Edit: nynuvola
Cuối cùng hai người cũng chọn được một cặp nhẫn bạch kim trơn, Đường Nhạc trả tiền, bởi vì hôn lễ sắp diễn ra và thời gian gấp rút, chiếc nhẫn được chỉnh sửa ngay tại chỗ.
Xách theo túi lên xe, Đường Nhạc nói tài xế đưa anh về lại sân vận động lấy xe, hai người câu được câu không trò chuyện trên đường.
“Anh là giáo sư đại học? Bình thường anh dạy chuyên ngành gì?”
“Văn học cổ điển.”
“Là thơ từ ca phú đó hả?”
“……Có cả những thứ đó nhưng không chỉ giới hạn như vậy.”
Sau khi đến sân vận động, Đường Nhạc mở cửa xe, bước xuống xoay người chuẩn bị đóng cửa.
“Giang Vũ.”
“Sao?” Giang Vũ dán mắt vào bàn tay đang đặt trên khung cửa xe của Đường Nhạc, hơi thất thần trả lời.
“Buổi diễn tấu hôm nay rất tuyệt vời.
Hẹn gặp lại em vào ngày 9.”
Đường Nhạc nắm chặt tay thành quyền, đốt ngón tay xinh đẹp cong lên, lòng bàn tay cầm tay nắm cửa, hơi dùng sức kéo một cái.
“Từ từ đã!” Giang Vũ vô thức gọi.
Đường Nhạc dừng động tác.
Giang Vũ thật vất vả mới dời tầm nhìn đi, nói: “Chuyện là, lần sau đến xem diễn tấu, anh không cần phải mua vé đâu, cứ trực tiếp hỏi em là được……”
– ———–
“Đây nhất định là chiêu lạt mềm buộc chặt!” Giang Vũ nằm trên giường video call tán dóc với người bạn tốt Ninh Khê nơi nước Ý xa xôi.
(Lạt mềm buộc chặt: hành xử nhẹ nhàng không ép buộc để cho ai đó lơ là phòng bị, ngụ ý muốn khống chế thì phải cố ý lơi lỏng một chút.)
Hai người quen nhau vì có chung sở thích nhảy dù, đã từng luyện tập cùng nhau ở trại huấn luyện và vượt qua hai kỳ thi tuyển lấy chứng chỉ.
Từ đó về sau, họ trở thành bạn bè tốt không giấu giếm nhau điều gì, có thời gian rảnh đều sẽ hẹn nhau đi nhảy dù.
Ninh Khê cũng là Omega, từ bé đã lớn lên ở Ý, sớm nghe chuyện của Giang Vũ và Đường Nhạc, sau khi biết tiến triển mới nhất của hai người ở buổi biểu diễn, y liền đưa ra đánh giá.
“Với kinh nghiệm của tớ, Alpha đó chắc chắn có ý với cậu, ở cạnh lúc cậu ngủ trên xe, chính là lấy lùi làm tiến.” Ninh Khê phân tích tỉ mỉ.
“Tớ thấy anh ta và tớ khá là ăn ý.” Giang Vũ nghĩ về việc ở chung hôm nay, cảm thấy rất ổn.
“Cậu á, đây là di chứng của việc ít yêu đương đấy, người ta hơn 30 tuổi rồi, tình trường hẳn là không kém phần phong phú.”
“Không nói đến tớ nữa, cậu thế nào rồi?”
Trong màn hình, Ninh Khê đang để trần đôi chân ôm một hộp kem ăn, di động bị y để lên giá đỡ trên sàn nhà, mơ hồ nói: “Lần trước được phân huấn luyện trong câu lạc bộ vô tình bắt gặp một Alpha mới tham gia, có chút thú vị, giờ đang theo đuổi tớ.”
“Khi nào ổn định thì dẫn người ta đến Mộc Thành chơi một chuyến nhé.”
“Tiểu Vũ.” Ninh Khê đột nhiên ghé sát vào màn hình, thần bí nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Hả?”
“Mai mốt gặp mặt cậu phải chia sẻ cho tớ, cùng một Alpha có độ xứng đôi 94% làm tình thì có cảm giác gì đó.
Tớ còn chưa gặp ai độ khớp cao như vậy đâu, chỉ sợ đến lúc đó cậu bị làm cho không xuống giường nổi ấy chứ……”
“Cậu nói gì đâu đâu không?! Tớ và Đường Nhạc còn chưa đâu vào đâu cả.” Giang Vũ tuy rằng nói vậy, nhưng mặt đã đỏ bừng, trong đầu thật sự bắt đầu tưởng tượng đến một vài hình ảnh không thể miêu tả nào đó.
Mãi đến khi ngắt video call, suy nghĩ của cậu vẫn còn bay tận chín tầng mây.
Điện thoại đúng lúc này nhận được một tin nhắn.
Là Đường Nhạc gửi tới.
【Về đến nhà rồi?】
【Ừm.】
【Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi thấy em khá mệt.】
【Được.】
Giang Vũ trả lời xong phát hiện ngữ khí của cậu hình như không tốt lắm, cậu không phải là kiểu Omega có thể làm nũng bán manh giống Ninh Khê, bởi vì từ nhỏ đã luyện đàn, nổi tiếng khi còn trẻ, tiếp xúc với thế giới bên ngoài không tính là nhiều, có rất nhiều đạo lý cậu hoàn toàn chưa hiểu hết.
Giang Vũ cầm túi đặt bên mép giường, từ trong lôi ra một chiếc hộp nhung màu đen, chiếc nhẫn bạch kim lặng lẽ ghim chặt ở đó.
Rút chiếc nhẫn lên rồi đeo vào ngón út, mặt nhẫn sáng ngời đặt dưới ánh đèn.
Cũng giống Alpha ngày hôm nay, trầm tĩnh mà nội liễm.
Ba ngày sau, bọn họ sẽ kết hôn với nhau.
– ———–
Đường Nhạc nhận được phản hồi, trước tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường, mở máy tính ra, xóa hết tất cả lịch sử trình duyệt web cũng như bookmark của mình.
Cuộc sống mới, sắp sửa bắt đầu rồi.
.
Ngôn Tình Ngược
Cùng với Omega đáng yêu ngạo kiều đó.
Anh tất nhiên không hề biết rằng Omega đáng yêu kia bởi vì tưởng tượng quá nhiều hình ảnh không dành cho lứa tuổi thiếu niên mà làm ướt cả giường nệm của mình, buổi sáng thức dậy đã phải đổi hết toàn bộ trong sự tức giận.
– ———–DFY————–.
Edit: nynuvola
Ngày lãnh chứng hôm ấy, bầu trời đặc biệt trong xanh ấm áp.
Đường Nhạc và Giang Vũ cởi bỏ áo khoác len màu đen bên ngoài, để lộ áo sơ mi trắng rộng rãi ở trong.
“Tách tách”, chỉ một âm thanh vang lên, tấm ảnh cưới đã hoàn thành.
Hai người bước ra khỏi chỗ công chứng, nhìn cuốn sổ chứng hôn đã đóng dấu đỏ trên tay, trong lòng có mộ loại cảm giác không chân thật.
“Tiếp theo…… Chúng ta đi đâu đây?” Giang Vũ ngơ ngác hỏi.
Đường Nhạc bỏ hai cuốn sổ vào cặp, tự nhiên dắt tay Giang Vũ, dùng tay trái xoa nhẹ mái tóc hơi xoăn của cậu, nói: “Đến nhà mới đi, công ty chuyển nhà chắc là đã chuyển đồ đạc đến nơi rồi.”
Giang Vũ nhìn bàn tay của mình đang được nắm lấy, ngón tay hơi mất tự nhiên rụt lại một chút.
Bàn tay của Đường Nhạc lớn hơn cậu, làn da trơn nhẵn, còn cậu……
“Hửm?” Đường Nhạc nâng bàn tay anh đang nắm lên, cẩn thận nhìn ngắm từng ngón tay của Giang Vũ dưới ánh mặt trời, xác nhận không phải là ảo giác, nó rất khác so với những Omega mềm mại mà mấy năm qua anh đã từng kết giao, bàn tay của cậu đầy những vết chai sạn.
“Tay của em……”
Giang Vũ thoáng dùng sức, rút ra rụt về sau lưng, giống như đang che giấu cái gì đó, cậu cúi mặt xuống đất: “Là do luyện đàn.”
Đằng sau một thiếu niên tài năng, những gì cậu có được chính là tuổi thơ hoàn toàn khác với những người bình thường.
Mỗi một phần trông có vẻ như thiên phí dị bẩm mà thành công, đều là sự cố gắng và liều mạng luyện tập.
Giang Vũ trước tuổi 18 vẫn luôn luyện nhạc cổ điển, nhạc cổ điển không có lối tắt, ngoại trừ năng khiếu thì chính là luyện tập không ngừng nghỉ với tần suất dày đặc, một ngày mười mấy tiếng dành cho đánh đàn là chuyện bình thường.
Vì vậy ngày này qua năm khác, những vết chai trên ngón tay quả thật không nỡ nhìn, vào mùa đông còn dễ khô nứt và chảy máu.
Đường Nhạc lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề, anh ngưỡng mộ sự nỗ lực của tất cả mọi người, nhưng Omega trước mắt này là vợ mới cưới của anh, anh còn mang theo nhiều hơn một phần đau lòng.
Người tràn ngập hào quang trên sân khấu là cậu, người né tránh cúi đầu đầy mất mát trước mặt anh lúc này đây cũng là cậu.
“Đi thôi, cùng tôi về nhà.” Đường Nhạc vươn tay ra với Giang Vũ, “Tiểu Vũ.”
Giang Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc, dưới ánh mặt trời khóe miệng Đường Nhạc mang theo ý cười dịu dàng, tay phải bằng phẳng mở ra trước mắt cậu, nhìn qua thật sạch sẽ lại ấm áp.
“Ai bảo anh gọi em là Tiểu Vũ?” Giang Vũ bĩu môi, khẩu thị tâm phi đặt tay mình lên, dừng một chút mới nói, “Lần này em bỏ qua đó.”
Đường Nhạc tự nhiên nắm bàn tay kia, dẫn Giang Vũ đến bãi đỗ xe.
“Giang Tiểu Vũ?”
“Hả?”
“Em muốn tôi gọi em như vậy sao? Mấy nghiên cứu sinh tôi hướng dẫn có vẻ thích gọi thế.” Giáo sư Đường tự hỏi nửa ngày, quyết định dựa theo kịch bản của người trẻ tuổi.
Tuy rằng gọi tên kiểu này rất đáng yêu, nhưng nó vẫn xấu hổ một cách khó hiểu khi bị Đường Nhạc nghiêm túc nói ra.
Giang Vũ từ chối trả lời, ngoan ngoãn tùy ý để Đường Nhạc dẫn đường, lên xe, về nhà mới.
Tuy rằng đã tới đây vài lần lúc trang trí, nhưng hai người đều đến khu vực phụ trách của riêng mình, đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhau bước vào căn nhà tân hôn này.
Vây xung quanh biệt thự chính là một sân vườn, chỉ đơn giản trồng một số loại hoa và cây cảnh, còn đặt thêm một chiếc xích đu bằng gỗ.
Đi lên cầu thang mở cửa lớn sẽ thấy phòng khách rộng rãi sáng sủa, vợ chồng Giang Nhân Bình đã tìm một kiến trúc sư nổi danh để phác họa bản thiết kế tổng, màu chủ đạo của lầu một là trắng đen, đơn giản mà hào phóng.
Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ lầu hai sơn màu vàng nhạt ấm áp làm chủ đạo, khiến người ta cảm thấy thả lỏng và thoải mái.
Đứng ở cửa phòng ngủ chính, Giang Vũ mới ý thức được một vấn đề.
“Đường Nhạc, buổi tối chúng ta…… Sẽ ngủ cùng nhau hả?”
Hỏi xong chợt phát hiện suy nghĩ và những gì cậu biểu đạt ra hoàn toàn không giống nhau, Giang Vũ còn chưa kịp sửa miệng, Đường Nhạc đã trả lời.
“Nhà em có thói quen chia phòng ngủ sao?”
“Đương nhiên không phải! Ý của em……”
“Tiểu Vũ,” Đường Nhạc xoay người đối mặt với Giang Vũ, hai tay giữ lấy má cậu để cậu nhìn thẳng vào anh, “Có chuyện này tôi hy vọng em biết, tôi sẽ không ép buộc em làm bất cứ cái gì. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tương lai ở cùng nhau đương nhiên phát sinh rất nhiều chuyện. Mọi thứ xảy ra đều phải có sự nhất trí và đồng thuận từ cả hai bên, chúng ta có thể cởi mở với nhau mọi thứ, không cần che giấu hay dụ dỗ, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, được chứ?”
Đường Nhạc cố ý thả ra một ít tin tức tố của Alpha, cố gắng tạo ra một bầu không khí trò chuyện thoải mái.
“Được.” Giang Vũ thật sự buông lỏng phòng bị dưới ánh mắt dịu dàng của Đường Nhạc, chìm trong mùi hương mà cậu yêu thích.
Chỉ là khuôn mặt được bàn tay kia nâng niu có chút nóng lên.
Còn chính nhân quân tử giáo sư Đường của chúng ta, khi ngủ trên cùng một chiếc giường với Giang Vũ tràn đầy tín nhiệm vào buổi tối, từ đáy lòng anh cảm thấy rất hối hận.
– ———–DFY————–