Không Hẹn Ước

Chương 19: Đừng tổn thương bạn chị



Sau cảnh quay dài đằng đẵng từ trưa cho tới tận chiều tối, mọi người đều mệt lả, hầu như cả đoàn ai cũng trông chờ một câu giải tán của đạo diễn. Quỳnh để ý thấy mặt chị Kha đỏ hồng lên vì mệt mỏi, chị ấy phồng má, cố gắng ổn định lại thân nhiệt và sức lực của mình. Cô đi lại gần lấy cây quạt mini của mình quạt cho chị ấy mát một chút, chị ấy không cười đáp lại cô như mọi ngày, chỉ có ánh mắt mệt mỏi ban nãy dịu dàng đi đôi chút.

“Chị Kha ơi, tối nay mệt quá thì đừng hẹn San nữa chị, để em hủy cho.”

Kha lắc đầu: “Không được. Chị vẫn đi được.”

“Tối nay chị có hẹn hả?”

Từ lúc nói nhớ nhớ nhung nhung với chị Kha xong chẳng hiểu sao Quỳnh lại bạo dạn hơn hẳn, thậm chí chị ấy hẹn đi chơi với ai cô cũng muốn hỏi, muốn biết, mà chị ấy cũng rất chịu đáp lại cô, thành ra người hỏi người trả lời cực kì ăn ý.

“Chị hẹn với bạn chị, em muốn đi theo không?”

“Đi”

“Vậy đi chung xe với chị đi”

“Đi chị, đạo diễn kêu về được rồi kìa!” Chị Lan khều Kha nói.

Ba người cùng nhau đi ra xe về, chiếc xe chuyên dụng của chị Kha rất rộng rãi, đủ chỗ để chị ấy có thể thay quần áo mới. Chị Kha hỏi cô xem có ngại không để chị ấy còn thay đồ, mặc dù cô ngại nhưng không dám trả lời ngại, chỉ đành nín thở nhìn chị ấy thay đồ kế bên cạnh mình. Chị ấy khá ốm, vì ốm lên hình sẽ tròn trịa hơn nên chị ấy giữ cân rất kĩ, Quỳnh thích nhất là đường cong từ ngực chị ấy xuống tận hông, nhìn rất quyến rũ, nét quyến rũ của người mình dây bẩm sinh như thế này Quỳnh khó mà tập cho ra được.

“Quỳnh có sở thích nhìn gái dữ ta.”

Chị Lan trêu, phần nhiều là đang muốn nhắc nhở cô rằng cô nhìn hơi nhiều, hơi kĩ rồi.

Mà kẻ bị nhìn hầu như chẳng có chút thái độ gì đặc biệt, thay xong chiếc váy thì thong dong buộc tóc lại, đánh lại tí son môi. Động tác bặm bặm môi của chị ấy cũng khiến cô nhìn đến không dứt mắt. Quỳnh ho một tiếng để cố lấy tinh thần dời mắt đi chỗ khác, cô chỉ sợ chị Lan lại nghĩ cô là kẻ biếи ŧɦái.

Hai người họ hẹn nhau ở một căn nhà sang trọng ngay mặt tiền quận ba, xe của ba người vừa đến cổng thì cổng đã từ từ mở ra để xe lui vào trong, Quỳnh nhìn một lượt căn nhà này đã biết chủ của nó là người lắm tiền nhiều của. Cô và chị Kha xuống xe xong thì chị Lan đã cho tài xế quay đầu xe lại, dặn rằng chừng nào chị Kha về nhớ gọi chị ấy đến đón.

“Kha!”

Người chưa đến đã nghe giọng nói lanh lảnh, Kha cười, chưa kịp trả lời đã thấy túi xách của mình rung lên từng đợt. Nàng lục lọi trong túi lấy điện thoại ra thì thấy chồng mình đang gọi video call cho mình, nàng khều nhẹ Quỳnh một cái, Quỳnh ngay lập tức chạy biến đi như sương khói. Ngay cả hai người cũng không biết từ lúc nào hai người lại ăn ý khoản giấu chồng như vậy, nhưng mà… mọi chuyện cứ đến như là chuyện phải đến, nhẹ nhàng đến khi hai người phát hiện đã quá muộn.

“Em đang ở chỗ San hả?”

Kha gật đầu, còn chĩa điện thoại thẳng vào mặt San để xác nhận. Trường thấy San nên rất yên tâm, hai người họ đùa đùa giỡn giỡn một chút, hắn còn không quên nhờ San bảo vợ hắn ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá. San đon đả bảo rồi, biết rồi, nhưng dễ gì cô cho vợ hắn ngủ sớm.

Sau khi họ nói chuyện xong Quỳnh mới lê tấm thân ngọc ngà của mình lại gần Kha, mà San là bạn Kha lâu năm nên đại khái cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, cô không hỏi, vì cô biết với bản tính của bạn cô thì khi có chuyện đảm bảo sẽ nói với cô đầu tiên. Có lẽ hai người họ mới e ấp tình yêu với nhau, còn chưa chính thức quen nhau.

“Ăn cơm chưa? Mình nấu cơm rồi nè!”

“Sắp chết đói rồi.” Kha cũng vui vẻ trả lời lại, sự vui vẻ này Quỳnh cũng chỉ thấy được mấy lần, có lẽ trước khi cô đến bên cạnh chị thì San chính là niềm vui của chị, là người bạn đồng hành có thể khiến cho chị cười vui vẻ giữa xã hội đầy giả dối này.

Một bàn đồ ăn được chuẩn bị cẩn thận, Quỳnh nghĩ đồ ăn này nhất định không phải cho chị San nấu, nhìn bàn tay của chị ấy đính đá lấp lánh như thế không thể nào có thể cắt rau xào thịt được, đảm bảo là người làm làm hết mọi thứ.

Trong lúc Quỳnh nhìn San, San cũng âm thầm nhìn Quỳnh, lúc mới nhìn thì San còn chưa biết em ấy là ai nhưng suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra. Cô giữ trong bụng không nói gì, đợi Kha đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm cô mới mở lời bắt chuyện.

“Bé Quỳnh con ông Kiệt đúng không?”

Quỳnh rất ngạc nhiên vì có người biết mình, nhưng cô cũng không giấu, nhận mình chính là con của ông Kiệt. Cô thấy nụ cười trên môi của chị San càng lúc càng nở rộ hơn, chị nhấm nháp một tí rượu tây, im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ gì đó.

“Em muốn chơi bời hay thật lòng?”

“Dạ?”

San kiên nhẫn lặp lại: “Em muốn chơi bời với Kha hay thật lòng?”

Quỳnh yên lặng đáp lại câu hỏi của San, nhưng San không bỏ cuộc, vẫn ráng nói một câu trước khi Kha từ nhà tắm đi ra.

“Bạn chị không phải là người cứng lòng, nó không phải dạng người yêu được bỏ được như em nghĩ, nó không lạnh lùng như em nghĩ, không hay đưa đẩy như em nghĩ. Nên chị mong em đừng chơi bời với nó… xem như chị dùng tư cách một người chị xin em, đừng làm bạn chị tổn thương…”

“Em…”

Những lời muốn nói của Quỳnh như nghẹn trong miệng, cô chưa kịp nói gì đã thấy Kha tươi cười đi từ nhà vệ sinh ra, trêu gia chủ mới sắm bộ vòi sen gì trông mà tục tĩu thế không biết. Mái tóc của Kha ướt lem nhem do ban nãy không chú ý đến vòi sen là vòi cảm ứng, nàng vừa xớ rớ đến đã bị vòi sen tấn công, mái tóc ướt hệt mèo đi mưa, một mảng ướt một mảng khô trông khá kì cục.

Quỳnh cũng thấy tóc chị ấy ướt, vậy nên cô lấy một tờ khăn giấy lau giúp chị, mà chị ấy cũng rất tự nhiên hệt như việc chăm sóc này của cô là chuyện cô đã làm từ rất lâu, chị rất quen thuộc rồi. Có đôi lúc Quỳnh nghĩ chắc chị ấy xem cô cũng giống như trợ lý của chị, việc gì cũng đến tay cô, nghĩ là vậy nhưng cô chẳng thấy ghét bỏ việc chăm sóc chị, thậm chí một ngày không được lảng vảng bên gần chị cô đã thấy lòng nôn nao khó chịu.

Kha nâng đũa gắp vài cọng rau bỏ vào chén mình, đối với một diễn viên thì việc ăn uống kiêng khem không còn là một vấn đề phải suy nghĩ nữa, nó từ lâu biến thành một thói quen, nàng không ăn món quá nhiều dầu mỡ, cũng không gắp quá nhiều cho một lần, vài cọng rau vừa gắp nàng cũng ăn thật từ tốn, ăn một lúc là no. Ai làm bạn với nàng mãi cũng quen kiểu ăn của nàng, ngay cả San cũng ăn giống vậy.

“Chồng cậu đâu?” Kha hỏi.

San cười khì đáp lời: “Tối tối xí chồng mình mới về, dạo này cuối tháng nên sổ sách nhiều lắm.”

Vừa dứt lời đã thấy chồng San đi từ ngoài vào trong, Kha mỉm cười chào, Quỳnh cũng cúi đầu một chút để chào anh ấy, trái lại với sự niềm nở của Kha và Quỳnh, chồng San chỉ mỉm cười nhẹ hỏi Kha mới tới hả rồi xin phép lên phòng. Thấy một màn này San cũng đành cười gượng cho qua chuyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.