Không Để Em Chạy Thoát

Chương 3



Văn Thiện làm việc ở quán nhậu đó từ 10 giờ sáng tới 9 giờ tối mới về. Anh mệt mỏi đi về nhưng bỗng nhiên nhận ra: ở phía sau có người đang theo mình. Anh liếc nhìn chiếc bóng dưới mặt đất, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Văn Thiện cố ý trốn vào một con hẻm, muốn biết người đang đi theo mình rốt cuộc là ai. Không nhìn thấy anh đâu thì kẻ đó có chút hoảng hốt, vội tìm kiếm. Văn Thiện bất ngờ xông ra với một quả đấm đang giơ lên cao, đọa người đi theo ấy hoảng sợ té ngã xuống đất thật mạnh.

“Tiểu Yến? Sao lại là em?” – Văn Thiện kinh ngạc khi thấy kẻ theo sau mình chính là Tiểu Yến, anh nhanh chóng đỡ cô đứng lên.

Tiểu Yến đứng dậy thì liền ôm lấy tay mình với vẻ mặt đau đớn, cô liếc nhìn anh mà hỏi:

“Anh định dọa chết em à?”

Văn Thiện qua biểu hiện của Tiểu Yến, anh đoán chắc cô đã bị thương rồi. Anh vội kéo nhẹ tay Tiểu Yến ra xem thử, quả nhiên bàn tay của cô đang chảy máu.

Văn Thiện không nói một lời, cứ trục tiếp kéo tay cô gái đi. Nét mặt anh lộ ra sự lo lắng lẫn bực tức.

***

Văn Thiện đã đưa Tiểu Yến đến một căn nhà nhỏ, xung quanh vô cùng vắng vẻ. Vào nhà anh liền lấy hộp y tế, rồi kéo cô ngồi xuống giường.

“Thân là một nghệ sĩ dương cầm, em không biết bảo vệ đôi tay mình à?” – Văn Thiện khẽ quát, giọng nói đầy khó chịu. Nhưng anh vẫn cẩn thận thoa thuốc vào vết thương, cố làm nhẹ tay nhất có thể vì sợ cô đau.

Tiểu Yến im lặng nhìn anh, chẳng hề phản bác lại. Cô nhìn ra được anh vẫn còn rất lo lắng cho mình, vì ánh mắt không biết nói dối.

“Vì sao lại đi theo tôi?” – Văn Thiện vừa hỏi vừa mở băng keo cá nhân ra, động tác luôn nhẹ nhàng.

“Tại em muốn biết anh đang ở đâu thôi.” – Tiểu Yến trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi người của anh.

Dán băng keo cá nhân xong, Văn Thiện đưa mắt nhìn ổ chuột của mình, nhếch môi cười.

“Em thấy rồi đấy, đã hết thắc mắc chưa?” – Văn Thiện đứng dậy, dựa lưng vào cửa nhìn cô mà hỏi.

Tiểu Yến đứng lên nhìn xung quanh căn nhà, cô khẽ bước, tay nhẹ nhàng chạm vào tất cả các đồ vật. Nhà này quả thật là quá nhỏ, chẳng để được nhiều đồ đạc.

Chỉ một chiếc giường với cái tủ đồ thôi, thì đã hết phần nửa căn nhà rồi. Còn lại là phòng tắm và một khu bếp nhỏ. Dưới sàn nhà thì lại ẩm ướt, trông ghê bẩn vô cùng.

Tiểu Yến bỗng dưng cảm thấy đau lòng, 5 năm qua chắc anh đã sống vất vả lắm. Cô vô tình nhìn thấy trên giường có một tập tài liệu màu hồng, vì tò mò nên với tay lấy xem thử.

Văn Thiện đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên đã chẳng để ý tới. Đến khi anh phát hiện thì không còn kịp nữa, cô gái đã dở tập tài liệu ra xem rồi.

Trong tập tài liệu đó toàn là hình ảnh, giấy báo viết về một nghệ sĩ dương cầm: Ernesta. Từng mảnh giấy báo đều được cẩn thận cắt ra và sấp xếp, nhìn thật giống một cuốn Album.

Tiểu Yến không cầm được nước mắt nhìn thấy món đồ này, lần đầu tiên nhà báo phóng vấn cô, vì đã được giải nhất trong một cuộc thi dương cầm cũng có ở đây… Hoá ra anh vẫn luôn theo dõi, quan tâm cô…

“Ai cho em động vào đồ của tôi?” – Văn Thiện đi tới giựt lấy tập tài liệu trên tay Tiểu Yến một cách hung hăng.

“Anh vẫn còn yêu em.” – Tiểu Yến nở một nụ cười vui mừng, giọng nói lại nghẹn ngào.

Nghe xong câu đó Văn Thiện hơi mất tự nhiên, anh quay người qua chỗ khác muốn tránh né ánh mắt kia.

“Là ai nói thế? Em đừng tự quang tưởng nữa.” – Văn Thiện dùng giọng lạnh nhạt nói.

“Tôi đã hết yêu em từ lâu rồi.” – Văn Thiện lại lên tiếng. Câu nói của anh vừa tuyệt tình vừa dứt khoát, chẳng hề do dự.

Tiểu Yến vội lắc đầu, là anh đang nói dối.

“Anh Văn Thiện, em yêu anh.” – Tiểu Yến bất ngờ lao đến ôm lấy Văn Thiện từ sau lưng, nghẹn ngào thét lên câu ấy.

Văn Thiện trong chốc lát đơ người ra, trái tim anh dường như muốn tan chảy bởi câu nói ấy. “Anh Văn Thiện”, một cách gọi quen thuộc mà đã 10 năm anh không được nghe.

“Anh Văn Thiện, em xin anh được không? Xin anh đừng trốn tránh em nữa… Em thật sự không quên được anh.” – Tiểu Yến nức nở, vòng tay cô ôm chặt lấy người con trai hơn.

“ĐỦ RỒI.” – Văn Thiện đột nhiên xoay người lại đẩy cô gái ra xa, đôi mắt anh đỏ ngầu đến mức đáng sợ.

Tiểu Yến theo sức đẩy của Văn Thiện mà ngã xuống giường, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh như muốn hỏi “tại sao”.

Văn Thiện giơ tập tài liệu lên nhìn, rồi nhếch miệng cười xấu xa:

“Tựa vào thứ rách rưới này mà nói tôi còn yêu em ư?”

“ĐƯỢC! Tôi sẽ cho em thấy tôi còn yêu em như thế nào.” – Văn Thiện vừa nói vừa dở tập tài liệu ra, từng tờ báo, mỗi tấm hình của cô đều bị anh xé tan nát. Xong anh còn cố ý quăng lên cao để từng mảnh giấy nhỏ rơi lả tả xuống trước mặt cô.

Tiểu Yến nhìn theo những mảnh giấy đang rơi lả tả xuống, cảm xúc của cô vỡ oà. Tại sao anh lại làm thế? Lẽ nào anh không biết làm vậy sẽ khiến cô đau lòng sao?

“TÔI LÀM THẾ ĐÃ ĐỦ RÕ RÀNG CHƯA?” – Văn Thiện quát lớn.

“Dù anh có làm gì thì em vẫn yêu anh.” – Tiểu Yến rơi nước mắt không ngừng.

Văn Thiện khẽ bật cười, rồi lao tới đè lên người Tiểu Yến. Anh cười nói vui vẻ:

“Em nói em yêu tôi phải không? Vậy em sẽ làm mọi thứ để tôi vui chứ? Thế đêm nay tôi sẽ chơi em đủ kiểu, rồi sau đó tung hình lên mạnh xã hội. Em sẽ thân bại danh liệt, gia đình bị cười chê. Lúc ấy chúng ta thật xứng đôi.”

Đôi mắt của Văn Thiện lúc này đỏ ngầu và đầy tình dục, những ngón tay thon dài từ từ vuốt ve chiếc cổ trắng mịn của cô gái. Anh giờ thật sự rất giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ, xấu xa.

Tiểu Yến mở to đôi mắt nhìn Văn Thiện, cô thiệt không tin nổi những lời xấu xa kia là từ miệng anh thốt ra.

Văn Thiện hôn lên môi Tiểu Yến một cách mạnh bạo, chẳng chút yêu thương. Anh, giống như đang xem cô là hạng con gái rẻ tiền không cảm xúc, muốn làm gì thì làm.

Tiểu Yến lúc này dùng hết sức lực mình đẩy Văn Thiện ra, thẳng tay tát vào mặt anh một cái cực kỳ mạnh:

“Diệp Văn Thiện, anh thật quá đáng.”

Nói xong Tiểu Yến ôm mặt khóc bỏ đi, trong lòng liên tục đau nhói. Cô không hiểu, thực sự không hiểu. Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô đến thế? 5 năm qua cô đã vất vả, dùng tất cả mọi quan hệ mới tìm được anh. Nhưng khi gặp lại, một câu hỏi thăm, anh cũng chưa hề nói với cô thì đã dùng mọi cách đuổi cô đi.

5 năm trước: ngày Văn Thiện ra tù, Tiểu Yến đã cố ý bay về để rước anh về nhà. Nhưng đến nơi thì anh đã đi mất, cũng từ đó chẳng còn chút tin tức gì nữa.

Còn nhớ ngày ấy, cô đã dầm mưa tìm anh khắp Sài Gòn này. Sau đó cô bị sốt cao, phải nằm trong bệnh viện cả tháng. 10 năm qua, chưa từng có phút giây nào mà cô không nhớ đến người con trai ấy, luôn mong muốn gặp anh. Nhưng đến khi gặp nhau… thì anh lại quá vô tình…

Tiểu Yến cứ bước đi như cái xác không hồn, mặc kệ trên con đường vắng này đầy hiểm nguy. Trong lòng cô cứ mãi suy nghĩ: rốt cuộc mình phải làm sao để anh quay về một Văn Thiện ấm áp, luôn yêu thương cô giống như ngày xưa đây?

***

Sáng sớm, Yến Nhi đã được viện trưởng bệnh viện gọi đến phòng làm việc của ông ấy. Việc này cô cũng đã dự trù trước nên không quá bất ngờ. Trên đường đi xung quanh cô là những lời bàn tán về vụ việc hôm đó, những lời này được truyền từ miệng người này sang người khác, chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu nội dung.

Đến phòng viện trưởng, Yến Nhi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng của viện trưởng. Vừa mở cửa vào thấy ông đã ngồi đó uống trà đợi cô.

“Viện trưởng cho gọi tôi?” – Yến Nhi lên tiếng, cô đứng đối diện ông, trong lòng có một chút giao động.

“Cô ngồi đi.” – Viện trưởng vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, rót thêm cho cô một tách trà.

Yến Nhi ngồi xuống, tâm thế chuẩn bị cho những lời nói khó nghe đã sẵn sàng.

“Những lời bàn tán xôn xao ở bệnh viện cô không cần để ý. Ở đâu cũng vậy, đều có những người thích nói chuyện phiếm.” – Viện trưởng mở lời.

Những lời viện trưởng nói thật khác xa với dự đoán của Yến Nhi, nghe xong lại chẳng hiểu ông muốn nói gì.

“Chuyện hôm đó… do tôi…” – Yến Nhi lên tiếng nói nhưng lại bị ngắt lời.

“Do Thùy Anh quá nóng vội. Còn thêm cả những y tá kia không đủ bình tĩnh để xử lý mọi việc. Chuyện này cô không để trong lòng chứ?” – Viện trưởng ngắt lời để nói.

Lời này của ông khiến Yến Nhi một phen giật mình. Cô còn tưởng ông sẽ trách mắng mình vì đã buông ra những lời không hay cho con gái ông, không ngờ lại thành ra như vậy…

“Không có viện trưởng, ý tôi là những lời này tôi đã quen rồi. Có điều hôm đó tôi cũng hơi quá đáng.” – Yến Nhi nói.

“Cô không cần khách khí, càng không cần vì Thùy Anh là con gái tôi mà phải tự nhận phần sai về mình. Ai sai người đó chịu. Tôi thay mặt con bé, nhận sai với cô.” – Viện trưởng cười lớn rồi lại nói tiếp:

“Phần nữa vì tính cách của cô tôi hiếm thấy trong suốt những năm làm nghề của mình. Rất thú vị.”

Sau khi gặp viện trưởng trên môi Yến Nhi nở ra ý cười, không ngờ ông ấy lại khác xa với tưởng tượng của cô. Đang vui vẻ thì chợt cô nghĩ đến hôm nay có lịch hẹn gặp Gia Lâm, tâm trạng bỗng trùng xuống.

Vừa nghĩ đến thì cô nhìn thấy Gia Lâm đang đứng đợi ở hành lành trước phòng bệnh. Bước đi của cô dần dần chậm lại, lúc này cảm giác thật lạ. Cứ như thể một thước phim quay chậm, quay khoảnh khắc cô từ từ bước đến gần hắn.

Còn không đến mười bước thì Gia Lâm quay đầu lại, khiến mọi suy nghĩ của Yến Nhi một khoảnh khắc tan đi trong không khí.

“Cô đến rồi!” – Gia Lâm nói, vẻ mặt đó chẳng thay đổi, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

“Ừ, đợi một lát, tôi vào lấy bệnh án cho anh xem!” – Yến Nhi định quay đi thì nghe thấy cánh tay mình bị giữ chặt lại, cô không thể đi tiếp.

Yến Nhi quay đầu lại nhìn người phía vẫn là Gia Lâm, cánh tay hắn đang nắm chặt cổ tay cô. Sau đó gượng gạo buông ra.

“Y tá đã cho tôi xem rồi!” – Gia Lâm nói.

“Vậy anh còn đợi gì?” – Yến Nhi mặt vẫn đỏ lên tiếng hỏi.

“Tôi xem không hiểu, muốn cô giải thích thêm.” – Gia Lâm nói, lúc này đây sự gượng gạo của hắn làm người khác thấy buồn cười.

“Được, vậy anh về phòng làm việc của tôi.” – Yến Nhi nói sau đó bước đi trước để Gia Lâm đi phía sau lưng.

“Bệnh nhân mấy hôm nay có tiến triển rất tốt, đã bắt đầu nhận biết được tên của bác sĩ và các điều dưỡng. Tuy nhiên, bà ấy vẫn không thể nhớ được gì về bản thân và gia đình mình.” – Yến Nhi nói trong khi đang pha hai cốc cafe.

“Vậy là tiến triển tốt?” – Gia Lâm hỏi.

“Đúng vậy.” – Yến Nhi trả lời, cô mang theo ý cười.

“Viện trưởng không làm khó cô chứ?” – Gia Lâm chợt đổi chủ đề.

“Chuyện của nội bộ, anh quan tâm làm gì?” – Yến Nhi trả lời, nụ cười dần tắt.

“Tiện miệng hỏi.” – Gia Lâm uống một ngụm cafe lớn.

“Hôm nay Thùy Anh không đi theo anh à?” – Yến Nhi hỏi.

“Bị phạt ở lại trực cơ quan một tuần.” – Gia Lâm trả lời, mắt hắn nhìn khắp xung quanh phòng làm việc rồi dừng mắt trên cây xương rồng ở bệ của sổ.

“Gửi lời với cô ấy cho tôi xin lỗi,hôm trước tôi có hơi quá lời.” – Yến Nhi nói.

Nghe xong câu của Yến Nhi, Gia Lâm chợt nhìn cô với ánh mắt khó tin, rồi lại cười khẩy.

“Anh cười gì?” – Yến Nhi hỏi hắn, nụ cười đó thật đáng ghét.

“Không có gì. Không còn việc gì nữa tôi về đây!” – Gia Lâm đứng dậy đi ra cửa thì đụng phải một người khác.

Người này chạt tuổi Gia Lâm, khuôn mặt khá thư sinh miệng luôn nở nụ cười. Sau khi đụng phải anh còn lên tiếng xin lỗi. Rồi rời mắt nhìn vào phòng làm việc tìm kiếm gì đó.

“Yến Nhi!” – Anh ta kêu lớn tên Yến Nhi.

Yến Nhi nghe có người kêu tên mình cô quay đầu:

“Vĩ Hào, anh…”

Yến Nhi còn chưa dứt lời chợt anh ta chạy đến ôm chặt cô, bất ngờ quá làm rơi cả hai ly cafe trên tay.

Đó là Vĩ Hào là sư huynh của Yến Nhi khi còn ở đại học, thời gian sau anh ấy tìm được việc làm rồi được nâng đỡ đi tu nghiệp nước ngoài.

Để mà diễn tả tính cách của người này thì cần so sánh với Gia Lâm một chút. Nếu như Gia Lâm trên mặt chưa khi nào nở một nụ cười thì Vĩ Hào quanh năm suốt tháng đều cười.

Nếu Gia Lâm nổi tiếng là khó tính khó chiều, thì Vĩ Hào lại là người khiến người ta dễ chịu khi ở bên cạnh. Khi ở cạnh anh, người khác sẽ chẳng thấy một áp lực nào.

Còn nếu Gia Lâm khép mình lại, thu nhỏ một khoảng trời riêng thì Vĩ Hào lại phóng khoáng hơn, đối với anh đâu đâu cũng là bạn.

“Sư huynh, sao anh biết em ở đây?” – Yến Nhi rời khỏi vòng tay của Vĩ Hào, cô hỏi.

“Muốn biết thì dễ mà. Em dạo này gầy như vậy? Lại quên ăn sao?” – Vĩ Hào nhìn cô một lượt, lên tiếng trách móc.

Điều này khiến cho người nào đó ở ngoài cửa khó chịu, khó chịu đến mức bỏ đi không thèm nghe thêm họ nói gì nữa.

“Woa, sư huynh à. Anh đi tu nghiệp về hay là đi phẩu thuật thẩm mỹ vậy? Sao có thể xinh đến như vậy?” – Yến Nhi vừa khen vừa trầm, nói xong còn phá lên cười.

“Đi thôi, anh mời em ăn trưa.”

Bọn họ rời phòng bệnh đi đến một quán lẩu Trung Quốc gần bệnh viện. Vĩ Hào ga lăng kéo ghế cho Yến Nhi, bọn họ vừa gọi món vừa cười. Vĩ Hào gọi một phần lẩu dặn cẩn thận phục vụ không được cho hành vào các món ăn.

“Lâu như vậy, không ngờ anh còn nhớ thói quen xấu không ăn hành của em?” – Yến Nhi cười nói.

“Còn biết là xấu.” – Vĩ Hào lên tiếng chê trách.

“Nói xem, anh đã đạt được những thành tựu gì nào?” – Yến Nhi dùng đũa nhúng từng miếng thịt bò vào nồi lẩu, khi thịt bò tái dần một chút cô gấp cho Vĩ Hào, cô còn nhớ anh không thích ăn bò chín.

“Báo cho em một tin buồn!” – Vĩ Hào không trả lời câu hỏi của Yến Nhi mà nói.

“Là chuyện gì?” – Yến Nhi đặt đũa xuống, mặt hoảng hốt.

“Anh…” – Vẻ mặt của Vĩ Hào rất buồn.

“Anh đã xin vào làm cùng bệnh viện với em!” – Vĩ Hào nói, sau đó trên môi mỉm cười.

“Anh làm em giật mình! Sao lại muốn xin vào bệnh viện này? Bệnh viện lúc trước anh làm rất tốt mà?” – Yến Nhi hỏi.

“Có một lý do đặc biệt thôi.” – Vĩ Hào ra vẻ bí ẩn.

“Là chuyện gì?” – Yến Nhi hào hứng hỏi, vẻ mặt hiện đủ hai chữ “tò mò”.

“Từ từ anh sẽ nói cho em nghe, đồng nghiệp!” – Vĩ Hào nói xong, sau đó cẩn thận gắp miếng bò mà Yến Nhi gắp cho anh, cho vào miệng. Anh híp mắt lại làm cả hai bật cười.

Yến Nhi không cần biết lý do của Vĩ Hào là gì. Dù gì ở giữa thành phố này cô cũng rất cô đơn, Vĩ Hào lại đến giống như một nhóm lửa đêm đông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.