*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi Đường Hành thấy ba chữ “Trưởng khoa Từ” trên màn hình cậu có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua. Cậu ngạc nhiên chừng hai giây mới nhớ được những chuyện mình đã làm —— đập vỡ cửa kiếng khách sạn, bắt quả tang Tôn Kế Hào và giám đốc Tề gian díu trên giường, sau đó hơn nửa đêm chạy tới thôn Bán Khê, để lại một cục diện hỗn độn……
Cậu không muốn nhận cuộc gọi này.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Lý Nguyệt Trì dường như đọc được suy nghĩ của cậu, bấm nút xanh lá chấp nhận.
Đường Hành khó khăn cầm lấy di động: “Alo?”
“Alo, tiểu Đường à,” trưởng khoa Từ nói bằng giọng khàn đặc, “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Đường Hành nói: “Vẫn khỏe.”
“Sao cứ tắt máy hoài vậy? Ôi trời, đúng là hù chết người ta mà.”
“Hết pin.”
“Thôi, cậu không sao thì tốt, tôi lo muốn chết.”
Đường Hành nghĩ thầm ông thì lo cái khỉ gì, chắc chắn đêm qua có liên hệ với trưởng thôn —— nếu không thì lúc này đã không gọi vào máy của Lý Nguyệt Trì.
“Trưởng khoa Từ,” Đường Hành cau mày, “Thầy gọi có việc gì sao?”
“Sao cậu lại nói vậy tiểu Đường,” trưởng khoa Từ cười khổ, “Không phải chúng ta tới đây để công tác sao?”
“Bây giờ thì còn gì để công tác?”
“Chuyện thành như vậy rồi thì cũng phải có người đứng ra giải thích chứ, Phòng liên lạc rồi Phòng xóa đói giảm nghèo, đủ thứ rắc rối….”
“Vậy làm phiền thầy.”
“Là sao,” giọng điệu đối phương như hạ thấp xuống, “Cậu gây chuyện rồi mặc kệ như thế à?”
“Không phải thầy nên mừng khi tôi mặc kệ như thế sao?”
“Cậu đang nói gì vậy tiểu Đường!”
“Tôi có chuyện quan trọng hơn rồi.”
“Tôi đúng là xui tận mạng,” trưởng khoa Từ giả mù sa mưa thở dài, “Chẳng có chuyện nào là dễ xử lý cả.”
Đường Hành lười nói thêm lời vô nghĩa với hắn, nói: “Rảnh thì tôi sẽ liên hệ sau.”
“Khoan cúp máy đã!”
“Sao nữa?”
“Tôi nghe nói anh chàng kia là bạn học của cậu, đó là người đâm thầy Đường năm xưa —— đúng không?”
“Đúng.”
“Mai tôi tới đó một chuyến,” trưởng khoa Từ nói, “Trong điện thoại nói không tiện, gặp mặt rồi nói.”
Đường Hành mới vừa nói chuyện điện thoại với trưởng khoa Từ thì Lý Nguyệt Trì đã bưng chậu nước đi ra ngoài như có ý muốn lảng tránh, lúc này anh vẫn chưa quay lại, Đường Hành cầm điện thoại anh trong tay —— Đường Hành không khỏi đánh giá chiếc điện thoại di động của anh. Lúc bọn họ chia xa, mặc dù điện thoại thông minh đã xuất hiện trên thị trường nhưng vẫn chưa quá phổ biến, chức năng cũng kém xa so với các đời điện thoại bây giờ. Xa nhau 6 năm, Đường Hành nhận ra mình biết rất ít về Lý Nguyệt Trì, ít đến đáng thương, chẳng hạn như anh dùng điện thoại hiệu gì? 6 năm trước anh dùng một cái điện thoại hiệu linh tinh nào đó, nặng như cục gạch vậy, mà bây giờ —— à, bây giờ thì anh dùng Xiaomi.
Giao diện hình nền là màu xanh đậm, có vẻ như là hình mặc định của điện thoại, các ứng dụng cũng rất ít và đơn giản, WeChat, Taobao, Alipay, Ngân hàng Trung Quốc…… mà khoan, Douyu (*)?
(*) Douyu có tên đầy đủ là công ty công nghệ mạng Wuhan Douyu, là nhà khai thác của douyu.com, một trang web có phong cách tương tự như dịch vụ Twitch của Amazon. Với biểu tượng logo là một con cá mập, đây là một trong nhiều công ty xây dựng nội dung xoay quanh việc phát sóng các trận đấu game trực tuyến. Nó dựa trên nhu cầu cơ bản của các game thủ là muốn thể hiện kỹ năng cũng như chia sẻ quan điểm, kinh nghiệm của mình với người hâm mộ. Sau đó, nội dung được mở rộng đến các loại hình khác như nấu ăn, mẹo dùng mỹ phẩm và các hoạt động thể thao ngoài trời.
Đường Hành cảm thấy cái tên này quen quen, ngạc nhiên một lúc rồi chợt nhớ ra đây là một ứng dụng livestream. Học kỳ 1 có vài sinh viên đã làm bài tập nhóm dựa trên nội dung của một streamer trên Douyin… Lý Nguyệt Trì vậy mà lại xem livestream? Mà livestream gì mới được? Đường Hành nhớ lại chủ đề của bài tập nhóm kia, trong đầu đột nhiên hiện lên ba chữ to đùng: Nữ streamer.
Là kiểu như hoa như ngọc, hát hay múa đẹp, mông to eo nhỏ, nữ streamer.
Đường Hành nhíu mày, đang muốn bấm vào xem thì trên màn hình chợt hiện lên thông báo:
Fliggy (*): Chuyến bay “Quý Dương – Trung Quốc Macao” mà quý khách đang theo dõi có cập nhật mới!
(*) Fliggy: là một công ty thành viên của tập đoàn thương mại điện tử Alibaba, chuyên về mảng bán các dịch vụ du lịch, dưới hình thức là 1 website thương mại điện tử phục vụ các khách hàng chính là các airlines và đại lý.
Cửa đẩy ra, Lý Nguyệt Trì đi vào: “Gọi điện xong rồi?”
Đường Hành giơ điện thoại anh lên, tự biết vẻ mặt mình lúc này không được tốt lắm: “Anh tra vé máy bay Quý Dương tới Macao làm gì?”
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh hỏi lại: “Em xem điện thoại anh?”
“Nó tự hiện lên thông báo.”
“……”
“Anh đang, đang tra khi nào em đi à?”
“……”
“Anh muốn em đi?”
“Đường Hành,” Lý Nguyệt Trì nhíu mày, “Để anh mang cơm lên cho em ăn.”
“Lý Nguyệt Trì!”
Lý Nguyệt Trì đã xoay người sang chỗ khác nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đường Hành biết mình phản ứng hơi thái quá —— có lẽ trong hai ngày khi mới tới đây Lý Nguyệt Trì thật sự mong cậu rời đi sớm, hoặc khi Lý Nguyệt Trì hy vọng cậu sớm rời đi nhưng trong lòng anh cũng không chịu nổi, vô cùng khổ sở. Những điều này cậu đều hiểu rõ nhưng cậu không khống chế được bản thân, cậu không biết đây có phải là dấu hiệu BPD tái phát hay không, chỉ cần nghĩ đến cảnh “Rời khỏi Lý Nguyệt Trì”, nghĩ đến việc Lý Nguyệt Trì muốn đẩy cậu ra xa, ngay cả khi đó chỉ là là một ý định mới nhen nhóm —— sự tỉnh táo của cậu như một chiếc chén sứ mỏng manh, có tiếng vang lên giòn giã, nó vỡ vụn.
Đường Hành cố sức ép bản thân bình tĩnh nhất có thể, gọi “Lý Nguyệt Trì.”
Lý Nguyệt Trì vẫn quay lưng về phía cậu, thấp giọng nói: “Em không muốn đi?”
“Em không đi.”
“Mai không đi, tuần này không đi, nhưng còn sau này thì sao đây?” Lý Nguyệt Trì dừng một chút, “Em không thể ở lại một nơi như thế này được.”
“Anh ở đâu em ở đó.”
“Đường Hành,” Lý Nguyệt Trì xoay người lại, vẻ bình tĩnh bất đắc dĩ hiện lên gương mặt anh, “Nơi em đến anh không đi được, mà nơi anh sống em cũng không nên ở lại.”
Lời anh nói như lửa nóng, cháy phừng phực trong đầu Đường Hành, lửa nóng đến mức làm cậu bật khóc ngay lập tức. Đường Hành không thể hiểu tại sao bản thân lại như vậy, càng không muốn hiểu vì sao Lý Nguyệt Trì lại nghĩ như thế, nhưng điều tồi tệ nhất là cậu vẫn hiểu được ý của Lý Nguyệt Trì.
Theo một ý nghĩa nào đó, hai người họ vốn là hai cuộc đời khác biệt.
“Lại nữa rồi,” Lý Nguyệt Trì đi đến trước mặt Đường Hành, vươn tay lau sạch nước mắt cậu, nhưng lệ cũ đã lau thì lệ mới lại chảy ra, “Em như vậy anh thật sự hết cách.”
Giọng Đường Hành run run nói: “Anh đừng đuổi em đi.”
“Được, anh không đuổi.”
“Cũng không được có suy nghĩ đó.”
“Ừ,” anh như đang dỗ dành, “Không nghĩ.”
“Lý Nguyệt Trì!” Đường Hành đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, hấp tấp nói, “Em nói thật.”
“Anh cũng nói thật,” Lý Nguyệt Trì nhìn vào mắt Đường Hành, giây lát sau, anh cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng, vào lịch sử đặt vé, “Anh không tra khi nào em về, hiện lên thông báo là vì ——”
Anh đưa điện thoại cho Đường Hành xem, trên màn hình là thông tin vé máy bay từ cuối tháng 9 năm ngoái, chuyến bay Quý Dương – Macao, thanh toán thất bại.
“Bởi vì trước đó anh suýt nữa đã mua vé máy bay cho nên mới có thông báo này.”
Đường Hành ngơ ngác nói: “Đi Macao? Vậy —— vậy sao không đi nữa?!”
“Chỉ là một phút bốc đồng,” Lý Nguyệt Trì rũ mắt cười cười, “Với lại anh có tiền án, làm thị thực phức tạp lắm.”
Ngọn lửa trong lòng được dập tắt tức thì, để lại một đống tro tàn lạnh căm trên đất.
Đường Hành đăm chiêu một lúc nói “Sau này anh sẽ sống ở đây luôn đúng không?”
Lý Nguyệt Trì nói: “Đúng vậy.”
Thực tế thì cậu không có suy nghĩ ở lại nơi thôn quê hay huyện thành nhỏ bé xa xôi này. Hình như đến tận giờ phút này Đường Hành mới nhận ra người trước mặt mình không còn là Lý Nguyệt Trì với tương lại xán lạn như trước kia nữa —— không phải là sinh viên ưu tú hàng đầu của Hán đại, cũng không phải là chàng trai đã từng hứa sẽ đến Bắc Kinh tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Anh từng vào tù, lại có thêm một người mẹ già và em trai đầu óc không bình thường, anh chẳng thể đi đâu được.
Tim Đường Hành loạn nhịp một lúc, sau đó cậu dùng sức ôm Lý Nguyệt Trì, áp mặt lên đôi vai gầy của anh.
Đường Hành nói: “Em ở lại.”
Lý Nguyệt Trì than nhẹ: “Không đáng.”
“Vậy chứ cái gì mới đáng? Lấy hộ khẩu Macao? Kiếm tiền? Làm giáo sư?”
“Những điều em nói đều rất tốt, đều xứng với em.”
“—— vậy còn anh?”
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh đáp: “Anh không xứng.”
———- HẾT ———
Tối hôm đó họ không nói thêm gì nữa, ăn cơm xong, Lý Nguyệt Trì cầm quần áo Đường Hành đã thay đi ra ngoài, Đường Hành nằm trên giường, nghe tiếng anh rửa chén, lau bàn, sau đó là giặt quần áo cho cậu. Một lúc sau, trên lầu hai lại vang lên tiếng gào khá lớn, mẹ Lý Nguyệt Trì đi lên dỗ dành, chẳng mấy chốc trên lầu đã yên tĩnh trở lại.
Mưa vẫn còn rơi, thôn quê vắng lặng, ngoài cửa sổ là màn đêm tăm tối không thấy được gì.
Đường Hành im lặng nằm lắng nghe. Lý Nguyệt Trì giặt quần áo, đổ nước, rồi lại hứng nước, chậu gỗ va chạm xuống sàn xi măng phát ra âm thanh trầm buồn, mà tiếng anh hứng nước vào chậu lại nhẹ nhàng, hai loại thanh âm đan xen vào nhau theo một nhịp điệu của riêng chúng.
Có lẽ anh vẫn hay làm những việc này, ở một làng quê yên tĩnh loay hoay làm chút chuyện gì đó, phun thuốc cho cây ăn quả đánh, giặt quần áo, hay là rửa chén, Đường Hành không biết khi đang làm những công việc này thì anh nghĩ gì, anh có cảm thấy tịch mịch không? Hay là anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ máy móc lặp đi lặp lại những công việc thường nhật, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua tháng nọ.
Lý Nguyệt Trì giặt đồ xong đi vào, đưa điện thoại cho Đường Hành.
“Đầy pin rồi,” anh nói, “Vẫn chưa khởi động máy.”
“Đừng mở.”
“Rất nhiều người đang tìm em.”
“Chẳng phải anh không cho em liên lạc với ai à?”
Lý Nguyệt Trì im bặt, nắm chặt di động nhìn Đường Hành một lúc, sau đó mở ngăn kéo đặt điện thoại vào trong đó.
Hai người chen chúc trên giường đơn, da thịt cận kề, Đường Hành cầm tay Lý Nguyệt Trì, nhỏ giọng hỏi: “Có làm không?”
Lý Nguyệt Trì dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu, nói: “Hết sốt chưa?”
“Rồi.”
“Vậy ngủ đi.”
“…… Dù sao thì sau này vẫn có thể làm.”
Lý Nguyệt Trì không nói gì cứ như Đường Hành đang nói cho bản thân mình nghe vậy.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là một ngày nắng đẹp. Lý Nguyệt Trì thu quần áo đã giặt tối qua vào và đặt trên giường: “Em tự mặc đồ được không?”
Áo sơmi phơi dưới nắng đã khô, quần jeans thì còn hơi ẩm, Đường Hành nói: “Đồ chưa khô mà.”
Lý Nguyệt Trì sờ sờ hai cái “Chưa khô?”
“Anh hiểu cái nết của em mà,” Đường Hành đẩy quần áo qua một bên, “Bệnh công tử.”
Lý Nguyệt Trì: “……”
“Em mặc đồ anh là được.”
Lý Nguyệt Trì gật đầu coi như cam chịu, đứng dậy lấy hai món đồ của mình. Một cái là áo thun trắng đơn giản, có lẽ do đã mặc rất lâu lên vải có hơi mỏng. Cái còn lại là quần thể thao quần đen, rộng thùng thình.
Đường Hành nằm nghiêng qua một bên trên giường, chậm rãi mặc quần áo, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Học trưởng, em lúc này từ trong ra ngoài đều mặc đồ của anh, đồ lót cũng của anh.”
Lý Nguyệt Trì không nói gì, hỏi lại: “Có đói không? Trong bếp có cơm.”
“Em muốn ăn mì,” Đường Hành quyết định phải được nước lấn tới, “Hồi đó anh nấu mì này, còn nhớ không? Hành cắt nhỏ rồi xào lên, chiên trứng gà, rồi thêm chút đậu đũa muối chua nếu có……”
Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, lạnh giọng nói: “Chờ đó,” sau đó cởi áo khoác ném vào ngực Đường Hành, “Kéo khóa cho kỹ.”
“Sao cơ?”
“Cổ.”
“À ——” Đường Hành giơ tay sờ sờ vết đỏ trên xương quai xanh, đây là dấu vết Lý Nguyệt Trì để lại vào hôm qua, “Anh không nói em cũng chẳng nhớ.”
Lý Nguyệt Trì xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa có hơi mạnh, giống như đang trút giận. Đường Hành bọc mình trong áo khoác của Lý Nguyệt Trì, cảm thấy vô cùng khoái chí.
Mì vẫn chưa được ăn mà trưởng khoa Từ lại đến. Hai ngày không gặp hắn đúng là tiều tụy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt rất to, giọng thì khàn, không còn vẻ uy nghiêm như trước mà ngược lại hiện ra vài phần chật vật. Trong khi đó, Đường Hành mặc quần thể thao rộng rinh, áo khoác kéo khóa tới tận cằm, bọc mình kín mít, nằm nghiêng trên giường, nhìn rất giống một lão thái gia đang hút thuốc phiện.
“Trong người thế nào rồi tiểu Đường?” Trưởng khoa Từ nói bằng giọng quan tâm, “Còn sốt không?”
Đường Hành cười nói: “Không sao, không chết được.”
“Ôi trời thằng nhóc này! Đừng gây chuyện nữa mau nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta về Macao.”
“Về Ma Cao?” Đường Hành liếc về phía cửa, không thấy Lý Nguyệt Trì, “Có về thì trưởng khoa Từ về đi.”
“Ý cậu là sao?”
“Tôi còn chuyện khác.”
“Tôi hiểu, tôi biết rồi!” Trưởng khoa Từ cũng nhìn nhìn ra ngoài, sau đó đứng dậy đóng cửa phòng lại, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi không biết chuyện giữa cậu với thằng nhóc này à?”
Đường Hành: “Ồ”
“Tiểu Đường à, cậu muốn xử lý tên này thì nói sớm một tiếng là xong rồi! Cần gì phải để mọi chuyện ra thế này……”
Đường Hành: “Sao chứ?”
“Đúng là không thể ngờ! Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này mà còn có thể chạm chán kẻ thù của cậu!” Trưởng khoa Từ dịch cái ghế lại gần sát Đường Hành, “Cậu muốn cho tên này một bài học thì cứ nói thẳng không phải đã tốt rồi sao, sao phải móc chân Tôn Kế Hào làm gì!”
Đường Hành nhất thời không biết phải nói gì, sau một lúc hỏi: “Ai nói cho thầy biết mấy chuyện này?”
“Còn cần ai nói nữa? Không phải cậu ngại có Tôn Kế Hào chắn phía trước nên không dám động thủ sao.”
Đường Hành: “……”
Nên nói ông ta quá giàu trí tưởng tượng hay suy nghĩ quá kém đây?
Đường Hành chần chờ hỏi: “Vậy theo thầy vì sao tôi phải tới đây tìm anh ấy?”
“Tất nhiên là phải tới tìm cậu ta rồi,” Trưởng khoa Từ tự tin nói, “Không tới tìm lỡ cậu ta chạy mất thì sao?”
……
Nói thật thì cũng khá hợp lý đó chứ.
Đường Hành cất giọng lớn lên nói: “Học trưởng!”
Không có ai trả lời, Đường Hành lại tăng âm lượng lên gọi tiếp: “Lý Nguyệt Trì!!!”
“Cậu tính làm gì!” Trưởng khoa Từ sợ hãi, “Đừng có kích động nha tiểu Đường! Chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ hơn chứ không vội vàng được ——”
Lý Nguyệt Trì từ trong sân đi vào: “Có chuyện gì?”
Đường Hành khoanh tay lại, dáng vẻ lười biếng nói “Châm thuốc lá cho em.”
Trưởng khoa Từ ngó ngó Lý Nguyệt Trì, đựa mặt ra.
Lý Nguyệt Trì đứng im chẳng nói chẳng rằng. Đường Hành hối: “Trong ngăn kéo có gói Trung Hoa, hút xong mua gói khác cho anh.” Lúc này Lý Nguyệt Trì mới kéo ngăn kéo, cầm hộp thuốc ném vào tay Đường Hành. Đường Hành rút ra một điếu ngậm vào miệng, ậm ờ nói: “Lửa đâu?”
Trưởng khoa Từ dường như đã phản ứng kịp, lúng túng nói: “Tôi có đây…”
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh lấy ra hộp quẹt, châm thuốc cho Đường Hành.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Ừm,” Đường Hành vỗ vỗ giường, “Anh ngồi đây.”
Trưởng khoa Từ “Cái này, tiểu Đường……”
“Không sao,” Đường Hành rít một hơi thuốc thật sâu, cảm giác khói thuốc xông thẳng vào phổi làm cả người cậu thoải mái hơn, “Tôi và học trưởng vô cùng thân thiết.”
Bầu không khí trở nên thật kỳ quặc — ba người đàn ông cùng ngồi trong căn phòng chật hẹp, một kẻ bệnh tật nhưng đang nằm nhả thuốc, một người thì mặt lạnh tanh không nói năng gì, một tên thì mặt mày hoang mang muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, Đường Hành hút thuốc thấy đủ rồi mới hỏi: “Thầy biết chuynệ giữa Lư Nguyệt và Đường Quốc Mộc không?”
Trưởng khoa Từ nhìn trái nhìn phải, giơ ngón tay lên chỉ vào mình: “Cậu hỏi tôi à?”
“Đúng vậy.”
“Không hẳn,” Trưởng khoa Từ cười cười, “Lư Nguyệt nói cậu không biết gì cả, tôi chẳng tin.
Đường Hành dụi điếu thuốc, lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Nếu tiểu Lý biết chuyện rồi thì tôi cũng không muốn dài dòng nữa,” Trưởng khoa Từ bắt chéo chân, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý, “Tôi nói với cậu điều này nhé tiểu đường, những cái chuyện như này ấy, chỉ cần nhìn vào kết quả thôi —— nếu để lại hậu quả, thì đó chính là tội ác, còn nếu không có gì xảy ra cả thì đó gọi là sự phong lưu của kẻ sĩ.”
Đường Hành chợt nắm tay lại thành quyền, cảm nhận tàn thuốc nóng đang bị bóp nát trong lòng bàn tay cậu.
“Bác cậu tài hoa như vậy, cô gái nào đến với ông ấy cũng đều vì cái phong lưu của kẻ sĩ thôi,” Trưởng khoa Từ nhún vai, vô tội nói, “Tôi tưởng chuyện này cậu biết rõ chứ.”
——- HẾT——-