Sau đêm đó, A Tá cảm thấy mình giống như một con chim sẻ bay trên cành trở thành phượng hoàng, cậu sống một cuộc sống vô cùng xa hoa và giàu có trong một ngôi nhà rộng hơn cả một nửa ổ chó trước đây, hưởng một cuộc sống riêng tư, phòng có thiết bị tắm rửa, hoàn hảo hưởng thụ một mình, nếu không có gì cần thiết, căn bản không cần thiết phải ra khỏi cửa phòng
Không chỉ vậy, dầu gội đầu Đỗ Triết mua cho cậu lấy một chút thôi đã thơm rồi, cái chăn lụa Đỗ Triết mua cho cậu rất mỏng, vừa ấm lại siêu thoải mái, cái máy tính Đỗ Triết mua cho cậu siêu cao cấp vận hành nhanh và Đỗ Triết cấp cho cậu một chiếc điện thoại còn cao cấp hơn chiếc điện thoại mua cho Nhu Nhu, chất lượng còn hơn một bậc.
Chưa kể sau đêm đó số tiền trong tài khoản dư ra thêm một chút, cậu cảm thấy chỉ cần mình tiết kiệm là có thể tiêu đến cả đời.
Cậu da sần sùi tuổi già sắc giảm, còn học cái gì tuổi trẻ với bạn trai cũ tình một đêm a, ngay lập tức cậu nghĩ đến thời niên thiếu soái khí hào phóng, đó hẳn là bảo bối của mình chứ không phải tình cũ mà có sức quyến rũ vô hạn.
Phải nói, Đỗ Triết không chỉ là một người hào phóng tiền bạc, mà còn là một ngân hàng lớn về nhà nấu cơm cho con gái bất cứ khi nào có thời gian, cuộc sống của anh rất có quy luật, chỉ cần anh không đi công tác là được. A Tá sẽ luôn thấy Đỗ Triết sẵn sàng trở nên phép tắc đối với bữa sáng, đi làm đúng giờ, tan tầm về nhà thì sẽ nấu ăn. Anh chỉ đơn giản là một người đàn ông tốt trong thời đại mới – anh có một thân hình đẹp, nhân cách tốt, học vấn cao, gia cảnh tốt.
Nhu Nhu ăn xong cơm mà Đỗ Triết nấu chưa đã thèm, con bé liếm thìa và nói bữa ăn của baba nấu là siêu ngon và ngon nhất trên đời. A Tá ghen tuông gạt lệ vùi đầu lùa cơm vào, mặc cho mình nghĩ cũng vậy, nhưng trước kia Nhu Nhu thường nói rằng thức ăn cậu nấu là ngon nhất trên thế giới!
Sau khi xảy ra chuyện xấu hổ như vậy với Đỗ Triết, Đỗ Triết vẫn như cũ chăm chỉ nấu ăn cho cậu và Nhu Nhu, khiến cậu cảm thấy mình không còn chỗ dung thân nữa, nhưng đồ ăn ngon hơn mì ăn liền gấp trăm lần, kết quả là mặc cảm không tự tin được cảm giác thèm ăn tỷ lệ thuận với độ dày của khuôn mặt vẫn tăng lên từng ngày, nó đã thay đổi từ một tô lớn thành hai tô lớn, che kín mặt.
Tất nhiên, cậu cũng nôn mửa dữ dội hơn, nhưng may mắn thay, nó không ảnh hưởng đến việc gõ chữ của cậu. (Dấu hiệu đã có em bé ?)
Cậu nhìn lên trời thở dài, cơ thể cậu đúng là cái thùng không đựng được đồ ăn, ngay cả đồ ăn ngon nhất cũng thành rác rưởi, phế thải.
Sau khi chuyển đến đây, A Tá thấy có nhiều điều bất ngờ hơn về Nhu Nhu. Ví dụ, cậu chưa bao giờ biết rằng Nhu Nhu biết chơi đàn piano. Cậu nhấc bàn tay nhỏ bé của mình lên, các đầu ngón tay kêu răng rắc, không có một âm thanh nào tử tế phát ra, cậu vừa kinh hỉ về sự tuyệt vời của con gái mình vừa xấu hổ về chính bản thân mình.
Sau bữa cơm, cậu thỉnh thoảng trốn trong hành lang nghe hai ba con bốn tay đánh đàn, Đỗ Triết thỉnh thoảng lại nhìn Nhu Nhu, bộ dạng gần như giống nhau, nhưởng mày khẽ mỉm cười. Họ có sống mũi cao thẳng và hàng mi dày, bóng dáng của hàng mi trên bức tường trắng dần tới gần, nhưng cậu không dám tiến thêm một bước, sợ rằng bóng của mình sẽ phá hỏng cảnh đẹp này.
Cậu vui vẻ trở về căn phòng nhỏ của mình, ngồi dưới sàn cầm máy tính mà Đỗ Triết đã mua, tựa vào cửa nghe Đỗ Triết và Nhu Nhu đàn. Đây là bí mật giải trí sau bữa tối của cậu.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã nhìn thấy “Lư Sơn Chân Diện Mục” của Vương Hy mà không có bất kỳ đề phòng nào.
Người phụ nữ dịu dàng cùng Đỗ Triết giống nhau, đứng ngoài cửa nhìn cậu chăm chăm, chắc không ngờ có người khác mở cửa, cô lùi lại một bước như thể do nhầm lẫn, một lúc sau, cô ấy nhìn vào số nhà và hỏi: “Đây là nhà của anh Triết, đúng không? Anh ấy nói với tôi rằng đã chuyển đến đây, hôm nay tôi cần cho Nhu Nhu học, nên phải đến đây.”
A Tá có quan hệ một chiều với cô, khi nhìn thấy cô ở ngoài cửa, sợ cô hiểu lầm Đỗ Triết, cậu nhanh chóng mở cửa chào đón động não cực nhanh, liền nói mình là người giúp việc: “Đúng, đúng, đúng, là nhà của Đỗ tiên sinh. ”
“Cô chờ một lát.” A Tá kêu cô ngồi ở phòng khách, trong bếp cốc nước ấm, bưng một dĩa dâu tây vừa rửa sạch, đặt ở trước mặt cô, cười nói: “Bọn họ đi ra ngoài một lát nữa sẽ quay lại sớm. Ở đây có dâu tây siêu sạch. Cô có thể ăn trong lúc chờ đợi. Tôi bên này cũng đến giờ nghĩ, tôi xin phép đi trước.
“Ân?” Vương Hy uống một ngụm nước ấm, ngẩng đầu dò hỏi: “Anh ấy có biết không?”
“Biết biết, tôi rời đi vào giờ này mỗi ngày.” Vốn đã định muốn trộm vài trái dâu, bây giờ chỉ có thể nhìn từ xa mà chảy nước miếng, cậu nhanh chóng mang giày và tất vào, nói: “Tôi còn phải đi nhà tiếp theo. Cô đợi ở đây, họ sẽ quay lại sớm. ”
“Này…” Vương Hy đứng dậy muốn hỏi thêm vài câu, nhưng người giúp việc theo giờ này chạy cực nhanh, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cậu, không khỏi tự lẩm bẩm, “Anh Triết đổi người giúp việc rồi sao?”
A Tá đi xuống lầu dừng lại một chút, bụng dưới đau nhói một hồi, không ngừng thở không nổi, những giọt mưa từ trên trời rơi xuống vai, ướt cả chiếc áo khoác mỏng mềm. Sau đó, cậu nhận ra rằng mình đã ra ngoài rất vội vàng không mang theo điện thoại hay ô. Điều đó thực sự tồi tệ.
Bản thảo viết xong cũng không cần đến quán cà phê Internet. Cậu trở về ngôi nhà nhỏ của mình, ngồi một mình ở cửa thật nhàm chán, không biết Vương Hy có phải hay không vẫn còn ở đó.
Hoặc là xem xét liệu cô ấy đêm nay có hay không rời đi.
Tại sao cậu lại ngốc như vậy? Cái gì cũng không biết mà chạy cái quỷ a.
Cũng không có việc gì, chỉ là một đêm trước cửa thôi, dù sao cũng là ở cửa nhà mình.
Gần đây, cơ thể cậu ngày càng mệt mỏi nhanh hơn, không biết là chóng mặt hay đói bụng, cậu ngồi đó, suy nghĩ miên man, rồi ngủ ngay cửa không chút áp lực.
Sau đó, Đỗ Triết ngồi xổm trước mặt cậu, nhét kẹo vào miệng cậu, vẫn như cũ cõng cậu trở về nhà lớn.
Trên đây là suy đoán của cậu, nếu không cậu thật sự không giải thích được mình trở về nhà lớn ngủ trên chiếc giường mà miệng nhai kẹo, Nhu Nhu cũng không có nhiều sức lực như vậy.
Kể từ ngày hôm đó, tần suất tim nhói càng ngày càng thường xuyên, cơn đau khiến mặt cậu xanh đến mức chịu không nổi, cậu hỏi Nhu Nhu có thể ở một mình với Đỗ Triết được không, cậu muốn về nhà một mình, nhưng mỗi lần cậu nói, Nhu Nhu trông như sắp khóc.
Tâm trạng của Nhu Nhu cuối cùng cũng ổn định lại, không muốn mất liên lạc nên phải tiếp tục làm bạn tốt thuần khiết với Đỗ Triết, nhưng khi Vương Hy đến, cậu đã ý thức tự nguyện rời đi một lần nữa không bao giờ muốn nhìn thấy nó.
Nhưng cậu phải nói rằng Đỗ Triết và Vương Hy cả hai đều có thể dịu nhàng như nước, rất xứng đáng để sinh ra một cô con gái tên là Nhu Nhu.
Cuộc sống kiểu này cũng không kéo dài được bao lâu, trước kỳ nghỉ hè, Đỗ Triết thực sự bắt đầu trưng cầu ý kiến của mình và muốn đưa Nhu Nhu đến trại hè, cậu bị sốc, nói không thành vấn đề, phi thường tốt.
A Tá hiểu được ý đồ của anh, lẽ ra sau khi đuổi Nhu Nhu đi, sẽ không còn ngày đêm làm bạn với cậu.
Nhu Nhu là một đứa trẻ dũng cảm, tò mò về thế giới bên ngoài, không có gì bất mãn khi tham gia trại hè, ngược lại còn rất thích thú ôm chầm lấy A Tá nói: “Daddy, khi con đi vắng, người phải chăm sóc tốt của chính mình a.”
“Vết thương của con phải nói cho cô giáo biết, nhớ bôi thuốc. ” Đó là loại thuốc trị sẹo đặc biệt đắt tiền, mua xong còn đau đến thắt ruột.
A Tá ngồi trên giường thu dọn hành lý. Trại hè liền mạch với kỳ nghỉ. Ngày sau kỳ nghỉ, phải đáp máy bay đến thành thị, nơi con bé sẽ ở trong một tháng rưỡi, và con bé sẽ quay lại khi trường học bắt đầu. Cậu nghĩ về điều đó và không thể kìm được xác nhận lại: “Nhu Nhu, con có thực sự mệt không? Tay của con chỉ mới khỏi.”
“Không mệt, Nhu Nhu bị thương là ba ba và Daddy chăm sóc Nhu Nhu rất tốt.” Con bé ôm Đỗ Triết bằng tay trái và A Tá bằng tay phải, nói: “Baba, con không ở đây, người phải chăm sóc Daddy thật tốt. Baba nấu ăn ngon nhất trên đời, vì vậy hãy nấu nhiều hơn cho Daddy ăn a.”
Nói xong, vỗ nhẹ bụng A Tá cười nói: “Nhìn bụng Daddy đã phình to hơn trước rồi! Ba ba, cố lên nữa đi!” (Em con lớn ở trỏng á Nhu Nhu ?)
“…”
A Tá nhìn xuống, liền kinh hãi trầm mặc, cái bụng xác thực đã nhô cao hơn rồi, nguyên nhân chính là do Đỗ Triết nấu rất ngon, đương nhiên còn có ăn cơm để tránh ngượng ngùng khi ăn. Cậu bóp lấy cái bụng mềm mại của mình lẩm bẩm: “Thật sự là béo lên a.”
Đỗ Triết cười nhẹ khi nhìn thấy cử động của cậu, nhớ tới thời cao học của A Tá, sau khi từ giã đội bơi, cậu béo lên một thời gian, cậu cao và to, có một chút mỡ ở eo, khuôn mặt vẫn còn một chút vị thành niên, dễ thương, vô tư và thẳng thắn.
“Ba ba, hứa với con!” Thấy anh không đáp lại, Nhu Nhu hai tay leo lên trên vai chỉ vào Đỗ Triết nói: “Baba, mau đáp ứng con!”
“Được rồi.” Đỗ Triết nhìn A Tá đang buồn ngủ, hôn lên má con bé rồi nhẹ nhàng đáp lại, “Ba hứa với con.”
“Vậy con sẽ yên tâm”. Nhu Nhu lăn lộn ở trên giường, chống cánh tay nhìn hai người qua lại, như là làm câu hỏi trắc nghiệm khó, nói: “Nhu Nhu muốn cùng baba ngủ, cũng muốn cùng Daddy ngủ, con phải làm sao?”
“Vậy thì ngủ với baba đi, Daddy không sao.” A Tá ngồi xổm dưới đất kéo khóa chiếc vali nhỏ, định đứng dậy thì cảm thấy trời đất rung chuyển, đành phải dừng lại tại chỗ rồi loạng choạng lùi lại vài bước khi cậu đã đứng dậy. Hình ảnh trong đầu xoay quanh thế giới.
Rơi vào trong lồng ngực ai đó, nhưng hận còn không có khí lực ngẩng đầu, nói một tiếng ngượng ngùng
Đỗ Triết nhìn lại Nhu Nhu lăn lộn trong chăn bông, xác nhận con bé không thấy, liền đỡ A Tá ngồi trên giường, lấy trong túi ra gói đường gluco cầm tay, xé bỏ vào miệng cậu: “Cậu không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không? ”
A Tá bị sượng, nói nhảm, thì thào: “Không sao đâu, nhưng đột nhiên hơi chóng mặt.”
“Daddy!”
Nhu Nhu đột nhiên nhảy đến trước mặt cậu, ôm lấy cậu: “Con nghĩ kỹ rồi! Con muốn cả baba và Daddy! Tối nay tất cả phải ngủ cùng con!”
Đã thế, Nhu Nhu lại sắp xếp mọi chuyện rõ ràng, đây là lần đầu tiên A Tá và Đỗ Triết nằm trên cùng một giường sau đêm đầu tiên.
Xác nhận rằng Nhu Nhu đã ngủ, A Tá quay lưng về phía Đỗ Triết nói nhỏ: “Em trở về a?”
Đỗ Triết tiến lại gần, thân thể nóng bỏng ở gần trong tầm tay, hỏi:
“Nếu như Nhu Nhu thức dậy không thấy em thì sao?”
(Theo trường hợp này mình sẽ đổi xưng hô Đỗ Triết khi gọi A Tá nha.)
“Em sáng sớm sẽ lại đến, sẽ không không bị phát hiện…” A Tá rút về Nhu Nhu. Làm điều đó một lần là đủ.
“Con bé rất thông minh.” Đỗ Triết trở mình nói: “Con bé sẽ phát hiện ra.”
A Tá dừng lại trong bóng tối một lúc, nhìn ánh sáng mờ ảo từ rèm cửa, cẩn thận hỏi: “Vậy thì Vương Hy… cô ấy ở bên kia…”
Không ai đáp lại.
Cậu lấy hết can đảm, hỏi lại: “Đỗ Triết?”
Aizz, ước chừng đã quá lâu và mọi người đều ngủ quên mất. Cậu ngáp một cái, thể lực mỗi ngày đều bị tiêu hao quá mức, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Triết lái xe đưa Nhu Nhu đến sân bay, A Tá trên xe nôn ra một đống hỗn độn, cảm thấy thân thể càng ngày càng kém, triệu chứng say xe càng ngày càng nghiêm trọng.
Mạnh mẽ níu kéo để nói lời tạm biệt với Nhu Nhu. Sau khi nhìn Nhu Nhu lên máy bay, cậu tự mình đi bộ đến trạm xe buýt. Lúc đó, anh nói rằng cậu sẽ là bạn trước mặt Nhu Nhu, và nếu Nhu Nhu không có ở đó, cậu không trông mong Đỗ Triết lại có thể cùng cậu đi một đoạn, chưa kể cậu còn sợ không kiềm chế được nôn mửa làm bẩn xe.
Đỗ Triết đi được một lúc thì phát hiện không có ai đi theo, vòng đi vòng lại ở sân ga mới thấy A Tá đang cúi người nôn thốc nôn tháo ở trạm xe buýt, lúc này chỉ nôn ra một ít chất lỏng trong suốt, Đỗ Triết vội vàng chạy đến bên cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, mở nắp chai đưa cho cậu: “Súc miệng cho thoải mái chút.”
Bụng A Tá vẫn đang giãy dụa, cậu rất cần một chai nước để lau miệng đầy cặn bã, uống cạn không chút nghĩ ngợi, nửa giây sau chính là Đỗ Triết đưa nước cho cậu, ngượng ngùng cười., “Anh sao anh lại ở đây? Em nhớ rằng xe không dừng lại ở đây.”
“Lạc đường rồi sao? Em còn nhớ đường, có muốn em đưa anh đến đó không?” A Tá lại súc miệng, phun ra thứ nước đục, khẽ lay động lòng bàn tay, hỏi.
Đỗ Triết đưa cho cậu một gói khăn giấy, nhẹ giọng hỏi: “Nếu nhớ đường, sao em không đi theo anh?”
“Rõ ràng biết xe không đậu ở đây, tại sao không đi theo anh?”
Giọng điệu của Đỗ Triết run lên và ẩn ý không cam lòng, A Tá không biết hành vi của cậu đã bị động đến dây thần kinh nào, nhưng hốc mắt đỏ bừng không thể giải thích được thực sự khiến anh đau khổ, nhanh chóng rút ra một ít khăn giấy lau sạch mặt anh một cách lung tung.
Bởi vì em không biết anh muốn em đi theo anh hay muốn em tránh xa anh, bởi vì em không biết liệu anh có muốn làm bạn với em hay không sau khi Nhu Nhu rời đi. Không biết ranh giới sợ tiến một bước là có tình cảm.
Tất nhiên, không ai trong số những lời này được nói ra, nhìn thấy anh như thế này cậu thực sự rất đau lòng. Có phải hay không là nghĩ về con gái a? A Tá không dám xuất khí, Đỗ Triết đứng yên hít sâu một hơi, sau đó lại kéo cậu nhét vào trong xe, A Tá không dám nói, cũng không có sức lực để nói.
Cậu cảm thấy buồn ngủ và cứ nôn mửa suốt quãng đường trở về, đi được nửa chặng đường thì bắt đầu nôn mửa như máy bay phản lực, may mà cậu vừa đã xả vào mấy bao nilong, xe của anh mới thoát được vận xui.
Cuối cùng bụng cũng trống rỗng, thật sự không còn gì để nôn, Đỗ Triết mua một hộp kẹo bạc hà ở cửa hàng tiện lợi bên đường, đổ ra mấy viên đưa vào miệng cậu, dịu dàng nói: “Em thử cái xem, cái này có thể tốt hơn chút. ”
“Ân, có tốt một chút, cảm ơn a.” A Tá miệng tràn đầy mát lạnh, yếu ớt dựa vào trong xe, ngay sau đó liền ngáy lên ngủ mất.
Đỗ Triết thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cậu rốt cục yên tĩnh ngủ được một lát, liền giảm tốc độ xe, để cho cậu ngủ yên tâm hơn. Về đến dưới lầu còn dừng lại một chút, A Tá dấu hiệu tỉnh dậy cũng không có.
Anh vô thức chú ý tới A Tá trong gương chiếu hậu, do bị cơn nôn mửa hành hạ, đôi môi đỏ tươi khẽ hé mở, chóp mũi lộ ra một lớp bột phấn, lông mi trên dưới gắt gao đóng chặt lại so le thành một đường cong mượt mà, hàng lông mày phúc hậu giống như một ngọn núi xa bằng phẳng, ngủ say như một con nai vô hại trong rừng.
Anh nhẹ nhàng nới lỏng dây an toàn và ngả người ra sau, hai tay A Tá buông lỏng sang hai bên, ngón tay đặt trên góc áo phông, hai chân dài trước thành ghế, không thể không tách ra đem một bên xương sườn cậu mà chỉnh lại tư thế, ở phần cổ áo như ẩn như hiện đường xương quai xanh sắc xảo.
Cậu không còn là một vận động viên với cơ bắp đầy đặn, cũng không phải là một đứa trẻ béo ục ịch với vòng eo ngấn mỡ như lúc trước.
Mà bây giờ cậu đi hai bước liền phải chống tường giữ thăng bằng một lần, và đi xe phải nôn mửa hết cả quãng đường
Lần trước bác sĩ không kiểm tra thêm vấn đề thể chất nào, chỉ trong một tháng, cậu ăn nhiều hơn, không vận động nhưng cơ thể vẫn sụt cân với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cậu giờ gầy gò mất dáng hình vốn có.
Dù vậy, A Tá vẫn nhất quyết yêu cầu Nhu Nhu phải đi trại hè, để mình trở về căn nhà cũ, anh phải cài đặt hệ thống giám sát vô hình trong nhà, đề phòng một ngày nào đó A Tá có việc xảy ra ngoài ý muốn.
Sau cùng, A Tá lại nói với bác sĩ rằng ngoài Nhu Nhu ra, thì mình không có thành viên nào khác trong gia đình.
Tạm thời trước tiên tin tưởng cậu đi
Đỗ Triết thường đến nhà A Tá mua rất nhiều nguyên liệu bố dưỡng. Chủ bếp là Đỗ Triết, A Tá là phụ trợ, hai người trầm mặt mà ăn một bữa cơm. A Tá từ ăn hai bát cơm thành ba bát rồi đến bốn bát, rốt cuộc nấu bao nhiêu cậu cũng liếm hết sạch sẽ, còn nhanh tay cướp luôn phần rửa chén.
Cả hai cùng hẹn Nhu Nhu vào một thời gian cố định sẽ call video. Cả hai sẽ làm tốt vai trò bạn bè trước mặt Nhu Nhu, kẻ xướng người hoạ, mỗi câu đều hướng đến quan tâm Nhu Nhu.
Sau khi call video kết thúc, Đỗ Triết sẽ ở ban công nhìn xung quanh chốc lát, cuối cùng nghĩ muốn nói chuyện phiếm với A Tá một hai câu, nhưng nhìn lại cậu đã ngủ quên trên ghế sô pha khi nào không biết.
Sao lại phát triển đến mức có thể cùng Nhu Nhu vừa nói chuyện xong đã liền chìm vào giấc ngủ.
Vào một ngày nào đó nửa đêm, Đỗ Triết trằn trọc mãi không ngủ được, dùng điện thoại quan sát nhà A Tá thì thấy cậu đang đi ra khỏi căn phòng nhỏ, lấy khăn lau mồ hôi từ ban công đến phòng ngủ Nhu Nhu mà dừng ở cửa đi dạo một vòng, sau khi cất khăn mồ hôi, hình như cậu chuẩn bị đi tới ban công, nửa đêm liền ngủ trên mặt đất.
Đỗ Triết quan sát mấy đêm, cậu ngủ trên sàn nhà ở đây, ở trên sàn nhà ngủ một lúc, thỉnh thoảng có thể thấy cậu ngủ bên cửa sắt cài tận mười cái ổ khoá, nhưng lại lần lượt mở khóa từng cái một lúc nửa đêm, sau khi đẩy cửa ra, dường như lại nghĩ đến chuyện phiền phức, đóng cửa sắt lại, nhanh chóng vỗ đầu trở về phòng ngủ nhỏ.
Đỗ Triết hỏi cậu, buổi tối có thói quen thức dậy sao?
A Tá dùng cá chưng khuấy vào nước tương mà vùi đầu nhét vào miệng, ngẩn người cười mỉm đáp lại, ậm ừ, Nhu Nhu ra mồ hôi nhiều quá. Tối phải lau mồ hội cho con bé nên quen rồi.
Đỗ Triết định quan sát thêm vài đêm nữa, bất chợt vào bữa trưa hôm đó, anh lại bật theo dõi nhưng không ngờ Bạch Vũ Cơ lại xuất hiện trước cửa nhà của A Tá, Đỗ Triết vô cùng khó hiểu. Bạch Vũ Cơ và A Tá trước giờ không hợp nhau, năm đó mua nhà cũng không nói với hắn, tại sao hắn lại biết làm sao hắn tìm ra nhà của A Tá ở đâu?
A Tá cũng không có động tĩnh gì, một lúc sau Bạch Vũ Cơ hung hăng chọc vào xương quai xanh của A Tá, A Tá có thể bị chọc rất đau, cậu dựa vào tường không biết đã nói gì, Bạch Vũ Cơ tức giận giơ tay lên sắp buông xuống vào mặt cậu, A Tá nhắm mắt mà không né tránh.
Đỗ Triết vội vàng bấm số điện thoại cố định của Bạch Vũ Cơ hỏi hắn đang ở đâu?
Bạch Vũ Cơ, người đang bị giám sát, bỏ nắm đấm xuống quay sang trả lời Đỗ Triết qua điện thoại, nói mình đang ở nhà.
Đỗ Triết nhíu mày, rõ ràng hắn đang ở nhà A Tá, sao lại nói đang ở nhà riêng? Anh xác nhận với hắn một lần nữa, thực sự? “Bây giờ ta có chuyện muốn nói chuyện với ngươi. Nếu đang ở nhà, ta liền đến nhà ngươi.”
Bạch Vũ Cơ rõ ràng lúng túng: “Này, tôi chuẩn bị đi ra ngoài, để tôi đến công ty tìm anh.”
Đỗ Triết suy nghĩ một chút rồi nói:” Được rồi, nhưng chuyện của ta có chút gấp, ngươi qua ngay được không?”
Bạch Vũ Cơ hung ác dùng ngón tay mình chỉ vài A Tá, thầm cảnh cáo cậu, A Tá gật đầu, giống như một con cừu nhỏ mà hành động, đưa lên ba ngón tay để đảm bảo.
Bạch Vũ Cơ dường như bị chọc giận cái gì, hắn định lao tới mà muốn động thủ với cậu, A Tá ốm yếu rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, cậu thu mình như quả bóng mà ẩn mình một góc.
Đỗ Triết lo lắng, lập tức hướng điện thoại lần nữa hỏi hắn có thể hay không lập tức đến.
Bạch Vũ Cơ xoay người cười đáp, vui vẻ cười, “Ta lập tức qua, anh từ từ a.”
Nhịp tim của Đỗ Triết tăng nhanh, anh nhìn chăm chăm vào màn hình, Bạch Vũ Cơ không quay đầu lại ngay lập tức rời đi, thay vào đó, là hạ một quyền lên mặt người đối diện, bên miệng khẽ nhếch lên, liền sải bước ra cửa. Sau khi Bạch Vũ Cơ rời đi, Đỗ Triết lập tức gọi cho A Tá.
A Tá ngồi trên mặt đất buồn ngủ, vừa mới tranh luận với Bạch Vũ Cơ đã quá mệt mỏi, khi nhận được cuộc gọi của Đỗ Triết biểu thị rất bất ngờ, cậu nhanh chóng nhấc máy.
Đỗ Triết hỏi cậu vừa rồi anh đang làm gì.
A Tá nhìn quanh rồi nhanh chóng trả lời, “Đang viết bản thảo, nhưng giờ em muốn ngủ!”
Đỗ Triết nói cậu về phòng ngủ đi.
A Tá ngoan ngoãn đi về phòng ngủ, đi được nửa đường, Đỗ Triết lại nói khóa cửa không cho ai vào.
A Tá lại đi khóa cửa, cuối cùng cũng không có trở về phòng ngủ, cậu ngáp một cái, ôm chặt trái tim đau nhức, ôm điện thoại trên đất ngủ gật.
Suy nghĩ trước khi đi ngủ: ‘Như thế nào liền ngủ suốt cả ngày vậy!”