Quý Vân Khai và Giang Phỉ mới đến tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú liền chạm mặt một nhóm người đi cùng viện trưởng kiểm tra phòng theo thông lệ trước khi tan việc. Viện trưởng thấy Quý Vân Khai lập tức cười nói: “A Khai, cháu tới thật đúng lúc.”
“Có chuyện gì sao ạ, viện trưởng Quý?” Theo vai vế thì viện trưởng Quý là ông chú của anh, đã từng này tuổi còn chưa chịu về hưu, vẫn tiếp tục cống hiến vì công việc!
Viện trưởng nhìn thoáng qua Giang Phỉ bên cạnh anh, cười gật đầu, nói với anh: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước của chị cháu đã có rồi, đã nhắc tới lấy mà mấy ngày rồi chưa thấy. Cháu ở đây thật đúng lúc, cầm về đi, vợ chồng chúng nó đang chuẩn bị có con, sớm biết kết quả cũng yên tâm hơn.”
“Cũng được ạ, ông bảo ai đó dẫn đường cho cháu đi lấy.” Anh đưa chìa khóa xe cho Giang Phỉ, “Lên xe chờ anh.”
Thư ký viện trưởng dẫn Quý Vân Khai đến văn phòng, tìm báo cáo kiểm tra sức khoẻ đưa cho anh, anh cầm lấy lật ra xem hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
Thư ký cười nói: “Không có vấn đề, có vấn đề thì viện trưởng đã sớm báo rồi.”
Quý Vân Khai tuỳ ý mở ra, khi thấy trang kiểm tra máu liền ngây ngẩn cả người, nhưng anh nhanh chóng bình thường lại, nói với thư ký: “Tôi cầm đi nhé!” Thư ký muốn tiễn anh, anh không cần, bước vào thang máy, tay nắm chặt báo cáo, hàng lông mày nhíu chặt.
Chẳng qua ở trước mặt Giang Phỉ, anh vẫn là dáng vẻ như cũ, để báo cáo ra ghế sau, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Chiếc xe đi ra khỏi trung tâm thành phố, Giang Phỉ mới hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết”, Quý Vân Khai thần thần bí bí.
Đến khi trông thấy biển chỉ dẫn phía trước Giang Phỉ mới biết, họ đang đến sân bay cao tốc! Cô hoài nghi nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai cười cười, nói: “Không phải em muốn ăn cơm chan canh Thượng Hải chính thống sao?”
“Đi Thượng Hải?” Giang Phỉ ngạc nhiên thú vị, lại hỏi, “Anh đặt vé rồi à?”
Quý Vân Khai cười: “Anh còn cần phải đặt vé ư?”
Giang Phỉ bừng tỉnh hiểu ra: Hoa Độ có máy bay tư nhân!
Một giờ sau, chuyên cơ của hai người đáp xuống sân bay Phổ Đông, Quý Vân Khai dắt tay Giang Phỉ đi xuống, nhận lấy chìa khóa xe của người đến đón, lên một chiếc Land Rover.
Thành phố không có bóng đêm vừa mới lên đèn, Quý Vân Khai xem chỉ dẫn, đưa Giang Phỉ qua lại như con thoi trên con đường đông nghịt.
Giang Phỉ trầm lặng không nói, lẳng lặng chờ Quý Vân Khai mang đến cho cô thêm một bất ngờ vui vẻ.
Hiếm khi nào người đàn ông này cũng trở nên sâu lắng nội liễm thế này, không líu ríu như ngày thường, Giang Phỉ không biết rằng, nguyên nhân là do báo cáo kiểm tra sức khỏe ở ghế sau.
Băng qua khu vực nội thành, Quý Vân Khai hỏi: “Cảnh đêm Thượng Hải đẹp chứ?”
Giang Phỉ bật cười: “Vòng vèo xa như thế chính là để em xem cảnh đêm của Thượng Hải?”
Quý Vân Khai lại nghiêm trang hỏi ngược lại: “Không thì em nghĩ sao?”
Giang Phỉ nghẹn lời, nghĩ nghĩ, nói: “Cảm giác như nhau! Đến đâu cũng tắc đường.”
Quý Vân Khai cười phá lên, chiếc xe đi lên cao tốc, dọc đường chạy băng băng ra vùng ngoại ô. Đến khi Giang Phỉ suýt ngủ thiếp đi, xe mới dừng lại bên ngoài sân nhỏ một gia đình nông dân.
“Thời gian vừa khéo”, Quý Vân Khai cười dương dương tự đắc với Giang Phỉ, sau đó kéo tay cô vào sân nhỏ, người trong sân đang bày bát đũa, chuẩn bị ăn cơm tối.
Một người phụ nữ ra chào đón: “Cô cậu là khách tối nay phải không? Tới thật sớm, mau ngồi đi, sắp được ăn rồi.”
Vào nhà chính, Giang Phỉ trông thấy món bày trên bàn đúng là – cơm chan canh, thịt thái hạt lựu đậu rang tương ớt, trứng tôm cá khô, chao! Tâm trạng cô chấn động mãnh liệt, liếc về phía những bức ảnh treo đầy trên tường, thong thả qua đó xem. Cô bỗng chỉ vào một người trong đó hỏi: “Đây là ai?”
Người phụ nữ nhìn sang, nói: “Đây là mẹ tôi, đã qua đời ba năm trước.”
Trong tấm ảnh đúng là người giúp việc đã làm cho Giang Phỉ một bát cơm chan canh cả đời khó quên, Giang Phỉ đột nhiên hiêu ra, quay lại nhìn Quý Vân Khai. Quý Vân Khai đã không khách khí ngồi xuống chuẩn bị ăn, cảm nhận được ánh mắt cô, anh cũng ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, sóng tình lay động, cô khẽ cắn môi, anh nở nụ cười chân thành tình cảm với cô.
Trên đường quay về, Giang Phỉ hỏi anh: “Làm sao anh tìm được nhà họ?”
Quý Vân Khai cười ung dung: “Anh tự có cách của anh.” Nói thì đơn giản nhưng cũng mất khá nhiều người và lực, tất nhiên, còn cả tiền bạc nữa.
Đầu tiên là gọi điện thoại cho Giang Vũ Thần hỏi về chuyện người giúp việc, Giang Vũ Thần khi đó cũng còn nhỏ, nhớ không rõ ràng lắm, cần phải hỏi Giang Đại Đạo. Giang Đại Đạo cũng đã quên, hỏi đến một người đi vẫn luôn đi theo ông từ năm đó mới nghe được cái tên của người giúp việc. Tiếp đó Quý Vân Khai mới thông qua hai manh mối là tên người giúp việc và “ngoại ô Thượng Hải” nhờ bạn bè giúp đỡ, mất cả một ngày mới tìm được gia đình ấy, cũng hiểu rõ được tình huống.
Anh vì cô hao hết tâm tư, chỉ hy vọng cô có thể đạt được ước muốn, buông bỏ quá khứ.
Trên xe, Giang Phỉ nghiêng đầu cười hỏi: “Đối tốt với em như thế, không sợ em được sủng mà kiêu à?”
Quý Vân Khai cười: “Em nghĩ vậy sao? Thế thì tốt quá, ít nhất em cũng thấy anh cưng chiều.”
Nụ cười của Giang Phỉ đọng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nữa. Ngay khi Quý Vân Khai cho rằng cô lại im lặng cả quãng đường, cô bất chợt khẽ nói: “Em muốn gì anh cũng có thể thỏa mãn em ư?”
“Đương nhiên”, chỉ cần anh có thể làm được, mọi thứ đều có thể.
Giang Phỉ thình lình cười ranh mãnh: “Vậy… em muốn thử rung xe.”
Quý Vân Khai thiếu chút nữa đạp nhầm chân phanh, ổn định tâm thần, ngón tay lướt qua bảng chỉ dẫn, nói: “Mười phút.” Giang Phỉ ngạc nhiên, không đến mười phút, chiếc xe dừng lại ở một cửa khẩu, Giang Phỉ vội nói: “Còn ra tới nội thành đâu!” Nhưng Quý Vân Khai làm như mắt điếc tai ngơ, đường đi càng lúc càng vắng vẻ, thẳng tới một con đường nhỏ thôn quê, cuối con đường nhỏ rừng cây rậm rạp.
Xe dừng lại, Quý Vân Khai nhìn sang Giang Phỉ, ánh mắt u ám, giọng khàn khàn: “Ra sau xe ngồi đi.”
Giang Phỉ vừa xấu hổ vừa buồn cười: “Anh thật đúng là… em nói đùa thôi.”
Quý Vân Khai lại cúi xuống cởi dây đai an toàn của cô: “Đối với em, anh không nói đùa.” Ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt cô, dường như muốn hiểu thấu lòng cô, anh bỏ thêm một câu: “Nhất là chuyện này.”
Hơi thở của Giang Phỉ trở nên dồn dập, nhưng không có di động, Quý Vân Khai cười cười, thấp giọng nói: “Không muốn ngồi sao? Ngồi trước cũng được.” Nói rồi, thân trên tiến tới, tay đè lên một nút nào đó ở ghế ngồi, Giang Phỉ cảm giác cả người ngả về sau – ghế đã bị anh hạ xuống. Còn anh cũng thuận thế đè lên.
Giang Phỉ luống cuống tay chân muốn đẩy anh ra, anh quấn chặt lấy cơ thể cô, đồng thời nuốt chửng lấy tiếng kêu của cô vào miệng, ngón tay linh hoạt tháo từng cái cúc, chuẩn xác tìm ra điểm mẫn cảm của cô. Cô sợ run, nhắm mắt lại, bỏ qua chống cự. Anh còn muốn hơn thế, ngón tay khác tận dụng mọi lúc chen vào giữa eo cô và cái quần, cắn vành tai cô hỏi: “Quần lót của anh mặc có thoải mái không?”
Bụng cô co rút từng cơn, cắn môi không để tiếng rên rỉ thoát ra, trong chớp mắt trông thấy nụ cười quyến rũ của anh, lập tức ngừng cả thở. Môi lưỡi và tay anh cùng sử dụng, biến cô thành một miếng bông vải mềm mại, cô chỉ có thể nhẹ nhàng ngâm nga, bối rối bất đắc dĩ mà lại vui thích dạt dào hưởng thụ màn cá nước thân mật dữ dội này.
Sáng hôm sau, hai người rời khỏi Thượng Hải, bữa sáng trên máy bay chính là bánh bao chiên nhân thịt. Quý Vân Khai cười nói: “Cũng đã đến Thượng Hải một chuyến, sao có thể không nếm bánh bao chiên nhân thịt chứ? Không kém gì cơm chan canh đâu.”
Giang Phỉ liếc anh một cái, lặng yên không nói gì ăn sáng, ăn xong thì vào nhà vệ sinh rửa tay. Quý Vân Khai đi cùng, lôi kéo cô ranh mãnh hỏi: “Chơi rung xe rồi, có muốn thử rung máy bay không?”
Giang Phỉ đỏ mặt lườm anh, hất tay anh ra đóng cửa nhà vệ sinh lại. Quý Vân Khai đứng tựa cửa cười không ngừng, trong lòng sung sướng tới cực điểm.