Không Để Em Chạy Thoát

Chương 5



Vì chưa quen được giờ giấc ở nước ngoài với Việt Nam nên Tiểu Yến hay dậy muộn, hôm nay cũng thế. Khi Tiểu Yến thức dậy thì đã 9 giờ rưỡi, cô thay đồ xong thì xuống dưới nhà.

Gia đình của Tiểu Yến vẫn mở quán ăn giống như 10 năm trước, vì nấu ăn đối với cha mẹ cô chính là hạnh phúc. Vậy nên dù Gia Lâm và Tiểu Yến có khuyên đổi nhà như thế nào, hai ông bà cũng không đồng ý. Thấy cha mẹ mình kiên quyết như vậy, hai anh em cô cũng đành chịu.

Tiểu Yến vừa xuống tới dưới nhà, đã nhìn thấy cha mẹ cô đang vui vẻ làm việc, nụ cười trên môi họ trông thật tươi.

“Ba mẹ, để con phụ giúp một tay.” – Tiểu Yến từ cầu thang chạy xuống, giọng nói đầy sức sống.

Cha cô – ông Thái Minh, 60 tuổi, là một người hiền từ.

Ông Thái Minh đang đứng cắt hành lá, nghe cô con gái nói thế thì liền đùa một câu:

“Nhà mình lại sắp được thay chén đĩa mới nữa rồi.”

“Ba… Con đâu còn hậu đậu như trước đâu.” – Tiểu Yến ấm ức nói, cô giờ lớn rồi mà.

Mẹ cô – bà Mộng Quỳnh, 58 tuổi, là một người rất khó tính.

Bà Mộng Quỳnh mới múc xong một tô bánh canh và giao qua tay Tiểu Yến, nói khẽ:

“Bưng đến bàn số bốn đi.”

“Dạ.” – Tiểu Yến cẩn thận bưng tô bánh canh đi, động tác nhanh lẹ hơn lúc trước nhiều.

Vị khách bàn số ấy là một người hàng xóm nên Tiểu Yến đã đứng nói chuyện chút, ông ta khen cô còn trẻ vậy thì đã là nghệ sĩ nổi tiếng rồi, thật giỏi. Tiểu Yến chỉ biết cười cười, rồi bảo do ông ta quá khen thôi.

Điện thoại trong túi áo Tiểu Yến bỗng vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Cô lễ phép chào chú hàng xóm ấy, rồi chạy lên lầu nghe điện thoại.

Người gọi đến là cô giáo dạy đàn của Tiểu Yến ở nước ngoài, tên An Na, hơn bốn mươi tuổi.

“Alo. Em nghe nè cô An Na.” – Tiểu Yến bắt máy, dùng giọng vui vẻ nói.

“Ernesta, em vẫn khỏe chứ?” – Một giọng nước ngoài khẽ cất lên, nghe thật dịu dàng.

“Dạ em khỏe á cô. Mà chẳng biết cô gọi cho em có chuyện gì không?” – Tiểu Yến thắc mắc hỏi, giờ này ở bên nước ngoài đã khuya rồi. Nếu không việc gì, chắc chắn cô giáo An Na chẳng gọi về.

“À… Cô định nhờ em một việc…” – Người đầu dây bên kia do dự nói.

“Dạ là việc gì?” – Tiểu Yến hỏi.

“Chuyện là thế này… Đúng ra tuần này cô phải Việt Nam… để đàn chúc thọ một người bạn… Nhưng ở đây cô còn chút việc bận… nên cô định nhờ em đến đàn thay…” – Cô giáo An Na nói.

“Dạ được! Em sẵn sàng mà.” – Tiểu Yến vui vẻ nhận lời.

“Cô cảm ơn em nhiều nha Ernesta. Thứ hai tuần này ở nhà hàng Phụng Phi, lúc 5 giờ chiều.” – Cô giáo An Na nói giọng vui vẻ.

Hai người nói thêm vài câu nữa, rồi Tiểu Yến cúp máy. Khi cô quay lại thì thấy mẹ mình đang lên tới, trên tay bà còn có đĩa cơm sườn, trông rất ngon.

“Lại đây ăn cơm đi.” – Bà Mộng Quỳnh đặt nhẹ xuống bàn, rồi ngồi xuống.

Tiểu Yến đi tới rót hai ly nước lạnh, cô nhận ra mẹ mình đang có chuyện muốn nói nên lên tiếng hỏi:

“Mẹ muốn nói gì với con à?”

“Tôi chẳng hiểu sao hai anh em cô không chịu lập gia đình vậy? Đều đã trưởng thành hết rồi mà.” – Bà Mộng Quỳnh nhíu mày hỏi, giọng nói đầy khó chịu.

Tiểu Yến chán nản quay mặt qua chỗ khác, sao lại là vấn đề này nữa rồi?

“Trần, Tiểu, Yến, cô có nghe tôi hỏi gì không?” – Bà Mộng Quỳnh tức giận khi thấy sự thờ ơ của cô con gái.

“Mẹ! Nhân duyên chưa chịu đến, tụi con biết làm sao?” – Tiểu Yến tỏ ra buồn bã.

“Nhân duyên chưa đến thì không biết đi tìm à?” – Bà Mộng Quỳnh liếc nhìn Tiểu Yến.

“Rốt cuộc mẹ muốn gì?” – Tiểu Yến hỏi giọng lạnh nhạt.

“Đi xem mắt.” – Bà Mộng Quỳnh nói nhanh, không muốn chậm trễ giây phút nào nữa. Bà thèm bế cháu lắm rồi.

“Hả?” – Tiểu Yến kinh ngạc. Trời ơi, giờ là thời đại nào rồi, mà còn mấy vụ xem mắt ấy nữa chứ?

“Mẹ đã có đối phương tốt lắm đấy.” – Bà Mộng Quỳnh bỗng nhẹ giọng, ánh mắt cũng dịu hơn ban nãy.

“Là ai vậy?” – Tiểu Yến thắc mắc hỏi, mẹ cô đào ở đâu ra mà nhanh thế nhỉ?

“Là con trai của chú hàng xóm lúc nãy đấy. Nghe đâu là một kế toán rất tài giỏi đó.” – Bà Mộng Quỳnh vui vẻ nói.

Tiểu Yến khẽ thở dài, cô bắt đầu cầm muỗng lên ăn cơm. Ôi trời, mới bắt chuyện chút mà chú hàng xóm ấy đã giới thiệu con trai của mình cho cô rồi. Chán.

“Hay là chiều ngày mốt hẹn cậu ấy ra cho con gặp nha?” – Bà Mộng Quỳnh đề nghị, ánh mắt đầy mong chờ.

Tiểu Yến suy nghĩ một hồi, rồi vui vẻ gật đầu:

“Dạ được, mẹ cứ hẹn đi. Coi như quen thêm một người bạn đi.”

“Tốt, tốt lắm. Mẹ giờ đi gọi điện thoại hẹn ngay.” – Bà Mộng Quỳnh cười nói, rồi quay lưng đi.

Sau khi xác nhận mẹ mình đã thật sự xuống dưới nhà, Tiểu Yến cầm điện thoại di động lên, ngón tay nhanh lẹ bấm gọi một số. Điện thoại vừa được kết nổi, cô liền lên tiếng nói:

“Là chị, Tiểu Yến đây. Em giúp chị một việc đi…”

***

Bệnh viện Trường An.

Đầu giờ chiều hôm nay bệnh nhân khám bệnh đã nhanh chóng xong hết. Yến Nhi rời khỏi canteen cùng với “đồng nghiệp mới” Vĩ Hào, bọn họ vừa đi vừa nói cười, trông Yến Nhi thật vui vẻ và đầy sức sống.

“À bên khu của em nhiều việc không?” – Vĩ Hào lên tiếng hỏi thăm, miệng anh tỏ ý cười.

“Cũng được. À chiều nay anh không phải chờ em. Em còn có bệnh nhân nên cần thăm khám sẽ mất nhiều thời gian.” – Yến Nhi trả lời, vừa đi cô vừa uống một ngụm cafe latte.

“Được, anh không chờ em. Khi nào xong, em gọi anh sẽ đến đón em về nhà.” – Vĩ Hào trả lời.

“Không cần như vậy, chung cư của em không xa ở đây. Em chỉ cần bắt taxi về là được. Anh cứ nghỉ ngơi đi.” – Yến Nhi xua tay, Vĩ Hào thật sự rất nhiệt tình. Những chuyện có thể giúp người khác được anh ấy sẽ không ngần ngại. Người tốt như vậy sao lại chưa có ai lọt vào mắt anh ta chứ?

“Anh không đổi ý đâu, vậy hẹn em tối nay. Bye.” – Nói xong Vĩ Hào nhanh chóng rời khỏi đó đi nhanh về phía khu phòng bệnh của anh. Chỉ sợ đi chậm một chút cô sẽ lại từ chối.

Vĩ Hào làm ở khoa tim mạch, anh ấy không quá khó để có thể xin vào bệnh viện này với kinh nghiệm và học vấn của bản thân. Tuy nói chỉ mới vào làm nhưng mọi người ở bệnh viện đều quý anh, hơn hết các cô y tá dường như có sự ngưỡng mộ đặc biệt dành cho chàng bác sĩ có tài có sắc này.

Yến Nhi không thể hiện quá quan tâm về vấn đề đó, ngược lại cô đã không còn thấy lạ nữa. Vì lúc ở đại học Vĩ Hào cũng như vậy, đối với mọi cô gái anh là một chàng trai hoàn mĩ. Cô cảm thấy họ thật quá phô trương, lúc đó cô còn tâm sự với bạn cùng phòng rằng:

“Vĩ Hào ngoài có chút đẹp trai, có chút gia thế, học tốt, tốt bụng ra thì có gì đặc việt chứ?”

Lúc đó cô bạn cùng phòng đã phá lên cười lớn rồi đánh cô một trận:

“Mày bị não tàn à? Như vậy mà còn chưa đủ hoàn mĩ, chưa đủ đặc biệt so với bọn con trai nhăng nhít ngoài kia sao?”

Nói xong cô bạn ấy lại đưa tay chống cằm, thơ thẩn về Vĩ Hào.

Yến Nhi đi thẳng đến phòng bệnh mà không ghé vào phòng làm việc, cô muốn thăm bệnh nhân đặc biệt đó.

Đến phòng bệnh bà Hồng đã ngồi ở trên giường, gương mặt thơ thẩn nhìn ra hướng cửa sổ.

“Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không? Có muốn kể cho cháu nghe không?” – Yến Nhi ngồi cạnh giường, ngẩng mặt hỏi bà ấy.

“Không có, không có chuyện gì!” – Bà Hồng nói.

“Được, vậy cháu sẽ tâm sự với cô về một người bạn của cháu được chứ?” – Yến Nhi mỉm cười, hỏi bà Hồng. Đợi khi bà ấy gật đầu cô mới bắt đầu nói:

“Cháu có một người bạn… Người bạn ấy có liên hệ mật thiết đến một vụ án mạng. Vì để bảo vệ một người nào đó, người bạn của cháu đã giả vờ mất ý thức. Sau đó người bạn của cháu phải sống ở bệnh viện tâm thần, rất lâu, rất lâu…”

Nghe xong, bà Hồng chợt chừng mắt nhìn Yến Nhi. Nhưng chỉ thoáng qua rồi lại trở lại vẻ thơ thẩn tiếp tục nghe cô nói tiếp:

“Kết quả, người bạn đó của cháu không những không giúp được người kia mà còn hại chính bản thân mình. Cô có muốn biết người bạn của cháu là ai không?” – Yến Nhi nói, giọng cô từ tốn nhẹ nhàng.

Bà Hồng nghe xong, gương mặt biết sắc chuyển sang chột dạ. Nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.

“Không hiểu, không hiểu, không muốn biết!!!” – Bà ấy lắc đầu dữ dội nói.

Yến Nhi giữ đôi tay bà Hồng đang quơ lung tung trên không trung, cô nhìn thẳng vào mắt bà ấy nói.

“Cô nên nhớ, cháu là bác sĩ. Cô có thể lừa được cảnh sát, lừa được mọi người nhưng hoàn toàn không lừa được cháu. Cô, vốn dĩ không có bệnh.” – Yến Nhi nói với giọng nghiêm nghị. Ban đầu cô đã có nghi ngờ về bệnh nhân này, tuy nhiên cô vẫn muốn từ từ tiếp cận thay vì vạch trần bà ta ngay lập tức.

Bà Hồng không còn lắc đầu, không còn hốt hoảng. Bà nhìn Yến Nhi với vẻ mặt mơ hồ, hoảng sợ. Bà cứ ngỡ bà có thể giả bệnh để qua mặt được họ. Nhưng mà không dễ như vậy.

“Bây giờ, cháu không muốn chơi trò chơi diễn kịch với cô nữa. Như vậy, bên đội chuyên án điều tra rất mất thời gian.” – Yến Nhi nói.

Bà Hồng im lặng thật lâu, sau đó xuống giường đi đến bệ cửa sổ. Đột nhiên bà quay lưng lại rồi quỳ dưới chân Yến Nhi.

“Bác sĩ, tôi xin cô. Coi như tôi xin cô đi! Cô có thể giấu chuyện này đi được không? Con gái tôi, nó không cố ý đâu, thật đó.” – Bà Hồng chấp hai tay liên tục dập đầu, rồi khóc lóc nói.

Yến Nhi cũng giật mình quỳ xuống trước mặt bà ấy, đỡ bà ấy dậy rồi trấn an bà ấy.

“Cháu có thể giấu, nhưng một đời rất dài. Cô đảm bảo mình sẽ giấu được các bác sĩ khác và cả bệnh viện sao?” – Yến Nhi hỏi.

“Thật ra, cháu với cô đều giống nhau. Người thân của cháu cũng là một tử tù. Cô biết là ai không? Người đó cháu gọi là ba… Là ba ruột của cháu. Cháu lúc đó rất bối rối. Cảm thấy bản thân không còn là mình. Không biết nên tố cáo ông ta hay giấu cùng ông ta. Nhưng rồi mọi chuyện cũng bị vạch trần, ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm trước việc mình làm. Còn cháu, cháu đánh mất đi một người mình yêu, người yêu mình và cả những người luôn thật lòng với cháu. Sự giấu diếm không giúp được gì,ngược lại sẽ phản tác dụng.” -Yến Nhi siết chặt tay bà Hồng nói.

Sau đó, bà Hồng trầm mặc thật lâu để nghĩ về điều gì đó. Trong mắt bà không ngừng rơi ra từng giọt lệ. Yến Nhi đã có cơ hội thấy ảnh của con gái bà do bên tổ chuyên án cung cấp, cô ấy thật giống bà.

“Được, tôi sẽ đi tự thú. Nhưng… bác sĩ có thể giúp tôi một chuyện không?” – Bà Hồng nói với chất giọng đượm buồn.

“Cô cứ nói.” – Yến Nhi mừng rỡ trả lời.

“Tôi muốn cùng con gái của tôi đón sinh nhật 20 tuổi của nó, tuần tới là đến rồi. Đón sinh nhật xong chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.” – Bà Hồng nói với vẻ kiên quyết, ánh mắt bà tràn đầy hy vọng.

“Được, cháu hứa.” – Yến Nhi trả lời chắc nịch.

Sau khi rời phòng bệnh Yến Nhi cẩn thận điều y tá trông chừng bà Hồng. Không biết là tốt hay xấu, nhưng Yến Nhi lại rất hay đa nghi. Đối với cô chuyện gì chưa hoàn thành thì không thể chắc chắn được.

Yến Nhi nhắc điện thoại lên, tìm kiếm một chữ “Lâm”. Trong điện thoại hiện lên tên người “Gia Lâm”. Cô đã lưu nó vì Gia Lâm muốn cô liên lạc khi có tiến triển về bệnh nhân.

Gia Lâm nhắc máy rất nhanh, cứ như hắn ta đang rất rãnh rỗi vậy. Yến Nhi hẹn gặp hắn tại bệnh viện, hắn không do dự lập tức đồng ý.

Khoảng chưa đầy 1 tiếng sau, Gia Lâm đã có mặt tại bệnh viện.

“Anh hình như đang rãnh rỗi?” – Yến Nhi nhìn hắn gượng cười, rồi theo phép lịch sự rót cho anh một ly nước trắng.

“Bà Hồng có chuyện gì sao?” – Gia Lâm hỏi, anh bước đến bộ sofa ngồi xuống.

“À, tôi có một chuyện này cần phải nói với anh. Trước tiên thì anh yên tâm, bà ấy không sao cả.” – Yến Nhi dứt lời.

Gia Lâm liền thở hắt ra. Hắn còn tưởng nhân chứng quan trọng này có chuyện gì, nếu thật sự có chuyện vụ án sẽ đi vào bế tắc.

“Bà Hồng không bị bệnh!” – Yến Nhi nói, cô không có vẻ do dự.

Gia Lâm trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt của anh thay đổi từ lạnh nhạt thành khó tin.

“Ý cô là sao?” – Gia Lâm nghiêm nghị hỏi, anh tỏ vẻ không hài lòng.

“Bà ấy chỉ giả bệnh.” – Yến Nhi tiếp tục trả lời.

Gia Lâm vẫn giữ vẻ mặt khó coi đó, rồi lại nhìn Yến Nhi, hắn giận dữ nói:

“Cô cũng biết chuyện này?”

Yến Nhi gật đầu, cô hiểu được Gia Lâm đang giận. Nhưng mà không thể tránh khỏi.

“Tôi không muốn nói trước với các người, vì muốn để chắc chắn hơn về bà ấy. Muốn để xem suy đoán của tôi không phải là sai.” – Yến Nhi nói.

Gia Lâm bắt đầu giãn chân mầy ra, rồi uống một ngụm cafe lớn.

“Hôm nay tôi đã khuyên được bà ấy đầu thú.” – Yến Nhi nói.

Gia Lâm trầm mặc nhìn Yến Nhi một hồi, xong hắn lại đổi ánh mắt ra phía cửa sổ, ở đó có một chậu xương rồng đã nở búp.

“Bà ấy đồng ý rồi?” – Gia Lâm hỏi, giọng hắn nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Ừ… nhưng mà bà ấy có một tâm nguyện. Tôi mong bên các anh sẽ giúp được.” – Yến Nhi nói giọng điệu dần nhỏ, trở nên gượng gạo. Tuy vậy cô vẫn biết chuyện này dù có thế nào vẫn phải hoàn thành, lời hứa thật sự đáng giá khi chúng ta thực hiện nó.

“Cô nói xem!” – Gia Lâm trả lời,hắn không có vẻ gì khó chịu như lúc đầu, ngược lại phong thái có chút thoải mái.

“Bà ấy muốn đón sinh nhật cùng con gái… sau đó họ sẽ cùng nhau đầu thú!” – Yến Nhi nói.

Gia Lâm suy nghĩ một hồi, chuyện này vốn dĩ là do anh đảm nhiệm điều tra án, rốt cuộc lại nhờ vào người bác sĩ nhiều chuyện kia. Thân phận cô ta là bác sĩ không phải chỉ cần nói bà ấy giả bệnh là được hay sao? Như vậy còn có thể không phải gặp lại hắn nhiều lần. Nghĩ xong hắn lại tự gạt bỏ suy nghĩ của mình, nếu như Yến Nhi vạch trần sớm như vậy hắn thật sự không muốn gặp lại cô sao?

“Được, tôi hứa với cô. Có điều tôi có một điều kiện!” – Gia Lâm lên tiếng sau hồi miên man suy nghĩ của hắn.

“Ừ… là gì?” – Yến Nhi do dự hỏi.

“Từ từ tôi sẽ nói,bây giờ còn chưa nghĩ ra.”

Họ nói chuyện xong thì trời cũng sập tối, Yến Nhi và Gia Lâm cẩn thận đến phòng của bà Hồng xem qua một lượt rồi báo cho bà ấy tin vui. Sau đó cùng nhau ra khỏi cổng bệnh viện.

“Tôi đưa cô về!” – Gia Lâm cầm trên tay chìa khoá xe cảnh sát, vừa nãy gấp quá nên anh lái luôn xe của đồng đội đến đây.

“Ờ, không cần đâu!” – Yến Nhi vén nhẹ tóc do gió thổi nhẹ qua.

“Ngại sao? Xe của tôi cũng tốt, sẽ không tắc đường!” – Gia Lâm lên tiếng thuyết phục. Điều vừa nói chính bản thân hắn nghe còn cảm thấy thật buồn cười. Có điều hắn không biết nên nói thế nào, tâm tình hắn vui vẻ khác lạ.

“Không phải, bạn tôi đã đến rồi.” – Yến Nhi nhận ra vẻ khác lạ của Gia Lâm, tuy nhiên cô lại tỏ vẻ không để tâm. Tay chỉ về hướng xe đang chạy trên đường, ở đó đã có chiếc xe BMW màu đen đậu lại. Sau đó nhanh chóng đi về phía chiếc xe mà không nói gì thêm.

Gia Lâm nhìn theo hướng đó, biểu hiện vui vẻ của hắn dần tắt. Một chàng trai bước ra từ trong xe, phong thái đĩnh đạc lịch sự mở cửa xe cho Yến Nhi. Trong họ không khác gì một đôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.