Lúc này Lục Khởi nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không biết mình thiếu nợ Hoắc Minh Sâm. Hắn một mình ngồi ở bên giường suy ngẫm nửa ngày, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua điện thoại bên gối, đuôi mắt nheo lại, trong chớp mắt đoán được điều gì đó.
Tiệm cà phê yên tĩnh, có ghế dài cùng hàng cây xanh che chắn, nói chuyện quả là thích hợp. Vương Kiến Quốc tựa hồ là lần đầu tới mấy chỗ như thế, không làm sao ngồi cho thoải mái được, đặc biệt là đối diện một kẻ mặt không hề cảm xúc như Diêm Vương của Lục Khởi.
Vương Kiến Quốc cảm khái rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Mày rốt cục cũng nhớ trả tiền tao.”
Lại nói, “Chuyện này, tiền mày không cần trả nữa, đây là giấy chứng nhận của mày, sau này ra đời nhớ chiếu cố người anh em này một chút.”
Hắn cười nịnh đẩy tờ giấy chứng nhận tới, hai tay căng thẳng xoa đi xoa lại. Lục Khởi thần sắc vẫn vậy, kiểm tra giấy tờ một lần nữa, xác nhận không có sai sót gì, lúc này mới lên tiếng.
“Nói thẳng đi, ai giúp tôi trả tiền.”
“Chuyện này…”
Vương Kiến Quốc cười hắc hắc hai tiếng, khuôn mặt đầy vẻ do dự.
“Mày chẳng nợ nần gì tao nữa, hỏi nhiều như vậy để làm gì.”
Lục Khởi không nói, bật lửa liên tục gõ lên bàn, gõ từng chút từng chút một làm hắn kinh hồn bạt vía, hồi lâu mới nói:
“Đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Tiền không rõ lai lịch có thể cắn ngược lại ông đó. Giao dịch trong ngân hàng đều có ghi chép cả, tôi hiện tại chỉ hỏi ông một lần cuối cùng, ai giúp tôi trả tiền… Đương nhiên, ông không nói cũng không quan trọng, có vấn đề gì thì cũng đừng đi tìm tôi.”
Lục Khởi theo thói quen thao túng tâm trí người khác, nói chuyện nửa úp nửa mở, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khủng hoảng sâu nhất trong lòng người. Hắn nói xong cũng thấy trán Vương Kiến Quốc đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng nhếch lên, cũng không nói nhiều, đứng dậy muốn rời khỏi——
“Đừng!”
Vương Kiến Quốc vội vàng lên tiếng, quá lớn giọng làm thu hút ánh mắt của đám đông, hắn cuống quít đứng lên, có tật giật mình kéo Lục Khởi trở lại.
“Người anh em à, tao cũng không phải không nói, sao lại nghiêm túc như vậy.”
Hắn nhìn chung quanh một chút, khó khăn nói:
“Bất quá tao thật không biết đối phương là ai, nghe nói là thanh niên. Hắn hỏi tao mày thiếu nợ bao nhiêu tiền, tao trả lời rồiđối phương liền cúp điện thoại, sau đó cũng không lâu lắm, rồi có băng đảng của anh Bưu đến, nói giúp mày trả tiền.”
Nói xong hắn cho hắn xem nhật kí điện thoại, trên đó là dãy số hết sức quen thuộc, rõ ràng là Hoắc Minh Sâm.
Lục Khởi đoán được Hoắc Minh Sâm không sẽ chủ động ra mặt, cậu ta gọi một cú điện thoại, có nhiều người sẽ chủ động xử lý cho cậu ta.
“Giấy nợ đâu?”
“Bọn họ xé ra, anh Bưu bảo tao phải kín miệng, không được nói cho mày biết. Em giai ơi, mày thương xót cho tao với, tuyệt đối đừng nói là tao nói.”
Vương Kiến Quốc tuy rằng không thông minh, nhưng ở mảnh đất này tốt xấu gì lăn lộn nhiều năm như vậy, nhãn lực vẫn phải có. Hắn đoán được người gọi điện thoại đó thân phận không đơn giản, không phải loại người mà nhân vật nhỏ như hắn có thể trêu chọc được, chỉ muốn vội vàng quên sạch hết mọi thứ.
“Anh Bưu cho 50 ngàn, à, ở đây còn 10 ngàn, lúc trước tính ra mày chỉ cần trả tao 40 ngàn, ta coi như làm việc tốt, không cần nữa, mày lấy đi.”
Vương Kiến Quốc móc ra một phong thư, nhìn chung quanh một lượt nhanh chóng nhét vào ngực Lục Khởi.
“Ngàn vạn cũng đừng để anh Bưu kiếm tao, tao cho vay nặng lãi thôi, không trêu chọc bọn họ nổi đâu.”
Lục Khởi không từ chối, đem tiền cất vào túi áo khoác, cuối cùng đứng dậy rời đi, đi mấy bước bỗng nhiên dừng lại, nhìn Vương Kiến Quốc nói:
“Cho vay nặng lãi mười người có chín kẻ không kết quả tốt, nghe tôi khuyên, dừng lại rồi tìm cách buôn bán nhỏ đi.”
Vương Kiến Quốc nội tâm cười khổ, nghĩ thầm hắn lần đầu cho vay nặng lãi liền gặp phải cái tên Lục Khởi, sao còn dám làm gì nữa, gật đầu, đút hai tay vào tay áo.
“Phải, tôi cũng khuyên ngài một câu, mượn tiền lãi suất cao mười người có chín người không kết quả tốt. Trả tiền rồi thì sống cho tốt, cũng đừng dính vào nữa.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Khởi cũng không quay đầu lại, rời khỏi tiệm cà phê, hắn sau này có mượn con kiến cũng không đi mượn mấy kẻ cho vay nặng lãi.
Vốn cho là trả lại số tiền kia là được, kết quả hiện tại chủ nợ đổi thành người khác, lại phải tiếp tục trả, Lục Khởi hiểu rõ Hoắc Minh Sâm, đối phương chắc chắn sẽ không muốn, huống chi hiện tại quan hệ hai người hết sức khó xử. Nhân sinh quả nhiên tự nhiên cứ lên lên xuống xuống như vậy.
Lục Khởi mặc dù với chuyện trả tiền có hơi dây dây dưa dưa thật, nhưng nếu dính đến an toàn tánh mạng của hắn, thì hành động rất nhanh. Hắn nghĩ được biện pháp lấy thời khoá biểu của khoa tài chính và kinh tế, phát hiện Hoắc Minh Sâm vừa vặn buổi chiều có lớp, thành thạo trước giờ tan học ngồi xổm canh trước cửa phòng học.
Dựa lưng vào tường hành lang, Lục Khởi suy nghĩ rất nhiều, thành thật mà nói hắn tưởng mình đã nghĩ ra được điều gì quan trọng mà thực ra thì chẳng có gì cả.
Cách lúc tan học còn có mười phút, gạch sứ lạnh lẽo từng chút một thấm qua quần áo, cuối cùng vào bên trong cơ thể. Lục Khởi xoay người, tầm mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ở bên trong tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy, nhưng là không tìm thấy.
Trình Thiên Khải ngồi ở hàng cuối, thấy hắn đứng ở cửa sau, lặng lẽ nhìn hắn vẫy tay, ngửa người ra sau không hề có một tiếng động mà chỉ nhép môi.
“Cậu đến tìm Minh Sâm sao?”
Hình như là ai ai cũng biết mục đích của hắn cả.
Lục Khởi nhìn giáo sư hói đầu phía trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt một chút, sau đó gật đầu.
“Tìm cậu ấy có chút việc.”
Trình Thiên Khải nói:
“Nó toàn trốn tiết, ngày nào cũng uống rượu với hút thuốc, cậu hỏi tên Phương Kỳ kia đi, chắc nó biết đó.”
Lục Khởi nghe vậy bắp thịt căng thẳng đột nhiên buông lỏng, dừng một chút, chỉ có thể nói cảm ơn rồi rời đi.
Tiếp theo hắn gọi cho Phương Kỳ, theo bản năng hắn nhìn về phía Hoắc Minh Sâm ngồi cạnh, che micro nhỏ giọng nói:
“Lục Khởi gọi, hỏi mày ở đâu.”
Hoắc Minh Sâm rót đầy ly rượu trước mặt, đôi mắt đen ánh lên thứ ánh sáng kì lạ vì môi trường xung quanh. Không biết có phải ảo giác là hay không, Phương Kỳ mơ hồ nhìn thấy khóe miệng cậu nhếch lên, sau đó là một nụ cười theo sau.
“Tao biết hắn sẽ tìm tao…”
Hoắc Minh Sâm trầm giọng lên tiếng, tay phải khớp xương rõ ràng cầm ly rượu, sau đó chậm rãi nắm chặt, phải vài giây mới nói:
“Mày kêu hắn tới đây đi.”
Phương Kỳ như được đại xá, kẻ gây họa tới thì hắn có thể chuồn. Thời đại này làm huynh đệ là thật khó, bởi vì hắn biết chuyện không báo mà hôm nay thiếu chút nữa bị Hoắc Minh Sâm gϊếŧ chết.
Địa điểm là quán bar lần trước, Lục Khởi đi vào phòng riêng, tưởng sẽ nhìn thấy một con ma men, kết quả phát hiện Hoắc Minh Sâm vẫn tỉnh táo, đang yên vị trên ghế sofa.
Thấy hắn đi tới, Hoắc Minh Sâm thoáng giương mắt, hiếm thấy không làm căng.
“Ngồi đi.”
Lục Khởi ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy ra thẻ ngân hàng đặt lên trên khay trà.
“Cám ơn em thay tôi trả nợ, đây là tiền tôi trả em.”
Hoắc Minh Sâm đặt một ly rượu không trước mặt gã, rót ra mốt ít rượu, giọng điệu nghe không biết là châm chọc hay là tự giễu,
“Tôi không cho anh ăn, cho anh uống hay sao mà đi ra ngoài mượn nợ lãi cao, để người khác biết tôi biết giấu mặt đi đâu.”
Cậu nói xong lại nghĩ, mình tặng đồ cho hắn hết phân nửa là không nhận rồi, trong lòng không khỏi lạnh, tự dưng yên lặng.
Lục Khởi bừng tỉnh, Hoắc Minh Sâm vì sao lại vô duyên vô cớ giúp hắn trả, đường đường là Hoắc nhị công tử có người yêu phải đi mượn nợ lãi cao, tin này truyền đi quả là không êm tai cho lắm.
“Bất kể thế nào, vẫn là muốn cám ơn em, tấm thẻ này hi vọng em nhận lấy.”
Hoắc Minh Sâm trong tay cầm chai rượu rỗng, cậu cau mày nghiêm túc uống hết ly rượu trước mặt. Chất lỏng cay xè chảy qua cổ họng, làm nó đau rát, qua một lúc mới bất thình lình lên tiếng hỏi.
“Dùng tiền của tôi thì anh mất mặt lắm sao?”
Lục Khởi không lên tiếng, không biết trả lời như thế nào, mất mặt là chuyện không tồn tại, hắn trên cơ bản cũng không cần mặt. Thêm vào đó, coi như mất mặt đi, đời trước dùng nhiều tiền của Hoắc Minh Sâm như vậy, mặt mũi gì cũng sớm vứt sạch rồi.
Lặng im lại bao lấy hai người, cuối cùng Hoắc Minh Sâm lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, thay đổi đề tài.
“Ngày đó người đó là em gái anh, lúc đó tại sao không nói tôi biết…”
Cậu ấy không cúi đầu trước mặt ai, nói xin lỗi là chuyện không thể nào. Với người khác thì nghe không hiểu, còn Lục Khởi biết, Hoắc Minh Sâm làm như vậy kỳ thực theo một mặt nào đó chính là chịu thua.
Rất may mắn, hắn trong nháy mắt đã hiểu được.
Lục Khởi không dễ giận như vậy, bèn thuận nước đẩy thuyền*.
“Em ấy bận công tác, hiếm có dịp đến thủ đô để gặp tôi, lúc đó liền tiện đường đi cùng em ấy tới khách sạn mà ông chủ đang bàn việc làm ăn.”
Hoắc Minh Sâm nói:
“Cô ấy đi công tác sao? Không phải em gái anh sao?”
Lục Khởi tựa hồ không muốn đề cập quá nhiều về chuyện trong nhà, chỉ nói sơ lược.
“Em ấy học cấp ba xong, thì đi làm, để tôi có tiền ăn học.”
Từ nhỏ Hoắc Minh Sâm ngậm muỗng vàng mà lớn, cậu e rằng chỉ mới trải qua sướng vui đau buồn, nhưng lại không biết nhân gian khổ ải. Sinh hoạt của Lục Khởi đối với cậu mà nói quá xa xôi, nếu không phải hai người ma xui quỷ khiến quấn lấy nhau, cậu chắc đời này cũng sẽ không trực tiếp nhìn thấy việc này.
Khoản nợ 50 ngàn đó, với Hoắc Minh Sâm đến nói bất quá chỉ như như muối bỏ bể, đối Lục Khởi tới nói, lại khổ cực rất lâu mới có thể góp đủ số tiền đó.
Lúc mọi người ngắm trời cao, cũng không nên quên đi bụi trần ở dưới chân mình.
Hoắc Minh Sâm đốt điếu thuốc, viền mắt bị khói mù lượn quanh hun đến chảy nước mắt, cậu chậm rãi nói:
“Đừng phụ lòng em gái anh, học cho giỏi, anh tốt nghiệp rồi, tôi sẽ an bài một vị trí trong công ty anh tôi. Lúc đó an cư rồi thì rước người nhà lên thành phố sống.”
Cậu tựa hồ cũng nhìn thấu suy nghĩ của Lục Khởi, không có trực tiếp cho hắn tiền, mà là thay đổi cách thức giúp đỡ.
“Em gái nếu như muốn đến thủ đô làm việc, cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp.”
Lục Khởi nháy mắt run lên, sau đó nói:
“Cảm ơn.”
Thực lòng thực dạ.
Kỳ thực nếu hạ thấp yêu cầu xuống một chút, những điều Hoắc Minh Sâm nói, chính là điều mà Lục Khởi đời này muốn.
Cuộc nói chuyện này thuận lợi ngoài ý liệu, cũng xua tan mây mù mấy ngày nay, Hoắc Minh Sâm dụi tắt điếu thuốc, do dự một chút, chủ động kéo tay Lục Khởi lại, chăm chú hỏi:
“Lần trước đánh anh, còn giận tôi sao?”
Lục Khởi nhìn xuống mu bàn tay nóng rực của mình, nhớ tới lời đối phương mới vừa nói, trong mắt chợt lóe một tia lãnh ý, sau đó lắc đầu cười.
“Không giận.”
Nụ cười này làm lòng Hoắc Minh Sâm ấm áp lên, đứng dậy mà chen vào ngồi cùng một cái ghế sofa với Lục Khởi, làm không gian vốn rộng rãi thành chật chội. Lục Khởi chỉ có thể đưa tay giúp cậu điều chỉnh tư thế, để cậu ngồi ở trên chân mình, giống như đang lấy lòng.
Hoắc Minh Sâm chạm trán hắn, tay đặt lên chỗ mình từng đánh Lục Khởi mà xoa xoa.
“Anh cũng biết tính tôi nóng, lần sau đừng chọc giận tôi.”
Lục Khởi rũ mắt.
“Tôi tại sao muốn vô duyên vô cớ chọc giận em giận, tại em tính tình không tốt đó chứ.”
Hoắc Minh Sâm có chút tức giận, nhưng bây giờ bầu không khí giữa hai người quá tốt, liền không nỡ phá hoại, đành gật đầu.
“Được, tôi sẽ cố gắng thay đổi.”
Đây không giống những gì cậu ấy sẽ nói.
Lục Khởi còn muốn nói cái gì đó, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên ôm cổ hắn, hai người gần trong gang tấc, hô hấp cũng không thông.
“Tôi thấy anh đi cùng người khác, tức đến độ không kiềm nổi mình.”
Hoắc Minh Sâm nâng mặt của cậu, làm cặp mắt trầm tĩnh chỉ có thể phản chiếu hình bóng của chính mình.
“Lục Khởi, sau này, đừng cãi nhau nữa, nha?”
Câu cuối cùng có chút giọng mũi, nghe giống như làm nũng.
Lục Khởi chưa bao giờ thấy lòng mình rối rắm như thế, có lẽ hai người áp sát tới độ không đứng dậy nổi. Hoắc Minh Sâm có quyền thế, muốn thế nào được thế đó, không phải sao.
Không muốn nói chuyện thì cứ hôn thôi.
Năm ngón tay Lục Khởi đan vào tóc Hoắc Minh Sâm, làm đầu cậu cúi thấp rồi hôn lên. Kỳ thực tính cho kĩ thì hai người cũng không chiến tranh lạnh được bao lâu, nhưng lại có cảm giác xa cách đã lâu.
Hắn men theo bờ môi của Hoắc Minh Sâm, mút nhẹ lên cổ họng cậu, đồng thời nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác cậu, chậm rì rì làm lòng người ngứa ngáy.
Hoắc Minh Sâm bám sát hắn, hơi thở dây dưa, giống như muốn bồi thường vậy.
“Đêm nay anh muốn vui vẻ thế nào thì cứ làm thế đó, không cần phải để ý đến tôi.”
Lời nói nói thật dễ nghe, thật sự không quản chuyện hắn tùy tiện làm bừa, ngày mai Hoắc Minh Sâm cũng không cần xuống giường.
Lục Khởi không để ý tới cậu, toàn tâm tập trung vào lần triền miên này, mãi đến tận khi đầu ngón tay trượt xuống, mò tới một vòng băng gạc quấn trên cánh tay Hoắc Minh Sâm, lúc mới thoáng hoàn hồn, Lục Khởi mới tách ra.
“Sao lại bị thương.”
“Mẹ nó, anh còn hỏi.”
Hoắc Minh Sâm nhéo một cái vành tai của hắn.
“Anh cho rằng ai tốt bụng như vậy cõng anh lên phòng y tế, tí nữa tôi té chết rồi.”
Tay cậu lúc leo lên thang lầu không cẩn thận chỗ ngoặt nên đã bị thương, nhưng không nghiêm trọng, lúc đưa Lục Khởi tới, thầy ở phòng y tế nhìn thấy sống chết muốn cho băng bó vết thương cho cậu.
Lục Khởi nói:
“Tôi thấy tính cách tôi tốt, em không cõng cũng có người khác cõng thôi.”
“Cũng chậm rồi, là tôi cõng anh đầu tiên đấy.”
Hoắc Minh Sâm chưa bao giờ làm gì mà không đòi hỏi người ta báo đáp, lần này chỉ sợ mỗi ngày khua chiêng gõ trống nói vào tai Lục Khởi.
“Tôi nghe người của ban thể dục kêu lớn tới vậy, còn tưởng rằng anh từ trên lầu trực tiếp lăn xuống, thì ra chỉ có mấy bậc, anh cũng tiền đồ ghê, đạp hụt như vậy cũng được à.”
Lục Khởi mặt không hề cảm xúc nhỏ giọng nói:
“Còn không phải tại em sao.”
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì.”
Lục Khởi trói tay Hoắc Minh Sâm lại, bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên vết thương được băng lại.
“Ngày hôm nay xót cho em một lần.”
Một lần.
Nếu bạn muốn nói Lục Khởi nhiều tâm địa sắt đá, kỳ thực cũng không phải, thời khắc mấu chốt vẫn có sự cảm kích của con người nên có, kéo dài bao lâu thì khó nói lắm.
Hoắc Minh Sâm không biết tại sao, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, Lục Khởi không rõ vì sao, cổ cử động khó khăn, gã nghĩ Hoắc Minh Sâm muốn nói gì đó, nhưng đối phương chỉ là ôm rồi lập tức buông tay ra.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện này, lần trước Tiểu Lục chỉ hẹn chủ nợ thời gian trả tiền (trọng điểm), mà vẫn chưa có trả.
Giống như tác giả nói hẹn ngày up chương mới, mà chẳng thấy chương mới đâu (đầu chó)
Nhưng giờ thì tốt rồi, Tiểu Lục trước Tết trả sạch nợ, có thể là một năm tốt lành. (đầu chó)