Tiểu Khải chỉ cho Di Di phòng lên cất đồ, phòng cô cạnh phòng cậu, trước cửa còn được trang trí một chiếc chuông gió, nhìn khá bắt mắt, cô bước vào phòng, nhìn xung quanh. Nói chung là cũng sang trọng, chiếc phòng được phủ lên một màu xanh dương, nhìn thôi cũng đã thấy thích. Cô cất đồ đạc vào tủ đồ, sau đó bước đến bàn học, để chiếc laptop của mình lên, còn ipad với iphone thì quăn trên giường, không thèm ngó tới. Cô lên weibo, xem 1 số tin tức cần thiết, chủ yếu là xem các thánh nổ đăng hình- Tuyết Di, xuống ăn cơm nào – Tiểu Khải hét vọng lên
– Xem ra còn biết nấu cơm cho bà ăn đấy, đói chết đi được – cô nhếch môi, bước xuống phòng bếp, không quên cầm theo điện thoại
Dưới nhà, Tiểu Khải loay hoay dọn cơm ra, cô thấy mình có chút đổi xử nên muốn giúp cậu, cô dọn chén đũa ra, kéo ghế thẳng hàng
Hai người ngồi ăn cơm, chả nói với nhau tiếng nào, thỉnh thoảng cậu chỉ liếc nhìn cô
– Em tên gì? – cậu hỏi, mắt vẫn dán vào điện thoại chơi game
– Tuyết Di, gọi tôi là Di Di được rồi, còn anh?
– Anh tên Tuấn Khải – anh nở nụ cười làm cô có chút ngại, hai bên má đỏ bừng
Nhìn kỹ thì cậu cũng khá soái đó chứ, nhưng có điều đã là kẻ thù thì cô sẽ không nể tình đâu
– Sao em lại chuyển đến đây? – Tiểu Khải hỏi – thích àh?
– Cái gì? – cô đứng phắt dậy đập bàn – Không có vụ đó đâu nhé, đừng có mơ tưởng hảo huyền, tôi nói cho anh biết, không phải vì anh nịnh nót ba mẹ tôi thì tôi sẽ không qua đâu
– Sao? – Tiểu Khải không hiểu chuyện – tôi nịnh nót gì ai chứ??? Rõ ràng là em năng nỉ ba mẹ tôi, nói đòi sống chung với thần tượng gì đó thì tôi mới đồng ý thôi, lần này phải nói là em không tôn trọng chút nào? Xin lỗi đi
– Hứ!!! Ai thèm xin lỗi anh! Tôi nói cho anh biết! Tôi ghét nhất là hai loại! một là xin lỗi, hai là cầu xin. Biểu tôi xin lỗi ư? Nằm ơ giữa ban ngày! – cô cũng không phải dạng vừa, cãi lại
– Này! Ăn nói thế hả! Có tin tôi gọi ba mẹ em không? – Cậu đe dọa
– Thích thì cứ gọi, tôi không cấm, dù gì tôi cũng đang muốn xác thực kết quả đây – cô rút điện thoại ra, bấm số mẹ mình
– Gì vậy Tiểu Di? – mẹ cô ân cần hỏi
– Mẹ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cái tên nhà họ Vương này lại nói rằng con cầu xin qua ở chung với hắn??? – cô hậm hực nói, cảm xúc đang rất kiềm chế
– Àh! Cô Vương chưa nói gì với Tiểu Khải sao???
– Vậy àh??? Để con điện – cô nói rồi dập máy, không để cho mẹ cô nói tiếp – anh gọi mẹ anh đi rồi biết
– ĐƯợc thôi, để coi ai đúng ai sai? – Tiểu Khải liếc Di Di, gọi mẹ anh – Mẹ, rốt cuộc con bé ở chung với con là thế nào?
– Àh! Mẹ … -Vương mama lắp bắp như sợ lộ tẩy việc gì đó – bây giờ mẹ bận rồi, có gì gặp con sau
– Mẹ, mẹ, mẹ – Tiểu Khải cũng không hiểu cái quái gì đang diễn ra, mẹ cậu cúp máy rồi
– Vậy giờ tính sao? – cô giương mặt lên nói, nắm chắc phần thắng trên tay
– Đợi mẹ tôi gọi lại vậy? – Tiểu Khải thở dài
Hai người đâu biết thực ra hai gia đình này đã sắp đặt những gì? Họ chính là muốn ghép cô và cậu thành một cặp đôi, nhưng sợ không phù hợp nên đành phải cho ở chung tự thich nghi vậy!
– Muộn rồi! Đi ngủ đi. Mai đi học nữa. Tôi nhập hồ sơ cho rồi đấy.- anh nhìn Di Di
– Ừm – cô cũng ngừng cuộc tranh cãi vậy, tốt nhất là không nên để lại ấn tượng xấu cho người khác
Hai người phòng ai nấy về, cô về phòng, chằn chọc ngủ khôg được, chỉ cầm nhắm mắt lại là lại nhớ đến bóng hình, khuôn mặt của Tiểu Khải, cô vỗ mặt, tự nhủ:
– Mày làm gì thế Tuyết Di? Chẳn lẽ có tình cảm với hắn? Không được, mình không được