“Sao mặt lại đỏ thế này?” Hoằng Quang đứng dậy, thấy bàn tay không được mình giữ của Minh Thần đặt lên má cố gắng hạ nhiệt một cách vô ích, nhất thời cười ra tiếng, xoa nắn hai má của Minh Thần, bảo: “Con trai sao lại dễ đỏ mặt như vậy, muốn chịu thiệt à!? Cậu nhìn Ngụy Á xem, mặt dày như tường thành, đi đâu cũng là kẻ chiếm tiện nghi người khác…”
“Lại là Ngụy Á” Minh Thần không vui “Rốt cuộc cậu đứng về phía ai?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng mới cảm thấy quá mức dọa người.
Hối hận ngay lập tức.
Mặt càng đỏ hơn.
Hoằng Quang không thèm để ý, ngược lại hắn còn lấy khăn ướt đưa cho cậu: “Tất nhiên là ở phe cậu rồi— không phải lúc nãy tớ vừa thề sẽ luôn trung thành với cậu hả? Sao đây? Muốn tớ quỳ lần nữa? Hỡi bệ hạ của tôi? “
Minh Thần nào dám đâu! Cái đầu lắc lắc như bát lãng cổ*.
(*: bát lãng cổ là trống lắc.)
Hoằng Quang bị cậu chọc cười, tiến đến xoa nhẹ mái tóc cậu: “Tớ sợ cậu sẽ mệt.”
“Tớ không mệt.” Minh Thần lấy khăn che toàn bộ khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.
“Tớ muốn thắng.”
Minh Thần rất có động lực cho trận đấu tiếp theo, thể hiện thực lực của mình và chứng tỏ thời gian luyện tập không hề vô ích.
Không lâu sau, chỉ từ một “nhất tiệt tuyển thủ” với sức thực lực đáng lo ngại, trở thành người có thể chơi toàn bộ thời gian nửa hiệp đầu tiên, kỹ năng và độ chính xác đáng khen ngợi được gọi là thủ phát(1) đáng tin cậy.
Cả lớp của họ cũng hát bài ca khải hoàn*. Trên bảng xếp hạng, lớp trọng điểm của Ngụy Á bị kèm rất chặt, đành phải đứng vị trí thứ hai.
(*: Bài ca khải hoàn: bài ca chiến thắng)
Thông thường sẽ chia hai vòng đấu trong một mùa giải.
Nói cách khác, trước trận chung kết, chỉ có một cơ hội để đối mặt với Ngụy Á, là một tuần sau đó.
Minh Thần quyết định nắm chắc bảy ngày cuối cùng này, cố gắng hết sức nâng cao thực lực, không để lãng phí bất kỳ giây phút nào.
Hoằng Quang không ngăn cản được cậu, chẳng thể làm gì khác ngoài việc “Liều mình bồi quân tử”, trên sân huấn luyện, ngoài sân xoa bóp, cả ngày quanh quẩn quay người cậu.
Đây là cảnh tượng thường thấy trong lớp, mọi người nhìn riết cũng không cảm thấy bất ngờ nữa.
Điều kỳ quái chính là, không chỉ riêng Hoằng Quang, mà nhiều thành viên khác cũng tự nhiên ở lại tập luyện với Minh Thần – ban đầu là những thủ phát, sau đó có rất nhiều người ngồi ghế dự bị cũng đến.
Ngày đầu tiên Minh Thần cho rằng họ không để ý thời gian, nên cậu không quan tâm lắm.
Nhưng chuyện này liên tục kéo dài đến ngày thứ ba, khiến cậu mù mờ, không hiểu cái gì hết(2). Buổi tối sau khi tắt đèn, mới lặng lẽ hỏi Hoằng Quang có chuyện gì đang xảy ra.
Hoằng Quang hỏi ngược lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao những người này đột nhiên trở nên tích cực như vậy chứ?”
“Muốn thắng,” Hoằng Quang duỗi cánh tay dài, cách giường nhéo mũi Minh Thần “Làm sao? Chỉ có mỗi cậu muốn thắng, còn người khác thì không được sao?”
“… Nhưng rõ ràng trước đó bọn họ thậm chí còn không muốn tham gia.” Minh Thần trong bóng tối nhăn mũi.
“Lúc trước khác bây giờ khác” Hoằng Quang nói “Trước đây Mạnh Trúc Lương còn giở trò xấu… Mọi người ấy mà, đều sợ gặp phiền phức, nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chắc chắn không muốn bị cuốn vào trận đấu, nhưng bây giờ nếu đã ở trên sân, mấy ai bằng lòng chịu thua? Hơn nữa, lần trước chỉ thua có một điểm, chắc chắn bọn họ rất muốn gỡ lại.”
“À… “
“Với cả hào quang của sự chăm chỉ còn có thể cảm hóa người khác đó.” Hoằng Quang mỉm cười nhìn Minh Thần “Cậu liều mạng như vậy, mọi người hiển nhiên sẵn lòng đi theo cậu.”
Minh Thần sững người. Cậu là học bá, nhiều năm làm lớp trưởng, nhưng ở trường học, vốn dĩ cậu vẫn luôn chỉ làm và truyền đạt công việc gì đó, đây là lần đầu tiên cậu nghe câu “sẵn lòng đi theo cậu”, trong chốc lát chỉ thấy trong lòng ngũ vị tạp trần*.
(*: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.)
Không biết nên nói gì, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hoằng Quang lại thò người ra xoa xoa trán cậu: “Ngủ đi.”
Đèn tắt.
Trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy đường viền mờ ảo của Hoằng Quang. Nhưng bàn tay của hắn to, xúc cảm mềm mại, đôi mắt hắn sáng như sao trên trời.
Trái tim Minh Thần bất chợt dâng trào.
Tuy nhiên, con đường đi đến chiến thắng xưa nay chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió.
Vào buổi chiều của trận đấu tiếp theo với Ngụy Á, ngay khi cậu ta bước vào sân vận động, Minh Thần đã cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường, cậu tùy ý túm lấy một đồng đội gần đó lại hỏi chuyện.
Vẻ mặt đồng đội như lâm đại địch*: “Cổ động viên của lớp trọng điểm đang đến.”
(*: gặp phải đối thủ mạnh.)
“Ồ, cho nên?” Minh Thần không để ý “Nữ sinh lớp mình hăng hái hơn nha.”
“Không giống nhau…” Đồng đội nghiến răng nghiến lợi, trên mặt viết ‘hâm mộ, ghen tị, oán hận’: “Phạm luật rồi! Dẫn đầu cổ động viên lớp bọn họ là Ngoại Viên đấy – nữ thần trong lòng mọi người. Thần tượng năng động! Aaa -“
Nói xong còn như không chịu được mà gào lên.
“… Vậy cũng được?” Minh Thần kinh hãi, đẩy “bức tường” người sang một bên, nhón chân… quá thấp, không thấy gì hết.
Hoằng Quang nhìn thấy, hai ba bước tiến đến, từ phía sau ôm cậu nhấc bổng lên: “Nhìn cái gì đó?”
“Họ nói đội cổ động viên lớp trọng điểm có một thần tượng năng – Quào*!? Kia là hổ à? “
(*卧槽: wow, vãi.)
Trước mặt đội bóng rổ của lớp trọng điểm, đội cổ vũ đang biểu diễn. Cô gái dẫn đầu nổi bật với đôi chân thon dài, lộ ra vòng eo vừa nhỏ vừa trắng, giống như con dao có lưỡi.
Minh Thần hít vào ngụm khí lạnh.
Hoằng Quang dựa vào thắt lưng cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Dù Minh Thần trời sinh đã cong, lúc nhảy xuống khỏi người Hoằng Quang vẫn không thể không thở dài cảm thán: “Mỹ nhân giết người không cần dao, hồn xiêu phách lạc tất cả đều ở eo — cái này… không phải là phạm quy sao? “
(1) Thủ phát là người chơi xuất hiện đầu tiên trong một trận bóng. Năm người chơi đầu tiên trong bóng rổ là năm vị trí tương ứng trên bóng rổ. -theo baidu-
1. Bảo vệ điểm (PG)
2. Bảo vệ chụp (SG)
3. Chuyển tiếp nhỏ (SF)
4. Chuyển tiếp nguồn (PF)
5. Trung tâm (C)