CHƯƠNG 31: AI LÀ THẬT
Edit: Thiên Địa hội
__
“Đợi thêm chút nữa rồi tôi đi luôn đây.” Aleixie âm trầm nói: “Anh đừng cản tôi.”
Lâm Bán Hạ phẩy tay, ý bảo cậu ta cứ tự nhiên, còn mình thì ngồi dậy sửa sang hành lý chuẩn bị xuất phát.
Aleixie đứng bên cạnh nhìn cậu, mãi đến khi thấy Lâm Bán Hạ có ý định mở cửa đi ra thật cậu ta mới hoảng loạn: “Lâm, anh muốn đi thật à?”
Lâm Bán Hạ nói: “Chứ sao?”
Aleixie nói: “Có lẽ trong phòng vẫn còn vàng chưa được phát hiện, anh cứ thế mà đi luôn à?”
Lâm Bán Hạ nhìn cậu ta, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa nghi ngờ.
Loại ánh mắt này khiến Aleixie cảm thấy không ổn, cậu ta vội vàng nói: “Anh chờ một chút, tôi đi tìm thêm một lát! Nhất định vẫn có thể tìm thấy những thứ khác-“
Cậu ta nói xong bèn vọt tới cạnh góc tường, bắt đầu dùng công cụ trong tay đập liên tục vào tường gạch. Tường gạch màu xám bị cậu ta phá rơi từng mảnh từng mảnh, lộ ra bụi đất bẩn thỉu bên trong. Cậu ta dùng tay gạt bụi đất sang một bên, không ngờ thật sự có màu vàng sáng ngời lộ ra.
“Anh nhìn xem, nhìn xem!” Aleixie kích động kêu lên: “Anh nhìn đi, đằng sau tường thật sự là vàng!”
Lâm Bán Hạ nhẹ nhàng nắm lấy con dao găm trong túi, cậu nói: “Thế thì sao? Anh có thể mang đi được à?”
“Tôi không thể, nhưng chúng ta có thể mà.” Aleixie kích động nói: “Hai ta có thể mang vàng ra ngoài… có bao nhiêu, muốn bao nhiêu…”
Lâm Bán Hạ nói: “Không cần đâu.”
Aleixie khiếp sợ nhìn cậu, y như đang nhìn một con quái vật: “Anh nói gì?”
“Tôi nói ‘không cần'”. Lâm Bán Hạ đáp: “Anh muốn bao nhiêu thì cứ cầm, không liên quan gì đến tôi.”
Aleixie không nói gì, cơ bắp trên mặt cậu ta hơi run rẩy, cả người như thể sắp sửa mất khống chế. Cậu ta miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, chật vật mỉm cười: “Anh thật sự… không muốn tiền sao? Vậy anh muốn cái gì?”
Lâm Bán Hạ là một người thành thật, vậy là đàng hoàng nói: “Tiền.”
Aleixie: “…”
Lâm Bán Hạ: “Còn việc gì nữa không, không thì tôi đi trước.”
Aleixie hoàn toàn điên luôn. Cậu ta chỉ tay vào bức tường vàng sau lưng, nổi trận lôi đình. Bởi vì phẫn nộ nên sắc mặt cậu ta trở nên đỏ bừng, gân xanh nổi hết cả lên, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ: “Tiền đều ở đây, đều ở đây – anh đừng đi, đừng đi mà – cùng tôi cầm chỗ vàng này rời đi không phải là tốt rồi sao?!”
Lâm Bán Hạ không để ý tới cậu ta mà đi ra cửa. Lúc đầu cậu còn lo rằng Aleixie sẽ cùng ra, nhưng may là cậu ta không làm thế, chỉ là trong nhà không ngừng truyền ra mấy lời chửi mắng bằng tiếng Nga. Dù Lâm Bán Hạ nghe không hiểu nhưng cậu biết nhất định Aleixie đang rất tức giận, nhưng cậu không rõ vì sao khi mình từ chối lời mời của cậu ta, cậu ta lại phẫn nộ đến vậy? Theo lý thuyết mà nói, được độc chiếm cả gia tài không phải là chuyện tốt sao?
Lâm Bán Hạ tự hỏi như vậy. Mà không hiểu tại sao cậu luôn cảm thấy Aleixie có gì đó là lạ, thậm chí ở cậu ta còn phát ra một luồng khí nguy hiểm, khiến cậu không khỏi muốn nhanh chóng rời đi.
Chính vì cảm thấy những điều khác thường ấy, Lâm Bán Hạ từ bỏ việc thuyết phục Aleixie đã phát điên, vì cậu đã tự hiểu rõ trong lòng, một người khi cần tiền đến cùng cực, khi thấy một rương vàng sẽ có cảm giác và suy nghĩ gì. Đó không chỉ là vàng, mà còn là mạng sống, ai dám ngấp nghé nó, người ấy sẽ liều mạng với kẻ đó.
Khi Lâm Bán Hạ nghèo nhất, ngay cả tầng hầm cậu cũng không ở nổi. Lúc đói bụng thì đi siêu thị mua mì sợi, trụng trong nước nóng một lần, rồi cứ thế mà ăn dài trong một tháng. Cậu không biết nếu khi ấy mình mà thấy cái rương vàng kia sẽ có cảm giác gì, nhưng ít ra hiện tại cậu cảm thấy mạng sống của Tống Khinh La quan trọng hơn vàng, vì vậy cậu không chút lưu luyến mà quay người rời đi.
Cuối cùng Aleixie ở lại trong căn phòng kia, âm thanh chửi mắng dần dần nhỏ đi.
Lâm Bán Hạ đi thẳng về phía trước, nhanh chóng tiến vào rừng rậm. Cậu bắt đầu lo cho Tống Khinh La, cũng không phải cố kỵ Aleixie hành động bất tiện nữa, chân bước như bay, nghĩ bụng phải nhanh chóng rời khỏi đây để tìm kiếm dấu vết của Tống Khinh La. Thế nhưng thực tế lại không thuận lợi như cậu đã tưởng, cậu đi một vòng trong rừng rồi lại quay trở về ngôi nhà gỗ. Chẳng mấy bất ngờ, không có Aleixie dẫn đường, cậu lại lạc đường nữa rồi.
Sao có thể như vậy? Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm la bàn trong tay, nhất thời lâm vào khốn cảnh. Cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định đi xem Aleixie còn ở đó hay không, nếu còn thì cậu muốn học hỏi cậu ta một chút kỹ năng đi đường rừng.
Kế hoạch là vậy, Lâm Bán Hạ bèn tới cạnh phòng nhỏ để tìm Aleixie, nhưng chẳng ngờ lúc cậu đi ngang qua nhà gỗ, khóe mắt lại chợt thấy một cái cây đại thụ cạnh đó, trên chạc cây hình như có treo thứ gì. Vật kia bị lá cây che khuất, nhất thời không nhìn rõ lắm. Phản ứng đầu tiên của Lâm Bán Hạ là nghĩ ấy là tổ chim hay gì đó, nhưng sau đó cậu nhanh chóng tỉnh táo lại. Trong khu rừng này đâu có những động vật nhỏ như chim chóc, vậy là cậu nghi ngờ đi đến cái cây nọ, khi đi được một khoảng cách nhất định, Lâm Bán Hạ cuối cùng cũng thấy rõ “vật” được treo trên cây.
Không, đó không phải “thứ gì”, mà là một con người.
Đó là một người đã chết, tứ chi vặn vẹo một cách kỳ quái, cả cơ thể như bị nén thành một khối, bày ra một tư thế khó lòng tưởng tượng nổi mà treo trên chạc cây. Lâm Bán Hạ từ xa đã thấy rõ người đó cũng mặc quần áo như mình, tóc ngắn màu đỏ, trong rừng cây xanh um này cực kỳ nổi bật.
Vẻ mặt Lâm Bán Hạ đông cứng lại. Trong đội này chỉ có Aleixie là tóc ngắn màu đỏ.
Lâm Bán Hạ lại đi thêm mấy bước nữa về phía trước, thấy rõ ràng mặt của người kia – đúng là Aleixie, cậu ta đã chết.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mình mới đi có mười phút thôi mà. Lâm Bán Hạ đứng tại chỗ, có chút ngỡ ngàng. Cậu ngẩng đầu nhìn thi thể của Aleixie nhưng không có cách nào hạ thi thể cậu ta từ trên cây xuống được. Tại sao lại như thế, là ai đã giết Aleixie, chẳng lẽ hung thủ ẩn nấp gần căn phòng kia? Lâm Bán Hạ nghĩ, vậy vì sao hắn ta không tấn công cậu? Rõ ràng cậu giống Aleixie, cũng không đề phòng chút nào.
Lâm Bán Hạ đứng dưới tàng cây hồi lâu, cuối cùng xoay người đi đến nhà gỗ. Cậu muốn tìm ra manh mối gì đó ở căn nhà kia, nhưng khi cậu nhìn qua cửa sổ gỗ nhìn thấy khung cảnh bên trong, đôi chân đang bước liền dừng lại.
Trong nhà gỗ có một người tóc đỏ đang ngồi. Người đó quay lưng về phía Lâm Bán Hạ, cúi đầu dịu dàng vuốt ve chiếc hộp gỗ đặt trên đầu gối. Trong hộp gỗ, những cây vàng vẫn sáng chói như trước, hấp dẫn tất cả những kẻ tham lam. Dường như người đó nghe thấy tiếng bước chân Lâm Bán Hạ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi của Aleixie.
Lâm Bán Hạ ngây người. Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về hướng vừa phát hiện ra thi thể, vẫn thấy thi thể bị treo ở đó như cũ. Aleixie đã chết trên cây, vậy người giống cậu ta như đúc trước mắt này… không, đồ vật này, là cái gì đây?
“Aleixie” nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Bán Hạ bèn nở nụ cười xán lạn. Cậu ta kích động đi ra giúp Lâm Bán Hạ mở cửa: “Anh về rồi, anh đổi ý rồi đúng không? Tôi biết mà, vì thế nên tôi chờ anh đấy!”
Lâm Bán Hạ liếm môi, không nói gì.
Aleixie nói: “Anh sao thế, vẻ mặt này là sao?”
Lâm Bán Hạ kiềm chế gợn sóng trong lòng, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để hỏi vấn đề mà cậu đang băn khoăn: “Aleixie… anh, còn sống không?”
Nụ cười trên mặt Aleixie đông cứng.
“Anh chết lúc nào?” Lâm Bán Hạ nói: “Tôi… sau khi tôi đi lạc rồi nhìn thấy anh, có phải anh đã… chết rồi không?”
Nụ cười trên mặt Aleixie biến mất hoàn toàn. Cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ, con ngươi màu xanh lam ẩn chứ tâm tình cực kỳ phức tạp.
Lâm Bán Hạ lùi về phía sau một bước, rút dao găm ra, cảnh giác nói: “Rốt cuộc mày là thứ gì, mày khiến Aleixie sao -“
Aleixie buông lỏng tay, hộp gỗ đầy vàng thỏi được cậu ta coi như bảo bối ôm chặt trong ngực từ nãy, giờ phút này rơi xuống. Vàng thỏi từ hộp gỗ tràn ra đầy đất, nhưng Aleixie lại không có hành động gì. Cậu ta như biến thành một con rối gỗ cứng ngắc, không biết nói chuyện, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ nói: “Mày… muốn làm gì?”
Cậu vừa nói ra câu kia, Aleixie liền có dị biến. Ngũ quan của cậu ta tan chảy như thể ngọn nến, dần dần đổ sụp một cách vặn vẹo. Cậu ta phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, nhưng thân thể vẫn cứ bị hòa tan như vậy, cuối cùng biến thành một loại chất lỏng màu đen. Chất lỏng kia ngấm vào sàn nhà, biến mất sau những kẽ hở ngay trước mặt Lâm Bán Hạ. Mà vào khoảnh khắc cuối cùng khi cậu ta biến mất, bên tai Lâm Bán Hạ vẫn dai dẳng tiếng kêu thảm thiết đớn đau.
Mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh, chỉ còn mấy bộ quần áo lẳng lặng đặt trước mặt Lâm Bán Hạ.
Aleixie biến mất, giống như người phụ nữ đã biến mất trong ghi chép của Lý Tô, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ.
Lâm Bán Hạ lại đi vào trong phòng lần nữa. Cậu cúi người nhặt quần áo của Aleixie lên, sau khi xếp ngay ngắn xong thì bỏ vào túi đeo lưng của mình. Lâm Bán Hạ không sờ thử vào vàng, không phải cậu sợ trên những thỏi vàng đó có cái gì, mà là sợ nếu như mình sờ vào chúng về sau cũng sẽ giống Aleixie, khó mà thoát khỏi sự cám dỗ của chúng. Những thỏi vàng ấy lẳng lặng nằm trên mặt đất, bề ngoài bóng loáng, vẫn tản ra ánh sáng lộng lẫy như cũ, thế nhưng lúc này trên tầng hào quang ấy lại có thêm một tầng tử khí u ám.
Lâm Bán Hạ làm xong mọi việc thì lại tới cái cây kia. Thi thể Aleixie lẳng lặng treo ở phía trên. Cậu nhìn một lát, cúi đầu đánh một dấu hiệu trên bản đồ, sau đó lại tìm tảng đá ở cạnh đó, đi dưới tàng cây một vòng mới lại rời đi.
Xung quanh yên tĩnh. Rõ ràng đang là sáng sớm, nhưng Lâm Bán Hạ lại có cảm giác lạnh lẽo chỉ thuộc về buổi đêm.
Cậu tiếp tục đi về phía trước. Lần này rừng rậm không có ý định giữ cậu lại nữa.
Cứ đi bộ như vậy một ngày, tới lúc chạng vạng, cuối cùng Lâm Bán Hạ cũng nghe thấy tiếng nước chảy truyền tới bên tai, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng chính xác là có dòng sông chảy qua. Xem ra cậu đã sắp đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Rừng rậm trải dài dường như bất tận kia cuối cùng cũng có chút thay đổi khi dòng sông xuất hiện, xung quanh bắt đầu có một vài bụi cây thấp bé. Trên những bụi cây này, Lâm Bán Hạ thấy mấy cái lá đã héo, những chiếc lá héo này xuất hiện cũng có nghĩa là cậu đã đi khỏi giới hạn của rừng rậm. Lâm Bán Hạ đi theo tiếng nước chảy ào ào, thấy một dòng sông không to lắm. Bờ bên kia với bờ bên này dòng sông có cảnh sắc khác biệt hoàn toàn. Bên kia không có cây cao bóng cả gì, dường như tất cả đều là cát đá và lùm cây. Khi nhìn qua lại thấy cực kỳ giống với cảnh tượng mà Lý Tô đã thu được trong băng ghi hình.
Điều này hẳn muốn nói rằng hướng đi của cậu là đúng. Lâm Bán Hạ ngồi bên bờ sông, múc nước sông rửa mặt một chút.
Cậu đã đi cả ngày rồi, lúc này trời cũng sắp tối. Nhân lúc mặt trời chưa lặn, Lâm Bán Hạ nhanh chóng tìm chút củi để nhóm lửa.
Cậu hơi đói, tùy tiện lấy một chút đồ ăn trong ba lô ra, bỏ vào miệng nhai để tạm át đi cơn đói.
Làm gì nữa bây giờ? Tiếp tục đi theo hướng kia, hay là ở đây chờ thêm theo có ai đến tụ hợp cùng cậu không? Lâm Bán Hạ cân nhắc, lương khô của cậu có thể ăn khoảng một tháng, nhưng nước lại không nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một tuần. Thế nhưng bên cạnh lại là dòng sông, nếu chờ ở đây chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút. Nhưng mà nếu bọn Tống Khinh La gặp chuyện không tới đây được thì sao? Mình cứ chờ thế này cũng không đáng mặt đàn ông cho lắm.
Ngay lúc Lâm Bán Hạ đang trầm tư, trong rừng sâu chợt có tiếng bước chân loạt xoạt. Lâm Bán Hạ lập tức móc dao găm ra, cảnh giác nói: “Ai ở đó?”
Ồn ào một lát, cuối cùng một bóng người lộ ra. Thấy là người Lâm Bán Hạ mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, cậu sợ hãi hỏi: “Lý Tô? Anh là Lý Tô?? Sao anh lại ở đây??”
Đúng vậy, người tới không phải thành viên trong đội của Lâm Bán Hạ, mà là Lý Tô mà bọn cậu đang tìm kiếm! Dù anh ta đang đeo khẩu trang và kính râm nhưng dựa vào màu tóc, Lâm Bán Hạ vẫn nhận ra.
“Không phải tôi mới là người nên hỏi cậu câu đó sao?” Lý Tô không đến gần, đứng ở đằng xa quan sát Lâm Bán Hạ: “Sao cậu cũng đến đây thế.”
“Chúng tôi nhận được video của anh.” Lâm Bán Hạ cảm thấy cách Lý Tô tra hỏi hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Nên đi theo bọn họ.”
“Tống Khinh La đâu?” Lý Tô hỏi.
“Trong rừng bọn tôi gặp phải một con gấu, bị tách nhau ra.” Lâm Bán Hạ thu con dao găm trong tay lại: “Anh không sao chứ? Cái video kia… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lý Tô nói: “Tôi không sao.” Anh ta cong khóe mắt, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi đi đến bên Lâm Bán Hạ: “Cậu ăn gì thế? Cho tôi ăn với, đói quá đi mất thôi.” Khi anh ta đi tới Lâm Bán Hạ mới chú ý thấy, phía sau anh ta còn một bóng người cao lớn khác. Lâm Bán Hạ tập trung nhìn, sau đó còn kinh ngạc hơn: “Lý Nghiệp? Lý Nghiệp theo sao anh?? Các anh… gặp nhau lúc nào…” Bởi vì trước đó đã có tiền lệ Aleixie, Lâm Bán Hạ lập tức sinh lòng cảnh giác với hai người trước mặt. Sự xuất hiện của hai người thật quá mức trùng hợp, khiến cậu không nghi ngờ cũng không được.
“Đêm qua.” Lý Tô lười biếng ngồi trên tảng đá bên cạnh, Lý Nghiệp trầm mặc ở phía sau anh ta cũng ngồi xuống. Anh ta cầm bánh quy Lâm Bán Hạ đưa, ăn thật từ từ, không giống như “đói lắm” mà anh ta nói.
“Lý Nghiệp… anh ăn không?” Lâm Bán Hạ thăm dò hỏi.
“Anh ta không cần đâu.” Lý Tô khoát tay.
Lý Nghiệp khẽ gật đầu với Lâm Bán Hạ xem như chào hỏi. Lý Tô quay đầu phủi phủi Lý Nghiệp, nói: “Mặt đất cứng quá.”
Lý Nghiệp vươn tay, động tác vô cùng tự nhiên mà kéo Lý Tô lại. Lý Tô đứng dậy ngồi vào lòng Lý Nghiệp. Lý Nghiệp rất cao lớn, Lý Tô cao hơn một mét bảy ngồi trong lòng y lại giống như một con búp bê. Anh ta không để ý đến Lâm Bán Hạ đang nhìn đến sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài, cười hì hì nói: “Bây giờ mới tốt hơn một chút nè.”
Lâm Bán Hạ: “Hai người các anh…”
Lý Tô: “Cậu không biết hả, anh ta thầm mến tôi rất nhiều năm rồi.”
Lâm Bán Hạ: “…”
Lý Tô: “Đùa thôi hahahaha.”
Lâm Bán Hạ: “…”
Từ đầu đến cuối Lý Nghiệp không nói câu nào, mặc cho Lý Tô cứ loay hoay mãi. Đôi mắt màu xanh lục của y hơi rũ xuống, tình cảm dịu dàng lại sâu sắc tràn ra, khiến cho Lâm Bán Hạ ở nơi hoang vu này có ảo giác rằng mình đã trở thành một cái bóng đèn công suất lớn.
“Đến đây bao lâu rồi?” Lý Tôi không để ý chút nào đến vẻ thiếu tự nhiên của Lâm Bán Hạ. Anh ta tựa vào ngực Lý Nghiệp mà hỏi.
“Sắp ba ngày rồi.” Lâm Bán Hạ nói: “Anh đi từ trong rừng ra à? Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Tô ngoẹo đầu nhìn Lâm Bán Hạ. Dù anh ta đang cười, thế nhưng đôi mắt màu hồng nhạt kia lại không có nhiều cảm xúc. Đây là lần đầu tiên Lâm Bán Hạ nhìn thấy vẻ mặt mâu thuẫn này của Lý Tô. Cậu nhạy cảm ý thức được có gì đó không đúng, người trước mắt có lẽ không phải là Lý Tô, mà là “vật” như “Aleixie” vậy. Nhưng mà… những vật kia làm sao biết cậu muốn tìm Lý Tô? Mà Lý Tô này lại nhắc tới Tống Khinh La? Chẳng lẽ, Lý Tô…
Lâm Bán Hạ có dự cảm không ổn, tay lại nắm chặt hơn dao găm trong túi.
“Cậu hỏi tôi chuyện gì xảy ra ấy hả?” Nhưng cũng may, Lý Tô không có ý muốn xung đột với cậu. Anh ta híp mắt, giống như một con mèo lười biếng: “Thực ra tôi cũng không biết.” Anh ta lại ăn một cái bánh quy nữa, cầm lấy bình nước mà uống một cách lãng phí hết hơn nửa bình. Lâm Bán Hạ lập tức đau lòng, hối hận không thôi – thất sách, cậu không nên lấy đồ ăn ra, cho “thứ” này ăn quả thực là lãng phí.
“Tôi đâu có biết chuyện gì xảy ra.” Lý Tô nói: “Từ lúc mới tới tôi cũng không biết, nhưng bây giờ thì tốt hơn một chút rồi…”
Lâm Bán Hạ hỏi: “Tốt chỗ nào?”
“Không phải Tống Khinh La đến rồi sao?” Lý Tô cười hì hì nói: “Anh ta tới rồi thì tôi còn sợ gì nữa?”
Vẻ mặt Lâm Bán Hạ phức tạp, cậu cảm thấy chưa chắc Tống Khinh La đã có thể thoát khỏi con gấu kia, thế nhưng cậu cũng không muốn trao đổi quá nhiều tin tức với “thứ” này, vì thế sáng suốt ngậm miệng.
“Buồn ngủ, muốn đi ngủ.” Lý Tô ăn no rồi ngồi trong lòng Lý Nghiệp ngáp một cái. Lý Nghiệp cởi áo khoác đắp lên người Lý Tô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Lý Tô nói: “Ngủ ngon.”
Anh ta vừa nói xong, quả thực nhắm mắt thiếp đi.
Lâm Bán Hạ cạnh đó nhìn đến sững sờ, thầm nghĩ cái thứ hóa thành Lý Tô này còn vô trách nhiệm hơn cả thứ hóa thành Aleixie, hoàn toàn không có ý định mê hoặc cậu, chẳng lẽ đang chờ thời cơ thích hợp hơn? Mặc dù Lý Tô ngủ rồi nhưng cậu lại không dám ngủ, thế là lúng túng ngồi đối diện Lý Nghiệp.
Lâm Bán Hạ nhìn đống lửa trước mặt Lý Nghiệp, khuôn mặt tuấn tú chìm trong sáng tối nhìn không rõ, nhỏ giọng nói: “Anh gặp Lý Tô thế nào vậy?”
Lý Nghiệp nói: “Bị gấu đuổi chạy, đúng lúc gặp được anh ấy.”
Lâm Bán Hạ nói: “Vậy anh có thấy Tống Khinh La không?”
Lý Nghiệp lắc đầu.
Lâm Bán Hạ trầm mặc.
Lý Tô ngủ hơn nửa đêm, đến lúc hừng đông mới tỉnh. Một đêm này anh ta hoàn toàn coi Lý Nghiệp là giường của mình, từ đầu tới cuối không hề đổi tư thế. Lâm Bán Hạ thầm nghĩ có lẽ tay Lý Nghiệp đã bị tê cả rồi. Lý Nghiệp thấy Lý Tô tỉnh, lại lấy đồ ăn trong ba lô ra đưa đến trước mặt Lý Tô. Lý Tô dùng ánh mắt phủi phủi một chút, đưa tay hất đổ, không vui nói: “Không muốn ăn, khó ăn muốn chết.”
Lâm Bán Hạ bị động tác này của Lý Tô làm cho giật mình, không hiểu vì sao anh ta lại làm như thế.
Lý Nghiệp bị đối xử như vậy cũng không tức giận, mà cúi xuống yên lặng nhặt đồ ăn Lý Tô hất đổ lên. Lâm Bán Hạ cảm giác được trên người anh ta một vẻ hèn mọn, mà loại cảm giác này giúp cậu càng thêm xác định, người trước mặt không phải Lý Nghiệp mà cậu biết.
Nhưng rừng rậm đột nhiên tạo ra hai người quen của mình, nó muốn làm gì? Lâm Bán Hạ đang tự hỏi như vậy, lại nghe thấy Lý Tô nói muốn qua sông.
“Cậu có muốn đi cùng tôi không?” Lý Tô nhìn Lâm Bán Hạ, cười hỏi.
Lâm Bán Hạ nghĩ, tất nhiên là không, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí bảo mình định ở đây chờ Tống Khinh La, khi nào gặp được hắn mới tính tiếp.
“Cậu thật sự phải đợi Tống Khinh La à?” Lý Tô cười nói: “Kính nghiệp thế?” Anh ta vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra một khẩu súng, ngón tay khẽ nhúc nhích. Súng đã lên nòng.
Lâm Bán Hạ thấy thế thì kinh hãi lùi lại một bước: “Anh muốn làm gì?”
Lý Tô vẫn cười, chỉ là trong vẻ tươi cười này đã có thêm cả sát khí. Anh ta nhếch khóe miệng, hoạt bát nói: “Đương nhiên là cảm ơn cậu… đã kính nghiệp như thế đó.” Dứt lời, anh ta bóp cò.
Lâm Bán Hạ hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên bóp cò, bèn vội vàng né sang một bên. Lúc cậu ngã ra đất mới phát hiện đối tượng Lý Tô ngắm bắn không phải mình, mà là Lý Nghiệp vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh như một nô lệ sai sử.
Sau một tiếng súng vang, trên ngực Lý Nghiệp xuất hiện một cái lỗ lớn, nhưng trên mặt đất không chảy ra máu đỏ mà trào ra một đống lớn chất lỏng màu đen. Thân hình cao lớn của y bắt đầu héo rút, y như lúc Lâm Bán Hạ nhìn thấy Aleixie, hóa thành nước bùn màu đen, dung nhập với mặt đất dưới chân.
Lý Tô nhìn vẻ ngạc nhiên của Lâm Bán Hạ lại cười ha hả. Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Bán Hạ, đá một cái vào người cậu, khiến Lâm Bán Hạ kêu lên một tiếng đau đớn. Sau đó anh ta cúi xuống, dùng họng súng nóng hổi nâng cằm Lâm Bán Hạ lên, cười nói: “Hamster nhỏ, tiếp tục đi, cậu mạnh hơn anh ta, tôi vẫn chưa thưởng thức đủ.”
Lâm Bán Hạ bị một loạt các động tác của anh ta làm cho bối rối, trừng to mắt nhìn Lý Tô, mãi mà không có phản ứng, chỉ đến khi bị Lý Tô lấy súng đập lên mặt mấy lần cậu mới sững sờ: “Anh không mê hoặc tôi một chút trước sao? Sao lại trực tiếp động thủ rồi? Mà lại… hơn nữa còn tổn thương người ta, có phải là quá đáng lắm rồi không…” Con mẹ nói, muốn cậu phải làm gì bây giờ hả.
Lý Tô nhíu mày: ‘Cậu nói gì đó?”
Lâm Bán Hạ giãy giụa: “Vàng, anh cầm vàng mê hoặc tôi đi, tôi đảm bảo lần này sẽ biểu hiện thật tốt…”
Lý Tô không cười nữa. Anh ta đến trước mặt Lâm Bán Hạ, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cậu, Lâm Bán Hạ bị nhìn đến run rẩy, không dám lên tiếng.
“Không đúng.” Lý Tô nói: “Thế này thì giống quá, trên lý thuyết thì không có nhiều số liệu như vậy…” Anh ta nói nhiều từ Lâm Bán Hạ nghe không hiểu, “Không thể nào, chẳng lẽ là thật?”
Lâm Bán Hạ: “Anh đang nói gì đấy?”
Lý Tô: “Hỏi cậu một câu nhé, sao cậu không chuyển nhà?”
Lâm Bán Hạ: “Vấn đề này có phải hơi xâm phạm quyền riêng tư không?”
Lý Tô: “Đừng nói nhảm.”
Nước mắt bi thương của Lâm Bán Hạ chảy ra, thầm nghĩ Lý Tô quả nhiên không phải người tốt gì, bình thường ở trước mặt cậu vẫn luôn khoác lên mình bộ dáng ôn hòa, nhưng vấn đề nào hỏi cũng đâm thẳng vào tim gan: “Vì nghèo chứ sao nữa.”
Lý Tô nghe được câu trả lời, hàng lông mi dài vụt sáng hai lần. Anh ta lại cười, chỉ là lần này nụ cười ấy đã dịu dàng hơn rất nhiều, giống như bộ dáng trong trí nhớ của Lâm Bán Hạ. Anh ta thu súng, vươn tay về phía Lâm Bán Hạ: “Không bị thương ở đâu chứ?”
Lâm Bán Hạ bị mấy động tác này làm cho bối rối: “Anh làm gì thế? Không giết tôi nữa à?”
Lý Tô: “Cậu hình như là thật.”
Lâm Bán Hạ: “…”
Lý Tô: “Cậu là thật đúng không?”
Bấy giờ Lâm Bán Hạ mới hiểu anh ta từ nãy tới giờ đang làm gì. Hóa ra Lý Tô nghĩ mình giống “thứ” tạo nên Lý Nghiệp kia nên mới định giết mình. Nghĩ lại cũng đúng, nơi này rừng sâu núi thẳm, đột nhiên xuất hiện một người quen, nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ lạ. Lâm Bán Hạ nổi giận: “Nói nhảm… tôi còn đang nghĩ anh không phải đồ thật đây!”
“Tôi còn đang nghĩ sao bánh quy của cậu lại có thể thật sự giúp tôi đỡ đói.” Lý Tô nói: “Nghĩ là sao bọn họ càng lúc càng trở nên chân thật… ài…” Anh ta thở dài: ‘Chẳng lẽ Tống Khinh La thật sự bị một con gấu đuổi cho chạy? Anh ta không nhìn thấy nó từ trước sao? Sao lại chạy…”
Lâm Bán Hạ đành phải giải thích, đó không phải là một con gấu bình thường.
Lý Tô tiếc nuối “ồ” một tiếng, nhưng nghe ngữ khí thì không giống đang tiếc nuối, mà giống như hóng được chuyện gì đó vui thì đúng hơn.
Mặc dù bây giờ Lý Tô đã xác định Lâm Bán Hạ là con người, nhưng Lâm Bán Hạ vẫn nghi ngờ anh ta. Cậu ngồi dưới đất, lặng lẽ lùi về phía sau, bày ra vẻ mặt “anh ở gần quá đấy” khiến Lý Tô nhìn mà vui.
“Tôi phải ở gần cậu một chút mới ổn.” Lý Tô cười, lại đến gần hơn: “Cậu muốn phản kháng à?”
Lâm Bán Hạ nghĩ nghĩ, cậu luôn cảm thấy Lý Tô ỷ có nhan sắc nên bày ra đủ trò, nhưng hình như anh ta rất kiêng nể Tống Khinh La, thế là chân thành nói: “Tôi sẽ mách Tống Khinh La đấy.”
Sau một khắc, Lý Tô bèn tắt hẳn nụ cười, yên lặng đeo kính râm và khẩu trang lên. Giọng nói của anh ta truyền tới sau lớp khẩu trang nghe thật buồn: “Cậu là học sinh tiểu học à? Lại còn đòi mách Tống Khinh La… tôi không sợ anh ta!”
Lâm Bán Hạ: “0.0 Vậy tôi sẽ mách thêm vài lần nữa.”
Lý Tô giơ ngón cái với cậu, nói người anh em cậu thật lợi hại, chúng ta hòa giải đi, tôi không trêu cậu, cậu cũng đừng mách với Tống Khinh La tôi bắt nạt cậu, cái người mặt than Tống Khinh La đó thật sự không thể chọc vào đâu.
Lâm Bán Hạ nghe ngữ khí trầm trọng của Lý Tô, không khỏi nở nụ cười: “Được thôi, hòa giải nhé, nhưng trước khi hòa giải anh phải chứng minh anh là con người.”
Lý Tô gật đầu, lại lấy khẩu súng ban nãy Lý Nghiệp làm rơi ra rồi tháo đạn, ra hiệu cho Lâm Bán Hạ nhìn: “Anh xem, nếu tôi là “vật” kia, một phát súng bắn nổ đầu anh không phải dễ hơn sao, sao phải ở đây chứng minh với anh chứ?”
Lâm Bán Hạ cảm thấy anh ta nói rất có lý.
“Cho nên tôi là người, anh cũng là người.” Lý Tô vươn tay: “Đoạn đường tiếp theo, chúng ta tạm thời đồng hành nhé… anh đã đồng ý rồi đấy, không được mách Tống Khinh La.”
Lâm Bán Hạ cầm tay Lý Tô, cảm nhận được da thịt ấm áp, nghi ngờ trong lòng cũng nhẹ buông xuống. Cậu được Lý Tô kéo từ dưới đất lên, hai người định thảo luận một chút để xem xem nên đi tiếp thế nào.
__
Tiểu kịch trường:
Lâm Bán Hạ: Tống Khinh La, Lý Tô không cho tôi nói với anh là anh ta đi khắp nơi bảo anh là cái đồ mặt than.
Tống Khinh La: ?
Lý Tô: Con mẹ nó chứ Lâm Bán Hạ, gương mặt ngây thơ của cậu dùng để gạt người hả –