Mạn Thảo ngáp một cái nặng nề, nhàm chán bộ phim càng xem càng buồn ngủ.
Cô lấy điện thoại di động ra, phát hiện vừa rồi phát ngốc thời gian, Tinh Tinh đã gọi cho cô hai cuộc gọi, còn có một cái tin nhắn.
Tinh Tinh: Tiểu Thảo tỷ, tỷ bận sao?
Mạn Thảo liếc nhìn thì thấy đôi chân dài của Sầm Tử Căng, không.
Điều khiến cô chú ý là Sầm Tử Căng đang dựa vào ghế sofa, trông chán nản, chuẩn bị ngủ.
Táo trên bàn đã ăn hết, Mạn Thảo nhìn qua túi trên bàn, thấy bên trong chỉ có nho và chuối, cô quay sang hỏi Sầm Tử Căng: “Chị thích ăn trái cây gì?”
Sầm Tử Căng suy nghĩ một chút: “Dâu tây.”
Mạn Thảo vỗ nhẹ túi: “Không có dâu tây.” Cô quay đầu nhìn hai người vẫn đang làm sủi cảo trong bếp: “Tôi đi mua.”
Vừa đứng lên, Sầm Tử Căng đã nói: “Không cần, trong túi còn có cái gì?”
Mạn Thảo mở túi ra cho Sầm Tử Căng xem: “Chỉ vậy thôi,” Mạn Thảo trả lời và mỉm cười với Sầm Tử Căng: “Không sao đâu, cửa hàng trái cây ở tầng dưới, rất gần. Chị đợi một chút, tôi sẽ mua nhanh quay lại.”
Mạn Thảo nói xong liền rời đi, Sầm Tử Căng đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô vội vàng đi ra ngoài, không khỏi bật cười.
Vừa ra ngoài, Mạn Thảo liền bấm số điện thoại của Tinh Tinh, nhà cô ở tầng sáu, tín hiệu trong thang máy không tốt nên cô chỉ đi xuống.
Mới đi được nửa tầng, Tinh Tinh đã nhấc máy.
“Có chuyện gì vậy?” Mạn Thảo hỏi.
Giọng Tinh Tinh rất ủy khuất: “Em đã suy nghĩ cả đêm rồi, tỷ nghĩ xem em có nên đi tìm cô ấy không?”
Mạn Thảo cắn môi dưới.
Khi Tinh Tinh nói chuyện với cô tối qua, Mạn Thảo cùng Sầm Tử Căng vẫn chưa tiếp xúc nhiều, chỉ nghe chuyện này như một câu chuyện, hiện tại người không thể để Tinh Tinh đi đang ngồi trên ghế sofa của cô.
Cảm giác này thay đổi ngay lập tức.
“Em thích cô ấy đến thế à?” Mạn Thảo hỏi.
Tinh Tinh trong giây tiếp theo dường như sắp khóc: “Đúng vậy.”
Mạn Thảo nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ của Sầm Tử Căng, chắc chắn cô ấy đã bỏ rơi Tinh Tinh ở phía sau.
Vì vậy Mạn Thảo hỏi: “Em có nghĩ hai người có thể quay lại với nhau không?”
Tinh Tinh khá tự nhận thức: “Không thể”, Tinh Tinh thì thầm: “Cô ấy chưa bao giờ quay lại với người yêu cũ”.
Mạn Thảo: “A~”
Tinh Tinh: “Nhưng em vẫn muốn thử, cho đến khi không có kết quả em sẽ không từ bỏ.”
Mạn Thảo hỏi: “Em định thử thế nào?”
Tinh Tinh: “Em không biết, tỷ có ý kiến gì không?”
“Tinh Tinh” Mạn Thảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là thôi đi.”
Tinh Tinh bắt đầu khóc.
Từ tầng bốn đến tầng một rồi đến cửa hàng trái cây, Mạn Thảo đều đang nghe Tinh Tinh ở bên kia nói cô ấy thích Sầm Tử Căng như thế nào, Sầm Tử Căng tốt như thế nào và Sầm Tử Căng sẽ mua cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn, Sầm Tử Căng sẽ nói chuyện với Nói chuyện điện thoại với cô cho đến khi cô đi ngủ, khi cô gặp áp lực trong công việc, Sầm Tử Căng luôn có thể khiến cô vui vẻ chỉ bằng một hai từ.
“Em rất thích cô ấy.”
“Em có thể sửa…”
“Cô ấy sẽ không tha thứ cho em.”
“Huhuhuhu, Tiểu Thảo tỷ, phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Thảo tỷ bối rối xách túi dâu tây mua cho Sầm Tử Căng.
“Đừng khóc nữa,” Mạn Thảo thấp giọng an ủi, sau đó đổi chủ đề hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Tinh Tinh: “Không, em không có cảm giác thèm ăn.”
Mạn Thảo: “Chị sẽ giúp em gọi một bữa, em ăn một chút sau đó đi ngủ một giấc, tối qua ngủ muộn như vậy, không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ,” Tinh Tinh rên rỉ hai lần rồi hỏi: “Tiểu Thảo tỷ, tỷ đang bận à?”
Mạn Thảo ậm ừ: “Có chút việc.”
Tinh Tinh hít hít: “Được, em trước cúp máy.”
Mạn Thảo: “Đừng khóc nữa.”
Tinh Tinh: “Ừh.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạn Thảo bước vào thang máy, mở ứng dụng mua mang về, gọi đồ ăn và một cốc trà sữa, sau đó từ mấy chục cái địa chỉ mới tìm được địa chỉ Tinh Tinh.
Sau khi làm xong, thang máy vừa vặn đến tầng sáu.
Sau khi vào cửa, cô phát hiện Sầm Tử Căng không còn ngồi trên ghế sô pha mà đã xắn tay áo, đứng ở cạnh bàn ăn.
“Mua một ít dâu tây mà lâu như vậy a.” Mẹ lẩm bẩm.
Mạn Thảo thản nhiên nói: “Chọn lựa hơi lâu một.”
Sủi cảo đã sớm có thể ăn, các món ăn khác cũng được dọn lên, Mạn Thảo lấy bánh trong tủ lạnh ra, vui vẻ đội thọ tinh vương miệng lên cho a di cùng mẹ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khác lạ.
Mẹ cô một bên ghét bỏ vươn miệng một bên chán ghét nói: “Lớn như vậy rồi, còn làm cái này a?”
Sầm Tử Căng cũng hợp tác mang vương miện sinh nhật cho a di.
Mạn Thảo mở hộp bánh ra: “Nhất định cần a, hôm nay hai người đều là nữ vương” Mạn Thảo hỏi Sầm Tử Căng: “Phải không, chị?”
Sầm Tử Căng gật đầu: “Đúng vậy”
“Mama không bao giờ tổ chức sinh nhật, những năm trước cũng không cho tôi mua bánh, may mắn năm nay có a di cùng qua đến.” Mạn Thảo đứng dậy rót nước cho mọi người: “Bằng không mama lại sẽ tùy tiện vứt bỏ rồi.”
Khi đồ uống được mang đến chỗ Sầm Tử Căng, Mạn Thảo hỏi: “Chị, có muốn uống gì không? Hay là muốn uống rượu?”
Sầm Tử Căng hỏi: “Chị uống một mình sao?”
Mạn Thảo chỉ tùy tiện hỏi, lúc này Sầm Tử Căng đã lên tiếng, Mạn Thảo nhất định phải nói: “Nếu chị muốn uống, tôi sẽ uống cùng chị.”
Sầm Tử Căng lắc đầu: “Không uống, phải lái xe.”
Mạn Thảo cũng liền không uống nữa, cô bưng đồ uống trên bàn rót cho mọi người.
“Nào,” Mạn Thảo mỉm cười đặt chai nước xuống và nâng cốc lên: “Nào, chúng ta chạm vào một cái và chúc mama cùng a di sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trẻ đẹp.”
Sầm Tử Căng cũng đứng dậy sát cánh cùng Mạn Thảo: “Chúc tiểu di cùng a di sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Mẹ và a di mỉm cười, cầm cốc vẫy tay: “Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì a?”
Mạn Thảo mỉm cười ngồi xuống, đỡ Sầm Tử Căng kéo ghế lên, sau đó cầm cốc lên nhỏ giọng nói với Sầm Tử Căng: “Chúc chị gái mỗi ngày vui vẻ.”
Sầm Tử Căng mỉm cười cụng ly với Mạn Thảo: “Cảm ơn.”
Hai người thích thú nhấp một ngụm, Mạn Thảo đặt cốc xuống, tò mò hỏi mẹ cô: “Sao mama biết hai người có cùng ngày sinh?”
Mẹ cười: “Nói đến cuối cùng cũng là vì hai con.”
Mạn Thảo tò mò: “Vì cái gì a?”
A di nói thêm: “Có lần chúng ta đang nói chuyện về chính mình con gái, mama con nói rằng ba con đã lấy tên con từ Kinh Thi, chỉ là trùng hợp thôi, Tử Căng của chúng ta cũng được mama con bé lấy từ Kinh Thi, dì cũng mama con liền bắt đầu trò chuyện, sau đó lại nói đến ngày sinh nhật”.
Tất cả đều được lấy từ Kinh Thi*(lấy từ lời bài hát)
Dường như có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Mạn Thảo, trông rất quen thuộc.
Mạn Thảo thở dài một hơi, đặt tất cả chuyện này sang một bên, cầm chiếc cốc lên vẫy vẫy trước mặt Sầm Tử Căng: “Thật trùng hợp, chị à.”
Sầm Tử Căng mỉm cười: “Uh”
Ngoài sủi cảo, mẹ cùng a di còn nấu những món khác, Mạn Thảo không có cảm giác thèm ăn, cắn mấy miếng cũng không ăn được thêm một miếng sủi cảo nào nữa.
Không lâu sau, Sầm Tử Căng cũng đặt đũa xuống.
Mẹ cùng a di đang thảo luận về kỳ thi tuyển sinh đại học của con gái dì Vương bên cạnh, Mạn Thảo dựa sát vào Sầm Tử Căng, thấp giọng hỏi: Không muốn ăn à?”
Sầm Tử Căng lắc đầu: “No rồi.”
Mạn Thảo liếc nhìn bàn của Sầm Tử Căng: “Ăn ít thế à? Bánh ngọt còn chưa ăn xong.”
Sầm Tử Căng vẫn nói: “No rồi.”
Được rồi.
Với tư cách là chủ nhà, Mạn Thảo suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Còn có thể ăn dâu tây không?”
Sầm Tử Căng: “Được.”
Mạn Thảo nhìn Sầm Tử mỉm cười, ánh mắt cong cong, bất đắc dĩ nói: “Chị nơi nào là no rồi, chị chính là thèm ăn.”
Sầm Tử Căng nhìn chằm chằm vào mắt Mạn Thảo một lúc rồi nhún vai.
Mạn Thảo: “Chờ chút, tôi sẽ đi rửa.”
Trên đường đi rửa dâu tây, Mạn Thảo lấy điện thoại di động ra thì phát hiện Tinh Tinh còn gửi thêm cho cô vài tin nhắn.
Một cô bé mâu thuẫn, lúc trước cô ấy nói sẵn sàng buông tay, khoảnh khắc tiếp theo cô ấy nói có lẽ không thể buông bỏ được, khoảnh khắc tiếp theo cô ấy nói rằng cô ấy hơi buồn ngủ và muốn ngủ, khoảnh khắc tiếp theo cô ấy nói rằng cô ấy nói rằng cô ấy không thể ngủ được, sau đó cô ấy nói rằng cô ấy rất nhớ Sầm Tử Căng.
Mạn Thảo không trả lời ngay, cô rửa dâu tây trước, sau đó lén lút đứng ở cửa bếp, dựa vào cửa nhìn vào bàn ăn nhìn.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt chờ đợi của cô đã hiện ra.
Sầm Tử Căng quay lại nhìn cô.
Trong tầm mắt của hai người lớn, Mạn Thảo dùng ngón tay vẫy Sầm Tử Căng vào.
Sầm Tử Căng quay đầu lại, giả vờ thờ ơ, lấy khăn giấy ra lau tay từ từ rồi đứng dậy.
Hai người lớn đã đổi chủ đề, đang thảo luận về tuổi của cậu bé họ thường gặp ở tầng dưới, họ thậm chí còn không để ý rằng Sầm Tử Căng cũng bước vào bếp.
Sầm Tử Căng bằng chân trước bước vào, Mạn Thảo dùng chân sau nhẹ nhàng đóng cửa bếp lại.
Bếp và bàn ăn gần nhau đến mức đứng trong góc cũng dễ dàng nghe thấy.
“làm sao vậy?” Sầm Tử Căng nhẹ giọng hỏi Mạn Thảo.
Mạn Thảo bưng đĩa lên: “Nếu tôi chỉ là bảo chị vào ăn dâu tây, chị sẽ tức giận sao?”
Sầm Tử Căng đút tay vào túi, nhìn Mạn Thảo mà không nói một lời.
Mạn Thảo mỉm cười: “Đương nhiên là không phải.”
Nhưng cô vẫn chọn một quả to màu đỏ, đưa ra rồi nói: “Có một vấn đề muốn hỏi chị.”
Sầm Tử cụp mắt nhìn quả dâu tây, không nhận lấy mà hỏi: “Nói.”
Mạn Thảo tay giữ dâu tây giữa không trung: “Chị cùng người ngày hôm qua, có khả năng quay lại không?”
Sầm Tử Căng nghiêng đầu, nhìn vào mắt Mạn Thảo, chậm rãi mỉm cười.
Sầm Tử Căng: “Muốn biết?”
Mạn Thảo chân thành nói: “Đúng vậy.”
Không gian nhỏ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, dâu tây vẫn còn lơ lửng trên không, cô nhìn Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng cũng nhìn cô.
Hai giây sau, Sầm Tử Căng đột nhiên tiến lên một bước, cúi đầu.
Mạn Thảo chưa kịp phản ứng thì Sầm Tử Căng đã cắn quả dâu tây trong tay, đôi môi mềm mại của cô ấy chạm vào đầu ngón tay cô, ngón tay lạnh ngắt của cô đột nhiên trở nên ẩm ướt nóng bỏng.
Ngay sau đó, Sầm Tử Căng ngẩng đầu lên, nắm tay Mạn Thảo bước tới.
Hai tay Sầm Tử Căng vẫn đút trong túi quần, cô đứng thẳng lên cắn quả dâu tây, lúc này, tay Mạn Thảo tự nhiên buông xuống.
Vài lọn tóc xoăn che đi đôi má của Sầm Tử Căng, cô ấy nghiêng đầu, nhấp nước dâu bên môi rồi nói với Mạn Thảo: “Không có khả năng.”