Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 37



Sau khi cúp máy, Đỗ Triết liên tục kiểm tra video giám sát.

Phát hiện ra Bạch Vũ Cơ có ác cảm với A Tá trong cả biểu cảm lẫn hành động. Đỗ Triết và Bạch Vũ Cơ quen nhau hơn mười năm, chưa bao giờ thấy hắn biểu hiện như vậy.

Sau khi xác định quan hệ với A Tá năm đó, lần đầu tiên đưa cậu đến gặp Bạch Vũ Cơ, tuy vẻ mặt của Bạch Vũ Cơ có chút khinh thường, nhưng hắn chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy.

Cho dù sau này không đối phó với tính khí của A Tá, hắn cũng chưa từng lộ ra bộ dạng chỉ muốn dồn A Tá vào chỗ chết, lúc đó A Tá cũng không nhượng bộ, Đỗ Triết đành phải tách hai người ra. Không bao giờ gặp lại nhau.

Anh suy nghĩ nhiều lần về hành động của Bạch Vũ Cơ hắn chỉ vào A Tá một cách hằn hộc, miệng dường như vừa nói vừa chửi thề. A Tá đang đối mặt với sự theo dõi mắt mở to, cư xử như một đứa trẻ, gật đầu như đập tỏi, ngay lập tức giơ ba ngón tay lên, khuôn miệng như muốn nói “ta thề, ta thề, có thể hay không đừng tìm nhiều người như vậy đến đập nhà ta!”

Sau khi Đỗ Triết làm rõ câu này, bất giác nhíu mày, nhiều người như vậy? Đập phá nhà?

Bạch Vũ Cơ đột nhiên tức giận, đập mạnh một cái vào tủ gỗ, trầm mặc lập tức lộ ra, A Tá như càng sợ hãi thu mình trong góc tường, trong miệng cũng không buông tha, cười nhẹ nhàng: “Ta đều thề, ngươi vì sao còn tự mình hành động, không thể như vậy được, haha, thành thật mà nói, lại không đi báo nguy a. Nếu không phải vì lý do ngươi là bạn của Đỗ Triết mà đột nhập vào nhà dân thì ta đã đem ngươi đi đánh ngã ”

Đỗ Triết xem đi xem lại đoạn video đó, anh nhận ra rằng những lời mà Bạch Vũ Cơ đọc trong miệng là ‘Ta đợi.’

Bạch Vũ Cơ đến nơi, Đỗ Triết nhướng mày, nhìn chăm chăm vết thương trên mu bàn tay, hỏi hắn, tay bị như thế nào? Ngay sau đó lấy thuốc khử trùng và băng y tế trong ngăn kéo ra, nhìn qua có vẻ là như hắn vừa bị thương?

Bạch Vũ Cơ nói không khỏi mắt đỏ hoe, hôm qua mở cửa bị đụng vào. (Green tea ?)

Đỗ Triết nghi ngờ, xác nhận lại một lần nữa với hắn, vết thương trông mới, hôm qua không có hộ lý chăm sóc sao? Vết thương nhỏ coi chừng nhiễm trùng.

Bạch Vũ Cơ phản bác một lần nữa, ta đã quên những điều nhỏ nhặt này a

Sau khi nói chuyện với Bạch Vũ Cơ, trong đầu anh có quá nhiều câu hỏi, sau khi xử lý tình huống khẩn cấp, anh đi siêu thị mua trái cây tươi, rau, thịt, sau khi mở cửa bằng chìa khóa dự phòng, A Tá vẫn nằm ở vị trí ban đầu đang ngủ, máy tính đã trượt sang một bên trên mặt đất.

Đỗ Triết quỳ xuống muốn bế cậu lên giường êm ái hơn, những một loạt ký tự lớn màu đỏ hiện lên trên màn hình máy tính bị đặt qua một bên.

____ Ngươi gần đây tại sao lại thế này? Như thể nào mỗi ngày kéo dài bản thảo

__ Còn như vậy nữa tôi sao giúp được ngươi! Nếu không phải xem ngươi giao bản thảo không đảm bảo! Nhiều người mới đến đang cầu xin tôi hợp tác.

__ Làm người có tín nhiệm một chút đi!

__ Này, nghiêm túc mà nói, ta thực sự không thể giúp gì được cho ngươi. Chúng ta đã làm việc cùng nhau trong rất nhiều năm. Nhìn thấy phong cách viết khác nhau của ngươi đã trở nên phổ biến, nhưng vẫn có những người tài năng từ thế hệ này sang thế hệ khác…

Đồng hồ báo thức vang lên trong phòng khách đúng lúc này, không chỉ làm cho Đỗ Triết đang xem nội dung trên màn hình bị giật mình, mà còn làm cho A Tá đang ngủ say hoảng sợ mạnh mẽ đứng dậy đụng đến Đỗ Triết. Đỗ Triết đau đến ngưỡng người ra sau, A Tá lo lắng vội vàng hỏi: “Có phải hay không rất đau? Thực xin lỗi”

Vì sẽ cùng Đỗ Triết call video với Nhu Nhu nên anh đã tới, nhân tiện nấu bữa tối, cậu đã đặt đồng hồ báo thức để mỗi ngày dậy sớm. Cậu cũng không ngờ Đỗ Triết hôm nay lại đến sớm, lần này vô tình đụng phải Đỗ Triết, chỉ có thể đem toàn bộ sự việc đẩy cho vị khách không mời vào bữa trưa kia, Bạch Vũ Cơ, nhất định là cùng hắn tramh cãi đã quá mệt mỏi

Lúc nghiêng người nhìn thấy trên màn hình hai chữ to màu đỏ nơi khóe mắt, rồi laii ngồi xuống, như thế nào lại buồn ngủ, mà còn ngủ lâu như thế! Bản thảo lại sắp bị trì hoãn, khóc không ra nước mắt mà.

Đỗ Triết thấy cậu vội vàng cầm máy tính lên, hoang mang rối loạn liên tiếp nhận sai xin tha, hết sức chăm chú, tựa hồ là muốn xử lí chuyện đáng sợ, anh đỡ cậu đứng dậy ngồi xuống ghế sô pha, đặt máy tính trước mặt cậu, cầm lên đống vừa mua xong bắt đầu đi vào phòng bếp nói: “Anh đi nấu cơm trước.”

A Tá vẫn như cũ vùi đầu ăn cơm khuấy nước tương, cơm đã ngâm mềm nhai vài miếng rồi nuốt xuống, trong đầu Đỗ Triết ngày đó luôn hiện lên hình bóng người gầy gò trên xe, bóng dáng co ro trong góc tưởng như trong suốt. Thân so với tâm trước động, một miếng thịt bò được đặt trong bát của cậu trước khi anh có thể phản ứng.

Chén A Tá có thêm miếng thịt bò đầy đủ hương vị, ngẩng đầu cảm kích, hai mắt long lanh, cả người rất cao hứng, đảo qua vừa rồi cùng biên tập điên cuồng giải bày khuyên can mãi mới không giải trừ hợp tác khói mù nâng đỡ. Cậu gần như quên mất mùi tanh của miếng thịt bò, cũng cơ hồ quên luôn liền ăn một miếng quán tính mà phun ra, rồi đành một miếng cố nuốt xuống miếng thịt bò.

Nhu Nhu đúng giờ liền call video, giả làm giáo viên nhỏ, trước tiên nghiêm mặt hỏi Đỗ Triết: “Baba, Daddy hôm nay ăn cơm chưa?”

Đỗ Triết quay camera về phía A Tá. “Chính con tự hỏi a.”

A Tá nghĩ đến vết sẹo trên tay, lập tức nói: “Đừng chỉ nói về Daddy. Để Daddy xem xem vết thương trên tay con. Cô giáo có hay không giúp con bôi thuốc, để Daddy xem có tiến triển gì không?”

Khi con bé khẽ vươn tay ra, Đỗ Triết nghiêng người, hai người đều nhìn chăm chăm vào màn hình, Nhu Nhu nâng cánh tay lên, có một lớp thuốc mỡ sáng màu lên vết sẹo. Nhìn biểu cảm của hai người đối mặt như kẻ thù mỗi ngày, cô an ủi: “Không sao đâu, con mỗi ngày một bớt da thịt một chút. Ngày mai, ngày mai và ngày mai nữa, Nhu Nhu sẽ về rồi!”

Đỗ Triết chớp chớp mắt, cười nói: “Con phải cẩn thận đừng xung đột với những bạn khác, con có việc gì thì nhất định phải tìm giáo viên, biết không? Chăm sóc vết thương thật tốt. Nói cho baba biết con đã làm những gì hôm nay.”

Sau khi A Tá hỏi những câu chú ý sức khỏe, thì liền ngooig im như gà, ngồi ngay ngắn một bên quan sát sự tương tác giữa ba con, chỉ cần có một chút cử động thì trong bụng trào dâng dịch vị, cậu lập tức chạy vào toilet bóp chặt cổ họng, che đi cơn đau âm ỉ ở bụng, nôn ra thức ăn một cách khe khẽ.

Đến cuối, Đỗ Triết hỏi cậu có điều gì muốn nói chuyện với Nhu Nhu không? Cậu nói với Nhu Nhu ở phía bên kia màn hình là hãy đi ngủ sớm đừng để làn da trở nên xấu đi.

Nhu Nhu hôn màn hình hai lần và trốn trên giường miễn cưỡng nói lời tạm biệt.

A Tá đêm nay tinh thần rất tốt, còn chưa ngủ, Đỗ Triết hỏi cậu: “Nhu Nhu vài ngày nữa sẽ trở lại. Em định khi nào thì chuyển về?”

A Tá có thể nói gì? Tất nhiên, cậu sẽ chuyển về trong vài ngày tới. Cậu chỉ nghĩ đến những vấn đề Vương Hy không bận tâm sao, mà không biết phải nói thế nào.

Cậu biết rằng nó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa họ, nhưng cậu không thể không muốn nói thêm, Đỗ Triết ở lại thêm một lúc nữa.

Xét cho cùng, Đỗ Triết và Vương Hy có cùng đoạn trong nửa sau cuộc đời của họ, và cậu chỉ có vài tháng ngắn ngủi để trân trọng.

Nếu Đỗ Triết cần, cậu có thể giải thích với Vương Hy, giải thích rằng hai người họ không liên quan gì đến mối quan hệ ngoại trừ mối liên hệ ép buộc là Nhu Nhu, họ sống với nhau chỉ để ổn định cảm xúc của Nhu Nhu.

A Tá đang thì thầm bàn bạc với chính mình, Đỗ Triết đã bước tới tủ lúc nào không rõ, chỉ vào một dấu vết hỏi cậu: “Đây là khi nào hư?”

Nghe có tiếng động, A Tá lon ton chạy đến tủ nhìn anh: “Cái gì?”

Đỗ Triết hỏi lại, A Tá cẩn thận nhìn dấu vết trên tủ, hẳn là Bạch Vũ Cơ đã đập phá, tức giận đến mức đập phá đồ đạc quý giá của mình là điều vô lý! Nhưng Bạch Vũ Cơ là bạn của Đỗ Triết, nên đành phải nuốt hận, vò đầu bứt tai, ngượng ngùng nói: “Em quên mất, có lẽ lúc sơ ý làm ngã nó.”

Gãi đầu và né sang trái phải là những hành động thường thấy của A Tá khi nói dối.

Anh sẽ không bao giờ quên rằng sau khi xem đoạn video vài năm trước, A Tá thường cúi đầu để né tránh, chuyển động mạch lạc của cậu giống như phóng to hết khung hình này đến khung hình khác trong một đoạn phim phát lại chậm – Lông mày A Tá rũ xuống nắm đấm siết chặt thả lỏng, hoảng sợ mà gãi gãi cổ say gáy, cuối cùng ngẩng đầu khó khăn nói, ta thật sự không có quan hệ với hắn.

Anh cố gắng tìm ra một chút khuyết điểm nhỏ nhất, chỉ cần một chút manh mối, anh chỉ cần một chút chứng cứ chắc chắn là có thể chứng minh A Tá không nói dối.

Tuy nhiên, một pha né tránh nhẹ của A Tá đã khiến anh hoàn toàn rơi vào thất vọng vô tận, A Tá đã không thành thật trong cơ hội duy nhất mà anh đưa ra.

A Tá đã chọn cách nói dối và phủ nhận mối quan hệ giữa hai người.

Anh đã lang thang bên ngoài trong ba năm, và mỗi ngày anh đều hy vọng rằng thông tin mà Bạch Vũ Cơ có được là giả, và mỗi lần anh hy vọng rằng những gì Daddy nói là sai sự thật mà anh mong đợi trong ba năm bị phá vỡ thành những mảnh ghép không hoàn chỉnh tại đó ngay lập tức.

Hóa ra những gì họ nói đều là sự thật, ba năm tự mâu thuẫn và đấu tranh ban đầu bỗng chốc trở thành trò cười. A Tá đã hợp lực với cha mình để bỏ tù người cha của mình, và hủy hoại một giáo sư nổi tiếng của Trung Quốc chỉ vì số tiền ít ỏi đó.

Hóa ra là sự thật.

Nếu như sáu năm trước A Tá nói dối anh vì tiền mà lầm tưởng anh không phát hiện ra, thì sáu năm sau Bạch Vũ Cơ đến nhà phá tủ, tại sao A Tá lại nói dối để làm gì? Lý do cho Bạch Vũ Cơ là gì?

Anh bỗng không biết tin ai.

Sự lo lắng này khiến anh thức trắng cả đêm, không thể ngủ được, vì vậy anh đã xem đoạn video mà Bạch Vũ Cơ đưa cho anh khi đó.

Đoạn phim năm đó bây giờ có chút mơ hồ.

A Tá vui vẻ mà mở cửa, và chỉ còn lại một người sau khi góc nhìn hạn chế của máy quay chạm tới cửa. Hai người nói chuyện một lúc, Đồ Dụng vênh vào bước vào, A Tá đi đến trong bếp mà lấy ra ly nước, Đồ Dụng dường như sau khi nói với cậu điều gì đó, đặt tay lên hai tay A Tá đang cầm cái ly, sau khi A Tá nhấp một ngụm, dáng người đứng dậy và đi đến lối vào phòng làm việc, A Tá nhanh chóng trượt đến lối vào cửa nghiên cứu rồi lại đi ra, khi đi ra trong tay cầm một đống tài liệu dày cộp, giấu trong quần áo, bức cuối cùng là A Tá tiễn Đồ Dụng đi, cả hai đều lén lút. A Tá thậm chí còn dùng một đống tiền chấp tay đưa cho ông ta. Tạm biệt với vẻ mặt khó hiểu.

Không lâu sau, cha của anh là Đỗ Trình Tự bị bắt đi để điều tra, chứng cứ đầy đủ và nhanh chóng bị kết tội kết án. Daddy anh lo lắng rằng anh cũng sẽ bị bắt đi để điều tra nên phải ra nước ngoài gấp, sau khi đón anh nước ngoài, Uông Tề ở lại để giải quyết những việc còn lại.

Kể từ khi Uông Tề và Bạch Vũ Cơ cho anh ta xem đoạn video và một đống tài liệu thông đồng của A Tá, cũng chưa bao giờ dám hỏi A Tá đã làm như thế nào.

Anh sợ A Tá cả đời làm điều sai trái như vậy, khiến cậu phải thay lòng, bỏ mặc cậu phải chịu khổ. Anh cũng sợ cậu sinh mệnh không tốt, lòng dạ mềm nhũn, phụ thân nương tựa lẫn nhau trong lòng cũng không thể so với bụng dạ của A Tá.

Nhưng cho đến ngày nay, anh không thể không muốn tìm thêm một chút chứng cứ để biện minh cho tội ác mà cậu đã gây ra năm đó. Anh không thể nhìn A Tá gầy gò co rúm trong góc, anh không thể nhìn tay bơi già nua chìm xuống đáy vực một cách yếu ớt, và anh không thể nhìn làn da trắng nõn đầy vết sẹo của một lão già.

Trong chiếc hộp trên máy tính để bàn, có một chiếc máy tính xách tay quá cũ của A Tá. Anh lấy chiếc máy tính này hỏi các cửa hàng đủ. Các cửa hàng trả lời rằng nó đã đạt đến tiêu chuẩn lỗi thời. Một chiếc máy tính hỏng như vậy được ước tính là đồ cũ khi cậu đã mua nó. Đúng vậy, các bộ phận bên trong đều được tân trang lại, cậu không thiếu tiền. Tại sao không mua một cái mới?

Tập trung vào chiếc hộp cũ của máy tính dưới ánh đèn, cả Bạch Vũ Cơ và Đồ Tá Chá đều đang nói dối, cả hai đều đang che giấu điều gì đó, nhưng cả hai đều không muốn nói ra sự thật. Có phải máy tính này đã giấu một cái gì đó phải được che giấu?

Anh bắt đầu tự tay sửa chữa máy tính tháo rời nó thành một bộ phận. Các bộ phận về cơ bản không còn dòng điện chạy qua nữa chúng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn phế liệu mà cửa hàng đã nói. Vì vậy, anh đã tìm kiếm các bộ phận phù hợp trên mạng, nhưng anh ước tính rằng sẽ mất vài tháng để ghép các bộ phận lại với nhau.

Vì vậy, anh bắt đầu một chuyện khác, chào đón Nhu Nhu trở lại với mình, yêu cầu A Tá chuyển đồ về căn nhà thuê trước, A Tá nói rằng có chút việc và đừng tìm cậu. Trong một chuyến công tác mấy ngày, anh về sớm thấy trong tủ có vài bịch mì gói.

Đỗ Triết đang đi công tác, công việc gian nan, bận rộn gấp bội, lúc nào cũng muốn nhanh chóng xử lý xong, nhìn video mấy ngày đó, A Tá sau một ngày ăn hết nửa bịch mì gói, anh nhịn không được tức giận hỏi: “Mì gói có ngon không?”

“Hả?” A Tá lập tức lắc đầu nói không ngon, đồng thời nói: “Đừng lo lắng, em sẽ không để cho Nhu Nhu ăn.”

Đỗ Triết vừa đi siêu thị về, còn chưa hết nóng, liền vào bếp rửa tay nấu ăn, A Tá sợ anh hiểu lầm, vào bếp một lần nữa thành khẩn hứa: “Em thực sự sẽ không để Nhu Nhu ăn nó, là em ăn. ”

Đỗ Triết xoay người, định buộc tội, nhưng thấy mặt cậu tái nhợt và rụt rẻ, anh nhẫn nhịn chịu đựng, hướng bên ngoài nói: “Em ra ngoài kia ngồi đi.”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nói thêm: “Đừng lúc nào cũng để Nhu Nhu lo lắng về em.”

A Tá đau khổ nghĩ, nếu mình không nói cho Nhu Nhu, Nhu Nhu sẽ không biết. Mì ăn liền tiết kiệm tiền bạc và thời gian, có trời mới biết mỗi lần Đỗ Triết về nhà nấu cơm, tiền ăn sẽ tăng gấp đôi, nên cậu muốn nhanh chóng ăn thêm để lấy lại chi phí, nếu không thì thôi vậy!

Con bé năm tuổi, đã một tháng rưỡi không gặp, khá cao. Điều lo lắng nhất của A Tá là vết sẹo trên cánh tay. Con bé vừa về liênc nhìn chăm chăm vào đó để xem loại thuốc mỡ đắt tiền này có hữu ích hay không. Nếu không, một cô gái sẽ để lại một vết sẹo gớm ghiếc ngang lưng anh, Trời mưa thì đau và ngứa, rất khó chịu. Nếu vết sẹo không giảm, anh ta phải tự trách mình cả đời.

Nhu Nhu ôm vai cậu an ủi: “Daddy, Nhu Nhu vết sẹo sẽ không có, con không đau đâu, người đừng lo!”

Đỗ Triết cũng nhìn kỹ cánh tay, lấy ảnh chụp vết khâu vừa được tháo ra trên điện thoại, xác nhận, thuốc mỡ xóa sẹo quả thực có hiệu quả, mới yên tâm nói: “Trại hè vui không? Con có muốn đi tiếp không?”

“Chơi vui a!” Nhu Nhu đặt hành lý xuống, chui vào lòng ngực A Tá rồi ôm thật chặt “Nhưng con chưa làm xong bài tập hè, nên cô giáo yêu cầu chúng con cắt táo và lê.”

“Còn hai ngày nữa là phải đi học. Hai ngày này có thể làm xong.” Đỗ Triết lấy ra kéo và giấy màu của trẻ nhỏ đã chuẩn bị sẵn. “Baba sẽ cùng con làm.”

Nhu Nhu tay nhỏ giơ lên ba ngón, hưng phấn nói: “Vậy con muốn cắt ba cái dán lên quả táo! Ba cái dán lên quả lê! Liền giống như kẹo hồ lô.”

A Tá trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng tìm cớ từ chối:

“Không cần đi, xấu chết đi được.”

“Không, con muốn! Nhu Nhu ngẩng đầu gọi Đỗ Triết, hai tay đặt lên má mình làm nũng: “Ba, đi nấu cơm đi, chúng ta đói bụng, baba vất vả rồi, cám ơn baba!”

“Vẫn là để em nấu đu, Nhu Nhu đã lâu không ăn cơm Daddy nấu. A Tá biết Đỗ Triết cũng rất nhớ Nhu Nhu, nên muốn để hai người ở bên nhau nhiều hơn. Không ngờ, đột nhiên có chút chóng mặt khi đứng dậy đồ vật trong tầm mắt đang quay cuồng, cậu đột nhiên ngồi sụp xuống ghế sô pha, Đỗ Triết vội vàng lấy hai viên đường gluco cầm trên tay cậu cho vào miệng cậu khi nhìn thấy thứ này.

Tình trạng hạ đường huyết của A Tá ngày càng nghiêm trọng, trong tích tắc tay chân run rẩy, đầu lưỡi ngậm lấy hai đường gluco, nỗ lực hút hết đường vào bên trong, cậu cảm nhận được đồ vật trong tầm mắt. Không còn cử động, hướng tới hai khuôn mặt lo lắng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, em hơi mệt. Ngày hôm qua viết quá nhiều bản thảo..”

“Daddy, đừng nấu ăn, ở lại với con đi.” Nhu Nhu nằm trong vòng tay ôm chặt lấy cậu. A Tá không biết nên cười hay khóc. Haha cười hai lần: “Ai nha, Daddy bị Nhu Nhu mỹ lệ nhà ta mê hoặc đến điên đảo rồi, daddy diễn không giống con được a? ”

Nhu Nhu chống eo giả vờ tức giận nói: “Hừ, một chút cũng đều không giống!”

Đỗ Triết nhanh chóng làm ba món một canh, A Tá còn có thể ăn nhiều đồ ăn hơn, nhưng giống như cậu ăn cho Nhu Nhu, chỉ cần ăn thêm một bát, Nhu Nhu sẽ rất vui, vì vậy cậu lại thêm một bát nữa đã làm cho con bé cực kỳ hưng phấn.

Sau những bận rộn với mùa tựu trường của Nhu Nhu, mùa thu đang đến gần, những chiếc lá non trên cành cũng dần ngả vàng.

Vương Hy vẫn thường xuyên đến lớp học ở nhà, còn A Tá đúng giờ sẽ cầm máy tính trở về nhà với những dòng chữ đánh bản thảo, bốn người cứ thế giậm chân tại chỗ mà sống hòa thuận.

Với sự xuất hiện của mùa thu, cơ thể của A Tá ở một mức độ nào đó trong tầm mắt thường có thể nhìn thấy, Đỗ Triết sẽ về nhà nấu ăn khi anh không đi công tác, A Tá cũng ăn rất nhiều, thậm chí có khi còn ăn quá lượng mứ bình thường, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, triệu chứng hôn mê ngày càng rõ rằng, mùa thu vừa đến, cậu đã khoác lên người nhiều lớp quần áo, quấn lấy nhau như một con gấu suy dinh dưỡng.

Cho nên trước quốc khánh một ngày, Đỗ Triết lợi dụng Nhu Nhu ngủ say hỏi: “Em đã lâu không đi bệnh viện kiểm tra đúng không?”

A Tá đang định khoác áo nặng đi ngủ, nghe thấy câu hỏi của anh, cậu lo lắng khẩn trương hỏi: “Kiểm tra cái gì a?”

“Vì lần trước em nhập viện, vẫn không đến xem xét. Ngày mai anh sẽ đi cùng em.”

Để Đỗ Triết đi cùng cậu đến bệnh viện? Đừng, nghĩ cũng không dám nghĩ! A Tá vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần, không cần. Em không cần đi. Em không sao cả. Kia là do tai nạn. Em uống nhầm thuốc. Gần đây em không uống thuốc gì nữa. Không có sao cả ”

Đỗ Triết suy nghĩ một chút, còn chưa muốn trả lời, liền nhận được một cuộc gọi, cúi đầu nhìn A Tá, đi tới ban công nói chuyện. A Tá không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng nhìn thấy Đỗ Triết đang có tâm trạng tốt, trái tim cậu như nở hoa, dù thể nào đi nữa, đó cũng phải là một tin tốt.

A Tá yên lặng chờ đợi, khi Đỗ Triết cúp máy bước vào, trên mặt lộ ra một cảm xúc phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Anh đã hẹn bác sĩ, em ngày mai có thể tự mình đi kiểm tra.”

Thôi vậy, tiếp điện thoại trở về, liền đã tự mình đến bệnh viện.

Lừa đảo mà, vừa rồi còn rất muốn anh cùng đi.

“Không cần…” A Tá phản kháng theo bản năng, Đỗ Triết có chút phát cáu, sốt ruột nói: “Đừng để Nhu Nhu lo lắng cho em.”

“A! Vậy được rồi.” A Tá bị anh làm căng thẳng, bụng lại cảm thấy không khỏe, khí chua trào lên, cưỡng ép nuốt xuống, run rẩy chịu đựng một hồi, Đỗ Triết cũng trở về phòng nghỉ ngơi, cậu lập tức chạy nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại, ôm bồn cầu điên cuồng mà nôn hết ra.

Dạ dày cậu hoạt động điên cuồng và khó chịu, khí chua trong lồng ngực dù thế nào cũng không thể nuốt được, khi cậu nôn ra một chút khí chua kèm theo đó là thứ dơ bẩn, khi cúi xuống hơi chút liền muốn nôn nữa. Cậu nôn ra khiến hốc mặt đỏ bừng, chỉ khi khóe miệng tràn ra chất lỏng trong suốt, dạ dày mới dừng lại động tác nghịch ngợm.

Này, suốt một đêm thật sự bị hành đến không thoải mái

Dựa theo yêu cầu của Đỗ Triết mà đến đúng thời gian và địa điểm, cậu nhìn thấy bác sĩ đã sắp xếp lịch hẹn, bác sĩ mặt lạnh thăm dò ngực mình vài lần, ngón tay gõ lên bụng cậu vài cái, cau mày lắc đầu chậm rãi nói mở ra một cái tờ xét nghiệm ghi: “Trước đi xét nghiệm máu”

A Tá xắn tay áo lên, khi y tá đưa kim tiêm, cậu làm như một đứa trẻ nói: “Y tá, nhẹ chút, đừng đâm sâu quá.”

Y tá không nói gì, vô cảm đâm vào, A Tá cố chịu đựng sự khó chịu ngay lập tức nhét hai viên kẹo sau khi máu được rút ra. Đồng thời nghe y tá bên cạnh trào phúng, đều đã bao lớn rồi còn sợ lấy máu, thật là người nào cũng đều có.

A Tá đè lại tăm bông sờ sờ mũi, thấy cũng có lý, một đại ca nam nhân không bằng Nhu Nhu, kia lần sau đừng nói nữa!

Đợi mười phút sau, bác sĩ lấy máu xét nghiệm nói: “Ngươi nhầm số rồi, nên đến phòng dựng phu khoa sản đi.”

“?”

A Tá tiếp tục sững sờ: “Lần trước tôi nhập viện vì xuất huyết dạ dày giờ chỉ đến để tái khám thôi.” Liền muốn nói rằng mình đã không có quan hệ trong một thời gian dài, đột nhiên nhớ tới mình cùng Đỗ Triết có lần duy nhất mấy tháng trước, nhưng sau đó đã uống thuốc tránh thai rồi.

Thao. Nó sẽ không phải là ngẫu nhiên chứ.

Đầu đổ mồ hôi lạnh, cậu cố gắng nhấn mạnh với bác sĩ, nói: “Tôi…… Cho dù có cái kia, nhưng có dùng biện pháp.”

Bác sĩ đẩy kính nói: “Ngươi nên đến đó để kiểm tra trước. Tôi khoa này khó mà nói được.”

Khoa phụ sản đã chuyển từ tầng 5 xuống tầng 2. So với lần phản bác sáu năm trước, lần này tim cậu tươi tỉnh hẳn lên, suýt chút nữa cậu đã chạy đến khoa đăng ký lại, trong lúc chờ đợi, cậu đã ngâm mình trong mồ hôi lạnh thấm quần áo, tay chân run rẩy, các dựng phu lại xuất hiện trước mặt câuh với cái bụng to, nội dung bàn tán quá đỗi quen thuộc.

Cậu hoảng sợ gần như ngạt thở, nhét từng viên gluco vào miệng, ánh sáng đèn sợi đốt chiếu khắp nơi, giống như tội ác của cậu phơi phới ra ngoài, thiêu đốt trái tim tội lỗi của cậu.

Khi vào đến phòng siêu âm B, lòng bàn tay cậu gần như bị xé toạc và cảnh tượng năm đó lại hiện ra, bác sĩ xoa một lớp dầu mỡ trên bụng cậu, cậu nắm chặt quần áo mong có được sự an ủi trước, lo lắng hỏi: “Tôi không phải mang thai đi, bác sĩ, tôi sẽ không mang thai đi? Bác sĩ trước kia nói rằng tôi sẽ không bao giờ có thai!”

Bác sĩ an ủi bảo cậu nằm thẳng, con lăn trượt mạnh trên cái bụng lạnh lẽo, A Tá thầm cầu nguyện, không cần, không cần, đừng bao giờ có thai, đã uống thuốc tránh thai rồi, ăn cả một vỹ rồi! Nếu mang thai, Vương Hy sẽ ra sao, còn Nhu Nhu, đứa trẻ này thì phải làmsao?

Tuy nhiên, loa kết nối với máy phát ra tiếng “thùng thùng” rất nhanh.

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, cậu gần như nghi ngờ liệu mình có xuyên không không.

Cậu lau đi lớp mỡ trong suốt nhờn dính trên bụng, vô hồn ngồi trước mặt bác sĩ chăm sóc. Bác sĩ chăm sóc trước tiên chúc mừng cậu. Cậu mang song thai trong bụng, hồi đó cơ thể cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, mà bây giờ cậu phải thừa nhận tận hai đứa nhỏ. Đứa nhỏ quá sức nặng nề, có thể về bàn bạc với chồng, tuy nhiên cơ thể bạn dù có mổ cũng rất rủi ro, dù sao cũng có tiền lệ băng huyết.

Cậu thực sự không biết có nên thảo luận về nó hay không. A Tá mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo ấm, còn tưởng bác sĩ trước nói sẽ không mang thai nữa, liền mắng hiệu quả của thuốc tránh thai, hiển nhiên cậu đã uống cả một hàng thuốc tránh thai.

Cầm trên tay tờ giấy chứng nhận y tế và những tấm ảnh siêu âm B đầu tiên của hai đứa bé, cậu đang nhìn bầu trời xám xịt ở lối vào bệnh viện, lần cuối không tìm được ai, cũng không biết là ai để nói chuyện. Lần này cậu đã tìm thấy. Nhưng anh đã là của người khác, và cậu không biết có nên nói với anh không.

Sáu năm trước, anh một mình đưa ra quyết định, sáu năm sau, anh vẫn đang suy nghĩ về điều này cho đến sau bữa tối, sau khi Nhu Nhu ngủ say, Đỗ Triết chủ động hỏi cậu về việc tái khám, A Tá đã trả lời rất tốt bản kiểm tra đó. Cậu bóp chặt tờ giấy kiểm tra trong túi do dự, lặp đi lặp lại, lấy hết can đảm để nói: “Em có một điều muốn bàn với anh.”

Đỗ Triết cũng vẻ mặt ngưng trọng, đồng thời nói: “Anh cũng muốn nói cho em một chuyện.”

A Tá nghe nói anh có chuyện phải làm, cậu nghĩ nhất định phải gặp rắc rối, cho nên lo lắng ném ra sau đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đỗ Triết vẻ mặt phức tạp nói: “Cha anh sắp mãn hạn tù.”

Thật đúng là chuyện khó xử a

Có vẻ như câu hỏi muốn hỏi cũng đã được giải đáp.

Này, ít nhất là lần này có một câu trả lời.

“Ân… vậy thì em chuyển về nhà đi, không sao đâu.” A Tá nhịn không được nỗi buồn trong lòng, ngày tháng tươi đẹp ngăn ngủi quá, lời thề son sắt mà cậu cùng anh bải đảm nói: “Anh không phải lo lắng, em sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa.”

Đỗ Triết không hề trả lời, anh suy tư một chút, mới hỏi: “Em định cùng anh bàn bạc chuyện gì?”

Chẩn đoán và ảnh trong túi đã bị cậu vò thật chặt, thật sự không nói ra được nên gãi đầu đau khổ, giả vờ cười nói: “Không có chuyện gì to tát! Chỉ là học kỳ mới của Nhu Nhu muốn hay không học đàn tranh a?”

Đỗ Triết cân nhắc hành động của cậu, sau khi nghiêm túc suy xét, mới trả lời: “Ngày mai hỏi lại ý kiến của con bé”

“Này, Được.” Nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền hỏi: “Mấy ngày nữa anh đi công tác, có thể vài ngày đến nửa tháng cũng không có nhà, em có thời gian không chăm sóc Nhu Nhu ”

“Có thời gian.”

Này, tốt.

Đợi lát nữa liền hẹn đến bệnh viện sớm.

Cậu sờ lên cái bụng hơi phồng lên của mình, mở tờ giấy nhàu nát ra, cuối cùng liếc nhìn tờ giấy siêu âm B mờ nhạt, xin lỗi vì sự bất cẩn của mình.

Ai, còn tưởng rằng béo lên

Miễn cưỡng liếc nhìn lần cuối, hạ quyết tâm, xé tờ giấy kiểm định và ảnh siêu âm B ra thành từng mảnh rồi rải ra ngoài.

Thực xin lỗi, các bảo bảo

Mặc dù có thể dễ thương như Nhu Nhu, nhưng Daddy thực sự sợ đau, thực sự không đủ khả năng nuôi các con.

Cho nên, hãy cứ coi như nó chưa bao giờ xuất hiện.

Tác giả có điều muốn nói:

Vẫn không thể kìm lòng được… Cặp song sinh

Tá Tá sẽ thế nào đây? Không rõ ràng như vậy sao? Chỉ là muốn bỏ đứa bé!

Tui tức sộc máu, làm mà đau lòng quá. Ẻm chỉ nhận đẻ mướn thôi quá, đẻ đứa nào cũng hút hết sức lực của thụ như muốn lấy mạng thụ. Nhưng lại y chang một khuông như thằng cha nó. Tội bé thụ của tui quá ???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.