còn nhà Giang thì xa hơn một chút. Từ nhỏ Lâm và Bách đã chơi rất thân cho tới khi Bách biết Lâm là con gái, mà cái đám con trai ngớ ngẩn ngày ấy thì đồn nhau là không nên chơi với bọn con gái nên cả hai nghỉ chơi. Hồi còn học cấp 1 và cấp 2 do học cùng lớp nên dù có cố cũng vẫn phải nhìn mặt nhau, chỉ tới khi lên cấp 3 học khác lớp, cả hai không còn thường xuyên thấy nhau nữa. Lên đại học thì càng không, sau khi nhà Lâm đập đi xây mới.
Bách thấy Lâm thì hơi ngẩn ra, miếng đất sét trên bàn xoay cứ vậy quay thêm vài vòng rồi dừng hẳn lại.
Giang thấy vậy kéo Lâm lại gần rồi nói: “Tình cờ vãi, hôm trước thằng Bách mới nhắc đến mày đấy Lâm, hỏi nó xem có chuyện gì đi.”
Bách cau mày chửi: “Mày lắm chuyện thế.”
Chửi Giang xong, Bách quay ra nhìn Lâm nói một câu khách sáo không giống bạn hàng xóm: “Lâu không gặp.”
“À… ừ.” Lâm vốn là người khá thân thiện, nhưng với trường hợp của Bách thì Lâm không thân thiện cho lắm.
Bách thấy Lâm lạnh nhạt như thế thì hơi lúng túng, nhưng vẫn cố nói thêm: “Mà… lâu rồi không gặp, hôm nào rảnh gặp nhau nhé. Đi nhậu…, bọn này hay đi nhậu.”
Giang nghe vậy vỗ vai Bách nghe đét một cái: “Đéo ai lại rủ con gái đi nhậu hả? Lú à?”
Lâm lảng lời đề nghị nói sang chuyện khác: “Mày đi với lớp đại học à?”
“Ừ. Còn mày thì sao?”
“Tao đi với bạn.” Lâm nói rồi quay ra liếc Hoàng đang ở cách cô một khoảng, hình như cậu ta cũng vừa mới để ý sang phía này.
“Đi riêng với bạn á?” Bách thấy vậy cũng nhìn theo hướng của Lâm, ngập ngừng hỏi: “Con trai… hả?”
Giang thấy vậy lại chen vào: “Mày bị nói lắp từ bao giờ đấy Bách?”
Bách thẹn quá đấm Giang một cái: “Thằng này cút chỗ khác đi.”
“Mà này, bạn hàng xóm mà không có Facebook của nhau thì lạ quá. Mày… cho tao Facebook đi, hôm nào rảnh gặp nhau tí.” Bách lau vội tay vào miếng giẻ gần đó, định rút điện thoại ra.
Lâm còn đang không biết nên đồng ý hay từ chối thì thấy Hoàng đã tới cạnh từ bao giờ, nhìn Lâm hỏi: “Người quen hả?”
Lâm gật đầu: “Ừ.”
Bách thấy có một tên đẹp trai đứng sát sàn sạt cạnh Lâm thì cau mày hỏi: “Bạn mày đây à Lâm?”
Hoàng đáp thay: “Ừ, bạn cùng nhà. Còn cậu?”
Bách há hốc mồm: “Cùng nhà á? Nhưng Lâm…”
Bách chưa nói hết câu đã bị Lâm lao tới bịt miệng lôi đi chỗ khác dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng. Tay Bách đang dính đất sét chưa khô nên cũng không dám bôi lên người Lâm nên đành để cô cưỡng ép lôi đi.
Lâm kéo Bách ra một góc, vẻ mặt nghiêm trọng, tay khoác vai Bách đè cậu ta thấp xuống rồi nói rất khẽ: “Cấm mày lộ ra tao là con gái.”
“Hả? Có chuyện gì đấy?” Bách hoang mang.
Lâm cần phối hợp nên nói thật: “Tao giả làm con trai để thuê nhà ở cùng cậu đó. Giá rẻ.”
“Mày là con gái mà liều thế?” Bách lúng túng nói.
“Mày đánh lại tao đi rồi nói.” Lâm nhỏ giọng đáp, “Nhớ đấy, cấm mày nói linh tinh.”
Bách vẫn đang được Lâm kéo tay, mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào tay Lâm, ậm ờ đáp: “Ờ ờ…”
Khi Lâm vừa quay lại chỗ Hoàng đứng đã nghe Hoàng cười hỏi: “Trông thân thiết quá nhỉ.”
Lâm thật thà giải thích: “À thì… bạn hàng xóm, nên như thế.”
“Ghen tị ghê. Trông cậu thoải mái hơn hẳn.” Hoàng cười tươi rói.
“Cái gì cũng cần có thời gian mà. Với lại, thằng đấy là bạn thôi.” Lâm liếc Bách đang ngồi xa xa đang đánh mắt về phía này, đáp.
“Bạn gì,” Hoàng liếc lại Bách, “Mà nhìn nhau đắm đuối thế.”
“Đấy là đắm đuối hả?” Lâm hoài nghi hỏi.
Dù sao thì hồi xưa rõ ràng Bách là người chê giới tính nữ của Lâm nên không chơi cùng, đồng thời cũng lại chê cô rõ là con gái mà trông như con trai, vậy nên cô không nghĩ tên này sẽ dùng ánh mắt “đắm đuối” nhìn mình được. Ắt là Hoàng dùng sai từ rồi.
Kể ra thì Bách là một tên trông cũng khá được, hôm nay cậu ta tới đây theo lớp đại học, ngoài đám con trai ra thì cũng có vài ba đứa con gái xúm vào bắt chuyện cho vui. Lâm không muốn nhìn nữa nên quay đi nơi khác.
“Cậu muốn làm gốm thử không?” Hoàng đột nhiên hỏi.
“Có! Trông cũng vui đấy. Tôi định nói với cậu từ nãy.”
“Ừ, cũng xong việc chỗ ông rồi. Mình đi lấy đất đi.”
Hoàng nói rồi dẫn Lâm đi lấy đất và chọn một bàn xoay trong góc, ngồi chụm đầu vào nhau, cách đám sinh viên kia một khoảng.
Lâm lóng ngóng đặt tạo dáng ban đầu của miếng đất trước mắt lên bàn xoay, đạp công tắc để bàn tự xoay theo hướng dẫn của Hoàng.
“Theo tôi nhớ thì ngày xưa mấy cái bàn xoay này toàn phải tự dùng tay xoay nó, chứ không có bàn xoay điện thế này. Tôi xoay mãi không được, có một bạn đã giúp tôi.” Lâm vừa giữ miếng đất vừa nói.
“Ừ, người không quen làm gốm sẽ bị cuống trong việc vừa xoay bàn vừa tạo hình gốm.” Hoàng cười đáp, sau đó thấy tay chân Lâm bắt đầu luống cuống khi bàn xoay nhanh hơn thì vội lấy cánh tay không đau của cậu ta áp lên mu bàn tay Lâm, nói: “Bình tĩnh thôi.”
Cái cục đất dưới sự nặn vuốt kiểu hoảng loạn của Lâm trông èo uột phát sợ, và nó chỉ ra hình ra dạng khi có tay của Hoàng can thiệp.
Lâm ngẩn người nhìn bàn tay của Hoàng.
Thật ra trước giờ Lâm vẫn biết tay Hoàng rất đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, phần móng tay hồng hào và lúc nào cũng được cắt gọn gàng, nhìn tổng thể cứ như kiệt tác được tạo ra bởi thượng đế. Cô chưa thấy tay ai đẹp thế này.
Bàn tay kia áp lên tay Lâm được một lúc, Lâm đột nhiên thật sự không hiểu tại sao mình lại ngượng ngùng khi nhìn một bàn tay. Thế là cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng, đập vào mắt là hàng mi đang cụp xuống và gương mặt nhìn xuống chăm chú.
“Nếu cậu định làm một cái cốc, thì cái này hơi rộng quá. Còn nếu là bát thì lại hẹp quá.” Hoàng chậm rãi nói.
“Cái này là… tôi định nặn… cái bát tô.”
Hoàng nhìn cô cười: “Chỗ đất cậu lấy chắc không đủ để làm bát tô đâu. Làm một chiếc cốc nhé?”
Lâm thẫn thờ gật đầu, sau đó Lâm và Hoàng mỗi người đặt tay một bên, để chiếc cốc tự ra hình ra dạng. Thực ra Lâm không làm gì nhiều, chủ yếu chỉ có Hoàng dùng bàn tay xinh đẹp của cậu ta điều chỉnh hình dáng và độ dày mỏng của chiếc cốc.
Tới khi bàn xoay dừng lại, chiếc cốc của Lâm đã được hoàn thiện một cách đáng kinh ngạc, trong khi cái đám sinh viên đi trải nghiệm kia làm trước mà trước mắt chúng vẫn chỉ là mấy cục đất uốn éo.
Lâm nhìn cái cốc của mình, tự khen ngợi: “Đẹp quá.”
“Thật ra đất cho khách trải nghiệm không phải loại đất tốt đâu, nhưng dùng vẫn được. Nếu cậu muốn mang nó về thì giờ mình đợi nó khô một chút, sau đó vẽ trang trí, tráng men, rồi mang đi nung.”
“Vậy cũng được, mình đỡ tốn tiền mua cốc.” Lâm cười cười đáp lại.
Hoàng đưa bút lông khuyến khích Lâm tự vẽ lên cốc. Lâm nghĩ vắt óc cũng không biết vẽ gì, cuối cùng lựa chọn viết chữ Kanji tên mình lên cốc.
Xong xuôi cả hai mang cốc đi tráng men, thấy cũng đã gần trưa nên rủ nhau đi ăn trước. Khi cả hai định rủ ông nội và Bống về mới biết cả hai đã rời đi trước vì họ tự thấy giống người thừa quá.
Lúc Lâm và Hoàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Giang vẫn đang loay hoay với đống đất đột nhiên đứng phắt dậy: “Lâm đi vội thế? Tao bảo, Bách định nối lại tình xưa với mày đấy! Thằng này hay ngại quá nên tao nói hộ nó. Ha ha.”
Lâm nghe vậy đột nhiên đứng hình, nhìn lại chỉ thấy Bách đang đấm Giang bôm bốp vì thẹn, nhưng cậu ta không lên tiếng phủ nhận.
Hoàng cầm tay Lâm kéo cô đi: “Ăn bánh cuốn nổi tiếng ở khu này nhé?”
“À… được.” Lâm lơ đãng đáp.