Khoảng Cách - Mễ Nháo Nháo

Chương 13: ( Cô Ấy Đã Trốn Thoát )



Mạn Thảo cảm thấy Sầm Tử Căng dùng nước hoa cùng loại với mình, cho nên thời điểm cô ôm lấy người kia lâu hơn một chút.

Vừa rồi khi giúp mặc tạp dề không có ngửi thấy mùi hương, đến gần mới có thể ngửi được một chút, đoán chừng là sử dụng quá nhiều.

Cũng là như có như không hương thơm, Mạn Thảo hơi quay đầu lại gần cổ Sầm Tử Căng, bất quá cô không thể nắm chắc được khoảng cách, chóp mũi đã chạm vào làn da Sầm Tử Căng.

“Ân ~” Sầm Tử Căng rút một chút cổ lại.

Mạn Thảo lập tức rời đi, cô quay đầu lại nhìn xem Sầm Tử Căng, đồng thời, Sầm Tử Căng cũng quay lại nhìn cô.

Một khoảng cách rất gần, thích hợp để hôn, liền như vậy xảy ra.

Mạn Thảo nhìn chằm chằm vào mắt Sầm Tử Căng trong vài giây khi không trang điểm Sầm Tử Căng thoạt nhìn đặc biệt rất thơm mềm mại, hơn nữa cô ấy còn có một đôi môi màu đỏ a.

Chậc.

Mạn Thảo nuốt một chút nước bọt, mỉm cười với Sầm Tử Căng, buông tay ra, lùi về phía sau một bước : “Sàn nhà khá trơn.”

Sầm Tử Căng lấy đôi đũa sau lưng ra đưa cho Mạn Thảo: “Tôi lau sàn.”

Chương trình trên TV mà Mạn Thảo chọn vẫn đang chiếu trong phòng khách, cho nên thời gian còn lại của bữa ăn chỉ có tiếng của khách mời trên TV.

Mạn Thảo không có chủ đề gì để nói, Sầm Tử Căng cũng không nói gì, hai người im lặng dùng bữa xong, sau đó cùng nhau dọn dẹp, bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa chén.

“Khi nào họ mới kết thúc?” Mạn Thảo hỏi sau khi ra khỏi bếp.

Sầm Tử Căng: “Khoảng sáu giờ.”

Mạn Thảo nhìn đồng hồ trên tường, mới có mười hai giờ trưa.

Mặc dù mẹ cô bảo cô ở lại nhà Sầm Tử Căng, đón họ cùng Sầm Tử Căng khi kết thúc, nhưng Mạn Thảo từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Vì vậy, cô lấy mở ra wechat, ở mặt trên quyét qua một vòng.

Nhưng đáng tiếc là, hôm nay bạn bè thế nhưng lại không có hoạt động gì.

“Buổi trưa muốn nghỉ trưa sao ?” Sầm Tử Căng hỏi Mạn Thảo.

Mạn Thảo mở nhóm, gửi tin nhắn hỏi mọi người đang làm gì. Sau đó cô quay lại nhìn về phía Sầm Tử Căng.

Ỏh.

Mạn Thảo: “Xem tình hình, buồn ngủ sẽ ngủ thôi.”

Vị tỷ tỷ này thật sự gợi cảm đến không nhịn được, rõ ràng cũng chỉ là ngồi trên ghế sofa, cũng chẳng làm gì cả.

Sầm Tử Căng lại hỏi: “Buồn ngủ không? Tôi thấy em sáng nay khá là buồn ngủ.”

Sau khi Sầm Tử Căng nói xong, với tay lấy chiếc hộp dưới bàn trà, lấy con dao nhỏ trong ngăn kéo ra, Mạn Thảo liền đứng gần đó nhìn chằm chằm vào Sầm Tử Căng, nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô ấy lấy con dao, lại nhìn xem cô ấy thật tự nhiên mà đem một chân đặt ở trên sofa.

Đầu gối ngang bằng với vai, trách không được thoạt nhìn chân lại dài như vậy..

“Còn tốt, vừa ăn cơm xong vẫn chưa đến lúc buồn ngủ.” Mạn Thảo trả lời.

Sầm Tử ậm ừ: “Thời điểm nào sẽ buồn ngủ?”

Mạn Thảo: “Có thể là nửa tiềng sau.”

Sầm Tử Căng gật đầu: “Phòng khách chưa dọn dẹp, sofa em có thể ngủ chứ? Tôi bình thường ngủ ở sofa.” Sầm Tử Căng ngẩng đầu chỉ vào chiếc ghế xếp cạnh ban công Mạn Thảo: “Ở chỗ đó cũng có thể ngủ, rất thoải mái.”

Khi Sầm Tử Căng nói lời này, ôm chân cô trên ghế sô pha, cắt băng dính trên hộp. Một nửa mái tóc của cô bị vén ra sau, bờ vai hoàn hảo, xương quai xanh rõ ràng.

Ngọt ngào cái gì muội muội?

Cái gì ngọt ngào muội muội?

Ngọt ngào muội muội cái gì?

“Đều có thể,” Mạn Thảo mỉm cười với Sầm Tử Căng: “Còn chị thì sao? Chị có ngủ trưa không?”

“Xít……”

Sầm Tử Căng đột nhiên hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Mạn Thảo vội vàng đi tới, ngồi xổm: “Làm sao thế?”

Mạn Thảo cũng nhìn vào bàn tay của Sầm Tử Căng, thấy một vết xước khoảng một centimet trên mép móng tay.

“Làm sao lại không cẩn thận như vậy?” Mạn Thảo nói, cầm lấy con dao của Sầm Tử Căng, cũng cầm lấy chiếc hộp, đều đặt ở bàn trà.

Nhìn thấy Sầm Tử Căng định chạm vào vết thương, Mạn Thảo nhanh chóng giật tay Sầm Tử Căng ra.

“Đừng chạm, đừng chạm, để tôi làm.”

Mạn Thảo nói xong, quay người lấy ra một mãnh khăn giấy, nhẹ nhàng ấn lên vết máu.

“Có đau không?” Mạn Thảo nắm tay Sầm Tử Căng, hỏi Sầm Tử Căng.

Lời nói của Sầm Tử quanh quẩn trong miệng, đổi lời: “Đau.”

Mạn Thảo cau mày: “Vết thương dài như vậy có thể không đau sao?” Mạn Thảo ngẩng đầu hỏi Sầm Tử Căng: “Băng dán cá nhân ở đâu?”

Sầm Tử Căng: “Ở ngăn kéo phía dưới tủ TV.”

Mạn Thảo cúi đầu hút một chút máu, lại thay đổi miếng băng khác lên, tùy tiện quấn lại rồi đi lấy băng dán cá nhân dưới tủ TV.

Sau khi lấy mãnh khăn giấy đi, Mạn Thảo nhẹ nhàng thổi vào, tiếp theo kiểm tra xem lưỡi dao có bị rỉ sét hay không, cuối cùng yên tâm mà tháo băng cá nhân ra, cẩn thận dán vào tay Sầm Tử Căng.

Mạn Thảo: “Sau này cẩn thận một chút.”

Sầm Tử Căng gật đầu: “Được.”

Mạn Thảo quay lại nhìn hộp đồ vật đang mở dang dở, hỏi Sầm Tử Căng: “Cái này đồ vật có quan trọng không? Tôi có thể giúp chị mở nó ra được không?”

Sầm Tử Căng lắc đầu: “Không quan trọng, cứ mở ra là được.”

Mạn Thảo gật đầu, cầm lấy hộp đồ vật cùng con dao, nhanh chóng mở ra, sau đó xé lớp nhựa trong suốt bên ngoài chiếc hộp bên trong, đưa cho Sầm Tử Căng.

“Cái này lưỡi dao,” Mạn Thảo bất lực nhìn Sầm Tử Căng: “Đừng dùng nữa, có một loại dùng để cắt hộp đồ vật chuyển phát nhanh, không cắt vào tay.”

Sầm Tử Căng xòe tay: “Tôi không có.”

“Tôi có,” Mạn Thảo nói, “Tôi cho chị, lần sau gặp mặt sẽ cho chị.”

Sầm Tử Căng cầm lấy lưỡi dao trong tay Mạn Thảo, ném vào thùng rác: “Cảm ơn.”

Mạn Thảo mỉm cười đứng lên: “Mấy ngày sau đừng đụng vào nước, tự mình chú ý một chút vết thương.”

Sầm Tử Căng: “Được.”

Quá lo lắng quá để tâm, Mạn Thảo đứng dậy mới phát hiện khoảng cách đã quá gần với Sầm Tử Căng rồi, lặng lẽ lùi lại một bước, rồi lại lùi thêm một bước nữa.

Điện thoại vừa đúng lúc rung lên, cô lấy ra xem.

Trần Di: [ Ở nhà nhàm chán, tỷ tỷ có hoạt động gì không?]

Tiểu Niệm: [ Ở nhà nhàm chán, tỷ tỷ có hoạt động gì không?]

Huyên Tinh: [ Ở nhà nhàm chán, tỷ tỷ có hoạt động gì không?]

Phương Phương: [ Ở nhà nhàm chán, tỷ tỷ có hoạt động gì không?]

Lâm Nguyệt: [ Ở nhà nhàm chán, tỷ tỷ có hoạt động gì không?]

……

Mạn Thảo nghĩ ở đây sẽ rất nhàm chán, cô không có thói quen ngủ ở nhà người khác, chứ đừng nói là đến nhà Sầm Tử Căng.

Tuy rằng hai người ở quá khứ đã như vậy biết nhau một đêm hai ngày, nhưng hiện tại Sầm Tử Căng đối với cô, giống như là một tỷ tỷ vừa mới quen biết, dù biết hai người giống nhau,nhưng Mạn Thảo vẫn không thể có biện pháp xem hai người trở thành một người.

Mạn Thảo suy nghĩ một chút, cúi đầu gõ chữ.

Mạn Thảo: [ Có đề xuất gì không?]

Mạn Thảo: [ Buổi chiều tỷ rảnh.]

Huyên Tinh: [ Bạn của em mở quán trà chiều, đến không? Em mời.]

Mọi người: [ Đến.]

Mạn Thảo hỏi: [ Mấy giờ?]

Huyên Tinh: [ Em sẽ đặt trước, hai giờ nha.]

Mọi người đều nói: [ được.]

Bàn bạc xong, Mạn Thảo cất điện thoại đi, khung cảnh trong phòng khách dần dần tối đi, Sầm Tử Căng có lẽ đã dùng điều khiển từ xa để đóng rèm lại. Cùng với giai điệu nhẹ nhàng của bộ phim truyền hình trên TV, giờ phút này bầu không khí đặt biệt thích hợp. .. …

Nghỉ trưa….

Bây giờ vẫn còn sớm, Mạn Thảo đi tới ngồi ở đầu kia của ghế sô pha, hai người lại nhìn chằm chằm vào TV sau khi xem khoảng năm phút, Mạn Thảo mới nhận ra Sầm Tử Căng đã chọn một bộ phim cũ.

Không biết Sầm Tử Căng có loại ma lực này hay là Mạn Thảo suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy Sầm Tử Căng có khí chất hấp dẫn, giống như thực lười, lại giống như thực mị, cũng không quá nhiều cũng chỉ như vậy một ít, lan tỏa trong không khí, thời thời khắc khắc hấp dẫn, đem lực chú ý lên người cô ấy.

Căn cứ vào đối nữ nhân thưởng thức, hôm nay Mạn Thảo cũng đã thực không có lễ phép mà nhìn cô ấy vô số lần, hơn nữa nhìn trăm ngàn lần cũng không chán.

Liền giống như bản thân đêm khuya lướt weibo, thấy một bài đăng trên weibo yêu cầu về con số hình thể, sau đó bạn nhấp vào weibo, phát hiện ảnh chụp một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, bộ dáng yêu thích không thể thoát ra được.

Đó là một cảm giác tràn ngập tội lỗi.

“Tôi có chút buồn ngủ.” Sầm Tử Căng nói xong, ngồi thẳng dậy, đưa điều khiển từ xa cho Mạn Thảo.

Mạn Thảo ngẩng đầu nhìn nàng: “Muôn đi ngủ sao?”

Sầm Tử Căng: “Òh.”

Cô xoa xoa mái tóc có chút lộn xộn, không thèm để ý đến đôi dép lê ở mép ghế sofa, chân trần bước vào phòng ngủ.

Ngay lúc Mạn Thảo tưởng Sầm Tử Căng đã về phòng ngủ thì không lâu sau, cô lại bước ra ngoài, trên tay ôm hai chiếc chăn bông mỏng.

“Muốn màu đỏ hay là màu trắng?” Sầm Tử Căng bước tới hỏi Mạn Thảo.

Mạn Thảo nắm lấy một chút góc chăn màu trắng.

Sầm Tử Căng mỉm cười nghiêng đầu: “Tôi còn tưởng em sẽ chọn màu đỏ.”

Mạn Thảo: “Tại sao?”

Sầm Tử Căng: “Bởi vì tôi thích màu trắng.”

Một logic không hề liên quan, nhưng lại có thể dùng được, bàn tay của Mạn Thảo ngay lập tức đổi hướng, kéo chiếc chăn màu đỏ từ tay Sầm Tử Căng xuống.

Sầm Tử Căng cười: “Tôi ngủ đây.”

Mạn Thảo: “Được.”

Thời gian đột nhiên bị Sầm Tử Căng kéo dài ra, Mạn Thảo nhìn thấy cô ấy ôm chăn đi ra ban công, giẫm lên tấm thảm trắng, tiếp theo nằm ở trên ghế tựa.

Rèm cửa không che hết ánh sáng, hoa văn ánh kim lọc màu sắc rực rỡ, tạo nên vẻ mơ hồ trên người Sầm Tử Căng, đẹp đến nỗi khiến cho Mạn Thảo thiếu chút nữa nổi da gà.

Sầm Tử Căng dường như nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Mạn Thảo đem tầm mắt thu hồi, nhìn xem TV, lại nhìn xem chiếc sofa Sầm Tử Căng đã dành lại cho cô, rồi nhìn chiếc chăn bông màu đỏ trên tay, nghĩ thầm chi bằng nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi ra bên ngoài.

Nhưng dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn khi đã gần một giờ rưỡi, cô nhấc điện thoại lên thì thấy vài người bạn trong nhóm đã đến cửa hàng.

Mạn Thảo nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế sofa một lúc rồi đứng dậy, lặng lẽ tắt TV, lặng lẽ đặt chăn bông sang một bên, lặng lẽ cởi giày rồi đi trên tấm thảm dưới ghế tựa của Sầm Tử Căng.

Sầm Tử Căng ngủ nghiêng một bên, có thể lúc mới ngủ đã cử động vài lần, lúc này đôi chân cùng cánh tay đều lộ ra ngoài.

Mạn Thảo lặng lẽ bước tới, nửa quỳ trên mặt đất, giữ nguyên chiều cao ngang bằng với Sầm Tử Căng.

Đầu tiên cô đưa đôi chân trần của Sầm Tử vào trong chăn, sau đó kéo chăn lên che cánh tay của cô ấy, sau đó di chuyển cô ấy đến bên gối.

Thật là ngại ngùng, cô lại bắt đầu nhìn ngắm người đẹp.

Sầm Tử Căngg ngủ say, tuy động tác của Mạn Thảo không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức không ai có thể nhận ra.

Trường hợp như vậy.

Vậy chính…..

Mạn Thảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sầm Tử Căng , vén mái tóc che mặt ra sau vai.

Này làn da cũng thật quá đẹp, lại còn trắng như vậy.

Lông mi thật dài a.

Đôi môi này trước kia đã từng hôn.

Mạn Thảo không khỏi nhìn kỹ hơn, không khỏi nuốt nước bọt.

Càng đến gần, mùi hương quen thuộc của Sầm Tử Căng lại thoang thoảng.

Cũng chính vì điều này mà Mạn Thảo mới ý thức được chính mình tựa hồ có một chút quá thân cận.

Cô lùi lại phía sau một chút, chính mình đột nhiên nở nụ cười.

“Chị,” mặc kệ Sầm Tử Căng có nghe được hay không, Mạn Thảo thành thật nói trước: “Em có việc phải ra bên ngoài, chị ngủ ngon a.”

Quả nhiên Sầm Tử Căng không nghe thấy, ngủ rất thoải mái.

Cuối cùng, Mạn Thảo lại kéo chăn của Sầm Tử Căng, đứng dậy, quay người rời đi mà không quay đầu lại.

Cánh cửa vang lên, phòng khách lại yên tĩnh trở lại. Người đang ngủ trên ghế tựa đột nhiên mở mắt.

Cô nhìn quanh để chắc chắn rằng Mạn Thảo đã đi rồi, rồi dùng tay chống chiếc ghế tựa, ngồi dậy.

Từ phía dưới gối đầu lấy ra điện thoại, mở khóa giao diện trò chuyện của Bạch Uyển ngay trên màn hình, bên trong có một hộp văn bản lớn màu trắng.

Bạch Uyển: [ Nhanh như vậy đã đưa về nhà rồi?]

Bạch Uyển: [ Còn cùng nhau ăn cơm?]

Bạch Uyển: [ Còn muốn cùng nhau ngủ?]

Bạch Uyển: [ Hiện tại như thế nào rồi?]

Bạch Uyển: [ Hehe, làm sao không trả lời tôi?]

Bạch Uyển: [ Không lẽ hai người đang làm cái gì a?]

Bạch Uyển: [ Wow ồ ồ ồ.]

Bạch Uyển: [ Này liền có chút kích thích.]

Sầm Tử Căng bất đất dĩ, bấm vào hộp thư.

Sầm Tử Căng: [ Cô ấy đã trốn thoát.]

Bạch Uyển: [ Hả? Tại sao?]

Sầm Tử Căng gãi tóc, bắt chéo chân, nhẹ nhàng mỉm cười rồi gõ phím: [ Hình như cô ấy muốn hôn tôi nhưng lại không dám.]

Bạch Uyển:[? hả? Hahaha, cô ấy nhát gan đến vậy sao?]

Sầm Tử Căng nhớ lại Mạn Thảo lo lắng như thế nào sau khi cô bị cắt trúng tay, cô ấy đã cẩn thận thế nào khi giúp cô băng bó vết thương, những lời quan tâm dành cho cô, khoảng cảnh như xa như gần…

Sầm Tử Căng: [ Cô ấy hôm nay đặt biệt ngoan.]

Sầm Tử Căng khẽ mỉm cười.

Sầm Tử Căng: [ Đặt biệt dễ thương.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.