Vài người khá thân thì nhắn tin với Dạ Phàm nhưng dạo gần đây cậu để lại nhiều ấn tượng với những người khác nữa. Người đầu tiên tag tên cậu dưới đoạn clip chính là giáo viên Tiếng Anh.
[@Dạ Phàm học sinh của cô thật giỏi, giúp đỡ người khác là đức tính tốt, mong em tiếp tục phát huy, nhà trường sẽ rất tự hào về em]
Tốc độ công nghệ thông tin thời nay rất nhanh, mọi người tràn vào weibo chính chủ dò xét danh tính của cậu.
Sau đó, mọi người phát hiện trang thông tin của cậu trống trơn. Ngoài những thông tin rất cơ bản ra như tên tuổi và trường đang theo học thì không còn gì nữa, ngay cả avatar cũng không để hình bản thân mà chỉ có một màu đen. Những người trẻ không can tâm kéo xuống phía dưới bài đăng cũ xem thì thấy cậu từ lúc lập weibo đến giờ chỉ có 4 bài viết. Ngoài một bài duy nhất chụp cổng trường thì ba bài còn lại đều là các kiến thức liên quan đến việc học tập.
Ngoài những điều này ra thì lượng người theo dõi trên weibo của cậu đã tăng thêm 300 người rồi.
Sau nửa ngày thì cô gái nhân viên được cậu giúp cũng kết bạn và nhắn tin với cậu. Tiểu Vân muốn cảm ơn và mời cậu một bữa ăn nhưng Dạ Phàm đã từ chối.
Dạ Phàm còn chưa off thì một người khác đã nhắn tin tới.
Phạm Phạm [Cứu tớ với!!!]
Dạ Phàm [Có chuyện gì xảy ra vậy?]
Phạm Phạm [Tớ vừa mới khoe thành tích cao trong học kì vừa rồi nên bị em họ gửi qua một bài toán 10 để dè bỉu kìa]
Dạ Phàm còn tưởng cô nàng gặp chuyện nguy hiểm gì đó, đọc tin nhắn xong mới thở phào nhẹ nhõm
[Thế sao cậu lại cầu tớ? Kiến thức lớp 10 tớ quên gần hết rồi đấy!]
Phạm Phạm [Tại cậu giỏi toán rời rạc mà]
Dạ Phàm xoa bóp huyệt thái dương
[Thì? Có liên quan gì]
Phạm Phạm ra vẻ đương nhiên lập tức trả lời
[Thì đều là toán đấy thôi]
Cậu thật muốn quỳ lạy cái suy nghĩ không có khoa học này của cô.
Không đợi Dạ Phàm tiếp tục phàn nàn, Phạm Phạm cố chấp gửi đề bài qua.
[Số đo bốn góc của một tứ giác lồi lập thành một cấp số nhân. Hãy tìm bốn góc đó, biết rằng số đo của góc lớn nhất gấp 8 lần số đo của góc nhỏ nhất.]
Dạ Phàm đọc đề hai lần cũng bắt đầu thấy hỗn loạn, học sinh cấp 3 dạo này kiến thức học đều khó như vậy sao? Điều cậu nói với Phạm Phạm cũng không hề nói dối, dù là giáo viên nhưng cậu chủ yếu tập trung hai môn là vật lý và tiếng anh, kiến thức toán học cũng là rất lâu rồi không đụng vào.
Đang lúc Dạ Phàm tìm lại số công thức bị lãng quên thì bà Trương là một người cậu quen trong tốp người tập dưỡng sinh nhắn tin qua. Cậu đành tạm gác lại chuyện đang làm trong tay.
Hôm nay là sinh nhật 78 tuổi của ông Thông, là lão nhân khó tính Dạ Phàm gặp ở công viên. Dạo gần đây bận rộn nhiều việc nên cậu cũng ít có thời gian ghé thăm mọi người. Vài vị lão nhân cụ già thân thiết kéo Dạ Phàm đến nơi bọn họ tổ chức sinh nhật, cậu còn được giao nhiệm vụ quan trọng đó là bưng bánh kem lên và hát mở đầu.
Bà Trương cựu tổ trưởng tổ dân phố nhận nhiệm vụ đưa ông Thông vào vị trí.
Mặc dù hơn mười người đều là người cao tuổi nhưng độ chịu chơi cũng không nhỏ, thuê hẳn một phòng lớn của khách sạn, lúc Dạ Phàm đến thì mọi người đã bài trí mọi thứ ổn thoả.
Dạ Phàm đứng sau cánh cửa nhỏ bên hông cầm bánh kem sẵn sàng.
Ông Thông vốn nghiêm túc khó tính cũng trông có vẻ khá vui, còn đùa giỡn vài câu
“Các người tắt hết đèn như vậy là muốn chơi trò gì a. Đừng nói là định nhảy ra hù tôi đấy!”
Chưa kịp để ông cụ thích ứng với bóng đêm thì Dạ Phàm bưng bánh kem được đốt đèn cầy sẵn bước ra. Trong bóng tối vô tận đột nhiên có vài đốn sáng nho nhỏ liền thu hút sự chú ý của cụ.
“Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday, happy birthday…. Happy birthday to you…”
Sau đó rất nhiều người xếp hàng cùng ùa ra vỗ tay theo nhịp, dù giọng hát đều không hay lắm nhưng cũng khá đồng thanh.
Bà Trương dẫn đầu hô lớn ” thổi nến đi, thổi nến đi”
Ông cụ vui vẻ híp cả mắt, nếp nhăn hai bên mắt cũng kéo thành một đoạn dài. Sau khi chắp tay ước nguyện liền thổi nến.
Bốp… Bốp…
Dạ Phàm đang rót rượu cho mọi người thì thanh âm quen thuộc vang lên.
“Đinh… Nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành mời kí chủ phân điểm số”
“Hoàn thành? Lúc nào cơ?” Dạ Phàm cũng ngây ra luôn rồi.
” Vừa mới nãy, kí chủ đã hát trước mặt mười mấy người đấy!”
Kế hoạch ban đầu của cậu là mời đám bạn đi Ktv cơ, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại hoàn thành như vậy. Dạ Phàm vốn muốn phân chỉ số vào dáng người nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì đổi thành một lựa chọn khác.
“Phân vào Trí tuệ”
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 62
Dáng người: 34
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:56
Kỹ năng: diễn xuất (7%)
Tích phân:160
Thanh lưu lượng: 788
Nếu nói hệ thống cậu vì muốn giải toán cấp 3 nên mới sắp xếp như vậy không biết nó có cười vào mặt cậu không.
°°°°
“Để con đưa ông cụ về, cũng đã trễ rồi mọi người nên về trước đi ạ!”
Dù sao mọi người cũng đã lớn tuổi, uống đều là rượu sâm nồng độ cồn rất thấp và mỗi người chỉ nhấp môi vài ngụm nhỏ không đáng kể. Dạ Phàm chỉ là lo xa nên không yên tâm để ông về một mình, dù sao trong đám người thì ông là người cao tuổi nhất.
“Được rồi, để cô đưa địa chỉ cho con!”
“Dạ, mọi người cũng về nhà cẩn thận ạ”
Dạ Phàm vẫy tay chào hỏi rồi đỡ ông cụ lên taxi.
20 phút sau… Dạ Phàm nhìn chiếc taxi tiến vào khu Uyển Thương, đần mặt. Cậu thậm chí phải xác nhận lại với tài xế nhiều lần rằng ông có đi nhầm hay không. Đây vốn là khu đất mà nhà vừa phải giàu và phải có quyền thế mới có thể chen chân vào nổi. Rất nhiều thế lực đều phải tranh đến sứt đầu mẻ trán nhưng cũng không mua nổi một nửa mét đất ở đây.
“Không nhầm đâu tiểu Phàm, đừng làm phiền bác tài nữa” Ông Thông vốn nhắm mắt tựa lưng nghỉ ngơi bỗng lên tiếng.
Dạ Phàm nghe vậy mới ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại. Cảm giác hình như bản thân vừa mới phát hiện ra bí mật động trời.
Dạ Phàm đỡ ông cụ xuống xe, bản vệ trước cổng thấy mặt ông liền nhanh chóng mở cửa. Cậu phải ngẩng thẳng cổ lên mới nhìn hết được độ cao của khu nhà cao tầng này, cảm thấy bản thân ăn mặc đơn điệu với bộ quần áo rẻ tiền thật không xứng bước vào bên trong.
Ông Thông thấy cậu ngừng lại, giống như đoán được suy nghĩ của cậu. Ông đưa tay về phía cậu muốn được đỡ đi.
“Tiểu Phàm, Đỡ ta vào bên trong đi”
“Vâng” Dạ Phàm có bất ngờ nhưng không từ chối lập tức đỡ lấy.
Đi được vài bước thì bọn họ gặp một người đàn ông trung niên đứng đợi sẵn bên cạnh một chiếc xe rất giống xe đánh golf, có vẻ rất quen việc chào hỏi.
“Đại lão gia, mời ngài”
Dạ Phàm tròn mắt quan sát, cảm giác như bản thân bị lạc vào thời phong kiến vậy. Chỉ cần nhìn bồn hoa đặt ven sân kia cũng đủ lớn hơn căn phòng nhỏ cậu ở rồi. Thậm chí dù đã đứng ở bên trong nhưng cũng không thể nào nhìn hết được quang cảnh xung quanh.
Vưu quản gia muốn đỡ ông cụ lên xe nhưng ông lại quay sang nhìn Dạ Phàm, cậu lúc này mới tinh ý nhận ý tứ của ông mà đỡ ông cụ lên xe. Quản gia cũng không xấu hổ, rất tự nhiên thu tay rồi ngồi lên ghế trước nhận nhiệm vụ lái xe..
Đi tới đâu Dạ Phàm không nhịn được mà nuốt nước miếng tới đó. Cấp bậc cỡ này có thể nói còn hơn Phạm gia gấp mấy lần. Đời trước dẫu sao Dạ Phàm cũng từng là thiếu gia của một gia tộc nức tiếng, dù không hưởng thụ được lâu nhưng kiến thức đối với một số đồ vật nhất định đều được học qua.
Ví như mấy chậu cây được đặt rải rác từ bên ngoài vào trong, tất cả xem ra đều được những người thợ có danh tiếng làm. Lại nhìn con đường mà xe đang chạy xem, nếu Dạ Phàm xem không lầm thì chúng được lát bằng đá cẩm thạch, từ trước cổng vào đến cửa chính không sót một kẻ hở nào. Cây cỏ có thể nhìn ra là được thường xuyên cắt tỉa và chăm sóc. Còn chưa vào nhà chính mà Dạ Phàm đã bị choáng ngợp với khung cảnh hoành tráng lệ nơi này rồi.
Đang lúc Dạ Phàm tập trung phân tích chất liệu của đống gạch đá thì một chiếc Mercedes chạy chậm phía sau, hẳn là cũng mới từ cổng vào nhưng đi bằng lối vào bên cạnh. Chiếc xe chạy chậm gần đến chỗ giao nhau giữa hai lối đi liền dừng lại.
Một thân ảnh cao ngất từ trên xe bước xuống. Nhưng không hiểu sao người nọ càng tới gần cậu càng cảm thấy quen mắt.
Vưu quản gia tự động dừng xe lại, nam nhân dường như có đôi chân rất dài vừa đi được vài bước đã đến ngay cạnh.
“Ông nội”
Vài người khá thân thì nhắn tin với Dạ Phàm nhưng dạo gần đây cậu để lại nhiều ấn tượng với những người khác nữa. Người đầu tiên tag tên cậu dưới đoạn clip chính là giáo viên Tiếng Anh.
[@Dạ Phàm học sinh của cô thật giỏi, giúp đỡ người khác là đức tính tốt, mong em tiếp tục phát huy, nhà trường sẽ rất tự hào về em]
Tốc độ công nghệ thông tin thời nay rất nhanh, mọi người tràn vào weibo chính chủ dò xét danh tính của cậu.
Sau đó, mọi người phát hiện trang thông tin của cậu trống trơn. Ngoài những thông tin rất cơ bản ra như tên tuổi và trường đang theo học thì không còn gì nữa, ngay cả avatar cũng không để hình bản thân mà chỉ có một màu đen. Những người trẻ không can tâm kéo xuống phía dưới bài đăng cũ xem thì thấy cậu từ lúc lập weibo đến giờ chỉ có 4 bài viết. Ngoài một bài duy nhất chụp cổng trường thì ba bài còn lại đều là các kiến thức liên quan đến việc học tập.
Ngoài những điều này ra thì lượng người theo dõi trên weibo của cậu đã tăng thêm 300 người rồi.
Sau nửa ngày thì cô gái nhân viên được cậu giúp cũng kết bạn và nhắn tin với cậu. Tiểu Vân muốn cảm ơn và mời cậu một bữa ăn nhưng Dạ Phàm đã từ chối.
Dạ Phàm còn chưa off thì một người khác đã nhắn tin tới.
Phạm Phạm [Cứu tớ với!!!]
Dạ Phàm [Có chuyện gì xảy ra vậy?]
Phạm Phạm [Tớ vừa mới khoe thành tích cao trong học kì vừa rồi nên bị em họ gửi qua một bài toán 10 để dè bỉu kìa]
Dạ Phàm còn tưởng cô nàng gặp chuyện nguy hiểm gì đó, đọc tin nhắn xong mới thở phào nhẹ nhõm
[Thế sao cậu lại cầu tớ? Kiến thức lớp 10 tớ quên gần hết rồi đấy!]
Phạm Phạm [Tại cậu giỏi toán rời rạc mà]
Dạ Phàm xoa bóp huyệt thái dương
[Thì? Có liên quan gì]
Phạm Phạm ra vẻ đương nhiên lập tức trả lời
[Thì đều là toán đấy thôi]
Cậu thật muốn quỳ lạy cái suy nghĩ không có khoa học này của cô.
Không đợi Dạ Phàm tiếp tục phàn nàn, Phạm Phạm cố chấp gửi đề bài qua.
[Số đo bốn góc của một tứ giác lồi lập thành một cấp số nhân. Hãy tìm bốn góc đó, biết rằng số đo của góc lớn nhất gấp 8 lần số đo của góc nhỏ nhất.]
Dạ Phàm đọc đề hai lần cũng bắt đầu thấy hỗn loạn, học sinh cấp 3 dạo này kiến thức học đều khó như vậy sao? Điều cậu nói với Phạm Phạm cũng không hề nói dối, dù là giáo viên nhưng cậu chủ yếu tập trung hai môn là vật lý và tiếng anh, kiến thức toán học cũng là rất lâu rồi không đụng vào.
Đang lúc Dạ Phàm tìm lại số công thức bị lãng quên thì bà Trương là một người cậu quen trong tốp người tập dưỡng sinh nhắn tin qua. Cậu đành tạm gác lại chuyện đang làm trong tay.
Hôm nay là sinh nhật 78 tuổi của ông Thông, là lão nhân khó tính Dạ Phàm gặp ở công viên. Dạo gần đây bận rộn nhiều việc nên cậu cũng ít có thời gian ghé thăm mọi người. Vài vị lão nhân cụ già thân thiết kéo Dạ Phàm đến nơi bọn họ tổ chức sinh nhật, cậu còn được giao nhiệm vụ quan trọng đó là bưng bánh kem lên và hát mở đầu.
Bà Trương cựu tổ trưởng tổ dân phố nhận nhiệm vụ đưa ông Thông vào vị trí.
Mặc dù hơn mười người đều là người cao tuổi nhưng độ chịu chơi cũng không nhỏ, thuê hẳn một phòng lớn của khách sạn, lúc Dạ Phàm đến thì mọi người đã bài trí mọi thứ ổn thoả.
Dạ Phàm đứng sau cánh cửa nhỏ bên hông cầm bánh kem sẵn sàng.
Ông Thông vốn nghiêm túc khó tính cũng trông có vẻ khá vui, còn đùa giỡn vài câu
“Các người tắt hết đèn như vậy là muốn chơi trò gì a. Đừng nói là định nhảy ra hù tôi đấy!”
Chưa kịp để ông cụ thích ứng với bóng đêm thì Dạ Phàm bưng bánh kem được đốt đèn cầy sẵn bước ra. Trong bóng tối vô tận đột nhiên có vài đốn sáng nho nhỏ liền thu hút sự chú ý của cụ.
“Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday, happy birthday…. Happy birthday to you…”
Sau đó rất nhiều người xếp hàng cùng ùa ra vỗ tay theo nhịp, dù giọng hát đều không hay lắm nhưng cũng khá đồng thanh.
Bà Trương dẫn đầu hô lớn ” thổi nến đi, thổi nến đi”
Ông cụ vui vẻ híp cả mắt, nếp nhăn hai bên mắt cũng kéo thành một đoạn dài. Sau khi chắp tay ước nguyện liền thổi nến.
Bốp… Bốp…
Dạ Phàm đang rót rượu cho mọi người thì thanh âm quen thuộc vang lên.
“Đinh… Nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành mời kí chủ phân điểm số”
“Hoàn thành? Lúc nào cơ?” Dạ Phàm cũng ngây ra luôn rồi.
” Vừa mới nãy, kí chủ đã hát trước mặt mười mấy người đấy!”
Kế hoạch ban đầu của cậu là mời đám bạn đi Ktv cơ, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại hoàn thành như vậy. Dạ Phàm vốn muốn phân chỉ số vào dáng người nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì đổi thành một lựa chọn khác.
“Phân vào Trí tuệ”
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 62
Dáng người: 34
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:56
Kỹ năng: diễn xuất (7%)
Tích phân:160
Thanh lưu lượng: 788
Nếu nói hệ thống cậu vì muốn giải toán cấp 3 nên mới sắp xếp như vậy không biết nó có cười vào mặt cậu không.
°°°°
“Để con đưa ông cụ về, cũng đã trễ rồi mọi người nên về trước đi ạ!”
Dù sao mọi người cũng đã lớn tuổi, uống đều là rượu sâm nồng độ cồn rất thấp và mỗi người chỉ nhấp môi vài ngụm nhỏ không đáng kể. Dạ Phàm chỉ là lo xa nên không yên tâm để ông về một mình, dù sao trong đám người thì ông là người cao tuổi nhất.
“Được rồi, để cô đưa địa chỉ cho con!”
“Dạ, mọi người cũng về nhà cẩn thận ạ”
Dạ Phàm vẫy tay chào hỏi rồi đỡ ông cụ lên taxi.
20 phút sau… Dạ Phàm nhìn chiếc taxi tiến vào khu Uyển Thương, đần mặt. Cậu thậm chí phải xác nhận lại với tài xế nhiều lần rằng ông có đi nhầm hay không. Đây vốn là khu đất mà nhà vừa phải giàu và phải có quyền thế mới có thể chen chân vào nổi. Rất nhiều thế lực đều phải tranh đến sứt đầu mẻ trán nhưng cũng không mua nổi một nửa mét đất ở đây.
“Không nhầm đâu tiểu Phàm, đừng làm phiền bác tài nữa” Ông Thông vốn nhắm mắt tựa lưng nghỉ ngơi bỗng lên tiếng.
Dạ Phàm nghe vậy mới ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại. Cảm giác hình như bản thân vừa mới phát hiện ra bí mật động trời.
Dạ Phàm đỡ ông cụ xuống xe, bản vệ trước cổng thấy mặt ông liền nhanh chóng mở cửa. Cậu phải ngẩng thẳng cổ lên mới nhìn hết được độ cao của khu nhà cao tầng này, cảm thấy bản thân ăn mặc đơn điệu với bộ quần áo rẻ tiền thật không xứng bước vào bên trong.
Ông Thông thấy cậu ngừng lại, giống như đoán được suy nghĩ của cậu. Ông đưa tay về phía cậu muốn được đỡ đi.
“Tiểu Phàm, Đỡ ta vào bên trong đi”
“Vâng” Dạ Phàm có bất ngờ nhưng không từ chối lập tức đỡ lấy.
Đi được vài bước thì bọn họ gặp một người đàn ông trung niên đứng đợi sẵn bên cạnh một chiếc xe rất giống xe đánh golf, có vẻ rất quen việc chào hỏi.
“Đại lão gia, mời ngài”
Dạ Phàm tròn mắt quan sát, cảm giác như bản thân bị lạc vào thời phong kiến vậy. Chỉ cần nhìn bồn hoa đặt ven sân kia cũng đủ lớn hơn căn phòng nhỏ cậu ở rồi. Thậm chí dù đã đứng ở bên trong nhưng cũng không thể nào nhìn hết được quang cảnh xung quanh.
Vưu quản gia muốn đỡ ông cụ lên xe nhưng ông lại quay sang nhìn Dạ Phàm, cậu lúc này mới tinh ý nhận ý tứ của ông mà đỡ ông cụ lên xe. Quản gia cũng không xấu hổ, rất tự nhiên thu tay rồi ngồi lên ghế trước nhận nhiệm vụ lái xe..
Đi tới đâu Dạ Phàm không nhịn được mà nuốt nước miếng tới đó. Cấp bậc cỡ này có thể nói còn hơn Phạm gia gấp mấy lần. Đời trước dẫu sao Dạ Phàm cũng từng là thiếu gia của một gia tộc nức tiếng, dù không hưởng thụ được lâu nhưng kiến thức đối với một số đồ vật nhất định đều được học qua.
Ví như mấy chậu cây được đặt rải rác từ bên ngoài vào trong, tất cả xem ra đều được những người thợ có danh tiếng làm. Lại nhìn con đường mà xe đang chạy xem, nếu Dạ Phàm xem không lầm thì chúng được lát bằng đá cẩm thạch, từ trước cổng vào đến cửa chính không sót một kẻ hở nào. Cây cỏ có thể nhìn ra là được thường xuyên cắt tỉa và chăm sóc. Còn chưa vào nhà chính mà Dạ Phàm đã bị choáng ngợp với khung cảnh hoành tráng lệ nơi này rồi.
Đang lúc Dạ Phàm tập trung phân tích chất liệu của đống gạch đá thì một chiếc Mercedes chạy chậm phía sau, hẳn là cũng mới từ cổng vào nhưng đi bằng lối vào bên cạnh. Chiếc xe chạy chậm gần đến chỗ giao nhau giữa hai lối đi liền dừng lại.
Một thân ảnh cao ngất từ trên xe bước xuống. Nhưng không hiểu sao người nọ càng tới gần cậu càng cảm thấy quen mắt.
Vưu quản gia tự động dừng xe lại, nam nhân dường như có đôi chân rất dài vừa đi được vài bước đã đến ngay cạnh.
“Ông nội”