Buổi tối hôm nay Hàn An Nam ở lại phòng của Chu Vũ, nằm cùng một chiếc giường, nắm tay cô cùng đi ngủ.
Trước khi xuống xe ở cổng trường, Hàn An Nam buông tay cô ra.
Một thời gian sau nam sinh ở tầng hầm ngầm kia mới trở lại trường học, cậu ta đến xử lý thủ tục nghỉ học. Cậu ta thấy Chu Vũ thì phẫn nộ và không cam lòng chất vấn cô: “Tại sao cậu lại muốn hại tôi?”
“Vì sao cậu không dám nói với người đã đẩy cậu đến bước đường này?” Chu Vũ hỏi ngược lại cậu ta: “Vì sao lại chỉ buộc tội tôi?”
Theo đạo đức đơn giản thì Chu Vũ có tội, cô liên lụy đến một người vô tội. Nhưng Chu Vũ không sống trong quan niệm đạo đức đơn giản đó. Cô đã sống mười mấy năm, có hiểu biết của riêng mình về các quy tắc của xã hội. Ví dụ, bây giờ hành vi tội phạm của Hàn An Nam chồng chất nhưng không ai có thể trừng phạt hắn, đó là một phần của quy tắc.
Giai đoạn thứ nhất kéo dài trong một thời gian dài, cho đến khi gần đến ngày tốt nghiệp cao trung.
Trường đại học mà Hàn An Nam muốn đi rất ít, một bàn tay có thể đếm hết. Chu Vũ phải chọn một thành phố đủ xa, đến một trường đại học đủ xa. Cô không nghĩ rằng điều này có thể thoát khỏi Hàn An Nam nhưng đủ để tạo ra một số trở ngại cho hắn.
Chu Vũ nghĩ rất hay nhưng kế hoạch không nhất định có thể thuận lợi thực hiện.
Phải nói là chắc chắn không có khả năng thực hiện thuận lợi.
Kết thúc thi đại học, các bạn học trong lớp ra ngoài chúc mừng, ở trong KTV gọi rượu và đồ uống.
Hàn An Nam uống cạn đồ uống mà Chu Vũ đưa tới.
“Không sợ tôi hạ độc sao?” Chu Vũ hỏi.
“Cậu hạ độc sao?”
Cô không có.
Hàn An Nam ôm cô vào ngực, động tác thân mật. Hắn đùa nghịch tóc Chu Vũ, nói đầy thâm ý: “Chu Vũ, tôi sắp hết kiên nhẫn rồi.”
Bất kỳ trò chơi nào cũng có giai đoạn nhàm chán.
Chết tiệt. Chu Vũ nghĩ thầm. Thật đáng chết.
Hàn An Nam đã lâu không sử dụng bạo lực, không thường ép buộc cô phải có những hành động thân mật, thường chỉ nắm tay hay ôm vai.
Chu Vũ nhận được được đãi ngộ của kẻ biến thái nhưng sự lịch sự này luôn có giới hạn. Cô nghĩ rằng Hàn An Nam chỉ đơn giản không quan tâm đến tình dục, nếu quan hệ tình dục bình thường có thể làm cho hắn đủ thỏa mãn thì hắn đã không phải kẻ tâm lý biến thái.
Hàn An Nam đưa cô đến phòng bao bên cạnh. Bốn phía tăm tối. Hắn ôm cô ngồi trên đùi, buộc cô phải ngẩng đầu hôn hắn. Bàn tay hắn với vào trong quần áo, từ cái bụng mềm mại hướng lên trên từng chút một.
Điều hòa mở vừa đủ, làn da Chu Vũ lạnh lẽo, một bàn tay còn lạnh hơn nắm lấy một bên ngực của cô, làm cho cô run rẩy.
Ngón tay Hàn An Nam đảo quanh đầu v* cô, hai nụ hoa kia nhanh chóng đứng thẳng. Một tay khác thăm dò vào váy cô, dọc theo vạt váy lướt qua cẳng chân, đùi, cuối cùng đến đùi trong. Ngón tay hắn cách lớp vải chạm vào khe hở kia, nhẫn nại khiêu khích xoa nắn, quá trình này kéo dài rất lâu, mãi đến khi nơi đó chậm rãi thấm ướt.
Hôm nay cô không nên mặc váy. Chu Vũ nghĩ thầm.
Nhưng cho dù cô có mặc cái gì thì khi có suy nghĩ động thủ thì Hàn An Nam đều sẽ dứt khoát làm.
Hô hấp Chu Vũ ngày càng dồn dập, đầu óc lại rất tỉnh táo. Cô nghĩ Hàn An Nam có phải muốn cưỡng gian cô ở nơi này không. Cô cảm giác được đồ vật chống dưới thân càng ngày càng cứng, nhiệt độ cách lớp vải cũng truyền đến rõ ràng.
Lúc này Chu Vũ đang nghĩ đến vấn đề vệ sinh. Phải đi mua thuốc tránh thai và thuốc kháng sinh khi trở về. Cô không muốn bị bệnh gì kỳ lạ hoặc mang thai trước khi kết hôn.
Cô nghe thấy tiếng khóa kéo, quần lót của mình bị kéo đến đầu gối, dương v*t dán vào âm hộ cô không có gì trở ngại.
Nhưng Hàn An Nam không có đi vào, côn th*t ra vào giữa hai chân cô, làn da ở chỗ đó bị cọ xát đến vừa nóng vừa đỏ, không biết qua bao lâu, chất lỏng mát lạnh tràn ra giữa hai chân.
Trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta ghê tởm.
Hàn An Nam buông cô ra, Chu Vũ không cảm thấy dục vọng của hắn đã được giải tỏa, nhưng hắn đứng dậy như không có gì xảy ra, cài lại khuy áo lót của cô, lau khô tinh dịch, sửa sang lại quần áo.
Ở bên cạnh đã sớm tan cuộc, Hàn An Nam đưa Chu Vũ đến dưới lầu, cười nói với cô: “Đừng để tôi đợi quá lâu.”