Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 5: Chơi đùa



Quý Liên Tích gọi Tuyết nhi đến, bảo nàng ấy chuẩn bị giường cho Đỗ Hàn Yên.

“Quý Lương viên…?” Đỗ Hàn Yên nhìn nàng chằm chằm, muốn tìm chút manh mối để giải thích nghi ngờ của mình, nhưng trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng lại không chút tì vết: “Tại sao ngươi…” Không vạch trần ta?

Đỗ Hàn Yên còn chưa nói nửa câu sau, Quý Liên Tích đã nói: “Ta chỉ có một câu hỏi.” Trên mặt nàng không có cảm xúc gì đặc biệt: “Đỗ Phụng nghi muốn hại ta sao?”

Nghe vậy, Đỗ Hàn Yên mở to mắt và lắc đầu nguầy nguậy.

Thấy vậy, khóe miệng Quý Liên Tích cuối cùng cũng cong lên: “Vậy thì cứ như vậy đi.”

Nàng dẫn Đỗ Hàn Yên đang ngơ ngác đi vào phòng khách, sau khi nói “Nghỉ ngơi thật tốt” mới rời đi.

Nhìn Quý Liên Tích rời đi, Hạ nhi lập tức nghiêng người ghé vào tai Đỗ Hàn Yên và hỏi: “Nương nương, chuyện này là sao vậy? Tại sao chúng ta lại đột nhiên muốn qua đêm ở viện Y Liên vậy?”

Tất nhiên bọn thị nữ không biết, bởi vì tất cả bắt đầu từ việc nàng nói dối trong lúc nhất thời mà thôi. Đột nhiên nàng không giải thích được nên chỉ nói: “Quý Lương viên thấy trời đã muộn, trên đường trở về rất nguy hiểm nên bảo chúng ta ở lại.”

Hạ nhi gật đầu, lại hỏi lại: “Vậy người cảm thấy… Quý Lương viên này thực sự có lòng tốt hay là tốt bụng giả tạo ạ?”

Lại nghe thấy Hạ nhi lỡ lời, Xuân nhi lại đánh nàng ấy như một lời cảnh cáo.

“Ta nghiêm túc đó!” Hạ nhi co rụt vai, xoa xoa cánh tay bị đánh: “Ngươi không thấy vừa rồi chúng ta làm hỏng việc tốt của Quý Lương viên sao? Nàng ấy còn không ghi thù chắc, lại còn có lòng tốt tiếp đãi chúng ta, có quỷ mới tin!”

Mặc dù giọng nói của Hạ nhi không lớn, nhưng bây giờ bọn họ đang ở chỗ của người ta, lại còn nói ra những lời như vậy nên Xuân nhi vội vàng dùng hai tay bịt chặt miệng của nàng ấy lại. Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh một vòng, cầu nguyện rằng họ sẽ không bị Quý Liên Tích hoặc các thị nữ của nàng nghe thấy.

Mà Đỗ Hàn Yên chỉ ngồi trên giường và suy nghĩ không chắc chắn. Mặc dù trước khi nàng vào cung, cha mẹ nàng đã dặn dò nàng ở trong cung phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Nhưng nàng luôn cảm thấy Quý Lương viên không giống thế, ít nhất là khác với những người khác mà nàng đã gặp ở đây cho đến nay. Ví dụ như hai tỷ muội Dương Tầm và Dương Liễu, chỉ cần nàng nói chuyện với họ, nàng có thể phát hiện ra khát vọng quyền lực của họ, dường như chỉ cần có cơ hội là bọn họ sẽ đạp lên đầu nàng mà leo lên không chút do dự. Còn đối với Quý Liên Tích, nàng chỉ có thể cảm nhận được sự theo đuổi bình lặng của nàng ấy, dường như một khi nàng ấy rời khỏi đây, nàng ấy sẽ tìm thấy một chốn yên vui và sống trong an yên cả đời.

Có lẽ bởi vì nàng quá ngây thơ nên không nhìn ra lòng dạ của con người vô cùng sâu, nhưng nếu không phải thì sao? Nếu Quý Liên Tích giống như nàng, không quan tâm đến quyền lực hay địa vị, mà chỉ thuận theo vận mệnh của mình và gánh vác mong muốn của người nhà thì sao? Biết đâu trong chốn thâm cung cô độc này, họ vẫn có thể trân trọng lẫn nhau.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hàn Yên bị thị nữ Tuyết nhi của Quý Liên Tích đánh thức, nàng ấy bảo Đỗ Hàn Yên rửa mặt chải đầu, sau đó đi gặp nương nương. Nàng ngái ngủ gật đầu trong cơn mê, nhưng không ngờ sau khi Tuyết nhi rời đi, Đỗ Hàn Yên lại quay về trong mộng.

Lần sau khi nàng mở mắt ra, Đỗ Hàn Yên còn nghi ngờ rằng mình vẫn đang ở trong mơ. Bởi vì Quý Liên Tích trông giống như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống trong ánh ban mai, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói đó là một giấc mơ cũng không ngoa.

Đỗ Hàn Yên chỉ ngây người nhìn người đẹp trong mộng một lúc lâu, cho đến khi người đẹp cau mày: “Nếu Đỗ Phụng nghi có lòng học chữ thì buổi sáng là thời điểm thích hợp nhất, nếu đến cả quyết tâm dậy sớm học mà cũng không làm được thì Đỗ Phụng nghi nên từ bỏ chuyện này càng sớm càng tốt.”

Nghe đến đây Đỗ Hàn Yên mới thực sự tỉnh táo, nàng ấy vội ngồi dậy, nhận ra sự hớ hênh vừa rồi của mình, xấu hổ cúi đầu xuống.

Thấy vậy, Quý Liên Tích ngừng gay gắt và nói: “Nếu ngươi đã sẵn sàng thì đến thư phòng đi.” Nàng chờ Đỗ Hàn Yên gật đầu mới rời đi.

Cho đến khi trở lại thư phòng, Quý Liên Tích mới hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim khó hiểu của mình. Vừa rồi nàng nhờ Tuyết nhi đi gọi Đỗ Phụng nghi, nhưng chờ một hồi cũng không thấy nàng ấy xuất hiện nên nàng đích thân đến đó. Nàng vốn tưởng rằng nàng ấy tốn quá nhiều thời gian để trang điểm nên không nghĩ ngợi gì liền mở cửa đi vào thúc giục, không ngờ đụng phải Đỗ Hàn Yên vẫn đang ngủ say. Vào lúc nàng ấy mở đôi mắt mờ sương và nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu nhẹ lên người nàng ấy và phong thái lười biếng đã in sâu vào tâm trí của Quý Liên Tích.

Nàng lắc đầu, buộc mình không được nghĩ ngợi nữa, cầm quyển sách vừa đọc dở lên, cố gắng phân tán sự chú ý của mình.

Một lúc sau, Nguyệt nhi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ đưa tay ra, cầm cuốn sách trong tay Quý Liên Tích lên, xoay nó nửa vòng rồi đặt lại vào tay nàng.

Quý Liên Tích lúng túng cười với Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thở dài: “Nương nương, lại có điều gì làm người phiền lòng sao?”

Nàng lơ đãng đến nỗi còn đọc ngược cuốn sách.

Quý Liên Tích rũ mắt thở dài, quyết định nói ra suy nghĩ của mình: “Thật ra ta gần đây…” Vừa mới bắt đầu thì kẻ đầu xỏ khiến nàng phiền lòng tiến vào, thế nên nàng vội vàng im lặng.

“Tham kiến Quý Lương viên.” Đỗ Hàn Yên chào hỏi, Quý Liên Tích không muốn tỏ ra kỳ lạ, vì vậy nàng nhanh chóng ngồi xuống, đưa cho nàng ấy một cuốn sách với một cây bút và mực, yêu cầu nàng ấy phải vừa viết cách phát âm vừa viết chính tả.

Sau khi dạy nàng ấy từng chữ một, Quý Liên Tích có thể nhìn ra Đỗ Hàn Yên cần thời gian để tiêu hóa, nên nàng đã bảo nàng ấy nghỉ ngơi một lúc. Còn mình lấy tờ giấy viết thư ra, cẩn thận viết vài chữ lên đó.

Đỗ Hàn Yên ngồi đối diện nàng, luân phiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc và nét chữ đẹp đẽ của nàng, tò mò muốn biết nàng đang viết gì. Nhưng vì mối quan hệ của nàng và Quý Liên Tích còn chưa đủ thân thiết để can thiệp vào chuyện riêng tư nên nàng ấy chỉ có thể im lặng nhìn.

Quý Liên Tích nhận ra ánh mắt của Đỗ Hàn Yên, nàng cười nói: “Ta đang viết thư để gửi về nhà.”

“À, thì ra là thế. Ta không biết chữ nên chưa từng nghĩ đến việc viết thư về nhà.” Đỗ Hàn Yên đi vòng qua bàn để đến chỗ nàng, nhìn vào nội dung, nàng ấy nhận ra một vài từ mình vừa học, chỉ vào chúng và đọc chúng.

“Đỗ Phụng nghi học thật nhanh!” Quý Liên Tích vui vẻ nói.

Đỗ Hàn Yên mỉm cười, nàng ấy tinh nghịch hếch mũi lên nói: “Không phải ta khoe khoang đâu, đầu óc của ta quay rất nhanh!”

Nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của nàng ấy, Quý Liên Tích buồn cười nói: “Nếu như vậy, ta dạy Đỗ Phụng nghi thêm vài chữ nữa nhé?”

Đỗ Hàn Yên nghe xong vội vàng lắc đầu: “Xin người hãy tha cho ta đi!”

Cả hai hòa thuận vui vẻ, nhìn nhau mỉm cười, dường như những cảm xúc kỳ lạ trong lòng trước đó chưa từng xảy ra.

“Nếu Quý Lương viên không chê…” Đỗ Hàn Yên bắt đầu trước: “Ngươi có thể gọi ta bằng tên của ta không? Cứ gọi là Đỗ Phụng nghi thì xa lạ quá.”

Quý Liên Tích nghe xong liền nghĩ đến tên của nàng ấy, trong đầu thầm gọi “Hàn Yên”, nàng cảm thấy xấu hổ và cảm thấy mình không nói ra nổi, vì vậy nàng đã nghĩ ra một phương án thỏa hiệp.

“Chi bằng ta gọi ngươi là Hàn Yên muội muội nhé?” Dù sao Đỗ Hàn Yên cũng nhỏ tuổi hơn nàng, nhập cung muộn hơn nàng, thêm tước hiệu cũng sẽ không quá thân thiết và cũng không xa lạ, cho nên nàng cho rằng đây là một ý kiến ​​hay.

Mặc dù Đỗ Hàn Yên không thể che giấu sự thất vọng của mình, nhưng nàng ấy đã cố gắng hết sức để không thể hiện điều đó ra và gật đầu.

Quý Liên Tích lại nói: “Vậy ngươi cũng có thể gọi ta tỷ tỷ.”

Đỗ Hàn Yên gật đầu, gọi thử: “Liên Tích tỷ tỷ…”

“Ừm.” Không biết loại quái vật nào gây rắc rối, nghe nàng ấy gọi tên mình mà Quý Liên Tích cảm thấy lòng mình ngứa ngáy. Nàng hắng giọng như để che đậy, rồi cầm bút lên tiếp tục hoàn thành bức thư nhà còn dang dở.

Tuy nhiên, Đỗ Hàn Yên lại không dễ dàng buông tha cho nàng, nàng cảm thấy ánh mắt của Đỗ Hàn Yên vẫn dán chặt vào người mình. Khi nàng không thể chịu đựng được nữa, Đỗ Hàn Yên quay đi và quay trở lại chỗ ngồi của mình mà không nói một lời nào. Bầu không khí kỳ lạ cuối cùng cũng được giải tỏa, Quý Liên Tích tạm thời gác lại chuyện của nàng ấy sang một bên, hoàn thành bức thư nhà, sao đó nhờ Tuyết nhi gửi nó cho công công phụ trách việc sắm sửa trong cung.

Sau khi làm xong những việc nên làm, Quý Liên Tích hỏi: “Vậy Đỗ Phụng… à không, Hàn Yên muội muội muốn làm gì tiếp theo?”

Đột nhiên bị gọi, Đỗ Hàn Yên rùng mình, sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười thường ngày hỏi: “Vậy Liên Tích tỷ tỷ thường làm gì để giải trí vậy?”

“Ngoài việc đọc sách, ta cũng sẽ chơi cờ với đám Tuyết nhi, thế nào? Hàn Yên muội muội có hứng thú chơi một ván cờ không?” Chơi cờ là thú vui thường ngày mà nàng thích nhất ngoài đọc sách, bình thường người chơi cờ với nàng cũng chỉ có thị nữ bên cạnh mình. Nếu Đỗ Hàn Yên cũng thích chơi cờ, vậy thì cuộc sống sau này của nàng sẽ có thêm một người chơi cờ, như thế cũng vui.

“Chơi cờ sao? Ta chưa từng chơi cờ bao giờ…” Đỗ Hàn Yên bối rối nói: “Nhưng nghe có vẻ thú vị, Liên Tích tỷ tỷ có thể dạy muội không?”

Nàng vốn mong chờ Đỗ Hàn Yên sẽ là một đối thủ mạnh có thể đối đầu với mình, nhưng Quý Liên Tích đã hơi thất vọng sau khi biết rằng nàng ấy không biết chơi cờ. Nhưng nàng vẫn để Tuyết nhi lấy bàn cờ ra và kiên nhẫn dạy nàng ấy những quy tắc cơ bản.

Đỗ Hàn Yên không nói lời nào, trong suốt quá trình sẽ thỉnh thoảng gật đầu và lắng nghe cẩn thận. Sau khi Quý Liên Tích giải thích xong, nàng nói: “Trăm nghe không bằng tay chơi, chúng ta thực hành một ván nhé, thế nào?”

Đỗ Hàn Yên ngồi thẳng người, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bàn cờ và quân cờ, trong lòng ôn lại quy tắc mà Quý Liên Tích vừa nói, sau đó ngước mắt cười nói: “Hàn Yên vẫn còn là người mới bắt đầu, mong Liên Tích tỷ tỷ thủ hạ lưu tình.”

Ván cờ chính thức bắt đầu. Mặc dù Đỗ Hàn Yên là người mới chơi cờ, nhưng Quý Liên Tích cũng không thể nương tay. Dù sao mỗi lần nàng đánh một ván đều có nguyên tắc thận trọng, cùng lắm là kết thúc ván này sớm chơi ván khác. Vả lại, phải đối mặt với những thách thức mới có thể tiến bộ nhanh chóng.

Nhưng nàng không ngờ rằng với sự di chuyển của quân cờ, Quý Liên Tích phát hiện mình đang dần rơi vào thế hạ phong, khi nhận ra mình đã đi vào ngõ cụt, Quý Liên Tích kinh ngạc ngước mắt nhìn đối thủ.

Chỉ nhìn thấy nụ cười thân thiện trên khuôn mặt của người kia.

Chuyện gì đây? Lẽ nào nàng ấy nói mình không biết chơi cờ là đang lừa người ta sao?

“Hàn Yên muội muội, kỹ năng chơi cờ của muội thực sự rất giỏi, trước đây muội thật sự chưa bao giờ chơi cờ sao?” Quý Liên Tích không thể che giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình.

Nhưng Đỗ Hàn Yên lại lắc đầu, từ nhỏ nàng ấy đã phải bận rộn chăm sóc các đệ muội và giúp việc nhà nên không có thời gian rảnh rỗi để nuôi dưỡng sở thích của mình.

“Thực sự là không có, ván này là nhờ có Liên Tích tỷ tỷ đấy ạ.”

Không biết nàng ấy nói thật hay nói dối, Quý Liên Tích bất đắc dĩ nói: “Chơi lại một ván nữa nhé!”

Sau đó, cho dù nàng chơi bao nhiêu ván thì kết quả vẫn như vậy, nàng luôn bị Đỗ Hàn Yên đánh bại.

Trong khi Quý Liên Tích đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì Tuyết nhi từ chỗ công công trở về, nhìn thấy nàng như vậy, nàng ấy nhếch môi nói: “Không ngờ nương nương cũng có ngày này.”

Vừa dứt lời đã bị Quý Liên Tích trừng mắt nhìn lại ngay lập tức: “Tuyết nhi… xem cờ không nói lời nào mới là quân tử.”

Tuyết nhi không dám nói thêm lời nào nữa, cúi đầu rời đi.

Lại trải qua mấy ván cờ ngoạn mục, đầu óc Quý Liên Tích có chút choáng váng. Nàng bảo Tuyết nhi cất bàn cờ đi.

“Không chơi tiếp nữa sao?” Đỗ Hàn Yên hỏi. Ngôn Tình Hay

Quý Liên Tích sắp giật giật khóe miệng luôn rồi: “Chơi như thế nào cũng không thắng được Hàn Yên muội muội.”

Đỗ Hàn Yên cười khổ và nói: “Hàn Yên chỉ thích suy nghĩ về mọi thứ nhiều hơn một chút mà thôi.”

Thật sự không đỡ nổi nữa. Quý Liên Tích lại nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, nếu như đây là lần đầu tiên nàng ấy tiếp xúc với cờ thì nàng ấy nhất định phải có trí nhớ và khả năng chiến lược phi thường. Mới 16 tuổi đã có tài năng như vậy, nếu nàng ấy không phải nữ nhân, nếu như không ở đây, thì chắc chắn sau này còn có thể làm được rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, sự sắc bén ở trong cung này có thể chỉ mang lại điều xui xẻo.

Quý Liên Tích ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc: “Ở đây, muội phải học cách bỏ đi sự sắc sảo của mình.”

Nhận thấy bầu không khí không ổn, Đỗ Hàn Yên thu lại vẻ vui tươi của mình, Quý Liên Tích tiếp tục nói: “Cho dù là ở trước mặt ta, cũng không được mất cảnh giác.”

Trong giọng điệu của nàng không hề có ý đùa giỡn, những lời này nghe như lời khuyên… và cũng giống như lời cảnh cáo…

Không giống với Quý Liên Tích ngày thường, Quý Liên Tích trước mặt nàng mang lại cho người ta có vài phần cảm giác uy hiếp, khiến Đỗ Hàn Yên không thể thích ứng nên trong chốc lát không trả lời được. Tuy nhiên, nàng ấy nói với mình những lời này thì có vẻ như nàng ấy không phải là người xấu…

“Làm muội sợ sao? Thực xin lỗi.” Lời thì nói như vậy, nhưng mà ngữ khí của Quý Liên Tích không hề có ý xin lỗi tí nào.

“Chuẩn bị sẵn tâm lý đi, có thể sau này muội còn gặp phải chuyện càng đáng sợ hơn.” Mặc dù dùng những lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo nàng ấy, nhưng Quý Liên Tích lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Dù sao cũng giống như nàng đã nói, Đỗ Hàn Yên là người giỏi bày mưu tính kế, nếu nàng có ý đồ xấu, thì sẽ không thể thẳng thắn bày tỏ ra như vậy. Gạt mối quan tâm theo cách này sang một bên, Quý Liên Tích lập tức thoải mái rất nhiều, duỗi eo một cách không phù hợp lễ nghi trước mặt Đỗ Hàn Yên.

“Liên Tích tỷ tỷ mệt sao?”

“Ừ, đã lâu lắm rồi ta mới dùng cái đầu như thế này.”

Thấy Quý Liên Tích không còn vẻ đáng sợ vừa rồi, Đỗ Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào bàn hỏi: “Vậy giờ đổi lại Liên Tích tỷ tỷ đến trải nghiệm những gì Hàn Yên thường làm nhé?”

*

Hai người cầm ô cùng nhau đi đến sân, Đỗ Hàn Yên đang đi phía trước quay đầu cười với Quý Liên Tích, giây tiếp theo, nàng ném ô lên cao, mặc cho bông tuyết vô tư rơi xuống người mình.

Quý Liên Tích bị hành động đột ngột của nàng ấy làm cho hoảng sợ sững người tại chỗ, Đỗ Hàn Yên đi tới nắm lấy tay nàng, muốn nàng cũng rong chơi trong bông tuyết như mình.

“Đến đây nào, trước đây ta đã từng chơi với các đệ muội của mình như thế này đấy.” Nàng không nói hai lời đã kéo Quý Liên Tích ra khỏi ô, Nguyệt nhi muốn ngăn cản cũng không kịp.

Bất chấp việc quần áo của mình sẽ bị tuyết làm ướt, Đỗ Hàn Yên vẫn đưa tay chạm vào lớp tuyết trắng trên mặt đất.

Đầu tiên nàng ấy nặn tuyết thành một quả cầu, đưa nó cho Quý Liên Tích nhìn như đang dâng một báu vật, sau đó Quý Liên Tích nặn ra một quả cầu tròn hơn của nàng ấy. Đỗ Hàn Yên cong môi và hợp nhất hai quả cầu lại với nhau để tạo thành một quả cầu lớn hơn.

Quý Liên Tích vỗ tay, nàng nảy ra một ý tưởng, nàng lăn quả cầu tuyết trên mặt đất để nó ngày càng to hơn, sau đó bảo Đỗ Hàn Yên làm một quả cầu tuyết khác, xếp chồng lên nhau, cả hai tạo thành hai quả cầu tuyết lớn. Trong lúc vô ý, ngón tay trên tuyết chạm vào nhau, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Khi chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương, nàng lập tức cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. Quý Liên Tích vội vàng rút tay lại, cũng quay mặt đi chỗ khác.

Đỗ Hàn Yên nhất thời không thể phản ứng lại, một bầu không khí kỳ lạ lại lan tỏa giữa hai người họ.

Một tiếng “bụp”, tuyết dày trên lá đột nhiên rơi xuống và đáp xuống người Quý Liên Tích.

“Tỷ không sao chứ?!” Đỗ Hàn Yên lo lắng Quý Liên Tích bị tuyết kết tảng đụng phải sẽ bị thương, vội vàng hỏi.

“Không sao…” Toàn thân Quý Liên Tích bị bao phủ trong tuyết, Đỗ Hàn Yên nhẹ nhàng gỡ tuyết khỏi tóc nàng. Cảnh tượng này, dường như được nàng ấy dịu dàng chạm vào đầu, nhịp tim của Quý Liên Tích vẫn chưa bình tĩnh lại trở nên kích động trở lại.

Đỗ Hàn Yên nhận thấy bầu không khí lại thay đổi, vì vậy nàng ấy quay lại và cố tình ném một quả cầu tuyết vào Quý Liên Tích. Cả người đều ướt sũng nên không chút kiêng dè, Quý Liên Tích lập tức đánh trả, hai người bắt đầu rượt đuổi nhau, bầu không khí xấu hổ biến mất trong tiếng cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.