Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 29: Người mất tích



CHƯƠNG 29: NGƯỜI MẤT TÍCH

Edit: Thiên Địa hội

___

Ngoài sân bay có tới hai chiếc xe, một chiếc để chở hành lí, ba người Lâm Bán Hạ thì ngồi ở một chiếc khác. Trên xe, Lý Nghiệp trò chuyện với người nọ bằng tiếng Nga, bầu không khí cũng coi như hài hoà. Tống Khinh La nhìn chằm chằm điện thoại di động như thể đang liên lạc với ai đó, chỉ có Lâm Bán Hạ là không có gì làm. Cậu ngáp một cái, hỏi chỗ đến còn xa lắm không.

“Nơi đó rất hẻo lánh, ngày mai mới đi được.” Lý Nghiệp trả lời: “Từ thành phố lái xe đi cũng mất ít nhất tám tiếng, tối nay chúng ta ở đây thôi. Chỗ này không giống trong nước, không an toàn, buổi tối mọi người đừng chạy lung tung.”

Lâm Bán Hạ ngoan ngoãn nói được.

Tống Khinh La hỏi: “Lý Tô vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Lý Nghiệp trầm mặc một lúc, nói ra hai chữ: “Không có.”

Tống Khinh La không hỏi nữa.

Nửa tiếng sau xe dừng lại ở một nhà dân trong thành phố. Dọc đường đi Lâm Bán Hạ cũng được chiêm ngưỡng khung cảnh đường phố nước Nga. Đất nước này như thể đã đóng băng tại thời khắc huy hoàng nào đó trong quá khứ, đa số kiến trúc đều mang phong cách xưa cũ. Con phố rất sạch sẽ, người đi lại cũng không nhiều. Bấy giờ trời đã tối, Lý Nghiệp cất hành lý xong liền đi lên sân thượng, lặng im nhìn ngắm đèn điện trên phố, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Lâm Bán Hạ ngồi trong phòng nhìn bóng lưng y sau đó đứng lên đi tới bên cạnh, rút một điếu thuốc ra hỏi: “Hút không?”

Lý Nghiệp nhìn cậu. Y nhận lấy điếu thuốc rồi nói cảm ơn.

“Bao lâu rồi anh chưa về đây?” Lâm Bán Hạ bỗng nhiên cảm thấy hiếu kỳ. Thực ra, dù là Lý Tô hay Lý Nghiệp thì cậu cũng cảm thấy rất tò mò, cậu có cảm giác rằng hai người này có rất nhiều chuyện cũ.

“Mười hai năm.” Lý Nghiệp nói. “Sau khi đi thì không trở về nữa.”

Lâm Bán Hạ nói: “A, sau khi ra ngoài làm việc tôi cũng chưa từng về nhà.” Cậu cười: “Bố mẹ tôi mất sớm, vì thế cũng không lưu luyến quê hương lắm.”

Lý Nghiệp trầm mặc một chút sau đó nói: “Trùng hợp vậy, tôi cũng thế.”

Lâm Bán Hạ hơi kinh ngạc.

“Ở đây rất loạn, cha mẹ tôi bị người ta giết hại, không tìm được hung thủ.” Ánh mắt Lý Nghiệp rất bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện của ai đó không phải mình: “Sáu tuổi tôi thành trẻ mồ côi, không có người thân, chỉ có thể sống nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm và mấy thứ trộm vặt.”

Lâm Bán Hạ cười nói: “Số tôi may hơn anh một chút, ít nhất cũng được người thân nuôi cơm.”

Lý Nghiệp không đáp nữa. Y hút thuốc xong liền xoay người vào phòng, trước khi đi còn nói một câu cuối cùng: “Nếu như số cậu may hơn tôi thì cậu đã không đứng ở đây.”

Lâm Bán Hạ á khẩu, nhất thời phát hiện ra mình không sao phản bác lại được. Từ góc độ nào đó mà nói, vận khí của cậu cũng chẳng tốt hơn Lý Nghiệp chỗ nào. Nhưng ít ra trước mắt đã tốt hơn so với dự đoán của cậu rồi. Từ trước đến nay, Lâm Bán Hạ vẫn luôn là một người dễ cảm thấy thoả mãn, vì vậy cậu mỉm cười: “Tôi thấy bây giờ rất tốt mà.”

Mùa xuân nước Nga luôn đến muộn, dù giờ đã là tháng năm nhưng xung quanh vẫn tràn đầy không khí rét lạnh.

Đường phố sáng sớm không một bóng người. Lâm Bán Hạ rời giường rất sớm, cùng bọn Tống Khinh La ăn bữa sáng đơn giản. Tống Khinh La không biết lấy ở đâu ra mấy cây kem, đưa cho Lâm Bán Hạ một cái. Lâm Bán Hạ ngạc nhiên nhận lấy, vui vẻ liếm ăn.

“Chất lượng của các sản phẩm được làm từ sữa và thịt ở đây đều rất tốt.” Tống Khinh La nói.

“Ăn ngon quá.” Lâm Bán Hạ lại hỏi Lý Nghiệp: “Anh ăn không?”

Lý Nghiệp lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú. IIenia và Sergei cũng mỉm cười từ chối. Nhìn vẻ mặt của họ, hiển nhiên là thấy hai người Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ không giống tới đây làm việc mà giống như đi du lịch hơn, nhưng cũng không sao, nhờ thế mà bầu không khí trong đội cũng thoải mái hơn một chút.

Ăn kem xong, Lâm Bán Hạ hài lòng lên xe.

Đất nước này rất rộng lớn, nhưng dân số cũng chỉ có 140 triệu người, thực sự rất thưa thớt; cũng đồng nghĩa với việc càng xa thành phố và đến vùng ngoại ô, đi cả vài chục km cũng không thấy một bóng người.

Khung cảnh ngoài cửa xe càng lúc càng hoang vắng, cuối cùng không còn thấy nhà cửa gì nữa, xung quanh đồng không mông quạnh, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy thỏ rừng nhảy nhảy bên đường.

Không khí trong xe rất yên tĩnh, mọi người đều không muốn nói chuyện cho lắm.

Trải qua tám giờ di chuyển dài dằng dặc, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi. Nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa, bọn họ vừa xuống xe đã có người mặc cảnh phục tiến lên đón tiếp, chỉ là bọn họ nói tiếng Nga nên Lâm Bán Hạ nghe không hiểu.

Cậu nhàn rỗi chẳng có gì làm nên bèn quan sát tình huống chung quanh.

Hình như đây là lối vào một ngôi làng, có một con đường nhỏ bị phong toả dẫn tới chỗ sâu trong bụi cây, vẫn đượm một vẻ hoang vu vắng lặng. Nếu không phải đã thấy cột mốc dựng thẳng bên đường, đoán chừng có lẽ sẽ không ai biết mà đi vào trong. Cảnh sát đã dựng trạm gác để ngăn đoạn đường này lại, đáng tiếc hiệu quả chỉ như muối bỏ bể, vì tuyến phòng hộ chỉ có thể kéo dài một khoảng nhất định, không sao phong tỏa triệt để cả khu vực được.

Lý Nghiệp nói chuyện với người phụ trách khoảng mười phút đã trở về, nói với bọn cậu rằng buổi chiều là vào được, nhưng cảnh sát đề xuất sớm mai hẵng vào, vì hiện vẫn chưa rõ tình huống bên trong. Nếu vào lúc trời tối thì nguy hiểm hơn nhiều.

Tống Khinh La liếc Lý Nghiệp: “Anh nghĩ sao?”

Lý Nghiệp nói: “Tôi phải vào ngay lập tức, các anh có thể ở lại chuẩn bị.”

Tống Khinh La nói: “Bọn họ xứng để anh làm người ghi chép sao?”

“Chỉ mình tôi.” Lý Nghiệp nói: “Làm người ghi chép theo các anh tương đối an toàn.”

Tống Khinh La trầm ngâm chốc lát: “Vậy giờ vào đi thôi, dây dưa tới mai cũng chưa chắc đã có biến chuyển tốt đẹp, và sớm một chút còn có cơ may xoay chuyển.”

Lý Nghiệp nói được.

Tiếp theo mấy người bắt đầu thu dọn hành lý. Lâm Bán Hạ thấy trong túi của Lý Nghiệp có súng thì hơi kinh ngạc, Lý Nghiệp bèn giải thích rằng ở đây cho phép dùng súng, là hợp pháp; hơn nữa khu vực bọn họ sắp sửa đi vào có gấu và lợn rừng, cả một vài sinh vật khác nữa, để đảm bảo an toàn thì nhất định phải mang theo những vật này. Nhưng Lâm Bán Hạ chưa từng luyện dùng súng nên chỉ cho cậu cầm vũ khí lạnh mà thôi.

Lâm Bán Hạ gật đầu, cũng không có dị nghị gì.

Thu dọn hành lí xong họ cũng gặp được người ghi chép. Tổng cộng có ba người, hai người hôm qua đón bọn họ – Sergei và IIlenia, một người khác là Alexei, một thanh niên trẻ tuổi, tiếng Trung cũng không tệ, có lẽ là do cố ý tuyển chọn. Cậu ta có một mái tóc ngắn màu đỏ rất đẹp, là một cậu bé Nga nhiệt tình. Khi thấy bọn Lâm Bán Hạ thì vui vẻ chào hỏi, còn dùng tiếng Trung nói rằng chào mừng mọi người tới nước Nga.

Tiếp sau đó, khi xác nhận tất cả trang bị đều sử dụng bình thường xong, Tống Khinh La lấy từ trong ví ra hai viên xúc xắc, dùng ánh mắt ý bảo Lý Nghiệp.

Lý Nghiệp nói với Sergei và IIenia một câu, đại khái là hai người lắc trước. Hai người họ bèn lần lượt cần xúc xắc rồi lắc số của mình, tiếp theo là Alexei, Lý Nghiệp và Tống Khinh La. Đến khi tới lượt Lâm Bán Hạ, Tống Khinh La vẫn như lần trước không cho cậu lắc mà cất xúc xắc vào trong túi.

“Anh không lắc à?” Alexei ngừng động tác ghi chép, hơi ngạc nhiên mà hỏi.

“Cậu ấy không cần.” Tống Khinh La nói như vậy, cũng không giải thích vì sao.

Alexei muốn nói lại thôi, nhưng thấy IIenia và Sergei có vẻ không tò mò chút nào mới nhẹ nhàng thở ra, yên lặng ghi chép số liệu của mỗi người. Thật ra ban đầu việc này đâu có tới lượt cậu, may mà tiếng Trung của cậu không tệ, hơn nữa hai người giám thị lần này đều là người Trung Quốc, vì thế một tiền bối bị bỏ ra, cậu thành công ký được hợp đồng. Alexei cũng biết chuyến này đi vô cùng nguy hiểm, nếu không thì đã không có cái giá hơn một triệu kia. Nhưng mà nguy hiểm thì sao chứ, cậu cần số tiền này quá rồi…

Ghi chép xong, sáu người lên hai chiếc xe đi qua tuyến phong tỏa kia, dọc theo đường nhỏ hướng tới ngôi làng nọ.

Lâm Bán Hạ cầm bản đồ trong tay, trên đó đánh dấu khu vực mà con người hoạt động, diện tích rất nhỏ, có thể thấy dân cư ở đây cũng không nhiều. Đây cũng là chuyện tốt, dù sao trước mắt thì tình hình sinh hoạt của dân cư cũng không lạc quan lắm.

Vùng bình nguyên này rất vắng lặng, không có thực vật nào lớn, chỉ có gió mạnh cuốn đất cát táp vào gò má người đi đường. Tống Khinh La ngồi trong xe nhìn chằm chằm phương tiện truyền tin trong tay, không ngoài dự đoán phát hiện ra khi bọn họ đi được khoảng ba, bốn cây số, tín hiệu của điện thoại di động mất sạch.

“Các anh đến đây bao lâu rồi?” Alexei là một thanh niên thông minh, vừa liếc mắt đã nhận ra trong nhóm này, Tống Khinh La và Lý Nghiệp đều là người không dễ đụng, vì vậy cậu tiến tới chỗ Lâm Bán Hạ, tò mò hỏi chuyện.

Lâm Bán Hạ nói: “Chiều hôm qua.”

Alexei nói: “A nhanh thế á, anh có biết trước đây có một đội tiến vào, giờ đã mất tích không?”

Lâm Bán Hạ nói: “Biết, trong đó có bạn của tôi.”

Alexei kinh ngạc nói: “Có bạn của anh? Anh ta… có ổn không vậy? Nhưng mà… mọi người không sợ chút nào sao?”

Lâm Bán Hạ cảm thấy hơi kỳ quái: “Cậu sợ à? Thế sao lại làm việc này?”

Alexei cười nói: “Vì tiền lương cao chứ còn sao nữa.”

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, cậu và tôi suy nghĩ giống nhau ghê.

Khác với Alexei nhiệt tình, hai người Nga kia không hiểu tiếng Trung nên chỉ im lặng, khi nào cần thiết mới nói với Lý Nghiệp vài câu. Dựa vào nét mặt của hai người có thể thấy, bọn họ cũng chẳng mặn mà gì với phi vụ lần này, sự u sầu giữa hai đầu lông mày đã như muốn hóa thành thực thể đến nơi.

Đi khoảng vài chục phút nữa, cảnh vật vắng lặng chung quanh có chút biến đổi. Cây tùng, cây bách xanh um to lớn dần xuất hiện, càng đi những loại cây này mọc càng dày đặc, cuối cùng tạo thành một cánh rừng nhỏ. Sau cánh rừng nhỏ ấy có thể mơ hồ thấy được vài kiến trúc thấp bé, vậy đi qua đây là có thể tới cái làng kia rồi.

Xe không thể đi tiếp nữa nên bọn họ đành dừng xe cạnh đó, đi bộ xuyên qua rừng. Khi đi trong rừng, Sergei chợt nói gì đó với Lý Nghiệp, Lý Nghiệp nghiêng đầu phiên dịch: “Sergei phát hiện trên mặt đất có phân gấu và nước tiểu, có lẽ xung quanh có động vật hoang dã, mọi người cẩn thận một chút.”

Mọi người nghe vậy thì nhất loạt đề cao cảnh giác.

Chừng mười mấy phút sau, đoàn người thành công vượt qua cánh rừng, an toàn đặt chân tới làng. Nhưng dù là như thế, họ vẫn không thể buông xuống nỗi lo trong lòng, thậm chí còn căng thẳng hơn. Trong làng rất im ắng, không giống như có người sống, cửa nẻo ai nấy đều mở rộng, các thôn dân vốn nên sinh hoạt ở đây lại không thấy bóng dáng.

Lâm Bán Hạ nhanh chóng kiểm tra mấy nhà, sau khi xác định trong nhà đều không một bóng người cậu mới nói: “Không thấy người đâu.”

“Tìm xem có… manh mối khác không.” Tống Khinh La nhanh chóng đề ra phương án: “Hai giám thị và hai ghi chép một đội, đừng tách nhau ra.”

Mặc dù đây là lần thứ hai Lâm Bán Hạ làm việc nhưng dù gì cậu cũng là người giám thị thứ thiệt, vì thế được phân cùng đội với Alexei. Ấn tượng của cậu về Alexei cũng không tệ lắm nên cũng không phản đối gì.

Ngôi làng không lớn, phần lớn phòng ốc đều được xây bằng gỗ, nhìn thoáng qua thấy cũ nát vô cùng. Khi vào phòng rồi sẽ phát hiện ra đồ trang trí trong nhà là những đồ vật bằng gỗ hết sức tinh xảo, còn có cả trang sức lông vũ đủ mọi màu sắc, nhuốm một vẻ phong tình dị quốc. Lâm Bán Hạ và về Alexei vào gian phòng gần nhất, kiểm tra qua một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

“Anh nói xem, họ đi đâu cả rồi?” về Alexei nói, “Sao lại không có ai nhỉ, hay bị động vật hoang dã tấn công bất ngờ?”

Lâm Bán Hạ nói: “Động vật hoang dã nào có thể chặn sóng điện tử chứ?”

Alexei nói: “Cũng phải.” Cậu ta cũng không mặn mà lắm với mấy việc như lục soát, tìm kiếm một hồi xong bèn lười biếng tìm chỗ ngồi xuống, lấy bút ra ghi chép, nhìn dáng vẽ say sưa hứng thú vậy, cũng không biết là viết những cái gì.

Lâm Bán Hạ vẫn đang lo lắng cho Lý Tô nên tất nhiên muốn tìm càng nhiều manh mối càng tốt, chỉ là cậu đi một vòng trong phòng nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì. Cậu ra ngoài xem, sau đó chào hỏi với Alexei

Alexei đứng lên: “Anh muốn đi đâu? Xung quanh có lẽ có gấu đấy.”

Lâm Bán Hạ nói đùa: “Không phải các anh vẫn thường nuôi gấu làm thú cưng sao?”

“Bây giờ không được.” Alexei thẳng thắn bày tỏ: “Bây giờ nuôi gấu là phạm pháp.”

Lâm Bán Hạ: “… nên là, trước đây các anh có nuôi thật sao?”

Alexei nói: “Chứ gì nữa.”

Lâm Bán Hạ: “…” Được rồi, các anh lợi hại.

Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Bán Hạ và Alexei lại đi xem thêm mấy phòng khác nhưng đều không tìm thêm được gì. Những căn phòng này cực kì sạch sẽ ngăn nắp, có thể dựa vào đó mà đoán ra không có vết tích xâm nhập bằng bạo lực nào. Các thôn dân dường như đã hoá thành cát bụi chỉ trong một đêm rồi bị gió thổi đi. Nhưng Lâm Bán Hạ chú ý thấy các thiết bị điện trong thôn vẫn hoạt động, thậm chí lúc Alexei vào một căn phòng còn bị hoảng sợ vì một cái TV vẫn đang mở và phát ra âm thanh. Cậu ta vỗ ngực nói: “Sao TV lại mở thế này?”

Lâm Bán Hạ: “Chắc lúc đi quên tắt?”

Alexei nói: “À, vậy tốt nhất là anh ta đừng về nữa, nếu không… tiền điện thôi cũng đủ làm anh ta khóc luôn.”

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, người anh em cũng hài hước quá nhỉ.

Trừ cái đó ra bọn họ cũng không phát hiện thêm được gì, Lâm Bán Hạ hơi thất vọng nhưng cũng biết đây là chuyện không thể tránh. Sau khi gặp bọn Tống Khinh La và Lý Nghiệp, cậu mới biết những người khác cũng không tìm được thông tin gì hữu dụng.

“Hôm nay nghỉ ngơi trước đi.” Tống Khinh La nói: “Trời tối rồi, tiếp tục điều tra không an toàn.”

Lý Nghiệp không nói gì, trầm mặc lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống.

Tống Khinh La không để ý tới y, đi tìm mấy phòng ngủ trong thôn rồi phân phòng, chia phòng xong lại nói một lượt những chuyện cần chú ý vào buổi tối.

Lý Nghiệp nói: “Không cần để phòng cho tôi, tôi không ngủ được.”

“Anh định tiếp tục tìm vào buổi tối?” Tống Khinh La hỏi.

“Cậu ấy đang chờ tôi.” Lý Nghiệp bình tĩnh nói, hình như y không có ý cãi cọ với Tống Khinh La, song giọng nói rất kiên định, khiến cho mọi người đều không thể khuyên nhủ gì hơn.

“Được rồi.” Tống Khinh La không thuyết phục Lý Nghiệp nữa, hắn lãnh đạm nói: “Hy vọng khi Lý Tô biết quyết định này, anh sẽ không hối hận.”

Đôi mắt màu xanh lá của Lý Nghiệp nhìn Tống Khinh La thật sâu: “Tôi sẽ về khi trời sáng.”

Tống Khinh La: “Hy vọng là vậy.”

Lý Nghiệp nói xong câu đó thì đẩy cửa phòng đi ra, dáng hình dần chìm vào trong bóng đêm tăm tối.

“Nghỉ ngơi đi.” Tống Khinh La có vẻ không bận tâm Lý Nghiệp nhiều chuyện, dường như đã thấy nhiều thành quen. Hắn vào nhà đi nghỉ, để lại Lâm Bán Hạ và những người khác hai mặt nhìn nhau.

Lý Nghiệp đi rồi không còn ai phiên dịch nữa, Lâm Bán Hạ hết cách, chỉ có thể dùng tiếng Anh kém cỏi của mình nói chúc ngủ ngon với IIenia và Sergei; may mà Alexei vẫn có thể giúp Lâm Bán Hạ phiên dịch một chút nên cũng không lúng túng lắm.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ là hoàng hôn nặng nề, Alexei không buồn ngủ nên nằm trên giường một lúc, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được; cuối cùng cậu ngồi dậy, trở lại phòng khách.

Phòng khách không lớn, chung quanh để lộn xộn các món mỹ nghệ, hình như đây là tình huống chung của làng này, nhà ai cũng bày nhiều đồ như vậy.

Alexei tuỳ tiện lấy vài thứ xem xét, không thấy có manh mối gì bèn vứt sang một bên. Bây giờ điện thoại di động không có tín hiệu, cậu rất buồn chán, do đó khi tìm thấy điều khiển trên ghế xô – pha bèn mở cái TV đã tắt ban ngày lên.

Màn hình TV loé lên vài cái, sau đó một hình ảnh hiện ra. Alexei ngồi trên xô – pha nhìn một lúc, thấy trên màn ảnh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người, không khỏi cảm thấy màn kịch này thật nhàm chán. Cậu cầm điều khiển muốn chuyển kênh nhưng không ngờ khi chuyển kênh khác thì toàn bị nhiễu sóng, chỉ thấy hoa tuyết, còn mỗi kênh kia vẫn đang phát chương trình đêm khuya.

A, chán quá. Alexei nghĩ, chương trình như thế này mà cũng có người xem ư? Sao vẫn chưa bị dẹp đi nhỉ? Nhưng cậu cũng không có lựa chọn nào khác, đành buồn chán xem tiếp.

Đêm mùa xuân vốn nên ồn ã, côn trùng gáy, ếch nhái kêu, đủ loại âm thanh vang lên trong thiên nhiên rộng lớn mới phải; thế nhưng vùng quê này bấy giờ thực sự rất yên tĩnh, như thể bị người ta gạt nút tắt âm, ngoại trừ âm thanh của TV thì không thể nghe thấy gì khác.

Càng xem TV, Alexei càng cảm thấy bất an. Cái loại cảm giác bất an này đến rất đột ngột, tựa như trực giác nhạy cảm đi trước lý trí, phát hiện ra điều lạ. Cậu nhìn tiết mục trong TV, vẫn là cảnh kịch chẳng mấy thú vị kia, vừa lúc diễn tới cảnh cha và cô con gái phản nghịch đang cãi nhau. Hình ảnh trước mắt có gì đó không đúng lắm, Alexei cũng không thoải mái. Cậu không hiểu vì sao mình lại cảm thấy như vậy, chỉ là vội vàng ấn nút tắt, màn hình TV lại chìm vào bóng tối như cũ.

Không còn âm thanh của TV, trong chốc lát, căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Alexei tuy vẫn không buồn ngủ nhưng vẫn quyết định ngoan ngoãn lên giường nằm. Cậu đứng lên, vội vàng hướng phòng ngủ mà đi. Khi đi ngang qua phòng ăn, cậu vô ý nhìn thấy một bức ảnh gia đình được đặt trên TV. Trong ảnh là một gia đình năm người, tất cả đều mỉm cười xán lạn, vốn nên là một bức ảnh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, song khi nhìn rõ khuôn mặt của những người trong bức ảnh ấy, Alexei lại cảm thấy mình như bị dội một chậu nước đá xuống đầu – cậu biết những người trong bức ảnh này, chính là diễn viên ban nãy diễn kịch trên TV. Trong nháy mắt, da gà da vịt toàn thân Alexei nổi hết cả lên. Tất nhiên cậu sẽ không ngu đến mức nghĩ rằng mình vừa may lại xem được chương trình do họ biểu diễn.

Cậu nặng nề liếm môi, vọt vào phòng ngủ sát vách lay tỉnh Lâm Bán Hạ đang ngủ đến mơ mơ màng màng.

Lâm Bán Hạ mờ mịt mở mắt thì thấy khuôn mặt trắng bệch của Alexei, cậu lập tức ý thức rằng đã có chuyện xảy ra: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như tôi tìm được một gia đình trong làng rồi.” Alexei nói: “Anh… đi xem không?”

Câu trả lời đã rõ như ban ngày, Lâm Bán Hạ lập tức theo Alexei đến phòng khách. Thế nhưng khi hai người mở TV lên thì lại không thấy chương trình TV kia đâu nữa, mà chỉ thấy hoa tuyết bay do nhiễu sóng, thể như vô tận.

“Tôi thấy thật mà, không phải ảo giác -” Alexei lo lắng, sợ Lâm Bán Hạ nghĩ là mình nhìn nhầm.

Lâm Bán Hạ vỗ vỗ vai cậu: “Tôi tin cậu mà.”

“Vậy giờ phải làm sao đây?” Alexei cảm ơn Lâm Bán Hạ: “Sao họ lại xuất hiện trong TV?”

Lâm Bán Hạ cũng không sao trả lời được vấn đề này. Cậu đi tới cẩn thận kiểm tra cái TV trước mặt, không nhìn còn tốt, vừa nhìn xong đã phát hiện ra chút manh mối. Trong khe hở của máy móc thuộc về chiếc TV cũ này tràn ra một loại chất lỏng màu đen, nhìn qua thì giống như nhựa đường; thế nhưng nếu lấy vật gì đó đâm một cái sẽ phát hiện ra nó rất mềm mại.

“Đây là gì vậy?” Alexei nuốt nước bọt: “Là… linh kiện của TV sao?”

Lâm Bán Hạ cảm thấy rõ ràng đây không phải linh kiện TV, cậu đã có phỏng đoán riêng về chất lỏng này. Lâm Bán Hạ nhìn Alexei , thấp giọng nói: “Cậu đi gọi Tống Khinh La – cái người giám thị đi cùng tôi ấy, gọi anh ấy đến đây đi.”

Alexei nói được rồi chạy ra ngoài.

Lâm Bán Hạ lục hành lý tìm được công cụ phù hợp sau đó trở lại bên cạnh TV, thận trọng mở một chút cái TV cũ kĩ này ra. Tống Khinh La đến rất nhanh, khi hắn tới đã thấy Lâm Bán Hạ tháo vỏ TV, để lộ những thứ bên trong.

Cảm xúc trên mặt Lâm Bán Hạ ngưng lại trong khoảnh khắc mở vỏ TV ra, cậu thấy linh kiện điện tử bên trong và dịch thể như thể bùn đen đang bám vào chúng.

“Đây là cái gì?” Lâm Bán Hạ nhẹ giọng đặt câu hỏi, như đang hỏi Tống Khinh La, lại cũng như đang hỏi chính mình.

Tống Khinh La cúi đầu nhìn chất lỏng màu đen, thuận tay cầm lên một công cụ khác, nhẹ nhàng tiếp xúc với bề mặt chất lỏng.

Cảnh tượng khiến cho người ta không hiểu nổi đã xảy ra: chất lỏng màu đen chợt thét chói tai – không sai, là tiếng thét chói tai. Trên bề mặt dịch thể có mấy cái miệng đen ngòm của con người xuất hiện, phát ra âm thanh thê lương như tiếng thét chói tai. Trong ấy có cả giọng nữ, có cả giọng nam; khoảnh khắc Alexei nghe được âm thanh này thì cả người run bắn. Cậu trợn to hai mắt, đột ngột lùi về sau mất bước, suýt chút nữa đã ngã nhào. Đợi đến khi tỉnh táo lại, cậu nhìn về phía Tống Kinh La và Lâm Bán Hạ, phát hiện ra hai người giám thị từ nơi xa đến này không hề kích động.

Thậm chí người tên Lâm Bán Hạ kia còn nhẹ nhàng dùng công cụ đâm đống dịch thể kia một cái, ngạc nhiên nói: “Đây chắc không phải…”

Tống Khinh La: “Đúng rồi.”

Lâm Bán Hạ trầm mặc.

Tới giờ cậu vẫn còn nhớ rõ người con gái đột nhiên hòa tan trong video mà Lý Nghiệp đưa đến. Cô như biến thành một chất lỏng màu đen, nhưng không tồn tại trên bề mặt mà hoàn toàn dung nhập vào lòng đất. Liên hệ cái này với chương trình TV và ảnh gia đình mà Alexei đã thấy, chẳng lẽ mấy thứ trước mắt này là… Lâm Bán Hạ nghĩ đến đây, nhẹ nhàng mấp máy môi: “Vậy những thứ này… nên xử lý thế nào?” Cậu vốn muốn nói là “người”, nhưng hình thái của vật thể này… dù nhìn thế nào đi nữa cũng đã vượt quá phạm trù “con người” rồi.

Nhưng không chờ Tống Khinh La đưa ra câu trả lời, cái thứ như nước bùn đen kia bắt đầu không ngừng chảy xuống từ TV, rơi xuống mặt đất, sau đó lại hoà vào trong đất theo khe hở dưới sàn nhà. Quá trình này diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài giây đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trong phòng yên tĩnh trở lại. Lâm Bán Hạ ngây người tại chỗ, mãi đến khi Tống Khinh La nhẹ nhàng lên tiếng: “Trước tiên đi ngủ đi đã.”

Lâm Bán Hạ hỏi: “Cái TV này giờ phải làm sao?”

Tống Khinh La nói: “Cứ để đằng đó, đừng xem nữa.” Hắn nhìn Alexei .

Alexei nghe Tống Khinh La nói vậy, vội vàng gật đầu hưởng ứng.

Vì vậy ba người về phòng của mình. Lâm Bán Hạ vừa đặt lưng xuống đã ngủ say, Alexei lại cứ trở mình liên tục, cả đêm này không sao ngủ được, mãi đến khi trời sáng cậu mới ngồi dậy từ giường, hai vành đều mắt xanh tím hết cả.

Mọi người bên ngoài đã bắt đầu ăn, tối qua Lý Nghiệp cũng an toàn trở về. Họ không động vào nước và thức ăn ở khu vực điều tra mà ăn lương khô do chính mình mang theo.

Lâm Bán Hạ thấy Alexei đã dậy, cười cười bắt chuyện với cậu, trên mặt không có vẻ gì là lo lắng, dường như mọi thứ xảy ra tối qua đều là ảo giác của Alexei .

Alexei hơi miễn cưỡng cười cười. Cậu biết người giám thị là một nhóm quái thai, luôn có gì đó kì dị do đó mới xứng với cái chức danh này. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bán Hạ, cậu còn lẩm bẩm trong lòng, thanh niên tuấn tú, khí chất ôn hoà này sao làm người giám thị được chứ; bây giờ nghi vấn của cậu đã được giải đáp. Quả nhiên, không người giám thị nào là người thường.

Alexei tuỳ tiện ăn một chút, nghe Lý Nghiệp nói thông tin tối qua y tìm được.

Lý Nghiệp đi một chuyến, đại để đã biết rõ hoàn cảnh chung quanh. Nơi này khác với bản đồ ở chỗ: ở phía đông nam của ngôi làng này có một cái đầm không biết tên.

Ao, đầm đều là những thứ thường thấy trên bình nguyên tây Siberia. Nơi này khá lạnh, dưới đất lạnh thấu, tuy thiếu mưa nhưng nếu có mưa thì dòng sông khó đi qua vùng đất lạnh này sẽ tiến nhập tầng sâu, vì thế nên đầm lầy trải rộng.

Dựa theo bản đồ địa phương, bên cạnh thôn không có đầm lầy, vì thế sự tồn tại của đầm lầy nhỏ kia trở nên vô cùng kì quái.

“Muộn quá nên tôi không xem kĩ đầm lầy.” Lý Nghiệp nói: “Nhưng xung quanh chỗ này quả thực có dấu vết của gấu, phải cực kì cẩn thận.”

Tống Khinh La kể lại chuyện xảy ra hôm qua sau đó chờ Lý Nghiệp nói tiếp. Hắn biết, nếu như không tìm được manh mối gì chắc chắn Lý Nghiệp sẽ không trở về.

“Chúng ta phải đi qua đầm lầy kia.” Lời nói của Lý Nghiệp có chút kinh người: “Tôi tìm được manh mối của đoàn đội kia ở đầm lầy đó.”

Lâm Bán Hạ nói: “Là cái gì vậy?”

Lý Nghiệp lấy một vật từ túi đeo lưng ra rồi đặt trước mặt mọi người – là xương sọ của con người. Không biết da thịt trên chỗ ấy đã bị thứ gì gặm ăn sạch sẽ, giờ phút này chỉ còn lại xương trắng âm u, con mắt đen ngòm nhìn chằm chằm năm người phía trước, không khí yên tĩnh lại bắt đầu lan tràn giữa mọi người.

Sergei không biết tiếng Trung, nhỏ giọng nói câu gì đó. Lý Nghiệp mặt không đổi sắc nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức im lặng.

Trong tay Lâm Bán Hạ vẫn đang cầm bánh bích quy. Cậu cắn một miếng xong mới lễ phép nói: “Anh có thể đợi bọn tôi ăn cơm xong rồi lại lấy cái này ra không.”

Lý Nghiệp nói: “Được.” Không ngờ lại thật sự cất đi.

Chỉ tiếc là dù đã cất đi nhưng trừ Lâm Bán Hạ ra cũng chẳng ai còn tâm trạng mà ăn nữa. Tống Khinh La chống cằm, nói với Lý Nghiệp rằng y có thể nghĩ cho trình độ tiếp thu của quần chúng trước khi hành động hay không, đừng làm mọi người ăn không ngon miệng.

Lý Nghiệp dời mắt, nhưng biểu tình trên mặt nói rõ y không hài lòng, ngay cả Lâm Bán Hạ dường như cũng có thể đọc được tiếng lòng của y: “Vậy à?”

__

Tiểu kịch trường:

Alexei: Sao anh không sợ?

Lâm Bán Hạ: Cách tốt nhất để chiến thắng nỗi sợ là đối mặt với nó.

Alexei: Hiểu rồi! 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.